NHẤT TIẾU PHONG TRẦN CHI NGHIỆT DUYÊN (NGHIỆT DUYÊN)

Quá trình trên giường vẫn mãi không thay đổi, khởi đầu, luật động, cao trào sau đó kết thúc, mà đối với động tác của người nọ, thậm chí biểu tình giễu cợt không khác mười năm trước bao nhiêu, Chanh Âm cảm thấy không thú vị, nhưng vẫn chuyên nghiệp co rút lại hậu đình, muốn cho khách nhân trong khoảnh khắc đó đạt được thỏa mãn nguyên vẹn.

Mà sự thật chứng minh, y đã thành công, trong nháy mắt vào lúc cuối cùng, y tinh tường nghe thấy được An Thiếu Du gầm nhẹ đầy thỏa mãn, ngay sau đó có một dòng nhiệt lưu bắn vào trong cơ thể.

Trải qua một hồi hoan ái, hai người đều mệt mỏi không chịu nổi, mồ hôi nhễ nhại, An Thiếu Du buông Chanh Âm ra, trở mình vào bên trong không ngừng thở dốc, Chanh Âm cũng tạm thời không có khí lực nói chuyện, chẳng qua cảm giác nhớp nháp bên trong cơ thể làm y không khỏi nhíu mày.

Chanh Âm từ trước đến nay chán ghét khách nhân để lại thứ đó trong cơ thể mình, xử lý thật sự rất phiền toái, mà hiện giờ An Thiếu Du chính là như vậy.

Cho nên y hít sâu vài cái, nhắm mắt lại xem như nghỉ ngơi, khi lần nữa mở mắt ra, hô hấp đã không còn dồn dập như mới vừa rồi, theo thói quen liếc nhìn về phía bên cạnh, An Thiếu Du cái người khởi xướng mọi chuyện này quả nhiên đã nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ, không mảy may quan tâm người khác sống hay chết.

Đồ khốn nạn không có lương tâm! – – Chanh Âm trong lòng thầm mắng, lại không có gan nói ra.

Nhìn về hướng cửa sổ bên kia, tính toán thời gian, hiện tại nhất định là qua giờ tý (từ 23 giờ đến 1 giờ sáng), ngoài phòng từng trận gió lạnh, bóng cây trên cửa sổ chập chờn lay động, tưởng tượng thôi cũng đã đủ lạnh, Chanh Âm nhìn lại mình cả người bộ dáng chật vật, lúc này không thể không cảm thán một tiếng chính mình quá phận có khuynh hướng chịu ngược, khó trách bị An Thiếu Du ức hiếp lâu như vậy.

Đáng tiếc cảm thán, nhưng không có lý do gì để ở lại, cái này cũng có thể nói là mười năm trước, hai người đối với chuyện trên giường đã ngầm đồng ý với nhau, hoặc nói là thỏa thuận cũng được — sau khi làm xong, An Thừa Anh không thể cùng An Thiếu Du ngủ chung một giường.

Trước đây An Thiếu Du đối với An Thừa Anh thật sự là chán ghét đến cực điểm, nói cái gì có y bên người tuyệt đối không ngủ ngon. Lúc đó, An Thừa Anh chính là một tiểu tử ngốc không hơn không kém, cái gọi là vì “người yêu” mà đắm mình trong trụy lạc, cam tâm tình nguyện dâng lên thân thể cho hắn phát tiết không tính, mỗi lần xong chuyện còn phải tự giải quyết tất cả rồi ngủ trên sàn nhà. Đương nhiên, An Thiếu Du cũng không phải bắt y ngủ trên mặt đất, chỉ là nói không thể ngủ chung giường, là chính bản thân y không muốn rời đi, thà ngủ trên mặt đất cũng không muốn trở về phòng của mình. Bởi vì khi đó, chỉ cần nhìn thấy mặt An Thiếu Du, An Thừa Anh sẽ cảm thấy thỏa mãn, cảm thấy chính mình là người hạnh phúc nhất trên đời…

Nói thói quen cũng được, nói quy tắc cũng không sai, tóm lại chính là y không thể ở lại. Cho nên Chanh Âm từ từ di chuyển thân mình, hết sức nhẹ nhàng, hết sức chậm rãi dời đến bên giường, xuống giường, mặc thêm một cái áo mỏng, nhẹ nhàng mở cửa, nhất thời một cơn gió lạnh thổi tới khiến toàn thân y nổi da gà, co rúm người lại lùi về sau, y theo phản xạ đóng cửa lại, xoay người đi đến chiếc ghế dài trong phòng.

Không thể ra, tuyệt đối không thể ra ngoài, thời tiết thế này tuyệt đối sẽ chết!

Chanh Âm không muốn chết, cho nên chỉ có thể tủi thân chính mình cùng An Thiếu Du ngủ chung một phòng, chẳng qua lần này y sẽ không tiếp tục ngủ trên sàn nữa, ngược lại nằm sấp trên ghế dài, tuy rằng tư thế hơi mất mặt, nhưng lại có thể tránh động đến chỗ đau, dù sao nam nhân cũng không giống như nữ nhân, mặc dù mấy năm nay nơi đó làm nhiều, nhưng vẫn sẽ đau nhức, nhất là gặp phải loại người thô bạo như An Thiếu Du.

Sau khi nằm xuống, Chanh Âm cũng không nghĩ nhiều nữa, mệt mỏi khiến y hơi ủ rũ, chỉ chốc lát sau đã nặng nề ngủ say, song có thể do sự xuất hiện quá đột ngột của An Thiếu Du, một đêm này, y không ngờ lại mơ thấy thời niên ấu đầy tươi đẹp thật lâu trước kia.

Khi đó, Chanh Âm vẫn còn là “An Thừa Anh”, còn có thể dưới ánh mặt trời đối với vẻ mặt lạnh lùng của An Thiếu Du mà lộ ra nụ cười ngây thơ xán lạn…

Sáng sớm hôm sau, An Thiếu Du trằn trọc tỉnh lại, đưa tay vuốt ve bên cạnh nhưng lại kinh ngạc phát hiện bên cạnh trống rỗng không có gì.

“……!”

Nỗi sợ hãi tột cùng khiến hắn hoàn toàn tỉnh táo, hắn không kịp mang giày vớ đã muốn lao đi tìm người, nhưng ngay tại lúc hắn sắp bước chân ra khỏi phòng thì, một thân ảnh màu trắng trên băng ghế khiến hắn vội vàng đình chỉ cước bộ.

Vì sao y lại ngủ ở chỗ này!? Chẳng lẽ cả một buổi tối đều……

An Thiếu Du hiển nhiên có chút bất mãn, cũng không suy tư nhiều, trực tiếp dùng sức đánh thức Chanh Âm còn đang ngủ say.

“Đứng lên, ai cho ngươi ngủ ở đây?”

Chanh Âm bị lay tỉnh vẫn còn mơ mơ màng màng, không biết bản thân đang ở đâu, miệng lẩm bẩm nói gì đó, “Lão bản…… Còn muốn ngủ nữa cơ…..”. Đủ thứ.

Mà An Thiếu Du thấy y tỉnh dậy lại gọi tên người khác, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, mày càng nhíu sâu hơn.

An Thừa Anh từ trước đến nay luôn là của hắn, vô luận đánh chửi hay chán ghét mà vứt bỏ, người này cũng quyết không phản kháng, vẫn có thể vui vẻ bám lấy nói thích hắn, là một miếng cao dán không thể gỡ xuống!

An Thiếu Du vẫn cho rằng như vậy, đương nhiên cảm thấy miếng cao dán này sẽ dán vào mình cả đời, thế nhưng ngày hôm đó mười năm trước, y lại dám bỏ đi!? Không để lại lời giải thích nào, chỉ để lại một phong thư, nói đi là đi, việc này không thể nghi ngờ đã xúc phạm đến quy tắc trò chơi của An Thiếu Du.

Nguyên tắc chỉ có hắn vứt bỏ người khác, nào có người khác ghét bỏ hắn?

Cho nên hắn dù chết cũng phải tìm được y, thậm chí không ngại đáp ứng yêu cầu vô lí của phụ thân, lợi dụng mối quan hệ rộng rãi của An gia, chỉ để tìm được người này, sau đó cho y một trận giáo huấn nhớ đời, rồi vứt bỏ y, chính là như vậy.

Đúng là trời cao không phụ người có lòng, rốt cục để cho hắn tìm được người nọ, thế nhưng trải qua mười năm, người này…… dường như đã có chút thay đổi.

An Thiếu Du vươn tay, còn muốn đánh tỉnh Chanh Âm, ai ngờ ngay lúc này bỗng nhiên có tên tiểu tư (người sai vặt) chạy vào phòng, khiến An Thiếu Du giật mình, lực đạo không kiểm soát được, thoáng cái đẩy ngã Chanh Âm, Chanh Âm đang mơ màng ngủ nên không có ổn định thân mình, cái trán phịch một tiếng đụng vào góc ghế dựa.

“Oa!”

Đau đớn khiến cả người tỉnh táo, Chanh Âm đồng thời kêu to một tiếng, lập tức đưa tay xoa xoa vết thương, viền mắt cũng vì đau đớn đột ngột mà có chút ẩm ướt.

Thấy y như vậy, An Thiếu Du cũng có chút không đành lòng, nhưng ở trước mặt tên tiểu tư, hắn không thể biểu hiện quan tâm quá mức, chỉ có thể thản nhiên hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Chanh Âm ngẩng đầu nhìn hắn, cắn cắn môi dưới ngạnh nói: “Không…..có gì.”

Mới là lạ, đau quá đi!

Cúi đầu, tiếp tục xoa trán, Chanh Âm âm thầm cầu khấn đừng có lưu lại vết bầm tím, bị thương là chuyện nhỏ, không làm ăn được mới là chuyện lớn!

Tên tiểu tư nhìn hai người, cảm giác được không khí giữa bọn họ có chút quái dị, nhưng ngại không dám hỏi nhiều, chỉ có thể lén nhìn, nhưng gã cũng không nhìn được lâu, An Thiếu Du đã đem mục tiêu chuyển qua gã.

“Mới sáng sớm, ngươi đến làm gì?” Khẩu khí hắn có chút không vui, nhưng tên tiểu tư cũng không biết mình chọc giận chỗ nào của chủ tử.

“Bẩm thiếu gia, ngoài cửa có khách…..”

“Người nào?”

“Người nọ nói hắn là lão bản Căng Uyên Lâu…..”

Gã còn chưa nói xong, Chanh Âm nghe thấy lời này lập tức nhảy dựng lên, vui tươi hớn hở cười nói: “Thì ra là lão bản tới tìm ta, thật tốt quá, ngươi, mau dẫn ta đi.” Y chỉ tên tiểu tư.

“Ơ, thế nhưng……”

Tên tiểu tư bị chỉ đích danh nhìn vẻ mặt tươi cười của Chanh Âm cùng sắc mặt âm trầm của chủ tử, lời vừa nói ra miệng ngay tức khắc không còn tiếng.

Chanh Âm không hề biết, còn một mặt đắm chìm trong vui sướng có thể trở về, ai ngờ An Thiếu Du từ phía sau chế trụ y, sau đó thấp giọng nói: “Đi thay quần áo, cùng ta gặp khách.”

“Được.” Chanh Âm đáp ứng ngay, mà không để ý đến vẻ âm tàn trong mắt An Thiếu Du.

Lão bản? Được! Hắn ngược lại muốn xem, tên kia có thể giở ra chiêu trò gì!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi