NHẤT TÚY KINH NIÊN

Phùng Tranh lắc lắc bản thảo của mình nói với Tống Cư Hàn: "Phân đoạn tôi lên phối hợp với cậu đã xem chưa?"

"Rồi." Tống Cư Hàn lười biếng nói, nhìn Phùng Tranh bằng cái biểu tình cười như không cười.

Hội trưởng ngạc nhiên hỏi: "Các cậu quen nhau à."

Phùng Tranh không cảm xúc lên tiếng: "Quen hồi nhỏ."

"Phùng Tranh cậu quá đáng lắm, vậy mà cũng không thèm nói với tôi một tiếng!" Nữ MC cùng hợp tác với Phùng Tranh tức giận dậm mạnh chân. Ở đây không ai không biết, cô là fan của Tống Cư Hàn. Nghe nói để có thể làm MC lễ hội hôm nay, cô đã nhét tiền cho giáo viên. Phùng Tranh thì ngược lại danh chính ngôn thuận, vừa là giáo thảo vừa có một người cha không có chuyện gì cũng đem quyên tiền cho nhà trường, nên lẽ dĩ nhiên cậu trở thành nhân vật nổi tiếng ở trường học.

Phùng Tranh cười cười, không trả lời.

Tống Cư Hàn đi tới: "Lâu quá không gặp, dạo này khỏe chứ?"

"Phải rồi, cậu hai năm trời đâu thể về nước, tôi rất khỏe."

Chẳng biết sao Hà Cố cảm thấy Phùng Tranh có chút lảng tránh Tống Cư Hàn. Bên dưới vẻ ngoài khách sáo đó, giữa hai người tồn tại một chút địch ý kỳ diệu.

"Bây giờ về rồi, hơn nữa cũng không định đi." Tống Cư Hàn chậm rãi xoay người: "Bao lâu nữa bắt đầu thế?"

"Sắp rồi." Phùng Tranh quay lại nhìn Hà Cố: "Anh thấy căng thẳng hả, sao lại đổ mồ hôi rồi?"

Hà Cố theo bản năng mà lao trán một cái. Phùng Tranh không nhịn được mỉm cười: "Chóp mũi nữa."

Hà Cố liền xấu hổ xoa xoa mồ hôi trên mũi. Anh đúng là đang căng thẳng, nhưng không phải vì phải đọc diễn văn, mà bởi vì mấy phút vừa rồi ở chung với Tống Cư Hàn: "Được chưa? Còn nữa không?"

"Tóc anh hơi ướt. Chị à, có khăn giấy không?"

Hội trưởng đem khăn giấy tới, Phùng Tranh nhận lấy, trực tiếp để lên mép tóc Hà Cố.

Hà Cố lấy khăn giấy trong tay Phùng Tranh cẩn thận lau mặt một lần.

Lau mồ hôi xong, Phùng Tranh nói: "Chúng ta ra ngoài tập lời thoại lần nữa đi, chỗ này nóng quá."

"Lời thoại của chúng ta có hai câu, sẽ không sai đâu mà."

"Theo em đi ra ngoài hóng mát xíu đi."

"Hả, được."

Hà Cố nhìn Tống Cư Hàn gật gật đầu, Tống Cư Hàn trước sau vẫn mỉm cười khiến người ta khó hiểu.

Hai người đi ra tới cửa sau hội trường, Hà Cố lúc này mới thở ra một hơi, xấu hổ nói: "Ai, nói chuyện với Tống Cư Hàn hồi hộp thật."

Phùng Tranh cau mày: "Có gì phải hồi hộp chứ."

"Lần đầu tiên tiếp xúc với ngôi sao đó." Hà Cố ngẫm nghĩ một chút: "Cũng không tính là lần đầu, hồi cấp ba chúng tôi đã từng cùng tham gia hoạt động ở trường. Có điều khi đó cậu ta vẫn còn là trẻ con, còn chưa có khí chất. Bây giờ cả người đều không giống như trước."

"Đều là do tập luyện ra thôi. Anh nếu tập luyện chừng hai năm cũng có thể làm ngôi sao được."

Hà Cố nở nụ cười: "Anh sao được, ở trường có thể diễn thuyết trước mặt nhiều người như vầy đã là cực hạn của anh rồi. Nếu là em thì còn được."

Phùng Tranh bĩu môi: "Em không có hứng thú."

"Đúng rồi, ra là em với Tống Cư Hàn có quen biết, cũng chưa từng nghe em nói tới."

"Có cái gì đâu mà nói?" Phùng Tranh vò vò đầu, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn.

Hà Cố mẫn cảm nghe ra được gì đó: "Em không thích cậu ấy à?"

Phùng Tranh im lặng một chút: "Chúng em quen nhau hồi còn nhỏ xíu. Lúc nhỏ thì quan hệ tốt lắm. Lớn lên rồi ít ít xúc thành ra xa cách."

Hà Cố cảm thấy giữa hai người e là không chỉ có "xa cách" đơn giản như vậy. Chỉ sợ còn có mâu thuẫn gì khác nữa. Bất quá Phùng Tranh nếu không muốn nhắc tới thì anh cũng không phải người nhiều chuyện.

Phùng Tranh chợt nhớ ra cái gì đó: "Phải rồi, kỳ thực tập của anh chừng nào kết thúc?"

"Còn chừng hơn một tháng nữa."

"Ba em rất coi trọng anh, chờ anh lấy được bằng tốt nghiệp là có thể ký hợp đồng luôn." Phùng Tranh cười trêu chọc: "Sau đó anh liền biến thành người của nhà họ Phùng chúng tôi rồi."

Hà Cố nhất thời cảm giác mặt hơi nóng lên, lập tức không biết nên làm sao trả lời tiếp.

Phùng Tranh cũng ý thức được chính mình nói lời này có hơi mờ ám, ho nhẹ một tiếng, che lấp bằng cách sửa sửa lại cà vạt: "Đúng rồi, anh lần trước không phải nói có cái Thủy Cung mới mở à, em cuối tuần này rảnh, đi chung đi."

"Được nha." Hà Cố cười nói: "Bây giờ không giành vé được, phải đặt hẹn trước. Chờ anh đặt hẹn xong rồi sẽ báo thời gian cho cậu biết."

"Uhm, vậy em tra coi gần đó có chỗ nào ăn ngon."

Hai người tán chuyện một hồi, thấy sắp tới giờ liền trở về.

Lễ mừng hôm đó tiến hành rất thuận lợi. Anh đại diện sinh viên đọc diễn văn xong rồi mời Tống Cư Hàn lên bục phát biểu. Dưới sân khấu sinh viên sôi trào, tiếng hét chói tai quả thật muốn đâm thủng nóc nhà, đem cái lễ mừng trang trọng như biến thành buổi gặp mặt ngôi sao, trong phút chốc tình cảnh có hơi không khống chế được.

Tống Cư Hàn nhận lấy micro, nói hai ba câu liền đem bọn sinh viên bình tĩnh trở lại. Ở cái tuổi này mà có thể biến nặng thành nhẹ như vậy, thực sự không thể khinh thường.

Hà Cố hoàn thành nhiệm vụ, tới lượt Phùng Tranh lên sân khấu.

Hai người trên sân khấu trò chuyện vui vẻ, tức không có nói bọn họ là người quen cũ, cũng nhìn không ra tia địch ý vi diệu nào. Họ chỉ là từng bước một hỗ trợ lẫn nhau.

Hà Cố ở dưới đài nhìn bọn họ, trong lòng nghĩ: chỉ sợ cũng chỉ có thiên chi kiêu tử như cỡ Phùng Tranh đứng bên cạnh Tống Cư Hàn mới không bị che khuất đi ánh sáng. Mà so sánh với Tống Cư Hàn, Phùng Tranh vẫn là biểu hiện ngây ngô hơn hẳn.

Sau khi lễ mừng kết thúc, bên trong chính là dạ tiệc. Tuy rằng đa phần đều là món ăn trung hoa, nhưng lại theo phong cách phục vụ buffet của phương tây, tạo cho người dự tiệc có đủ thời gian giao lưu.

Hà Cố cùng Phùng Tranh ở một góc tán gẫu, nữ MC tới đem Phùng Tranh đi, nói là thầy có việc muốn dặn dò.

Phùng Tranh đi rồi, đôi mắt Hà Cố mới bắt đầu trong hội trường tìm kiếm Tống Cư Hàn. Lẽ ra phải tìm được rất dễ dàng, nhưng nhất thời lại tìm hoài không được.

Có lẽ là đi WC rồi chăng. Hà Cố ngẩn người, nhờ lại mùa hè năm lớp 12 ấy, chuyện phát sinh giữa anh và Tống Cư Hàn khi gặp gỡ tại WC. Lúc đó thật là mất mặt. Bắt quá còn may, Tống Cư Hàn hình như cũng không nhớ rõ.

Hà Cố nghĩ tới đây, buông dĩa đồ ăn xuống, đi vào nhà vệ sinh. Anh còn chưa có được Tống Cư Hàn kí tên cho đây.

Cửa nhà vệ sinh đứng hai bảo tiêu, Tống Cư Hàn quả nhiên ở đây.

Hà Cố liền chờ ở bên ngoài.

Đợi một hồi, Tống Cư Hàn đi ra. Vừa nhấc mắt đã thấy Hà Cố. Hắn trên dưới quan sát Hà Cố một lần, lộ ra một nụ cười tối nghĩa.

Hà Cố gật gật đầu với hắn, cười nói: "Có thể kí tên cho tôi được không?"

"Không thành vấn đề."

Tống Cư Hàn nhận lấy khăn giấy bảo tiêu đưa đến, lau lau tay. Sau đó cánh tay thon dài đẹp đẽ kia vươn đến chỗ Hà Cố.

Hà Cố nhanh chóng móc ra sổ tay với bút đưa tới.

Tống Cư Hàn nhanh chóng trên giấy viết xuống hai chữ "Hà Cố".

Trái tim Hà Cố hơi nhảy nhót.

Tống Cư Hàn viết tiếp một câu khuôn sáo "Mỗi ngày vui vẻ", sau đó như rồng bay phượng múa mà kí vào đó tên của mình.

Hà Cố hưng phấn nói: "Cảm ơn."

"Không có gì." Tống Cư Hàn dừng giây lát, cười nói: "Anh với Phùng Tranh hình như rất thân nhỉ?"

"Uhm, tôi thực tập ở công ty nhà cậu ấy."

Tống Cư Hàn "À" một tiếng thật dài, nói rất có ý tứ sâu xa: "Cậu ta đối với anh không giống như bạn bè thân thiết."

"Ờ... vẫn được đi." Hà Cố nhớ tới lúc đầu mới tiếp xúc với Phùng Tranh, đúng là có cảm giác đại thiếu gia này có chút kiêu ngạo lạnh lùng. Thế nhưng hai người ở công ty ở trường học ngẩng đầu không thấy cuối đầu gặp, từ từ cũng thấy quen thuộc.

"A, phải rồi, cuối tuần tôi có buổi họp mặt fan hâm mộ, quy mô không lớn, ở đó sẽ có vài trò chơi có phần thưởng, chơi rất vui. Anh muốn tới chơi không?"

Hà Cố mắt sáng rực: "Được, được chứ." Anh không nghĩ tới Tống Cư Hàn lại mời anh đến.

"Tôi cho anh số di động, tới lúc đó anh với Phùng Tranh đi chung đi. Đến nơi gọi cho tôi, tôi kêu người dẫn các anh vào."

Rất nhiều năm sau đó, Hà Cố thường hay hồi tưởng lại ngày cuối tuần nọ. Đó là một cuối tuần bết bát nhất của anh từ trước tới giờ. Anh từ sáng sớm đã bắt đầu xui xẻo, vòi nước hư, chìa khóa không tìm được, ra cửa thì vấp ngã, nửa đường rơi bóp tiền... Dường như hết thảy đều đang ngăn trở anh đi gặp Tống Cư Hàn. Vậy mà anh vẫn chiến đấu tới cùng đi tới nơi đúng giờ.

Tất cả đều là mệnh a.





Anh hôm trước đã gọi điện thoại hẹn Phùng Tranh, nhưng Phùng Tranh không chịu đi. Giọng điệu còn không được tốt lắm. Hà Cố có chút do dự, nhưng Tống Cư Hàn đã cố ý mời anh, anh không đi vậy cũng quá thất lễ. Quan trọng nhất là, anh quả thực rất muốn đi, vậy nên anh liền đi một mình.

Đến quán rượu, Hà Cố gọi cho Tống Cư Hàn. Tống Cư Hàn nhận điện thoại ân a hai tiếng, nói anh chờ hắn một chút.

Mấy phút sau, trợ lý Tống Cư Hàn xuống, trực tiếp dẫn Hà Cố đi đến phòng nghỉ ngơi. Lúc đó Tống Cư Hàn đang làm tóc.

Tống Cư Hàn từ trong gương liếc mắt nhìn anh: "Chỉ có mình anh? Phùng Tranh đâu?"

"Ah, cậu ấy nói không khỏe lắm, cho nên không tới."

Tống Cư Hàn gật gật đầu: "Anh tìm chỗ ngồi nghỉ đi, lát nữa xếp cho anh một chỗ thật tốt."

"Cảm ơn." Hà Cố chọn một góc ngồi xuống. Ở chỗ này anh có thể lén nhìn Tống Cư Hàn, mà Tống Cư Hàn lại không nhìn thấy anh được.

Ngày hôm nay Tống Cư Hàn mặc một bộ âu phục hưu nhàn phối với giày thể thao, cả người tràn trề thanh xuân, vẫn như trước làm người ta không nỡ dời mắt.

Không biết buổi gặp mặt hôm nay Tống Cư Hàn có hát không, anh đã nghe hết tất cả các bài hát của Tống Cư Hàn, chắc là sẽ hát ca khúc mới nhất đi. Hà Cố nhớ tới chất giọng lười biếng mê người kia của Tống Cư Hàn, tim có chút rung động.

Tống Cư Hàn làm tóc xong, thợ trang điểm và trợ lý đều đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hà Cố nhất thời có chút run rẩy, cùng Tống Cư Hàn ở chung một căn phòng quả là thử thách người ta quá.

Tống Cư Hàn nhìn gương vén vén tóc, không chút để ý hỏi: "Tôi nghe nói xí nghiệp Phùng thị thường hay tăng ca, sao anh không tăng ca vậy?"

"Đúng là thường tăng ca thật. Tuần này may mắn không có chuyện gì."

Tống Cư Hàn cười cười: "Khéo ghê, là cố tình để cho anh có thời gian tới gặp tôi đi."

Hà Cố cảm giác mặt có chút nóng hầm hập, lắp bắp nói: "Đúng vậy..."

Tống Cư Hàn xoay người đi tới chỗ của anh: "Anh sao lại khẩn trương như vậy? Anh mấy năm trước so với bây giờ bình tĩnh hơn nhiều."

"Cậu còn nhớ rõ sao?"

"Mới đầu có quên, nhưng nhìn thấy anh lại nhớ ra." Tống Cư Hàn ngồi ở bên cạnh anh, đầu gối vô tình hay cố ý dán vào bắp đùi của anh: "Tôi lúc đó đã cảm thấy, ở chung với anh thật thoải mái. Đổi lại là người khác nếu không gào gào hét hét thì là muốn chụp hình muốn số điện thoại, phiền muốn chết."

Hà Cố xấu hổ cười cười: "Tôi cũng là hết sức giả bộ bình tĩnh thôi, chứ thật ra ở chung với cậu thật khó để người ta không hồi hộp."

"A, tại sao vậy?" Tống Cư Hàn híp mắt cười khẽ: "Tôi sẽ ăn thịt anh à?"

"Cậu..." Hà Cố vừa quay đầu liền đối diện phải đôi mắt xiêu hồn lạc phách của Tống Cư Hàn, trái tim anh run lên, nhanh chóng cuối đầu xuống: "Không phải..."

Tống Cư Hàn còn muốn nói gì đó, di động Hà Cố đột nhiên vang lên. Anh quả thực như túm được cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng đứng dậy đi nghe, nhân cơ hội thuận lợi thở mạnh một hơi: "Alo, Phùng Tranh?"

"Hà Cố, anh đang ở đâu vậy?"

"Tôi hả? Tôi tới tham gia buổi gặp mặt rồi."

Phùng Tranh phút chốc trầm mặc: "Em lấy được vé của thuỷ cung rồi, là ba giờ chiều nay. Bây giờ anh bắt xe qua đi, vừa đúng giờ."

"Hả...Nhưng là, buổi gặp mặt cũng là ba giờ bắt đầu."

"Tống Cư Hàn có cái gì đẹp đẽ đâu, em đã hẹn trước chính là phó giám đốc hướng dẫn đó. Ông ta là tiến sĩ sinh vật hải dương học, bình thường không làm hướng dẫn. Em dựa vào quan hệ mới nhờ được. Không phải anh rất thích cá sao?"

Hà Cố khó xử nói: "Nhưng mà... tôi đến rồi, cậu ta cũng thấy, nếu về như vậy..."

"Nếu anh đã nhìn thấy người rồi thì ở lại đó làm cái gì. Đó là buổi gặp fan của hắn, cũng không phải đặc biệt đến để gặp anh." Âm thanh Phùng Tranh rõ ràng hơi tức giận.

Tống Cư Hàn không biết lúc nào đã đi tới sau lưng Hà Cố, chậm rãi hỏi: "Làm sao vây, anh phải đi?"

Phùng Tranh hiển nhiên nghe được, ở đầu bên kia trầm mặc giây lát: "Tóm lại ba giờ anh tới đây, anh cũng không thể để em một mình đi dạo thuỷ cung chứ hả." Nói xong liền cúp điện thoại.

Hà Cố còn chưa kịp nói thêm một câu, đầu kia đã truyền đến tín hiệu báo máy bận. Hà Cố sâu sắc nhíu chặt lông mày. Phùng Tranh bình thường quả thật có chút tính khí thiếu gia bá đạo bốc đồng, nhưng cũng không đến nỗi không nói lý lẽ. Ngày hôm nay bị làm sao vậy, lẽ nào... có liên quan đến Tống Cư Hàn?

Tống Cư Hàn hai tay khoanh trước ngực: "Phùng Tranh gọi anh à?"

Hà Cố lúng túng đến không biết trả lời như thế nào.

Tống Cư Hàn nhíu mày: "Cậu ấy chẳng phải không thoải mái sao?"

Hà Cố khó xử nói: "Cậu ấy không phải... Cậu ấy là muốn tôi đi chơi cùng."

"Được lắm, khỏi kiếm cớ cho nó. Tôi biết nó là không muốn để cho anh thấy tôi thôi. Con người của nó, từ nhỏ đã như vậy."

Hà Cố không hiểu được: "Sao vậy? Giữa các cậu có phải là có xích mích gì không?"

Tống Cư Hàn nhún nhún vai: "Hồi nhỏ chúng tôi chơi rất thân. Sau đó dần lớn lên, bởi vì tuổi tác xấp xỉ nên luôn bị người lớn trong nhà đem ra so sánh. Từ đó liền bắt đầu ganh đua, không ai chịu thua ai." Tống Cư Hàn hơi cúi người xuống, ám muội nói bên tai Hà Cố: "Nó chắc là... sợ tôi cướp mất anh."

Hà Cố trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Tống Cư Hàn, cả người cứng ngắc.

Tống Cư Hàn cười phá lên ha hả: "Giỡn thôi, coi anh sợ chưa kìa."

Hà Cố cả người đều bức bối. Anh đương nhiên biết rằng Tống Cư Hàn không thể cùng Phùng Tranh "cướp" anh được. Ngay cả giữa anh với Phùng Tranh, cũng chỉ có một chút mông lung ám muội.

Anh đối với Phùng Tranh tuy rằng mắt cao hơn đầu, tâm tính con nhà giàu thì cũng rất có hảo cảm. Thế nhưng anh một chút cũng không dám liều lĩnh.

Tống Cư Hàn vỗ vỗ sau lưng anh: "Được rồi, anh đi cùng cậu ta đi. Tôi tốt xấu gì cũng lớn hơn nó một tuổi, không muốn chấp nhặt với nó."

Hà Cố áy náy nói: "Thật ngại quá, lãng phí lời mời của cậu."

"Không sao, nếu anh thật sự cảm thấy ngại thì lần sau mời tôi ăn cơm bù đắp đi."

Mắt Hà Cố ánh lên vẻ vui sướng: "Được chứ, đương nhiên là được."

Tống Cư Hàn lại cười nói: "Anh xuống dưới lầu, tôi kêu tài xế đưa anh về."

"Không cần đâu, tôi bắt xe là được rồi."

"Không sao, với lại tài xế hiện tại cũng đang rảnh, đi thôi."

"Thật sự không..."

Tống Cư Hàn hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt nói lên hắn không muốn bị từ chối.

Hà Cố gật gật đầu: "Cảm ơn."

Tống Cư Hàn lộ ra nụ cười xinh đẹp. trong nháy mắt đó, Hà Cố phảng phất thấy được trong ánh hoàng hôn tại phòng học vào bốn năm trước, người kia đem cặp sách quăng lên vai, thiếu niên quay đầu lại nở nụ cười với anh, cũng đẹp đẽ như vậy, nụ cười chói mắt, khiến cho cuộc đời của anh lần đầu tiên cảm nhận được, cái gì gọi là rung động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi