NHẤT TÚY KINH NIÊN

Buổi chiều, trực thăng hạ cánh xuống đảo, đây là lần đầu tiên Hà Cố nhìn thấy người ngoài suốt bao ngày nay.

Anh sắp có thể rời khỏi nơi này, nhưng chẳng cảm thấy thoải mái hơn mấy.

Thái độ của Tống Cư Hàn vẫn cứng rắn, anh đi đến đâu đều không tự do, anh có thể trốn chỗ nào được chứ, và anh dựa vào cái gì mà phải trốn.

Ngồi trên trực phăng, Tống Cư Hàn nắm chặt tay anh:"Anh từng ngồi trực thăng chưa? Sẽ hơi rung lắc, anh đừng sợ."

"Tôi không sợ." Hà Cố rất bình tĩnh.

Tống Cư Hàn không buông tay anh, ngược lại dùng cả hai tay ôm trọn, ngắm nghía tay anh.

Hà Cố thử rút mấy lần đều không được, rốt cục nhịn không nổi nữa:"Tôi phải đi vệ sinh."

Tống Cư Hàn cười khúc khích:"Anh thấy chỗ này có thể đặt nhà vệ sinh không?"

Hà Cố cũng chỉ là nói theo thói quen, lúc này có chút xấu hổ.

Tống Cư Hàn bắt lấy tay anh đặt bên môi, hôn nhẹ một cái, ánh mắt nhìn Hà Cố tràn đầy thâm tình cùng khát vọng mà ngay cả chính hắn đều khó có thể tưởng tượng.

Trực thăng đưa bọn họ đến Cannes, sau đó đổi thành ngồi máy bay thông thường.

Vừa lên máy bay, Hà Cố liền phát hiện Tống Cư Hàn đã bao trọn cả khoang hạng nhất, vừa nghĩ tới phải ở cùng Tống Cư Hàn 10 tiếng tại nơi chẳng có chỗ nào trốn này, anh liền cảm thấy đau đầu.

Tiếp viên hàng không kéo rèm, ngăn cách hai người trong một không gian máy bay không lớn.

Nửa người Tống Cư Hàn vượt qua tay vịn, tựa lên vai Hà Cố.

Hà Cố không để ý đến hắn, cúi đầu đọc sách.

"Anh đang đọc gì thế?"

"Khoa học."

"Tôi hát cho anh nghe được không?"

"......" Hà Cố muốn cự tuyệt, nhưng lời đến bên miệng lại thôi, đối với việc Tống Cư Hàn hát cho anh nghe, anh có một chấp niệm đặc biệt, giống như đó là một thứ gì đó rất quý giá, anh không nỡ đẩy ra.

Có lẽ là bởi vì lần đầu tiên của anh, bắt đầu từ buổi chiều Tống Cư Hàn hát cho anh nghe đó, điều anh để ý cũng không phải là lần đầu tiên, mà là khoảnh khắc ngọt ngào anh tự ảo tưởng mình được thích, đó là kí ức thời thanh xuân niên thiếu đẹp đẽ nhất.

Tống Cư Hàn ở bên tai anh nhẹ nhàng cất lên lời ca, giọng hát vẫn dày mà từ tính thế, khiến người nghe say đắm.

Hà Cố đọc sách, bất giác có chút thất thần, mạch suy nghĩ bị tiếng ca kia xáo trộn.

Hát xong một khúc, Tống Cư Hàn dán sát lỗ tai anh, ôn nhu nói:"Tôi muốn mỗi ngày đều hát vì anh."

Hà Cố cúi đầu, chẳng nói gì.

Tống Cư Hàn hôn hôn cổ anh:"Tôi theo đuổi anh một lần nữa được không? Lần này là nghiêm túc, tất cả những thứ trong bảy năm qua tôi chưa cho anh, lần này tôi sẽ cho anh toàn bộ."

Hà Cố trầm tĩnh nói:"Nếu cậu chỉ là không chịu nổi việc bị cự tuyệt, tôi có thể thử giải thích một chút."

"Không phải tôi không chịu nổi bị cự tuyệt, chỉ là tôi không chịu đựng nổi anh không ở bên tôi." Không chịu nổi việc anh không thuộc về tôi, không chịu nổi mắt anh nhìn người khác.

" Được rồi, lời thoại này một ngày lặp lại tám lần, cậu không mệt à?" Hà Cố gập sách, "Tống Cư Hàn, tôi nói rất nhiều lần rồi, tôi sẽ không quay đầu, cậu cũng đừng lãng phí thời gian vì tôi nữa, sau này tôi chẳng muốn nói gì cả, tùy cậu thôi."

Tống Cư Hàn nắm tay anh:"Được, không nói, tôi làm cho anh xem."

Hà Cố trầm mặc không đáp.

Tống Cư Hàn tự nói:"Gần đây tôi lại bắt đầu tham gia biểu diễn, tuy rằng hiện tại vẫn có rất nhiều người mắng chửi tôi, nhưng không sao, tôi vẫn hot. Chỉ là sau khi trải quan chuyện lần này, tôi phát hiện hot hay không, tôi đã sớm chẳng để ý nữa. Ban đầu tôi dấn thân vào giới showbiz, chỉ là cảm thấy tôi hát hay như vậy, viết bài hát cũng tốt, tất cả mọi người đều nên nghe. Bây giờ, giải thưởng tôi muốn lấy cũng đã lấy rồi, sân khấu muốn đứng cũng đã đứng qua, chuyện muốn làm, dường như đều thực hiện xong, thứ còn lại, chỉ là muốn viết ra những ca khúc hay hơn, nhưng viết ra ca khúc hay hơn, hoàn toàn không cần quá nổi tiếng, cũng không cần tất cả mọi người đều thích tôi.

Hà Cố lẳng lặng nghe, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Tống Cư Hàn nói chuyện sự nghiệp với anh, quả thật là rất mới mẻ.

Tống Cư Hàn niết nhẹ ngón tay anh, vuốt ve phần đầu ngón tay đầy đặn:"Bởi vì không phải tất cả mọi người đều có thể nghe hiểu bài ca của tôi, cũng không phải tất cả mọi người đều thích nghe, lại càng không phải tất cả mọi người, tôi đều muốn để bọn họ nghe. Tôi đã lâu lắm rồi không tìm thấy nhiệt tình cùng xúc động chỉ đơn thuần muốn ca hát cho người khác lúc ban đầu đó, bất kỳ buổi diễn nào đều chỉ vì tiền." Hắn nói mãi nói mãi, bất giác rơi vào hồi ức, "Anh còn nhớ buổi chiều hôm chúng ta vừa mới bắt đầu hẹn hò không? Lúc ấy, tôi thật sự rất muốn hát cho anh nghe, trí nhớ anh tốt như vậy, khẳng định nhớ rõ."

Trái tim Hà Cố thắt chặt, âm thầm mím chặt môi.

"Anh nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sáng vô cùng, nghe thực say mê, hát xong tôi bảo anh góp ý, người bình thường sẽ giả bộ đánh giá vài câu, nhưng anh quá thành thật, ngoại trừ hay ra, anh không nói cái khác, anh không nói ra được, nhưng tôi rất vui." Tống Cư Hàn dán sát tai Hà Cố, nhỏ giọng nỉ non, "Kỳ thật, tôi vốn không tính toán kéo anh lên giường nhanh như vậy, nhưng hôm ấy, tôi thực sự rất muốn rất muốn, biến thanh trở thành của tôi..."

Hà Cố đứng bật dậy:"Tôi đi toilet."

Tống Cư Hàn giữ chặt tay anh, ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt sáng như sao trời:"Nhiều năm như vậy, khiến tôi có xúc động muốn hát cho người ấy nghe, vẫn chỉ có anh."

Hà Cố không nói gì, đẩy tay hắn ra, xoay người vào toilet.

Khóa cửa, Hà Cố hít một hơi, nhìn chính mình trong gương, đôi mắt thâm trầm.

Kỹ thuật tán tỉnh của Tống Cư Hàn bắt đầu từ lúc hơn 10 tuổi, được rèn luyện qua nhờ vô số người, anh buộc phải giữ tỉnh táo.

Có lẽ lần này Tống Cư Hàn thật sự muốn nghiêm túc, ít nhất hiện tại muốn thế, nhưng anh đã chẳng thể tin hắn nữa rồi.

Tương lai dài như vậy, anh sẽ không coi hứng thú nhất thời của Tống Cư Hàn là thật.

Anh có thể kiên định tự mình đa tình bảy năm, cũng có thể kiên định bước từng bước ra khỏi cuộc đời của Tống Cư Hàn. Chỉ cần anh chôn giấu trái tim yêu sâu đậm một người dưới đáy lòng, sau đó sống thật tự do, thoải mái là đủ, anh quyết sẽ không tự cuốn mình vào động sâu vô đáy đó nữa.

Điều chỉnh lại cảm xúc một chút, Hà Cố quay trở về khoang máy bay.

Ánh mắt Tống Cư Hàn dõi theo anh, cho đến khi anh ngồi xuống vị trí.

Hà Cố nhìn hắn một cái, tiếp tục cầm sách đọc.

Bàn tay lớn của Tống Cư Hàn đặt lên trang giấy:"Lẽ nào quyển sách này đẹp hơn tôi sao?"

"Đẹp." Hà Cố đẩy tay hắn ra, "Máy bay bay lâu như vậy, tôi muốn tìm chút chuyện làm."

"Nói chuyện với tôi đi."

"Chúng ta...không có gì để nói cả." Bối cảnh khác xa, cuộc sống cùng phạm vi, khiến chủ đề chung giữa họ không nhiều, tính cách anh vô cùng trầm tĩnh, hơn nữa Tống Cư Hàn thường đến tìm anh, cũng không phải vì nói chuyện phiếm.

"Đương nhiên có, chúng ta ở bên nhau 7 năm, sao có thể không có gì để nói chứ."

"Chúng ta ở bên nhau 7 năm, khi cậu đến tìm tôi, phần lớn chỉ có làm tình." Hà Cố đầu cũng không ngẩng, "Nói cái gì? Nghiên cứu kỹ thuật phòng the à?"

Sắc mặt Tống Cư Hàn có chút khó coi:"Tôi đến tìm anh là vì thích ở cùng anh..." Hắn càng nói thanh âm càng nhỏ.

"Ừm, tôi tin cậu." Tống Cư Hàn hẳn là thật sự thích ngủ với anh, ít nhất hai người ở phương diện này khá ăn ý.

"Nhưng không có nghĩa chúng ta không có tiếng nói chung, chuyện của anh tôi đều biết."

"Ví như?"

"Gia đình, sự nghiệp, bạn bè của anh."

Hà Cố nở nụ cười:"Phải không, nguyên nhân tình cảm bố mẹ tôi xảy ra bất hòa là gì? Chức vụ của tôi ở Nam Sang là gì? Bình thường tôi hay tiếp xúc gặp gỡ những ai?"

Tống Cư Hàn ngẩn người.

Hà Cố lắc lắc đầu:"Tôi mới có tư cách nói, "chuyện của cậu tôi đều biết", nhưng chuyện của tôi, cậu chưa bao giờ cảm thấy hứng thú, cho nên sẽ không hỏi, mà dù tôi nói, cậu cũng chẳng nhớ."

Ánh mắt Tống Cư Hàn hiện lên lo âu:"Tôi sẽ nhớ kỹ, từ bây giờ trở đi, anh nói gì tôi đều sẽ nhớ kỹ."

"Làm gì phải thế." Hà Cố quay đầu nhìn hắn, "Cậu vốn dĩ không phải người như vậy, hiện tại ép buộc bản thân chiều theo tôi, lấy lòng tôi, còn ép mình không được ngủ cùng người khác, cậu rất khó chịu đúng không? Cư Hàn, tôi biết thay đổi bản thân vì người khác đau khổ nhường nào, bởi tôi đã từng trải qua, nên tôi khuyên cậu đừng làm thế. Hãy là chính mình, tôi cũng sẽ là chính tôi, như vậy cả hai đều vui vẻ."

Tống Cư Hàn cắn chặt răng:"Mẹ nó chứ anh không hiểu tiếng người à, tôi muốn anh, những người khác có hay không quan trọng. Anh đừng ra vẻ đứng đắn giảng đạo lý với tôi, bảo tôi từ bỏ nữa, Tống Cư Hàn tôi cả đời này chưa từng biết lùi bước là gì." Hắn nhịn đủ Hà Cố cứ luôn bình tĩnh phân tích chuyện giữa hai bọn họ rồi, giống như tình cảm của hắn có thể thay đổi, có thể đo lường, có thể điều khiển vậy, hắn đã chẳng cách nào khống chế vì Hà Cố mà trở nên hoàn toàn không giống bản thân, hắn thậm chí không cảm thấy hối hận, nhưng Hà Cố lại khuyên hắn "Lạc đường biết quay đầu"? Mẹ nó cái thể loại gì vậy.

Hà Cố coi hắn là cái gì?

Hà Cố nhún nhún vai, không nói nữa.

Tống Cư Hàn trừng Hà Cố nửa ngày, cuối cùng lại vô lực cúi đầu, đôi mắt ảm đạm tràn đầy khổ sở cùng thất vọng.

Hà Cố của hắn cách hắn gần như vậy, nhưng hắn không thể thỏa sức ôm lấy.

Hắn muốn Hà Cố cười với hắn, dùng sự chuyên chú như độc nhất vô nhị trên thế giới nhìn hắn. Rất muốn rất muốn, muốn đến sắp phát điên lên.

Sao hắn lại đánh mất một Hà Cố như vậy chứ?

Về đến Trung Quốc, trời vẫn sáng, Hà Cố ngủ một giấc trên máy bay, nhưng toàn thân vẫn mệt mỏi rã rời.

Hạ cánh xuống, anh trực tiếp bị nhét lên xe Tống Cư Hàn, anh kiên quyết muốn về nhà, Tống Cư Hàn không tình nguyện, nhưng hiển nhiên vẫn còn việc khác phải làm, tạm thời không thể để ý anh, bèn nói:"Anh có thể về nhà, nhưng phải bật điện thoại 24/24, đừng quên giấy tờ của anh còn ở chỗ tôi, đừng chạy linh tinh."

Hà Cố lạnh nhạt nói:"Tống Cư Hàn, tôi không phạm pháp, tại sao tôi phải chạy, cậu đừng bức người quá đáng."

"Tôi không có ý đó." Tống Cư Hàn nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn anh, "Khoảng thời gian anh rời đi tôi quá khó chịu rồi, tôi sợ anh lại bỏ im lặng bỏ đi lần nữa, anh muốn đến đâu, ít nhất hãy để tôi biết, ít nhất hãy để tôi có thể tìm thấy."

Hà Cố quay mặt đi.

Ánh mắt Tống Cư Hàn tối sầm, giữ cằm anh, mạnh mẽ xoay đầu anh lại, hôn lên đôi môi mềm kia thật sâu.

Hà Cố hung hăng đẩy hắn một phen:"Vẫn muốn bị cắn thêm à?"

Tống Cư Hàn đùng đầu ngón tay sờ sờ cánh môi vẫn mang theo hơi ấm:"Tôi sẽ đến tìm anh."

Lái xe đưa Hà Cố đến tiểu khu, Hà Cố vui mừng vì khi bị Tống Cư Hàn bắt đi, anh mang theo chìa khóa, nếu không thì trên người anh chẳng có gì, chẳng phải là ngay cả cửa nhà cũng không vào được sao.

Lên lầu, anh mở cửa, trở về căn nhà xa cách ba tháng mà như đã qua mấy thế kỉ.

Chuyện phát sinh ba tháng nay đã thay đổi triệt để một số thứ trong anh, anh không dám nói chính mình hoàn toàn thoát khỏi ám ảnh của Tống Cư Hàn, dù sao thì đó cũng là bảy năm in từng vết chân máu, nhưng anh đã có thể đối mặt, có thể chống đỡ.

Kế tiếp, anh nên lo lắng cuộc sống sau này.

Anh gọi cho mẹ một cuộc điện thoại, bảo bản thân về nước rồi, đến lúc đó có thể cùng đi với Tố Tố, mẹ anh rất vui, bà còn hỏi anh chơi thế nào.

Anh chỉ có thể nói rất tốt.

Cúp điện thoại, anh lại gọi cho Cố Thanh Bùi.

Anh thấp thỏm nghe âm thanh tút tút, thời điểm kết nổi, vô cùng căng thẳng.

"Hà Cố, chú về nước rồi à?" Thanh âm Cố Thanh Bùi nghe có vẻ thực bình thản.

Hà Cố âm thầm thở phào:"Cố tổng, tôi đã trở về, anh sao rồi?"

"Ừm, tôi đổi sang làm công ty của bạn, cũng được." Cố Thanh Bùi rõ ràng có chút lảng tránh.

Hà Cố biết tình hình Cố Thanh Bùi không ổn lắm, dù sao thì những bức hình đó đã truyền khắp trong giới thương nghiệp, hơn nữa đắc tội Nguyên Lập Giang, ở Bắc Kinh cơ hồ không có nơi sống yên ổn, nhưng Cố Thanh Bùi cũng không phải người dễ dàng bị đánh gục như vậy, nghe tin gã hiện tại dường như vẫn ổn, anh yên tâm không ít. Anh nói:" Vậy là tốt rồi, khi nào rảnh rỗi thì gặp nhau?"

Cố Thanh Bùi dừng một chút:"Tối nay có thể, anh cũng muốn tâm sự cùng chú."

"Được, tối gặp."

Hà Cố thu dọn một phen, viết một email cho quản gia bên Paris, bảo ông gửi hành lý của anh về, sau đó, lại viết thêm email nữa cho Chu Hạ Nhất.

Trong mail, anh xin lỗi Chu Hạ Nhất, đồng thời cảm ơn y đã ở bên anh suốt khoảng thời gian này, anh cố ý nói thật khách khí, chỉ để có thể khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên xa cách.

Trong khoảng thời gian này, anh thường thường sẽ nhớ tới người thanh niên nhiệt tình cởi mở ấy, cùng sự ấm áp và những trải nghiệm tốt đẹp mà y mang tới, mặc dù chỉ là một lần gặp gỡ tươi đẹp trên chặng đường du lịch, thì nó cũng có ý nghĩ đặc biệt đối với anh, giống như là, giống như là tượng trung cho cuộc ly biệt giữa anh với quá khứ, với thời niên thiếu mang tên "Tống Cư Hàn".

Nếu anh chưa hề gặp Tống Cư Hàn, có lẽ anh sẽ thích người như Chu Hạ Nhất, trải qua một cuộc sống đơn giản mà khoái hoạt, nhưng anh đã tiêu hao hết tất cả năng lực yêu thương rồi, anh không còn gì để có thể chia sẻ cho người khác nữa.

Chuẩn bị một hồi, anh lái xe đi tìm Cố Thanh Bùi.

Hai người vẫn hẹn nhau tại quán bar nhỏ yên tĩnh thường tới đó, anh vừa tiến vào, Cố Thanh Bùi vẫn ngồi trên sofa trong một góc, chỉ là mặt mày rõ ràng trở nên nặng nề của Cố Thanh Bùi đã nói lên nhiều điều.

Hà Cố thầm thở dài, anh không biết khi nào thì mới có thể lại nhìn thấy Cố Thanh Bùi tràn đầy nhiệt huyết kia, anh kính trọng, ngưỡng mộ, thích Cố Thanh Bùi như vậy.

"Hà Cố." Cố Thanh Bùi cười hướng anh vẫy vẫy tay.

" Cố tổng, đã lâu không gặp." Hà Cố ngồi xuống đối diện gã, ra vẻ thoải mái nói, "Nhìn anh cũng không tệ lắm."

Cố Thanh Bùi cười cười:"A, chẳng phải thiếu ăn thiếu mặc gì, nghĩ thoáng ra chút là ổn thôi."

" Không hổ danh Cố tổng." Hà Cố thật sự bội phục sự bình tĩnh ung dung này của người này.

"Còn chú? Ở châu Âu chơi thế nào, phơi nắng đen rồi đấy."

Hà Cố cười nói:"Đi nhiều nước lắm, chơi thực sự mệt rồi liền trở về."

"Ra ngoài lâu sẽ phát hiện, vẫn là ở trong nhà tốt hơn."

"Đúng vậy." Hà Cố gật gật đầu, "Anh nói trong điện thoại, anh tới công ty của bạn?"

"Ừm, bất động sản Khánh Đạt."

"Oh? Công ty của Vương Tấn." Bất động sản Khánh Đạt vô cùng nổi tiếng trong giới, Hà Cố cũng từng làm quen, anh rất vui cho Cố Thanh Bùi, "Thế thì tốt quá, Cố Tổng không hổ là Cố tổng."

Cố Thanh Bùi cười nhàn nhạt:"Kỳ thật vốn dĩ muốn tự gây dựng sự nghiệp, nhưng tình trạng hiện tại không tốt lắm, vừa lúc Vương Tấn có một số việc cần anh hỗ trợ, anh liền qua đó, cũng rất tốt, trước tiên ổn định một thời gian rồi bàn tiếp."

"Như vậy tốt nhất." Hà Cố nâng ly rượu, "Chúc mừng Cố tổng."

"Cảm ơn." Cố Thanh Bùi nâng ly, "Anh thấy chú cũng thay đổi rồi, nên ly này, chúc mừng hai chúng ta."

"Chúc mừng hai chúng ta."

Hai người uống một hơi cạn sạch.

Hà Cố nhìn ánh mắt có chút mệt mỏi của Cố Thanh Bùi:"Cố tổng làm việc rất bận đúng không, phải chú ý sức khỏe."

"Yên tâm, cường độ công tác hiện tại hơi lớn, nhưng khiến anh vui hơn."

Hà Cố dừng một chút:"Anh cùng...Nguyên Dương, thế nào rồi?"

Cố Thanh Bùi cứng đờ, lập tức chẳng hề để ý nở nụ cười, "Chia tay."

Hà Cố gật gật đầu:"Cũng tốt."

"Một đại thiếu gia vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, sao có thể hiểu nỗi gian khổ khó nhọc của người khác chứ." Cố Thanh Bùi lắc đầu, "Giữa chúng tôi có quá nhiều trở ngại không thể vượt qua, chia tay vẫn là thoải mái hơn."

"Em hiểu." Anh quá hiểu mà.

"Chia tay thoải mái..." Cố Thanh Bùi thấp giọng nỉ non, cũng không biết đang nói cho ai nghe.

Hà Cố nhìn biểu tình có chút hoảng hốt của Cố Thanh Bùi, trong lòng rất không dễ chịu.

Cố Thanh Bùi rất nhanh liền phục hồi bộ dạng thường ngày, gã lắc nhẹ ly rượu:"Hà Cố, tiếp theo chú định làm gì?"

"Vẫn chưa nghĩ xong, nhưng mà, em định rời khỏi Bắc Kinh." Tại đây anh rất khó tìm thấy công việc hợp ý mình, anh cũng không muốn ở nơi cách Tống Cư Hàn quá gần. Hơn nữa ra ngoài chơi một vòng, anh phát hiện chính mình có thể vượt qua nỗi sợ hãi khi tiến vào hoàn cảnh xa lạ, có lẽ đã đến lúc anh thật sự nên thử một phen.

"Rời khỏi?" Cố Thanh Bùi nhìn anh, "Vậy, chú có muốn đi Singapore cùng anh không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi