NHẤT TÚY KINH NIÊN

Hà Cố cười nhạt nói: "Phùng Tranh, chắc là cậu còn có chút hiểu lầm về mối quan hệ của tôi và Tống Cư Hàn. Chúng tôi nhiều năm nay cũng chỉ là bạn của nhau thôi. Tai tiếng của hắn là giả hay thật, không ảnh hưởng lớn với tôi. "

Anh quyết định nói thật, không muốn để Phùng Tranh cứ dây dưa không ngớt tại vấn đề này. Thực ra anh thấy thay vì để Phùng Tranh phát hiện ra, chẳng bằng để anh nói trước có lẽ sẽ thấy tự nhiên hơn một chút.

Phùng Tranh bất giác nắm chặc nắm đấm, trầm trầm giọng: "Cho nên Tống Cư Hàn nói anh chỉ là một thành viên trong hậu cung của hắn, cũng không phải là nói giỡn?"

Hà Cố ra vẻ thoải mái mà cười cười.

Phùng Tranh ngẩng mặt dựa lưng vào ghế dựa, ôm ngực nhìn anh. Đôi mắt hẹp dài thâm thúy như phát ra ánh sáng sắc bén, phảng phất có thể đem người ta trong ngoài chiếu sạch sẽ.

Hà Cố bị hắn nhìn đến cả người không dễ chịu, cầm ly rượu lên uống một hớp.

"Đã nhiều năm như vậy, anh và Tống Cư Hàn chỉ là bạn tình?" Ngữ khí Phùng Tranh lạnh băng mang theo từng tia từng tia phẫn nộ.

Hà Cố ngưng một chút, cũng nghiêm giọng hơn ba phần: "Phùng Tranh, quan hệ của tôi và Cư Hàn, không liên quan tới người khác. Hôm nay đón gió cho cậu, chúng ta cũng đừng nói tới người khác nữa."

"Sao vậy, ngay cả hỏi một chút tôi cũng không thể sao? Nếu như không có Tống Cư Hàn thì anh đã là người của tôi rồi."

Hà Cố thở dài: "Chuyện trước kia không cần tiếp tục khơi ra, đều đã qua lâu rồi."

Phùng Tranh nghiêng người về phía anh, trong con ngươi như cất giấu hắc diệu thạch mang theo tia lạnh lùng đáng sợ, đồng thời nói ra một câu nhất tiễn xuyên tâm: "Có thể là... anh yêu cậu ta."

Hà Cố trái tim khẽ run, anh che giấu mà cúi thấp đầu, không nói gì.

Phùng Tranh cười lạnh nói: "Anh yêu hắn, ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, cùng hắn ngủ, nhìn hắn thay người này đổi người kia, anh ngay cả rắm cũng không dám thả một cái, Hà Cố, anh có thấy hạ tiện hay không hả?"

Hà Cố choang một tiếng một tiếng quăng đũa đi, mặt không đổi sắc nhìn Phùng Tranh: "Phùng Tranh, tôi mời cậu ăn cơm không phải để cậu dạy đời lại tôi. Tôi tiện hay không tiện chẳng có quan hệ gì với cậu hết, chúng ta sau này đừng gặp lại, chúc tiền đồ vô lượng." Anh thẳng người mà đứng lên.

Phùng Tranh cũng đứng lên, hắn gầm nhẹ nói: "Tôi chỉ là không cam lòng!"

Hà Cố giật mình.

"Tại sao anh chọn tên khốn kiếp kia? Hắn căn bản không yêu thích anh, anh muốn cái gì chứ? Có cái gì hắn có thể cho anh mà tôi không thể?"

Hà Cố quay đầu lại, bình tĩnh mà nhìn Phùng Tranh: "Tống Cư Hàn không thích tôi, không phải lỗi của cậu ta, cậu ta không nợ tôi cái gì cả, tôi cũng không muốn từ cậu ta cái gì. Mọi người đều là người trưởng thành rồi, lựa chọn của tôi trải qua thế nào, qua cùng ai, là chuyện của bản thân tôi. Tái kiến."

Anh bước ra khỏi lô ghế riêng, ở phía trước đài kết liễu trướng, sau đó một giây cũng không ngừng mà bước ra ngoài.

Sau khi ra ngoài anh mới phát hiện, mình để quên dù ở trong phòng, anh không thể làm gì khác hơn là đội cơn mưa phùn kéo dài, bước nhanh ra ngoài.

Một hơi chạy đến bãi đậu xe, anh mở cửa xe chui vào, mới tháo xuống cả người phòng bị.

Hà Cố, anh có thấy hạ tiện hay không hả?

Một lời Phùng Tranh nói, như châm đâm sâu vào lòng anh, làm anh cho tới hiện tại vẫn còn cảm thấy da mặt rát bỏng.

Thực ra, ngoài trừ việc có quan hệ với Tống Cư Hàn, thì tại bất cứ lúc nào anh đều có lòng tự trọng cực mạnh. Anh có thể vì tự tôn mà đi làm những nhiệm vụ có khả năng thành công thấp, vì tự tôn mà gánh chịu thứ vốn anh không cần phải chịu trách nhiệm, vì tự tôn mà từ bỏ cơ hội lên lương thăng chức. Dường như ở những nơi khác anh xây lòng tự trọng của mình cao ngất, để tới khi Tống Cư Hàn đập nó tan nát, thì biết đâu có thể còn dư lại một chút cho anh.

Anh đương nhiên biết mất thể diện cùng nhục nhã. Nhưng giống như đã nói, do chính anh chọn, lại không hại người, không phạm pháp, tiện hay không tiện, cần người khác quản cái rắm gì?

Hà Cố anh làm việc cùng người khác, không đòi hỏi sự hoàn mỹ, chỉ cầu không để lại tiếc nuối.

Anh rất hối hận đã cùng Phùng Tranh gặp mặt, bỏ tiền đi mua bực mình, thật là nóng cả ruột.

Anh thừa nhận năm đó anh đối Phùng Tranh có động lòng. Phùng Tranh rất hoàn mỹ, có gia thế sáng láng cùng gương mặt tuấn tú không khuyết điểm, còn cực kì thông minh ưu tú. Bọn họ không chỉ là đồng học, lúc năm tư đại học anh thực tập ở một công ty đa quốc gia, khéo sao đó là của nhà họ Phùng, vì vậy hai người đương nhiên mà thành bằng hữu.

So với lý do vì một buổi chiều ở chung ngắn ngủi năm lớp 12 mà sinh ra lòng ái mộ mờ mịt đối với Tống Cư Hàn, thì hảo cảm đối với Phùng Tranh hiển nhiên chân thực hơn. Ít nhất không phải không thể với tới. Nếu như Tống Cư Hàn chưa có trở về nước, nếu như không có chuyện phát sinh sau đó, anh nhất định sẽ lưu lại xí nghiệp Phùng gia.

Bất quá, anh đến nay đối Phùng Tranh cũng không có bao nhiêu áy náy. Bởi vì ở cái tuổi mà anh khát vọng yêu đương cuồng nhiệt, anh đã che dấu hảo cảm của mình với Phùng Tranh. Thời điểm thử thăm dò kết bạn, anh cảm giác được, thông minh như Phùng Tranh, kỳ thật biết tất cả mọi chuyện, chỉ là không nhanh không chậm, không xa không gần. Nếu như không có Tống Cư Hàn xuất hiện, Phùng Tranh mắt cao hơn đầu sẽ không đối với anh từ có cũng được mà không có cũng không sao, biến thành không thể không có anh. Tống Cư Hàn cũng giống như vậy, nếu như không có Phùng Tranh có thể coi là đối thủ cạnh tranh ngang hàng, rất có khả năng đối với anh trước sau ngay cả tên đều không nhớ ra được.

Đàn ông a, đều là đức hạnh như vậy, tranh cường háo thắng. Từ lúc đó anh đã thấy rất rõ ràng, Tống Cư Hàn cùng Phùng Tranh, thích cũng không phải anh, mà là khoái cảm khi đối thủ thất bại. Anh vốn phải là ngư ông đắc lợi giành thắng cuộc, chỉ tiếc, anh đã yêu Tống Cư Hàn.

Một khi yêu thích, vừa bắt đầu liền thua.

Hà Cố hít sâu một hơi, khởi động xe, chạy về nhà.

Nửa đường, anh nhận được tin nhắn của Phùng Tranh, chỉ có đơn giản hai chữ: Xin lỗi.

Anh không thoát ra, mà đem xóa số điện thoại Phùng Tranh.

Anh không biết hôm nay Phùng Tranh quậy một hồi như vậy là có dụng ý gì, nhưng chắc chắn không phải là đối với anh còn tình cũ chưa dứt.

Những năm này hai người mặc dù không có liên hệ, nhưng anh thỉnh thoảng cũng có thể từ bạn học cũ biết được tin tức của Phùng Tranh ở nơi đó, tiểu thái tử của Phùng gia từ trước tới giờ luôn là đối tượng người người chú ý, anh muốn không biết cũng khó, mấy năm nay Phùng Tranh cũng chẳng được rảnh rỗi.

Anh có thể đoán được Phùng Tranh sau khi về nước liền nhớ được phẫn nộ cùng nhục nhã khi bị Tống Cư Hàn xem thường. Bất lợi cùng thất bại sáu năm trước tất cả đều xông lên đầu, vì vậy càng cảm thấy mất mặt. Cho nên, muốn hòa nhau chứ gì? Đại khái ngoài chuyện đó, anh không nghĩ ra Phùng Tranh đối với anh còn lý do gì để cảm thấy hứng thú.

Rất nhiều người đều cảm thấy Hà Cố anh không rành thế sự. Kỳ thực anh chỉ là không quen giao tiếp, nhưng anh nhìn người so với người khác đều chuẩn hơn. Có những lúc con người sống quá rõ ràng, là điều rất mệt tâm.

Tin tức Cố Thanh Bùi nghỉ việc truyền ra rất nhanh ở công ty, việc y đã đệ đơn từ chức cũng khó lòng giấu giếm.

Hà Cố nghe được tin đồn đãi, nói Cố Thanh Bùi sau khi nhận chức mới, lương một năm vọt lên gấp đôi. Hà Cố rất mừng cho Cố Thanh Bùi. Nếu như Cố Thanh Bùi thật sự gầy dựng sự nghiệp ở công ty mới, vậy cũng có thể coi như y cho mình nhiều thêm một sự lựa chọn.

Thuộc hạ của Cố Thanh Bùi sắp xếp muốn làm bữa tiệc chia tay, mời tất cả công nhân viên có quan hệ tương đối tốt với Cố Thanh Bùi, không có sếp lớn. Hà Cố cũng được mời tham dự.

Buổi chiều thứ sáu, Hà Cố cùng vài đồng nghiệp đi đặt nhà hàng, có cả bà chị luôn nói chuyện tùy ý đi chung xe nữa.

Vừa lên xe, bà chị liền dòm trái ngó phải, trong miệng "Chà chà" nói: "Giám đốc Hà, lần đầu ngồi xe của anh nha, xe này chắc cũng phải đến cả triệu hả? "

Hà Cố "Ừ" một tiếng, không chớp mắt nhìn về phía trước.

"Hà giám đốc thực sự là tuổi trẻ tài cao, lớn lên lại đẹp trai, nói nào ngay, giám đốc Hà à, không phải tôi nổ chứ, cháu gái của tôi và anh rất xứng đôi luôn, nó một mét bảy thân người cao ráo, trắng nõn trắng nà, hiện tại đang làm việc ở ngân hàng, lương một năm ba mươi vạn đó."

Giám đốc Hà cười cười, không có biểu hiện gì.

Trần San ho nhẹ một tiếng, lặng lẽ lấy cùi chỏ huých bà chị một cái, trong lòng khinh thường. Giám đốc Hà của bọn họ không dễ nổi nóng, tính cách cũng rất lãnh tĩnh. Bà chị này đúng là không biết nhìn sắc mặt người khác chút nào hết.

Đại tỷ thất vọng nói: " Giám đốc Hà à, anh thích dạng con gái thế nào, tôi giới thiệu cho anh nha? Tôi biết khá nhiều cô trẻ tuổi đó. "

Hà Cố nhíu nhíu mày, từ khi anh bước vào công ty tới giờ, muốn giới thiệu bạn gái cho anh, từ nhân viên đến lãnh đạo, quả thực y chang con ruồi đuổi hoài đuổi không đi. Hình như tuổi càng lớn, người chung quanh đối với sự độc thân của anh càng khó mà bỏ qua. Như vậy cũng rất phiền, anh ho nhẹ một tiếng: "Chị Dương, làm chị phí tâm, tôi không dự định quen bạn gái, cũng không muốn kết hôn."

Chị Dương trợn mắt lên: "Tại sao vậy?" Ánh mắt không nhịn được lia xuống, nghĩ thầm có phải là Hà Cố có tật xấu gì không.

Ánh mắt kia đương nhiên thất lễ, những người khác trong xe đều lúng túng không thôi, đồng thời vì chị ta mà đổ một thân mồ hôi lạnh.

Hà Cố có chút buồn cười, nhưng anh còn không đến mức không có chút độ lượng như vậy, anh bình tĩnh nói: "Từ nhỏ ba mẹ tôi tình cảm bất hòa, thời trung học ba tôi mất, mẹ tôi tái giá. Sau đó rốt cuộc không còn để ý tới tôi nữa, tôi cũng không còn tin tưởng vào hôn nhân, cho nên tôi không kết hôn."

Trong xe yên lặng như tờ, nửa ngày, chị Dương "À" hai tiếng, không biết nên tiếp cái gì.

Hà Cố từ trong kính chiếu hậu nhìn chị một cái: "Cảm ơn chị Dương có ý tốt, nhưng tôi tới công ty là để làm việc, không phải là để tìm bạn gái. Hi vọng sau này chuyện không liên quan đến công việc thì không cần đề cập trước mặt tôi." Ngữ điệu của anh không lên không xuống, nhưng ánh mắt hàm chứa ý nhắc nhở làm cho chị Dương không nhịn được run lập cập.

Trong công ty ai mà không biết, tính cách Hà Cố thanh lãnh, bình thường không nóng không lạnh, chỉ khi nào trở mặt, mới không thèm cho người ta mặt mũi.

Dọc đường đi, không còn có người dám lên tiếng.

Đến nhà hàng, giám đốc Hà dẫn đám người vào phòng riêng, đã có vài người đồng sự tới trước đang ca hát, trên chiếc bàn bên cạnh bày rượu thành hàng.

" Giám đốc Hà."

" Giám đốc Hà đến rồi."

Hà Cố gật đầu một cái: "Cố tổng bọn họ đâu?"

"Đang trên đường tới, Hà giám đốc anh hát không?"

"Tôi ra ngoài một chút, mọi người hát đi, tôi đi gọi điện thoại." Trong phòng khách toàn bộ là một đám viên chức nhỏ, cùng cấp bậc hoặc cao hơn anh ai cũng chưa tới. Anh ở đây, mấy người trẻ tuổi này sẽ không dễ chịu, anh cũng không dễ chịu, đơn giản xách điện thoại đi ra ngoài.

Anh dọc hành lang đi tới chỗ một ban công, vừa mới móc di động ra muốn xem tin tức, số của Tống Cư Hàn liền gọi tới.

Hà Cố sáng mắt lên, lập tức nhấn nút nhận: "Alo, Cư Hàn."

"Ừm, đang làm gì vậy?" Tống Cư Hàn giọng điệu lười biếng. Kiểu ngữ điệu lười biếng kia của hắn, tiếng nói thoáng khàn khàn cùng khẩu âm mang theo cảm giác mơ hồ, từng được truyền thông ca tụng là âm thanh truyền cảm bậc nhất trên thế giới. Tuy rằng bất quá chỉ là lời khen tặng, nhưng đối với Hà Cố mà nói thì đúng là như vậy. Đặc biệt là lúc Tống Cư Hàn dục vọng nồng đậm phát ra giọng thấp suyễn đè nén, quả thực có thể khiến lỗ tai người ta cao trào.

Không hổ là ca sĩ nổi danh nhiều năm nay, Tống Cư Hàn có một cái cổ họng này trời sinh để kiếm cơm mà.

Ngắn ngủi thất thần qua đi, Hà Cố nói: "Có bữa tiệc."

"Tẻ nhạt, qua đây với tôi."

"Bây giờ không dễ đi về, một chút nữa đi?"

"Trễ quá vậy."

"Chín giờ đi."

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một chút: "Không muốn, bây giờ qua đây."

Hà Cố ôn nhu nói: "Bữa tiệc này tôi thật sự không đi được, tôi sẽ cố hết sức về sớm một chút có được không?"

"Anh coi sao đó mà làm." Tống Cư Hàn ngữ khí rõ ràng rất không vui, nói xong liền cúp điện thoại.

Hà Cố cầm điện thoại di động, đang do dự, cửa thang máy mở ra, anh nghe được tiếng cười thanh sảng của Cố Thanh Bùi. Anh lên tinh thần, cười bước lên nghênh tiếp: "Cố tổng."

"Ai, Giám đốc Hà, tới sớm vậy, đi đi, vào phòng, đứng ở bên ngoài làm gì."

"Gọi điện thoại."

"Ai dà?" Cố Thanh Bùi cười nháy mắt một cái, cái biểu tình đó phối hợp với tuấn nhan trời cho, thực sự là rất mê người: "Chắc là bạn gái cậu thúc về nhà ăn cơm đây."

Hà Cố cười cười: "Không phải, đi thôi, mọi người tới gần hết rồi."

Trên bàn tiệc, Cố Thanh Bùi vẫn như trước khôn ngoan khéo léo, đơn giản giới thiệu một chút về dự định của mình sau khi nghỉ việc, cùng với công ty mới sắp sửa đi. Đương nhiên, vẫn phải chừa mặt mũi cho mấy lão ông chủ cũ, dặn dò bọn họ làm việc cho tốt vân vân, dù cho ngày hôm nay không có người nào chức vị cao hơn y đến dự, y cũng nói chuyện kín kẽ không một lỗ hổng.

Một cấp dưới tới hỏi Cố Thanh Bùi về công ty sắp chuyển đến: "Cố tổng, đó là công ty mà nhà họ Nguyên khống chế cổ phần đi? Nghe nói nhà họ Nguyên năm nay cầm sáu ngàn mẫu đất tại Lê Thủy Loan, đúng là đầu bút vàng hạ xuống có khác."

"Nguyên Lập Giang đó luôn luôn vô cùng bạo tay."

Cố Thanh Bùi cười cười: "Đúng vậy, hạng mục này tôi cũng sẽ tham dự, sau đó xây nhà thương phẩm, các người nếu cảm thấy hứng thú thì tới tìm tôi, ưu tiên người trong giới."

"Woa, cảm tạ Cố tổng."

Một nữ nhân viên cười nói: "Ai, em cũng có nghe qua tin tức của Nguyên thị, thấy ở trên mạng, con trai lớn nhất Nguyên Lập Giang, siêu cấp đẹp trai nha, chỉ có một tấm hình chụp lén mơ hồ thôi, nhưng mà cực kì đẹp trai luôn. "

"Rất mơ hồ mà bà cũng có thể nhìn ra siêu cấp đẹp trai, nói không chừng chỉ là do góc độ thôi."

"Tự bà coi đi, để tui "sệch" cho bà coi luôn..."

Mấy nhân viên trẻ bắt đầu nhiều chuyện xúm lại tán gẫu, Cố Thanh Bùi nhìn về phía Hà Cố: "Cậu sao ăn ít vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị hả?"

"Không phải, buổi tối tôi ăn ít, ăn uống điều độ."

"Ha, thói quen này được nha, buổi tối tôi cũng ăn đồ chay là chính, đàn ông vừa qua ba mươi thì sự trao đổi chất giảm xuống, rất dễ bị mập." Cố Thanh Bùi suy nghĩ một chút, "Cậu còn chưa tới ba mươi mà?"

"Hai mươi tám, cũng không cách Cố tổng bao nhiêu."

Cố Thanh Bùi lắc đầu cười: "Có phải là cậu cũng cảm thấy tôi đúng là không thể hiểu được, ba mươi tuổi làm đến vị trí này, ổn định như vậy, lại cố tình làm ra một biến động lớn như thế?"

Hà Cố nói: "Tôi cảm thấy mỗi một bước đi Cố tổng đều đã đắn đo suy nghĩ. Hơn nữa, bên kia lương một năm cũng cao hơn, nên không tính cái gì biến động quá lớn."

Cố Thanh Bùi nụ cười thêm sâu sắc, nhìn qua càng hăng hái: "Có đạo lý." Y thuận tay cầm ly rượu lên.

Hà Cố cũng nhanh chóng giơ ly rượu lên, giành nói: "Tôi mời Cố tổng một ly, chúc anh trong hoàn cảnh mới triển khai được kế hoạch lớn."

Cố Thanh Bùi mỉm cười cùng anh cụng ly, uống một hơi cạn sạch.

Ăn uống xong, bọn họ có hát, có tán gẫu, có phẩm rượu. Hà Cố cùng Cố Thanh Bùi hàn huyên một hồi lâu, không nhịn được nhìn đồng hồ hai lần.

Hành động thật nhỏ như vậy cũng bị Cố Thanh Bùi phát hiện: "Làm sao vậy, có chuyện gấp?"

Hà Cố lúng túng nói: "À..., có chút việc..."

"Hả, vậy hãy đi về trước đi."

"Cố tổng, thật ngại quá, bữa khác tôi mời anh ăn cơm."

Cố Thanh Bùi cười nói: "OK, coi như cậu nợ tôi một chầu. Có thể lái xe không? Tôi để tài xế đưa về?"

"Không uống bao nhiêu, không thành vấn đề."

"Được, đi đường cẩn thận."

"Cảm ơn Cố tổng, ngày khác gặp lại."

"Hẹn gặp lại."

Hà Cố vừa rời khỏi phòng riêng liền bước nhanh chân đến bãi đỗ xe. Hiện tại vừa mới qua tám giờ, so với mong đợi của anh đã sớm hơn rất nhiều. Nơi này cách nhà trọ Tống Cư Hàn không xa, tốc độ nhanh một chút có thể tám giờ rưỡi có thể đến nơi.

May là lúc này không kẹt xe, anh rất nhanh đã đi tới nơi, cũng tiện đường ở dưới lầu mua mì vằn thắn gạch cua Tống Cư Hàn rất thích ăn, đi thang máy lên lầu.

Chỉ là sau khi nhấn vang chuông cửa, cửa mở ra, người mở cửa lại làm cho anh ngây ngẩn cả người.

Một người xa lạ, một thiếu niên lớn lên rất xinh đẹp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi