NHẤT TIẾU PHONG TRẦN CHI NGHIỆT DUYÊN (NGHIỆT DUYÊN)

Diệu Linh cười nhún nhún vai, thuận tiện vốc một nắm đậu phộng vào tay, rất là vô tội nói: “Làm phiền? Không có, ta nào dám, An đương gia hiểu lầm.”

“Ngươi không dám?” An Dịch Nhiên buông Chanh Âm ra, chuyển hướng qua hắn cùng với đám người phía sau, “Vậy ngươi mang nhiều người như vậy tới để làm gì?”

“Không phải đã nói rồi sao? Xem trò vui.” Diệu Linh trả lời hết sức hùng hồn.

“Ngươi ——!”

An Dịch Nhiên vốn định lời qua tiếng lại một hồi, nhưng nghĩ lại Diệu Linh này bất quá cũng chỉ là một tú ông, nhìn chung thì một cửa tiệm cũng không có khả năng hung hăng phách lối gì, huống chi hiện tại hắn mặc dù mang theo một đám người tới vây xem, nhưng bọn họ nhìn qua đều là nhược bất kinh phong*, hiển nhiên không có năng lực tới cứu Chanh Âm, nếu hắn đã nhỏ nhặt không đáng kể, vậy cũng không cần thiết dây dưa nhiều làm gì.

*Nhược bất kinh phong: yếu đuối không chịu được gió.

Nghĩ như vậy, An Dịch Nhiên nhất thời ngừng nói, đổi thành hung hăng trợn mắt nhìn một cái xong liền xoay người không hề để ý đám người kia nữa.

Diệu Linh đem những thứ này nhìn hết vào mắt, nhãn thần thoáng hiện lên một tia băng lãnh, chẳng qua không có ai phát hiện.

Không đếm xỉa đến đám người thừa thãi kia, An Dịch Nhiên lại khôi phục âm ngoan trước đó, mang theo nụ cười quỷ dị quay trở lại bên người Chanh Âm, “Nể mặt lão bản của ngươi, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.”

Thanh âm của gã tràn đầy âm hiểm xảo trá, đám người vây xem nghe được đều cứng người, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh.

Mặc dù mọi người đều cảm thấy lấy thân phận cùng với thực lực của Tiểu lão bản căn bản không đủ để công khai đối đầu với An Dịch Nhiên, nhưng Căng Uyên Lâu là chỗ dựa vững chắc của bọn họ, lão bản tuy rằng không ngừng thay đổi, nhưng từ trước đến nay lại làm cho người ta cảm thấy “lão bản” không gì không làm được.

“Ngươi nếu lại không chịu khai ra, vậy thì cũng tốt thôi.” Gã không đánh y, mà quay sang đại hán bên cạnh nháy mắt một cái.

Đại hán kia nhận được chỉ thị, không nói hai lời liền rút ra môt cây chủy thủ đưa tới, An Dịch Nhiên nhận lấy chủy thủ, chỉ thấy gã để lên mặt Chanh Âm, nhẹ nhàng vỗ về, bộ dáng bỉ ổi đến cực điểm.

“Hắn muốn làm gì nhỉ?” Bên cạnh có người nhẹ giọng hỏi nhỏ.

“Không phải là muốn mặt Chanh Âm đấy chứ?”

“Không phải chứ? Tự nhiên nổi máu ghen của đàn bà, sao lại ấu trĩ như vậy?”

“Vậy là muốn làm gì? Rạch mặt sao?”

Âm thanh nhỏ vụn truyền vào tai Diệu Linh, hắn cười lạnh một tiếng, đúng lúc này xen miệng vào: “Ta nói An đương gia, kỳ thực thứ ngươi muốn không phải là một cái phương thuốc sao?”

“Thế nào?” An Dịch Nhiên quay đầu, thần tình khinh thường, “Chẳng lẻ tên thủ lĩnh nam kỹ ngươi biết trong đó viết cái gì sao?”

Sự xuất hiện của Diệu Linh vốn đã khiến gã không vui, hiện tại nghe người nọ nói xen vào, An Dịch Nhiên càng thêm bất mãn, vì vậy mở miệng hung hăng chế ngạo hắn một phen.

Nhưng Diệu Linh nghe xong không giận còn cười —— rất tốt rất tốt, dám cay độc với hắn như vậy, tuy rằng hắn thật sự hành nghề này, nhưng cư nhiên nói đến trắng trợn như vậy, xem hắn làm thế nào trừng trị tên khốn khiếp họ An này.

“Dĩ nhiên không phải, chẳng qua là tiểu nhân tò mò, An đương gia nếu muốn phương thuốc vì sao không trực tiếp đi tìm tình lang của Chanh Âm mà đòi?” Diệu Linh cười y hệt một con hồ ly, từng bước một đem con mồi dẫn vào bẫy của mình.

“Nói nhảm, tình lang y…” Nói được một nửa, An Dịch Nhiên đột nhiên dừng lại, gã nhìn chằm chằm Diệu Linh không xác định hỏi, “An Thiếu Du cũng ở đây? Có phải hay không? An Thiếu Du cùng với tên nam kỹ này vẫn luôn ở chỗ này quấn lấy nhau, có đúng hay không!?”

Một nửa một nửa thôi!

Diệu Linh cười không đáp, “Muốn biết đáp án sao? Phí tổn thực sự là rất đắt đó…”

“Vô luận bao nhiêu bạc ta cũng cho, nói cho ta biết, An Thiếu Du ở chỗ nào?” An Dịch Nhiên bỏ mặc hết thảy truy vấn đến cùng.

Thứ gã cần chính là phương thuốc, có được phương thuốc là có thể giải quyết toàn bộ vấn đề.

Nghe được câu trả lời này, lại nhìn vẻ mặt tham lam vô độ trên mặt An Dịch Nhiên, Diệu Linh ý cười càng sâu, “Ngay tại thượng lâu khách điếm trong thành, ngươi có thể…”

Hắn còn chưa nói hết câu, chỉ thấy An Dịch Nhiên ngay lập tức liền phái một đại hán đi trước bắt người, tốc độ này không quá bình thường.

Thật là một nam nhân tham lam.

Diệu Linh thầm nghĩ trong lòng, nụ cười lộ ra càng rạng rỡ.

Mấy người bên cạnh hắn thấy được, đều không khỏi run rẩy cả mình.

“Tiểu lão bản lại lộ ra cái nụ cười đó.”

“Cười càng đẹp, người ta chết càng nhanh.”

“Họ An kia sắp không may rồi.”

“Đáng thương a, không biết kết cục của gã có thể xếp vào thập đại bi kịch trong điếm hay không.”

Diệu Linh nghe hết vào tai những lời này không những không ngưng cười, mà còn quay đầu lại, tủm tỉm nhẹ nói một câu: “Thỉnh ngậm miệng.”

Sau đó, cũng không còn người nào dám lên tiếng nữa.

Cũng không lâu lắm, đại hán trở lại, khiêng theo một người, Bạch đại phu cũng đi theo phía sau.

An Thiếu Du thương thế chưa lành, trên lưng chằng chịt sẹo vừa mới kết vảy, vẫn lồi lõm khó nhìn như trước, hiện tại đang vào đông, Chanh Âm thấy hắn chỉ mặc mỗi một cái áo lót bạch sắc đã bị khiêng tới đây, trong lòng vẫn nổi lên một tia đau đớn.

“Này, họ An, ngươi quá không biết xấu hổ đi? An Thiếu Du và ngươi dù sao cũng là huynh đệ, ngươi đối xử như vậy với hắn, không cảm thấy hổ thẹn sao?”

“Thế nào? Lo lắng cho tình lang của ngươi à?” An Dịch Nhiên nhạo báng, sau đó hướng về phía đại hán phân phó, “Vứt hắn xuống!”

Đại hán kia nhận lệnh nhưng không thật sự ném hắn xuống, ngược lại có chút chột dạ liếc nhìn Bạch đại phu sau lưng một cái, nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới coi như nhẹ nhàng thả An Thiếu Du xuống đất.

Chanh Âm trước đó hốt hoảng, trông thấy An Thiếu Du bình an rơi xuống đất, lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Biểu hiện của y lọt hết vào mắt mọi người, đều làm trong nghề này, trong lòng tất nhiên hiểu rõ.

“Thì ra Chanh Âm yêu thích người ta.”

“Nguyên lai là vì hắn à!”

“Thì ra phẩm vị Chanh Âm đặc biệt như vậy…”

“Hóa ra tiểu lão bản đến là để xen vào việc của người khác.”

Tất nhiên, toàn bộ những lời trên đều là diễn ra trong đầu, bởi vì câu nói “Thỉnh ngậm miệng”, vẫn không có ai dám lên tiếng.

An Dịch Nhiên hiển nhiên không chú ý tới có gì quái lạ, tự mình đi lên trước, lúc nhìn thấy mặt An Thiếu Du, gã nhất thời sửng sốt, “Đây là ai?”

Nghe thấy câu hỏi của gã, An Thiếu Du vẫn luôn nằm trên mặt đất không thể động đậy giễu cợt nâng khóe miệng, sau đó mạnh mẽ chống đỡ, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Thế nào? Dịch Nhiên, ngươi ngay cả ta cũng nhận không ra sao?”

Thanh âm gia nua khàn khàn lại càng khiến người nghe lông tơ dựng đứng, ngay cả đại hán chế trụ Chanh Âm sau khi nghe xong cũng không nhịn được có chút sợ hãi, Chanh Âm cảm thấy trên tay buông lỏng, lập tức nhân cơ hội này tránh thoát trói buộc của gã, nhưng y không chạy về phía Diệu Linh bên kia, mà trực tiếp chạy vội đến bên người An Thiếu Du, đỡ lấy hắn.

“Ngươi không sao chớ?” Chanh Âm vội vàng hỏi.

“Không… Khụ khụ.”

Khuôn mặt mũi này thanh âm này đều không phải của An Thiếu Du, An Dịch Nhiên vốn không tin, nhưng nhìn thấy bộ dạng quan tâm săn sóc như vậy của Chanh Âm, gã không thể không tin tưởng —— nam tử tướng mạo xấu xí này chính là An Thiếu Du thi thể mất tích, hành tung không rõ kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi