NHẤT TÚY KINH NIÊN

Nam Sang đặt địa điểm họp thường niên của năm nay tại Nice, lãnh đạo từ trung tầng trở lên đều đi, chỉ riêng trụ sở chính đã có sáu bảy mươi người.

Bọn Trần San đều hâm mộ vô cùng, một đám cô nàng thỉnh cầu Hà Cố mang quà từ Pháp về, nhưng Hà Cố không dự định đi.

Anh phải kết thúc công việc, phải tìm công ty sửa chữa trước năm mới, phải chuẩn bị đồ dùng cần thiết khi mẹ và Tố Tố đến đón Tết, những việc này toàn bộ anh đều phải thu xếp một mình. Mặc dù Trần San là trợ lý của anh, nhưng dù sao thì cũng không phải trợ lý tư nhân, chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống vẫn là không tiện làm phiền cô, tính toán như vậy, thời gian còn lại quá gấp, căn bản không rảnh đi Nice 5 ngày, cộng thêm thời gian bay và chênh lệch múi giờ, đã phí mất một tuần.

Sau đó, Hà Cố thường nhớ tới quyết định khiến tất cả mọi người đều không hiểu năm đó, nếu khi ấy anh đi, có phải rất nhiều chuyện sẽ thay đổi hay không.

Vài ngày cuối cùng tháng chạp, công ty thuê máy bay, rời khỏi Bắc Kinh giá rét, bay tới miền nam nước Pháp-nơi tràn trề sự nhiệt tình.

Hà Cố đã liên hệ với một công ty sửa chữa hợp tác lâu dài với Nam Sang, đi xem căn phòng cũ anh sinh ra và lớn lên.

Căn phòng kia ở tam hoàn, khu vực rất tốt, giá cả hiện tại đã rất kinh người, nhưng phòng đã cũ, chỉ có 80m2, tuy nhiên một mình anh ở vẫn khá rộng.

Anh cũng đã rất lâu chưa về nơi đây, có lẽ là cố ý lảng tránh, chỉ là thật sự trở về mới phát hiện mới phát hiện, mặc dù nơi này có rất nhiều hồi ức khiến anh đau lòng, nhưng tràn đầy sự vui vẻ cùng tốt đẹp những năm tháng ấu thơ, cùng hình bóng gia đình đã từng hoàn chỉnh kia.

Anh cùng người thiết kế quen biết bàn bạc một hồi, bản thân anh cũng ở trong ngành này, người quen rất nhiều, thiết kế, nguyên liệu, phương diện công trình, đều có thể tiết kiệm kha khá tiền, anh dùng thời gian buổi trưa thảo luận ổn thỏa những vấn đề cơ bản, đợi năm mới liền khởi công.

Xem xong phòng ở, anh mời người của công ty sửa chữa ăn bữa cơm, khi về đến nhà, đã hơn chín hơn.

Cửa thang máy vừa mở ra, anh liền nghe thấy tiếng nhạc vang vọng trong hành lang, thanh âm kia không giống như phát ra từ TV, vì thực sự quá rõ ràng, cũng quá ồn, quả thật giống như bật ngay tại đây vậy.

Tòa nhà anh ở là một tầng hai phòng(?), chẳng lẽ....

Anh đi đến cửa nhà mình, chẳng cần dán lên cửa, đã nghe thấy tiếng ngạc lọt vào tai, trong đêm khuya yên tĩnh, quả thực khiến người ta đau đầu.

Anh ngẩn người một lát, phản ứng đầu tiên chính là--Tống Cư Hàn.

Anh vô lực tựa lên tường.

Tống Cư Hàn muốn làm gì?! Hắn rốt cuộc muốn làm gì?!

Hà Cố Do dự chốc lát, quyết định đi ngủ khách sạn. Anh xoay người vừa định đi, chị hàng xóm bên cạnh đột nhiên mở cửa ra, nhìn thấy anh, vẻ mặt lập tức giận dữ nói:"Ai, Hà...Hà tiên sinh?"

"Chào chị." Hà Cố xấu hổ gật đầu.

Chị kêu lên:"Nhà mấy người có chuyện gì thế? Trễ vậy rồi còn ồn hết cả lên, con trai tôi ngày mai còn phải đi học đấy!"

"Xin lỗi, ngại quá, bạn tôi đến..."

"Bạn bè gì, tôi gọi nửa ngày cũng chẳng ai ra mở cửa, còn làm ồn nữa tôi sẽ báo cảnh sát!"

"Xin lỗi, thực sự xin lỗi, tôi sẽ đi bảo bọn họ dừng bây giờ."

"Nhanh lên, con trai tôi phải ngủ rồi, một chút ý thức công cộng cũng không có, quá đáng!" Chị hung hăng đóng sập cửa.

Hà Cố bất đắc dĩ lấy chìa khóa ra, mở cửa.

Cửa vừa mở, tiếng ồn trong phòng lập tức dừng lại, Hà Cố nhìn, cư nhiên còn không chỉ một mình Tống Cư Hàn, hắn đưa cả đội sáng tác đến!

Có nhạc sĩ hợp tác lâu dài với Tống Cư Hàn, producer, tay chơi nhạc A Sinh Hà Cố quen, và những người anh không biết tên, đương nhiên, còn có tiểu Tùng.

Tiểu Tùng vẻ mặt buồn rười rượi nhìn Hà Cố, không biết nên nói gì.

Hà Cố trầm mặt, ánh mắt cuối cùng rơi xuống trên người Tống Cư Hàn:"Các người đang làm gì?"

"Hi, Hà Cố." A Sinh chào anh.

Tống Cư Hàn bắt chéo hai chân, cầm trong tay một bản nhạc, giống như không chút để ý nói:"Đã về rồi."

Hà Cố nheo mắt, lặp lại từng chữ từng chữ:"Các người đang làm cái gì?"

Tống Cư Hàn nhún nhún vai:" Bọn họ nói muốn đổi môi trường, nếu không sẽ không có cảm hứng, nên tôi đưa bọn họ đến nơi vừa an toàn vừa thoải mái."

"Cậu..."

"Làm sao, tôi không thể đến? Cũng chẳng phải tôi đến tìm anh, tôi chỉ tìm một nơi để sáng tác mà thôi." Tống Cư Hàn nói như điều đương nhiên.

Tiểu Tùng vẻ mặt "anh giết chết em đi."

Hà Cố tức giận đến mức nắm chặt tay thành quyền:"Đây là khu dân cư, hàng xóm sắp báo cảnh sát rồi!"

"Aiyo, sợ quá cơ." Một người trong đội bắt đầu cợt nhả, thái độ cực kỳ ngạo mạn, nhìn có vẻ đã uống say.

Hà Cố bước lên phía trước, muốn gọi Tống Cư Hàn vào phòng nói chuyện, đột nhiên ngửi thấy một mùi kỳ quái, mùi vị đó rất khó hình dung, có chút chút hôi, giống như loại cỏ gì đấy bị đốt cháy, anh nhăn mày:"Đây là mùi gì?"

A Sinh huơ huơ món đồ kẹp ở hai ngón giữa, thờ ơ như không nói:"Cảm hứng a." Nói xong cười ha hả không ngừng.

Hà Cố trong đầu chợt xẹt qua một tia sáng, lập tức phản ứng lại, bọn họ đang hút ma túy?

Anh không dám tin trừng mắt nhìn Tống Cư Hàn.

Tống Cư Hàn ném bản nhạc, nâng nâng cằm với Hà Cố, ý là vào phòng nói.

Hà Cố ném phăng cặp táp xuống, vào phòng ngủ cùng Tống Cư Hàn.

Cửa vừa đống, Hà Cố gầm nhẹ nói:"Các người đang làm gì? Chạy tới đây hút ma túy!"

"Bọn họ nói phải hút mới có cảm hứng a." Mắt Tống Cư Hàn từ đầu đến cuối chưa từng dời khỏi khuôn mặt Hà Cố, "yên tâm đi, tôi chưa từng đụng, tôi phải bảo vệ giọng hát."

"Vậy cậu cũng không thể ở nhà tôi..." Hà Cố nói được một nửa, cảm giác nghẹn họng, anh cắn răng nói:"Tống Cư Hàn, căn phòng này là cậu mua, đúng, tôi sẽ trả cho cậu, tôi rất nhanh sẽ trả, nhưng hiện tại tôi vẫn sống ở đây, mong cậu mang bọn họ rời khỏi."

Sắc mặt Tống Cư Hàn khẽ biến:"Trước mặt nhiều người như vậy, anh cũng không nể mặt tôi?"

"Cậu tới làm gì? Tìm mặt mũi à!"

"Anh quản tôi làm gì!" Tống Cư Hàn quát, "Tôi chính là muốn đến, anh định làm gì tôi!"

Hà Cố sắp tức phát điên rồi:"Cậu thật quá ngang ngạnh!"

Tống Cư Hàn bị Hà Cố cự tuyệt hết lần này đến làm khác làm cho nóng nảy không thôi, một Hà Cố như vậy quá mức khó chấp nhận, Hà Cố của hắn không phải cái dạng này! Hắn một bước tiến lên, nắm lấy cổ áo Hà Cố ấn ngã xuống giường, Hà Cố ngã đến choáng váng một chút, còn chưa phản ứng lại, đôi môi nóng bỏng đã dán lên, thô bạo hôn anh.

"Ưm..." Hà Cố liều mạng muốn đẩy Tống Cư Hàn ra, nhưng hai tay bị Tống Cư Hàn chế trụ đè lên đỉnh đầu, không thể động đậy.

Nụ hôn này kéo dài mà tràn ngập tính xâm lược, giống như đang ngang ngược tuyên thệ chủ quyền, Hà Cố bị hôn đến mức đại não thiếu khí, cơ thể dần mất đi sức lực.

Tống Cư Hàn đối phó Hà Cố quả thực là thuận buồm xuôi gió, bàn tay to trực tiếp luồn vào trong quần anh, khiêu khích dục vọng của anh.

"Tống Cư Hàn!" Hà Cố cực kỳ xấu hổ và giận dữ, tìm được khe hở liền đạp Tống Cư Hàn một cước.

Tống Cư Hàn đau đớn run lên, không thể nhịn được nữa:" Hà Cố cmn sao anh lại bướng bỉnh như vậy!"

"Cậu chơi tôi đủ chưa!" Khuôn mặt Hà Cố đỏ bừng, biểu tình có chút vặn vẹo, "Chẳng phải cậu đã thượng chán tôi rồi à!"

"Đấy chỉ là lời nói trong lúc tức giận! CMN anh nhớ rõ thế làm gì!"

"Mỗi một câu cậu nói tôi đều nhớ rõ ràng rành mạch!" Hà Cố trợn mắt trừng Tống Cư Hàn, trong mắt đầy tơ máu.

Tống Cư Hàn nhìn khuôn mặt không che giấu nổi đau đớn của Hà Cố, trong lòng giật mình, hắn há miệng thở dốc, chần chờ một lát, mới nhẹ giọng nói:"Hà Cố, anh thích tôi sao?"

Hà Cố hận không thể từng ngụm cắn chết hắn.

"Anh thích tôi sao?"

Một vấn đề quá mức nực cười.

Đâu chỉ là thích, anh hận không thể cả đời chỉ sống sáu năm này, chỉ cần có thể đổi lấy trái tim Tống Cư Hàn, nhưng anh mệt rồi, anh chỉ muốn chấm dứt, kết thúc tất cả, để không phải tiếp tục sống cuộc sống mệt mỏi, khổ cực như thế nữa.

Cho nên hiện tại anh chỉ hy vọng Tống Cư Hàn biến mất khỏi tầm mắt anh, như vậy, nỗi đau của anh mới có thể giảm bớt vài phần.

Tống Cư Hàn còn định nói cái gì, đột nhiên, hai người đều nghe thấy âm thanh đập cửa cực kỳ thô bạo.

Hà Cố thừa dịp Tống Cư Hàn thất thần, dùng sức đẩy hắn ra, chạy trở lại phòng khách.

" Mở cửa! Mở cửa! Cảnh sát!"

Nghe được hai chữ cuối cùng, người trong phòng đều hoảng sợ, đưa mắt nhìn nhau.

Tiểu Tùng phản ứng đầu tiên, hạ giọng nói:"Thuốc, thuốc, mau vứt đi!" Cậu xông lên giật lấy những điếu thuốc làm bằng "nguyên liệu" đặc biệt kia, chạy thẳng đến buồng vệ sinh.

"Sao lại thế này, sao lại có cảnh sát!" Producer sợ hãi, căng thẳng run rẩy.

Hà Cố hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:" Hẳn là do các người quá ồn, hàng xóm báo cảnh sát."

Cảnh sát đã mất nhẫn nại bắt đầu phá cửa:"Mở cửa! Chúng tôi là cảnh sát! Lập tức mở cửa!"

Tống Cư Hàn đi ra, đem chai bia mở trước, đổ lên mặt đất hai chai, sau đó trong tay cầm lọ nước hoa, vừa xịt vừa nói:"Đừng sợ, Hà Cố anh đi mở cửa."

Hà Cố đi qua, giữ cửa mở ra một khe hở:" Đồng chí cảnh sát, chúng tôi sẽ không..."

Nhưng cảnh sát không cho anh bất cứ thời gian giải thích nào, dùng sức đạp cửa!

Hà Cố phản ứng không kịp, cánh cửa đập mạnh lên trán, anh đau kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, cả người bị đụng ngã trên mặt đất.

"Hà Cố!" Tống Cư Hàn xông lên đỡ anh, trong miệng tức giận mắng một câu thô tục:"Con mẹ nó các người..."

Hắn còn chưa nói xong, liền giật mình.

Ngoài phòng một đống người tiến vào, cảnh sát, phóng viên, thậm chí còn có một người phụ nữa mọi người đều quen--Vợ A Sinh Tiểu Nhị.

Nhìn cảnh này, chẳng ai sẽ tin đây là bởi vì bọn họ bật nhạc lớn gây ồn mà cảnh sát đến.

Một người bộ dạng đội trưởng nhíu nhíu mũi:"Chúng tôi nhận được thông báo, nơi này có người tụ họp hút thuốc phiện, còng hết tất cả lại, lục soát!"

A Sinh vùng vằng đứng dậy, chỉ vợ mắng to:"Cmn cô điên rồi!"

Gương mặt xinh đẹp của Tiểu Nhị dữ tợn mà vặn vẹo:"Đúng, tôi điên rồi, bị anh bức điên.!"

"Con tiện nhân này!" A Sinh gào thét muốn nhào lên.

Hai cảnh sát xông lên ấn ngã gã xuống đất.

Đám người bên Tống Cư Hàn đã có chút phê, đầu óc không tỉnh táo, nhảy bổ lên định cứu A Sinh, cảnh sát ồn ào trấn giữ, cảnh tượng lập tức hỗn loạn.

Hà Cố được Tống Cư Hàn đỡ, phát hiện nhà anh đã biến thành chiến trường.

Nơi này chỉ có Tống Cư Hàn, tiểu Tùng và producer không hút, bọn họ hai bên đều muốn ngăn cản, nhưng đã chẳng cản được nữa, một đám người hỗn chiến, loạn đến mức như sắp phá phòng, phóng viên bên cạnh gian nan tranh nhau chụp.

Hà Cố đi lên ấn một phóng viên, định cướp máy chụp ảnh của gã, nhưng bị đẩy mạnh.

Trong một mảnh hỗn loạn, anh lần nữa bị đẩy ngã xuống đất, còn bị hung hăng đạp hai phát.

Đội trưởng kia rút ra côn điện, liên tiếp phóng ngã hai người, cảnh tượng cuối cùng mới bị khống chế.

Đội trưởng cả giận nói:"Ai là chủ phòng?!"

Hà Cố run giọng đáp:"Tôi."

"Tụ tập hút hít, chứa chấp kẻ hút thuốc phiện, đưa đi, toàn bộ đưa đi!"

"Không liên quan đến anh ta!" Tống Cư Hàn kéo Hà Cố ra sau người mình, lạnh lùng nói, "Người là do tôi mang đến, anh ta không biết sự tình."

Đội trưởng căn bản không nghe:" Toàn bộ đưa đi!"

Khi Hà Cố bi còng hai tay, cả người còn đang ngơ ngác.

Anh không biết sao đột nhiên bản thân đã bị coi như nghi phạm đưa đi cục cảnh sát.

Anh làm sai cái gì?

Anh nghe thấy khi Tống Cư Hàn đi qua đám phóng viên kia, để lại một câu nói âm lãnh:"Các người thử đăng lên xem."

Mơ mơ màng màng, Hà Cố đã ngồi trong phòng thẩm vấn ở cục cảnh sát.

Anh làm kiểm tra nước tiểu, kết quả đương nhiên là âm tính.

Cảnh sát cầm một tập tài liệu vào, vỗ lên mặt bàn:"Kỹ sư cao cấp Nam Sang, hử? Sao lại quen với một đám minh tinh."

"...Bạn bè."

"Cậu kết bạn cũng rộng rãi thật." Cánh sát nâng nâng cằm, "Biết cậu là người thông minh, nói đi, tối nay là chuyện gì."

Hà Cố trầm mặt một chút:"Tôi muốn mời luật sư."

"Mời luật sư cậu cũng phải nói."

"Tôi phải bàn bạc trước với luật sư." Hơn nữa bất luận anh nói rõ hay không, anh sợ mình nói sai cái gì, Tống Cư Hàn liên đi tong.

Đây là scandal lớn thế nào, mặc dù Tống Cư Hàn không hút, nhưng một khi chuyện này loan ra, Tống Cư Hàn sẽ đứng trước bờ vực nguy hiểm, thậm chí có khả năng là thiệt hại lớn nhất trong cuộc đời, lúc này, anh thật sự không dám nói bừa.

Cảnh sát có chút tức giận, còn định uy hiếp hai câu, đột nhiên, cửa phòng thẩm vấn mở ra, đồng nghiệp của cảnh sát kia nói:"Luật sư của tiểu tử này đến rồi."

Hà Cố kinh ngạc ngẩng đầu.

Cảnh sát nhìn anh một cái, đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông trung niên mặc tây trang giày da, đeo kính mắt bước vào, ngồi nghiêm chỉnh đối diện Hà Cố, tự giới thiệu nói:"Chào Hà tiên sinh, tôi họ Trần, là luật sư truyền thông của Tống thị."

Hà Cố gật gật đầu:"Chào ông."

"Tôi thay mặt Tống tổng đến giúp cậu, cậu không cần căng thẳng, cũng không cần sợ hãi."

Hà Cố lại gật gật đầu:"Hiện tại là tình huống gì, tôi nên nói gì?"

Trần luật sư đẩy đẩy kính mắt, vẻ mặt khôn khéo mà lạnh lùng:" Hà tiên sinh, là như vậy, bởi vì chuyện xảy ra ở nhà cậu, nên cậu rất khó thoát tội liên quan đến chuyện này."

"Nhưng tôi không hề..."

Trần luật sư ngắt lời anh:"Tôi biết cậu vô tội, nhưng cho dù tất cả mọi người tất cả mọi người biết cậu vô tội, cậu cũng vừa có thể vô tội, vừa có thể không vô tội."

Hà Cố nheo mắt:"Ông có ý gì?"

" Hà tiên sinh, chuyện này là do tranh chấp trong chuyện ly hôn giữa Hàn Sinh và vợ cậu ta, bọn họ nảy sinh mâu thuẫn rất lớn vì tranh đoạt quyền nuôi con và phân chia tài sản, dẫn đến vợ cậu ta có ý định trả thù, cô ta lập mưu từ trước, cho nên chuyện lập tức bị truyền ra, giới truyền thông đã ngăn chặn, nhưng tin tức ùn ùn trên mạng, Tống tổng đã không khống chế được. Chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến Hàn Sinh, Tống Cư Hàn và cả đội, đều rơi vào nguy cơ to lớn, vụ bê bối này đối với cậu ấy mà nói, có khả năng hủy tất cả của cậu ấy."

Hà Cố yên lặng nhìn Trần luật sư, trái tim từng chút từng chút chìm xuống dưới, người này muốn nói gì, anh đã hiểu rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi