NHẤT TÚY KINH NIÊN

Cuộc sống của Hà Cố dần ổn định lại.

Tống Cư Hàn ký hợp đồng với mấy người mới có tiềm lực, chỉ chuyên trách làm âm nhạc, còn những việc như pr, tất cả do công ty phụ trách, thời gian nhàn hạ đều ở bên Hà Cố.

Phía bên Tôn Tình thuận lợi ly hôn với Lí Thành Tinh, Lí Thành Tinh và Lí Hội đứng trước nguy cơ bị khởi tố hối lộ, Tố Tố chẳng cần bàn cãi được ở với mẹ, cổ phần cũng được giải quyết với mức giá thỏa đáng dưới sự trợ giúp của Tống Cư Hàn, thoát ly cục diện rối rắm từ Cần Tình. Bà tính toán xử lý xong chuyện công ty, chờ Tố Tố tốt nghiệp tiểu học sẽ đến Bắc Kinh tiếp tục trị liệu, để Tố Tố học cấp 2 tại Bắc Kinh.

Hà Cố bay qua giúp bà xử lý chuyện công ty, Tống Cư Hàn cứ nằng nặc đòi theo, đi làm cũng muốn theo, đi đâu cũng muốn bám anh, Tôn Tình sợ Tống Cư Hàn quá gây chú ý, nên đuổi cả hai về Bắc Kinh.

Hà Cố rảnh rỗi cực kỳ, cảm thấy mỗi ngày cứ ngọt ngào anh em cùng Tống Cư Hàn chẳng phải cách, vừa hay Tôn Tình muốn đầu tư cho anh chút tiền làm gì đó, anh rốt cục quyết định gây dựng sự nghiệp.

Trước tiên anh tìm lại những đối tác trước kia, sau đó bắt đầu điều tra thị trường, đồng thời gọi được vị trợ lý Trần San ở Nam Sang lúc trước về chỗ mình, cô gái tên Trần San này năng lực không mạnh, cũng không đủ thông minh, nhưng cô có một ưu điểm phi thường lớn, chính là nghe lời, bào làm gì thì làm nấy, hơn nữa nhất định làm đúng hạn, anh bảo Trần San liên hệ đến công ty đăng kí giúp mình, thuê văn phòng, mua vật tư, đồng thời đăng thông báo tuyển nhân viên trên mạng.

Tống Cư Hàn cũng không dám nói mấy lời như "đừng làm việc em nuôi anh" nữa, trước đây hắn từng nói một lần đã bị Hà Cố lườm cho rách mặt, cho nên chỉ có thể mỗi ngày ai oán nhìn Hà Cố bận rộn, hắn bám riết lấy Hà Cố, Hà Cố còn chê phiền phức.

Hôm nay, Hà Cố nhận được một cú điện thoại xa lạ, vừa kết nối, bên kia liền truyền tới một giọng nam cố ý đè thấp:"Chào Hà tổng, tôi nhìn thấy cậu thông báo tuyển nhân viên trên mạng, tôi cho rằng bản thân hoàn toàn phù hợp với điều kiện tuyển dụng của cậu."

"Trên đó là điện thoại trợ lý của tôi..." Hà Cố đột nhiên ngẩn người, thanh âm kia rất quen tai, anh kinh ngạc hỏi:"Cố tổng?"

Cố Thanh Bùi cười ha hả:"Anh về nước rồi."

Hà Cố vui mừng nói:"Sao nhanh vậy? Tháng trước liên lạc anh còn nói chưa xác định."

"Kỳ thật lúc trước vẫn cứ phân vân, nhưng chú nói với anh chú đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp rồi, anh liền hơi nhịn không nổi, thế nên quyết định về nước, anh cũng muốn tuyển nhân viên, ngày đó tùy tiện lên mạng xem, vừa thấy tên công ty kia đã biết là chú."

Hà Cố ngượng ngùng nói:"Tống Cư Hàn lấy bừa đó."

Thời điểm anh đăng kí công ty, Tống Cư Hàn muốn lấy tên "Hàn Cố" cho bằng được, chẳng ngờ cư nhiên vẫn chưa đăng kí xong, vì thế anh đành phải miễn cưỡng sử dụng cái tên ấy.

Cố Thanh Bùi trêu đùa:"Rất dễ nghe. Đây là số điện thoại mới của anh, hôm nay chú rảnh chứ? Ra ngoài tán gẫu, anh cảm thấy thời cơ chúng ta hợp tác tới rồi."

"Được, để em đón tiếp anh." Hà Cố vui lắm, kỳ thật thứ khiến anh đau đầu nhất khi mở công ty chính là xã giao, anh độc lập dẫn dắt cả đội ngũ làm dự án bao nhiêu năm qua, tất cả quy trình kỹ thuật đều hiểu rõ vô cùng, năng lực cũng chẳng thể nghi ngờ, nhưng làm một mình, anh thực lo lắng ngay cả dự án đều không kéo được, nếu có thể hợp tác với người khôn khéo như Cố Thanh Bùi, vậy thật sự là giải quyết nan đề lớn nhất của anh.

Cúp điện thoại, Hà Cố nấu cơm, sau đó tắm rửa thay quần áo mới.

Tống Cư Hàn vừa thấy anh tắm rửa thay quần áo, vui vẻ cọ cọ anh, làm nũng nói:"Hôm nay ăn tối dưới ánh nến hả?"

"Nến gì mà nến, anh phải ra ngoài gặp người."

Mặt Tống Cư Hàn bí xị trong một giây:"Lại ra ngoài? Tháng này em chưa được ăn cơm tối ở nhà bữa nào đâu."

"Anh rời ngành kiến trúc gần một năm, không được tìm lại những mối quan hệ trước kia sao? Huống hồ Cố tổng đã về nước, anh muốn bàn chuyện hợp tác với anh ấy."

"Cố Thanh Bùi?" Tống Cư Hàn trợn mắt, "Anh muốn gặp anh ta?"

"Em đừng có tỏ vẻ kinh ngạc thế được không?" Hà Cố vừa mặc quần áo vừa xoa xoa mái tóc quăn của hắn, "Anh nấu cơm cho em rồi, em tự ăn nhé, buổi tối không cần chờ anh."

"Anh còn muốn đi qua đêm!" Tống Cư Hàn nháy mắt nâng cao âm lượng, thiếu chút nữa hét toáng lên.

Hà Cố nhịn không được rụt cổ về phía sau, để tai cách xa Tống Cư Hàn:"Bọn anh quen uống chút rượu, phải về muộn chút."

"Đưa em đi, em lái xe cho anh." Tống Cư Hàn chặn cửa không cho Hà Cố ra khỏi nhà.

"Em đi làm cái gì, kì quặc lắm."

"Kì quặc chi? Đưa em ra ngoài anh thấy mất mặt đúng không!"

"Lại tổ lái rồi ông tướng." Hà Cố đẩy đẩy hắn, đáng tiếc đẩy không nổi.

Tống Cư Hàn căm phẫn nói:"Anh không đưa em đi, hôm nay đừng hòng bước chân ra khỏi cánh cửa này."

Hà Cố thở dài, nhìn bộ dạng Tống Cư Hàn quá cứng rắn, đành chấp nhận:"Được được, nhưng em phải đáp ứng anh, đối xử lễ độ với Cố tổng, lần đầu tiên em đã không lễ phép như vậy, lần này không thể như thế được."

"Ok."

"Mau đi thay quần áo."

"Chờ em đó." Tống Cư Hàn cười đắc ý, nhanh như tia chớp hôn lên mặt Hà Cố rồi chạy biến vào phòng ngủ.

Hà Cố ngẫm nghĩ, cảm thấy mình giống như đưa một đứa trẻ con đi theo.

Anh hẹn Cố Thanh Bùi ở chỗ cũ, anh thường cảm thấy rất kỳ quái, quán bar nhỏ chẳng mấy đông khách, vị trí hẻo lánh này tại sao vẫn chưa đóng cửa.

Cố Thanh Bùi đến rất sớm, vừa vào cửa, liền thấy nam nhân tuấn lãng nhã nhặn ngồi trong góc.

Nghe thấy thanh âm mở cửa, Cố Thanh Bùi ngẩng đầu, hướng Hà Cố cười phất phất tay.

Tống Cư Hàn hừ lạnh một tiếng.

Hà Cố quay đầu, cảnh cáo nhìn hắn một cái, hắn bĩu bĩu môi.

"Cố tổng."

Hà Cố bước qua, hai người dùng sức bắt tay nhau:"Hoan nghênh anh trở về."

Cố Thanh Bùi cười nói:"Cuối cùng cũng trở lại rồi, đúng là chẳng nơi nào tốt bằng quê nhà." Gã liếc nhìn Tống Cư Hàn, hiển nhiên hơi bất ngờ.

Hà Cố có phần xấu hổ:" Cái kia, cũng không cần giới thiệu nữa..."

"Ha ha, không cần không cần, Tống đại minh tinh chứ ai." Cố Thanh Bùi khoanh tay nhìn Tống Cư Hàn, cười thản nhiên, "Chào cậu."

Hà Cố lấy khuỷu tay lặng lẽ huých huých Tống Cư Hàn.

Tống Cư Hàn "ờ" một tiếng, không tình nguyện vươn tay:"Chào."

Cố Thanh Bùi lúc này mới chầm chậm vươn tay, chầm chậm bắt lấy, rõ ràng vẫn ghi nhớ mối thù lần đầu gặp mặt.

Tống Cư Hàn nheo mắt, giận mà không dám nói gì.

"Đến đây, ngồi đi."

Hai người ngồi xuống, uống cạn một li chúc mừng Cố Thanh Bùi về nước. Cố Thanh Bùi không khác mấy so với khi gặp ở Singapore, chỉ là ánh mắt dường như đã nhuộm một tầng ưu sầu chẳng thể xóa nổi, có vẻ ổn trọng hơn nhiều trước đây.

Cố Thanh Bùi kể việc làm hai năm qua tại Singapore của mình, cùng với dự định sau khi về nước. Mấy năm trước lúc vẫn ở trong nước, gã hùn vốn với bạn lập công ty đầu tư, hiện tại người bạn ấy đã rút lui, gã vừa lúc tiếp nhận, công ty có vài dự án bất động sản khá có triển vọng đang chờ khai phá, chỉ là hiện tại thứ nhất thiếu tài chính, thứ hai thiếu người, nếu Hà Cố có thể gia nhập cổ phần, bất luận là đầu tư tiền hay tri thức, đều là một cuộc hợp tác có lợi cho cả hai bên.

Hà Cố cũng nói qua về tình hình bản thân, hai người cơ hồ là ăn nhịp với nhau.

Hà Cố nói:"Em làm dự án không thành vấn đề, nhưng tài chính không quá dư dả, ngày mai em gọi điện cho mẹ, dựa vào ưu thế của những dự án trong tay Cố tổng, bà nhất định sẽ cảm thấy hứng thú."

"Sao anh lại không dư dả tài chính?" Tống Cư Hàn nhíu mày nhìn anh.

"Hả?" Hà Cố Ngẩn người, "Là không quá dư dả, trong tay anh cũng chỉ có bày, tám mươi vạn."

Tống Cư Hàn mất hứng hỏi:"Thế còn em? Anh đang ngồi cạnh một cái máy rút tiền miễn phí đó anh biết không?"

Cố Thanh Bùi phì cười, ánh mắt xen lẫn vài phần hâm mộ.

Mặt Hà Cố nóng lên:"Cái này...về nhà nói sau."

"Ở đây cũng có thể nói." Tống Cư Hàn liếc Cố Thanh Bùi, "Anh cần bao nhiêu tiền để khởi nghiệp? Lát nữa em bảo luật sư đến bàn chuyện phân chia cổ phần với anh."

"Cư Hàn..."

Cố Thanh Bùi cười cười:"Vốn khởi nghiệp tôi không thiếu, chẳng qua là vấn đề tiền ít tiền nhiều. Nếu đơn thuần góp vốn tri thức, tôi cho Hà Cố 10%, góp thêm vốn bằng tài sản, nhiều nhất tôi chỉ để lại 30%, nhiều hơn không cần."

"Ra giá đi."

"Cư Hàn!" Hà Cố tăng thêm ngữ khí, "Chúng ta về nhà nói sau." Trước mặt Cố Thanh Bùi anh thật sự không muốn tranh chấp này kia.

Tống Cư Hàn nhìn Hà Cố, rất là không phục, nhưng thấy biểu tình anh nghiêm túc, đành đè nén cảm xúc, không nói chuyện.

Hà Cố vặn tay:"Cố tổng, chốc nữa em gửi tài liệu công ty cho anh, em cùng mẹ thương lượng một chút, bất luận thế nào, em thật sự muốn hợp tác cùng anh, em làm cấp dưới cho anh bao nhiêu năm, anh cũng hiểu tính cách em nhất, em sợ em không kéo nổi dự án."

Cố Thanh Bùi cười ha hả:"Anh quá hiểu chú mà, năng lực chuyên môn của chú đứng hạng nhất, nhưng chú thật sự không thích hợp làm ông chủ, chú cần một người trù tính toàn cục giúp, phân công nhiệm vụ cho chú, mà anh trùng hợp chính là người kia, anh cũng cần người đáng tin tưởng như chú nhất, làm việc vừa nghiêm túc vừa cẩn thận, cho nên hai chúng ta cùng nhau nhất định có khả năng làm nên sự nghiệp lớn."

Tống Cư Hàn ở nơi Hà Cố không nhìn thấy hung hăng trừng Cố Thanh Bùi một cái, Cố Thanh Bùi điềm tĩnh uống một ngụm rượu, vẫn cứ cười không ngừng.

Hà Cố cũng cười theo:"Em cũng rất có niềm tin."

Hai người trò chuyện tới đêm khuya, bàn rất nhiều về tương lai các dự án, vô cùng ăn ý, Hà Cố vốn dĩ chính là đang dâng trào nhiệt huyết khởi nghiệp, nay bị Cố Thanh Bùi trực tiếp đốt lửa khiến nó càng sôi sục, tính cách ổn trọng như anh, hiện tại cũng chỉ muốn xắn tay áo làm một phen với Cố Thanh Bùi.

Bởi vì quá phấn khởi, thẳng đến khi Cố Thanh Bùi rời khỏi, anh mới phát hiện Tống Cư Hàn im lặng suốt.

Hà Cố vỗ vỗ đùi người đang cúi đầu chơi điện thoại nọ:"Cư Hàn, về nhà nào."

Tống Cư Hàn ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, đứng lên:"đi thôi."

Hà Cố Giật mình, đứng lên theo:"Làm sao vậy? Vẫn không vui à."

"Không có." Tống Cư Hàn kéo tay anh, "Uống say chưa?"

"Không say, tửu lượng anh tốt lắm."

Lên xe, Tống Cư Hàn thắt xong dây an toàn giúp Hà Cố, khởi động xe, tay phải gạt cần số từ P lên D, dừng lại giây lát, lại thô bạo đẩy trở về mức P, đồng thời tắt luôn ga.

(P-parking: đậu xe; D-drive: số tiến)

Hà Cố Bình tĩnh nhìn hắn:"Trong lòng em có gì bực bội thì mau nói đi, chúng ta tâm sự."

"Tại sao không để em chi tiền cho anh." Tống Cư Hàn không chút do dự hỏi.

"Mẹ anh..."

Tống Cư Hàn cướp lời:"Hiện tại dì đang ở Thượng Hải xử lý chuyện công ty, một hai tháng đều không thể dứt ra nổi, làm gì có thời gian xem xét công ty của Cố Thanh Bùi, em nhắm mắt cũng bằng lòng cho anh tiền, lẽ nào không phải em tiện lợi nhất sao?"

Hà Cố trầm ngâm một lát:"Cư Hàn, anh vẫn hy vọng quan hệ giữa chúng ta đơn giản một chút, có thể trong mắt em anh không có tiền, nhưng trước giờ anh chưa từng cảm thấy mình thiếu tiền, có bao nhiêu cổ phần anh đều không quá để ý, nếu không được thì anh góp vốn tri thức, dù sao thì anh kiếm thế nào cũng sẽ đủ tiêu thôi."

"Cái gì gọi là đơn giản một chút? Nếu anh coi em là người một nhà, căn bản sẽ không cân nhắc tiền cậu tiền tôi, tại sao đến thời điểm này anh có thể nhớ đến mẹ anh mà lại không thể nghĩ đến em?" Tống Cư Hàn nhíu chặt mày, ánh mắt rõ ràng có chút thương tâm.

"Anh không coi em là người ngoài..."

"Vậy tại sao từ chối em!"

Hà Cố đột nhiên nổi nóng nói:"Bởi vì anh không phải loại như bố em nói..." Từ khó nghe hơn anh thật sự không thốt ra nổi, anh biết rõ chính mình trong mắt Tống Hà là cái hạng gì, chẳng lẽ còn phải tiếp tục chứng thực sao. Trước kia anh nhận các loại quà của Tống Cư Hàn chẳng phải vì anh cần, cũng không phải vì thích thú, chỉ vì đây là "lá chắn" để anh có thể lưu lại bên cạnh Tống Cư Hàn, nhưng hiện tại anh không cần cái lá chắn này nữa, anh muốn quang minh chính đại trong đoạn tình cảm này.

Tống Cư Hàn sững sờ hồi lâu mới nặng nề cúi đầu xuống.

Giữa hai người vẫn luôn tồn tại một thùng hỏa dược, một khi nhắc đến sẽ nổ tung, một cái là quá khứ, một cái là Tống Hà, Hà Cố vừa vặn châm ngòi cả hai thứ này lên.

Hà Cố nhìn bộ dáng Tống Cư Hàn khó chịu, trong lòng cũng có chút hối hận, nhưng không rõ nên làm cái gì bây giờ, anh trước nay chẳng biết an ủi người khác thế nào cả.

Tống Cư Hàn hung hăng nện xuống vô lăng, khàn khàn nói:"Xin lỗi, bố em..."

"Bỏ đi." Hà Cố trầm giọng, "Đổi chủ đề khác đi."

Tống Cư Hàn lắc lắc đầu:"Nếu ông ấy không thể tôn trọng anh, sau này em cũng sẽ không về nhà nữa, ông ấy vẫn chưa ý thức được, hoặc là không tin, anh là người mà em muốn chung sống hết cuộc đời, ông ấy sớm muộn sẽ hiểu thôi."

"Anh căn bản không quan tâm ông ta có chấp nhận hay không, anh chỉ muốn cách xa ông ta một chút." Anh chán ghét Tống Hà, nhưng anh không thể ép Tống Cư Hàn làm tổn thương bố ruột hắn được, phương thức tốt nhất, chính là mắt không thấy tâm phiền, anh không muốn làm bất cứ chuyện gì khiến Tống Hà khinh thường, cho nên, anh từ chối nhận tiền của Tống Cư Hàn.

Tống Cư Hàn gục lên vô lăng, vùi đầu xuống thật thấp, nhìn qua có chút đáng thương.

Hà Cố thở dài, nhéo nhéo cổ hắn:" Được rồi, hà tất phải tự làm khổ mình vì cái này."

Tống Cư Hàn chậm rãi quay mặt qua nhìn anh, hốc mắt có chút phiếm hồng:"Em thích anh, muốn đem tất cả những điều tốt nhất, những thứ anh cần đều dâng đến trước mặt anh, muốn giải quyết tất cả phiền muộn giúp anh, muốn mỗi ngày đều nhìn thấy anh cười, anh hiểu không"

Trong lòng Hà Cố rung động, cười cười:"Anh hiểu."

"Em không thích Cố Thanh Bùi, nhưng chỉ cần anh vui, em liền muốn ủng hộ anh khởi nghiệp, nhưng lại không muốn để anh chịu thiệt..."

"Sao anh lại chịu thiệt chứ, bọn anh là bạn đầu tư." Hà Cố bình tĩnh nhìn hắn, "Hơn nữa, anh lớn rồi, còn lớn hơn em đó, để tự anh giải quyết phiền toái của chính mình, nếu thật sự có cái gì anh không giải quyết được, anh sẽ tìm em hỗ trợ."

"Thật sao?"

"Thật, anh cam đoan."

Tống Cư Hàn vươn người qua ôm lấy anh, nhỏ giọng nói:"Hà Cố, có phải em làm chưa đủ tốt hay không, tại sao anh không chịu dựa dẫm vào em dù chỉ một chút vậy, anh luôn muốn giữ khoảng cách nhất định với em trong mọi mặt cuộc sống, không muốn quá mức thân cận với em."

Hà Cố Giật mình:"Em nghĩ nhiều rồi."

"Em không có, em cảm giác được. Trước kia anh hận không thể dâng cho em hết thảy, hiện tại anh luôn giữ lại một phần, giống như...Giống như một khi em làm sai cái gì, anh sẽ lập tức rút lui, anh biết không, điều đó làm em sợ hãi lắm." Thanh âm Tống Cư Hàn có chút phát run, "Em không biết liệu mình có phạm lỗi nào mà chính em cũng chẳng hề hay biết không nữa."

Trái tim Hà Cố có chút trĩu xuống. Anh quả thật luôn giữ lại một phần, sau khi trải qua tất cả mọi chuyện, ai dám dễ dàng bất chấp yêu hết mình nữa chứ, chỉ là không nghĩ tới Tống Cư Hàn cảm giác được, nhưng anh hết cách rồi, đây đã là cực hạn anh có thể làm được trước mắt. Anh xoa đầu Tống Cư Hàn, miễn cưỡng an ủi:"Em suy nghĩ nhiều đó thôi, chúng ta đã nói phải giãi bày hết mọi chuyện cho nhau mà."

Trong mắt Tống Cư Hàn tràn đầy đau thương, nhưng không dám để Hà Cố nhìn thấy, hắn cười cười:" Vậy là tốt rồi. Hà Cố, có đôi khi em thật hy vọng..."

Những lời còn lại, Tống Cư Hàn không nói hết, Hà Cố cũng chẳng hỏi, anh không biết Tống Cư Hàn "thật hy vọng" cái gì, có lẽ là nhớ quá khứ trước đây, nhưng suy cho cùng, bọn họ vĩnh viễn đều không thể trở lại quá khứ, anh chỉ muốn sống thật tốt cho tương lai mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi