NHẸ NHÀNG TRÍCH MỘNG

Edit & Beta: Hann

Là bảo bối, bảo bối vô giá, không phải chim hoàng yến được bao nuôi như người khác vẫn luôn nói, cũng không phải thứ thú cưng gọi là đến đuổi là đi. Cô là người quan trọng nhất trong lòng Chu Nham, người mà anh muốn chạm vào, muốn có được, cũng là người anh phải dè dặt thận trọng, không dám đến gần.

Một ngày nào đó, Chu Nham sẽ cho cô biết anh yêu cô nhiều đến nhường nào. Khoảng thời gian mười năm này, yêu thầm cũng như bầu bạn, từ mùa xuân đến mùa đông, từ rạng sáng đến đêm tối, từng giây từng phút, anh trân trọng tất cả những điều nhỏ nhặt ấy.

Yến Tinh Nghi tưởng chừng mình nghe lầm, ngây ngốc nhìn anh, mãi đến khi tiếng gõ cửa dồn dập cùng giọng nói non nớt sốt ruột của Yến Hồi vang lên: “Chị ơi? Chị đang ở đâu thế? Chị rời giường chưa? Chị có thể mở cửa cho em không?”

Cậu nhóc này lúc nào cũng nói nhiều, nếu không mở cửa thì chắc cậu sẽ lảm nhảm mãi không thôi. Chu Nham lạnh mặt liếc nhìn cánh cửa, mấy giây sau, anh bình thản buông Yến Tinh Nghi ra, rời giường đi mở cửa.

Yến Hồi trông thấy cửa mở ra, lập tức đứng ngay ngắn trở lại, nở một nụ cười vui vẻ. Nhưng cậu không nhìn thấy chị gái yêu dấu của mình, mà là Chu Nham đáng ghét.

Nụ cười của cậu biến mất ngay: “Sao lại là anh? Sao anh lại ở trong phòng ngủ của chị tôi?”

Một lớn một nhỏ đối mặt nhau ở cửa phòng, vóc người của Chu Nham rất cao, khí thế mạnh mẽ, ánh mắt lạnh nhạt, nhìn cậu từ trên cao. Yến Hồi ngẩng đầu lên, xong rồi té phịch xuống nền đất, Chu Nham không hề đỡ cậu dậy.

Anh không thích cậu nhóc nhỏ này, cậu cứ hay bám lấy Yến Tinh Nghi, bất cứ sinh vật nam nào đến gần cô, anh đều không thích.

Yến Hồi không muốn thua kém Chu Nham, bèn nhanh chân đứng dậy, nhờ vóc người thấp bé của mình, cậu lanh lẹ lách qua chân của Chu Nham rồi vào phòng, vừa gọi chị ơi vừa chạy bước nhỏ đến chỗ giường của Yến Tinh Nghi.

Yến Tinh Nghi lười nhác nhìn cậu bé đang chạy đến, cậu đến bên cạnh chiếc giường, ngẩng đầu nhìn cô: “Chị, chị làm sao thế? Trông hơi tiều tụy.”

“Không có gì.”

Thật ra Yến Tinh Nghi thấy hơi bất ngờ, hôm qua cô tỏ thái độ như vậy với cậu, nhưng cậu vẫn chạy đến tìm cô cứ như bị mất trí nhớ, lẽ nào trẻ con không biết ôm thù sao?

Chu Nham đứng tại cửa nhìn hai chị em nói chuyện, vẻ mặt lãnh đạm, thậm chí ánh mắt nhìn Yến Hồi có hơi lạnh lùng.

Yến Hồi lấy tác phẩm mình tự tay làm trong túi tiền ra, là một con thỏ, bàn tay nhỏ nhắn đưa con thỏ kia đến trước mặt Yến Tinh Nghi: “Chị, đây là con thỏ em làm ở nhà trẻ, tặng cho chị!”

Cô không nhận lấy, nhìn vào con thỏ xấu xí trong lòng bàn tay của cậu, thờ ơ suy tính điều gì đó.

Yến Hồi thấy chị gái không nhận lấy nên hơi sốt ruột, tính nắm lấy chăn rồi bò lên giường. Nhưng người đàn ông đã đi đến sau lưng Yến Hồi, xách cổ áo cậu lên rồi mặc ý kéo ra. Sau đó, anh ngồi xuống bên cạnh Yến Tinh Nghi để đánh dấu chủ quyền, đôi chân đã gập lại nhưng vẫn cao hơn Yến Hồi. Người đàn ông tự kiêu mở miệng, giọng nói lãnh đạm: “Lớn cả rồi, đừng tùy tiện leo lên giường con gái.”

Thật ra Yến Hồi rất sợ Chu Nham, nhưng cậu cũng cực kỳ ghét anh, bởi vì anh cao lớn hơn, uy nghiêm hơn, có quyền thế hơn cậu rất nhiều, ngay cả chị gái cũng nghe lời anh. Không chỉ vậy, ngay cả bố mẹ cũng không dám chọc giận anh, chắc chắn anh đã uy hiếp chị của cậu! Chắc chắn anh đã len lén ức hiếp chị!

Thân là người yêu chị gái nhất trần đời, Yến Hồi không cho phép con người bại hoại này ở bên cạnh chị gái.

“Vậy tại sao anh lại ngồi trên giường chị gái của tôi?”

“Tôi là anh trai của cô ấy.”

“Nhưng tôi là em trai của chị ấy.”

“Anh trai quan trọng hơn.”

“Không phải nhé, em trai mới quan trọng hơn!”

Chu Nham nhìn cậu bé kiêu căng trước mắt, vẻ mặt không mảy may thay đổi, hờ hững cất lời: “Phải không.”

Tuy Yến Hồi còn nhỏ, nhưng cậu vẫn biết khinh thường là gì. Với Chu Nham cậu chẳng là cái thá gì cả, thật sự không là gì, đây chính là đỉnh điểm của khinh thường.

Yến Hồi nhìn sang Yến Tinh Nghi, cô thờ ơ lạnh nhạt, có vẻ không muốn theo phe ai. Bỗng nhiên mũi cậu cay cay, hơi muốn khóc, bèn nhanh chóng cúi đầu.

Yến Tinh Nghi nhìn bàn tay muốn nắm chặt nhưng lại không dám của mình, bởi vì trong tay cô có con thỏ mà cậu tặng.

Con thỏ rất xấu, mình nhỏ đầu to, con mắt xiêu vẹo, lỗ tai thỏ thì một dài một ngắn. Đây thật sự là con thỏ xấu nhất mà Yến Tinh Nghi từng thấy.

Nhưng đây lại là tấm lòng thành của Yến Hồi, cậu vui vẻ đưa đến trước mặt cô, bảo muốn tặng cho cô. Đây là lần đầu tiên cậu tự mình làm thứ gì đó, nhưng không tặng cho Yến Triệt hay Quế Dung, mà lại chạy đến vào sáng sớm để tặng cô.

Cậu nhóc nhỏ đang cúi đầu cảm nhận được có ai đó sờ đầu mình, cậu vội vàng ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Yến Tinh Nghi.

Cô đưa tay ra: “Mang đi đi.”

Yến Hồi vội vàng đưa tay ra để nhận lấy con thỏ.

Chu Nham nhíu lông mày, mặt không đổi sắc, đôi môi mím chặt lại. Yến Hồi đắc ý hất cằm với Chu Nham.

Chu Nham bình thản rời mắt, tách đôi chân đang bắt chéo ra rồi đứng dậy, Yến Tinh Nghi kéo tay anh: “Anh đi đâu?”

“Quay về.”

“Em đói rồi.”

“Vậy nên?”

“Anh xuống bếp.”

“Yến Tinh Nghi, anh không phải đầu bếp của em.”

Nhưng cô gái lại kéo tay anh làm nũng, ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười yếu mềm dịu dàng, đôi mắt như lóe lên tia sáng. Ngày thường cô vốn đã xinh đẹp, nay sức hấp dẫn lại được cô tận dụng hết mức.

Chu Nham cũng không phải Bồ Tát ăn chay niệm Phật, anh chậm rãi buông vũ khí đầu hàng, khẽ thở dài rồi nắm lấy bàn tay đang kéo áo mình của cô: “Ăn gì?”

“Gì cũng được.”

Vậy nên, Chu Nham đi vào phòng bếp.

Sau khi biết việc này, Yến Triệt lập tức bảo dì giúp việc trong nhà vào giúp đỡ, nhưng bị Chu Nham khước từ. Anh luôn tận tâm tận lực làm cơm cho Yến Tinh Nghi, đương nhiên chỉ nấu cho mỗi cô, những người khác của nhà họ Yến không có phần.

Trên bàn ăn, Chu Nham vừa xới cơm cho cô vừa nói: “Sao lại uống rượu?”

Yến Tinh Nghi cười nói: “Chỉ là muốn uống thôi.”

Chắc Du Ngưng đã sai người đưa cho cô bức thư ngày hôm qua, không ngờ đã lâu như vậy, bà ta lại trở về, không chút hối cải, vẫn âm mưu khống chế cô.

Về phía Du Ngưng, mẹ của cô, đó là một người phụ nữ điên, bị bệnh tâm thần, trong mắt chỉ có danh lợi địa vị, chỉ cần có thể leo lên vị trí cao nhất, bà ta nhất định sẽ giẫm đạp lên cả con ruột của mình.

Nếu Du Ngưng không bảo cô trốn đi thì lúc đó, hai mẹ con cô sẽ có một trận “Quyết đấu”. Cô không tính nói chuyện này cho Chu Nham nghe, anh đã xử lý vô số phiền phức vì cô. Chẳng có lý do gì để bắt anh xử lý đống phiền phức cũng như dọn dẹp tàn cuộc giúp mình cả.

Chu Nham liếc nhìn cô, đưa chén cơm sang, không hỏi han gì thêm.

Anh hiểu Yến Tinh Nghi, nếu bình thường không có chuyện lớn thì cô sẽ không uống nhiều như vậy. Cô là vũ công ba lê, sức khỏe cũng như vóc người đều được kiểm soát nghiêm ngặt, cũng biết cách kiềm chế bản thân mình.

Nhưng sáng nay lúc vào phòng của cô, trông thấy đống lộn xộn ấy, trên nền nhà và mặt bàn chồng chất những chai rượu bị đập vỡ, có thể thấy cô đã phát tiết ra bên ngoài.

Cô không muốn nói, không có nghĩa là anh sẽ không điều tra.

Cơm nước xong xuôi, Yến Tinh Nghi về phòng nghỉ ngơi. Chu Nham đợi cô ngủ say, xác nhận cô không gặp phải ác mộng mới rời đi. Sau khi lên xe, chuyện đầu tiên anh làm chính là bảo Dương Lâm để ý kỹ người vào ra trang viên Nidalee.

Chu Nham nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe.

Trang viên Nidalee sừng sững giữa không gian xanh ngắt, yên tĩnh vắng lặng, hoa lệ và trang nghiêm như một tòa thành cổ.

Sau một hồi ngắm nhìn, Chu Nham mới hỏi: “Hơi đáng lo.”

Dương Lâm cười đáp: “Anh cũng có chuyện cần lo lắng sao.” Dừng một chút, anh ấy bỗng hiểu ra: “Thì ra anh lo lắng cho tiểu thư, tôi sẽ chú ý nhiều hơn.” Cũng chỉ có Yến Tinh Nghi mới có thể khiến cho Chu Nham hao tâm như thế.

Chuyện Dương Lâm nghĩ không giống với thứ Chu Nham đang suy tính. Điều Chu Nham đang lo lắng chính là việc Du Ngưng quay trở lại.

Mặc dù anh có thể khiến Du Ngưng không còn chút sức đánh trả, nhưng vì dè dặt Yến Tinh Nghi, Du Ngưng là mẹ cô, anh không muốn cả hai trở nên xa lạ chỉ vì người phụ nữ này.

Điện thoại di động bỗng rung lên, Dương Lâm nhìn thấy tên người gọi, bèn bội vàng đưa điện thoại cho ông chủ nhà mình.

Chu Nham nhìn thấy ba chữ Yến Tinh Nghi, có chút kinh ngạc, không phải cô đã ngủ rồi sao?

Sau khi bắt máy, người đàn ông còn chưa kịp hỏi câu nào, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Chu Nham, anh cũng là người quan trọng nhất của em.”

Chu Nham sửng sốt.

Cuộc gọi lập tức kết thúc.

Mấy giây sau, Chu Nham vẫn còn cầm điện thoại di động. Dương Lâm cảm thấy hình như anh cứng đờ cả lại, đôi mắt không chớp lấy một cái.

Anh ấy thăm dò hỏi: “Ông chủ?”

Chu Nham không nham không chậm đặt điện thoại xuống, mắt hơi cụp xuống, nhìn thấy cái tên trong nhật ký cuộc gọi, khóe môi từ từ cong lên.

Dương Lam kinh ngạc trợn tròn hai mắt, tất nhiên, không phải Chu Nham không cười, chỉ là nụ cười của người kinh doanh, đa phần đều là cười lấy lệ mỗi khi bàn chuyện làm ăn, không phải thật lòng vui sướng.

Khoảnh khắc này hệt như mộng ảo, thế mà anh ấy lại được chứng kiến vẻ mặt dịu dàng của Chu tổng/

Dương Lâm biết, đây là thứ chỉ thuộc về cô Yến.



Để đáp lễ, Yến Tinh Nghi nặn một con gấu nhỏ cho Yến Hồi, trước khi rời khỏi trang viên, cô đặt nó trước cửa phòng của cậu.

Trở về trụ sở vũ đoàn, đương nhiên cô phải đi ngang nơi quay hình của đoàn phim. Từ xa xa đã nhìn thấy không ít máy móc, nhân viên công tác chạy đến chạy lui, hô hào bảo diễn viên chuẩn bị sẵn sàng, thế thân cũng tụ tập lại, stylist và nhóm trợ lý đợi lệnh từ nghệ sĩ của mình, tất cả mọi người đều bộn bề công việc.

Yến Tinh Nghi không có hứng nhìn lâu, cô đi ngang qua một nơi ít người, nhưng lại có ai đó cản lối, là cô gái được cô cứu lần trước… Vu Thi thì phải?

“Có chuyện gì?”

Vu Thi lo lắng đến nỗi mặt trắng bệch, mấy ngày nay cô ấy tìm hiểu về gia thế của Yến Tinh Nghi, trước đây không biết gì nhiều, sau khi đào sâu mới kinh hoàng một phen.

Cô gái này không phải là con gái lớn của một gia tộc giàu có, bên cạnh còn có con trai nhà họ Chu – Chu Nham làm chỗ dựa vững chắc, anh trai ruột cũng là nhân vật rất lợi hại, không thể khinh suất.

Cô chỉ nhìn vậy thôi nhưng cũng đủ khiến Vu Thi hồi hộp.

Cô ấy chỉ là một diễn viên nhỏ không có danh tiếng, xuất thân cũng thấp kém hơn người ta. Cô ấy không dám nhìn vào mắt cô, bèn né tránh sang chỗ khác, hoảng sợ đưa cái túi đang siết chặt trong tay cho Yến Tinh Nghi: “Cô Yến, chào cô! Đây là trang phục múa tôi tự tay may cho cô, tôi đã hỏi vài người của vũ đoàn rồi, nhất định sẽ vừa người cô! Hy vọng cô không chê, xin hãy nhận lấy giúp tôi!” Nói xong câu cuối cùng, cô ấy đã lo lắng đến nỗi khom cả lưng xuống.

Yến Tinh Nghi nhìn chằm chằm cái trán lấm tấm mồ hôi của cô ấy, cô bắt đầu tự hỏi bản thân mình, cô đáng sợ đến thế sao?

“Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng không cần đâu.”

Sau khi đi được vài bước, cô chợt nghe thấy giọng nói châm chọc ở phía sau.

“Cũng không xem xem bản thân mình keo kiệt như thế này, cô Yến sẽ thích trang phục múa của cô sao? Trang phục múa của người ta đều được đặt may riêng cả, tùy tiện may một bộ cũng hơn cả tiền lương cả năm của cô!”

“… Tôi chỉ muốn báo đáp ân tình của cô Yến… Sao cô có thể nói như vậy…”

“Tôi nói không đúng sao? Tốt nhất cô nên soi gương lại mình đi, cô xứng để nói chuyện với cô Yến sao? Không biết đẳng cấp của mình ở đâu à?”

Yến Tinh Nghi dừng bước, xoay người nhìn sang, vẫn là Đỗ Mỹ kia, cô ta đang vênh mặt hất cằm, dạy dỗ Vu Thi. Ánh mắt khinh thường như muốn lật trời, còn Vu Thi thì rụt rè cầm túi đứng tại chỗ, không dám cãi lại, dáng vẻ khốn đốn.

Thật ra Yến Tinh Nghi không phải người thích làm việc nghĩa, xã hội thối nát như thế này, có nhiều người tốt hơn nữa cũng không cứu được, nhưng cô chợt nhớ đến ánh mắt mong mỏi của Vu Thi.

Tự mình làm trang phục múa sao? Cũng khá mới mẻ, cô còn chưa mặc thử nữa.

Người đại diện và trợ lý đang hóng chuyện trông thấy Yến Tinh Nghi đi sang đây, bèn vội vàng kéo Đỗ Mỹ. Đỗ Mỹ khó chịu, tính tình đại tiểu thư lại bộc phát. Lúc quay đầu hét lên “Làm cái gì thế!”, cô ta chạm phải ánh mặt lạnh lùng của Yến Tinh Nghi.

Đúng là danh môn thế gia rất biết cách dạy dỗ, khi đứng cùng Đỗ Mỹ, khí chất tao nhã của cô hoàn toàn đè ép phong thái của nhà giàu mới nổi như Đỗ Mỹ. Chỉ hờ hững liếc mắt một cái, cực kỳ sắc bén, Đỗ Mỹ lập tức sợ run người, không dám lên tiếng.

Yến Tinh Nghi nhìn sang Vu Thi, cầm lấy món đồ.

Vu Thi ngây ngốc nhìn cô.

“Không cho sao?”

Vu Thi tiếp tục ngẩn ra, người của đoàn phim tốt bụng nhắc nhở: “Trang phục múa!”

Vu Thi giật mình, vội vàng đưa bằng hai tay. Yến Tinh Nghi nhận lấy, Vu Thi nhìn bàn tay trắng nõn của cô, cảm thấy cái túi bình thường không có gì lạ của mình được đại tiểu thư cầm lấy, đẳng cấp như tăng lên rất nhiều, trở thành món đồ xa xỉ đắt đỏ.

Yến Tinh Nghi đáp: “Cảm ơn, tôi sẽ mặc.”

Vu Thi ra sức gật đầu, tâm trạng kích động không thôi.

Đỗ Mỹ trừng mắt với Vu Thi, giọng nói chua chát: “Cô Yến, sao cô có thể mặc loại trang phục như thế này được? Chu tổng sẽ không đồng ý đâu.”

Yến Tinh Nghi liếc nhìn cô ta, cười mỉa nói: “Cô dùng Chu Nham để ép tôi?”

“Tôi chỉ suy nghĩ cho cô thôi.”

“Tòa nhà này, Chu Nham xây nó để tôi được tập múa ba lê đàng hoàng. Mấy người có thể đến đây quay phim, cũng là do Chu Nham hỏi ý kiến tôi, sau khi tôi đồng ý, mấy người mới tới được. Chỉ cần tôi không vui, toàn bộ đoàn phim mấy người sẽ lập tức bị đuổi khỏi đây, biết tại sao không?”

Cô cười nói khiến Đỗ Mỹ bị dọa sợ.

“Tại… tại sao?”

“Bởi vì, Chu Nham sẽ không bao giờ nói không với tôi.”

Đỗ Mỹ hoàn toàn sụp đổ.

Đương nhiên lời Yến Tinh Nghi nói là thật, ai mà không biết Chu Nham luôn nghe lời cô vô điều kiện chứ? Xem ra hôm nay cô ta hoàn toàn đắc tội với Yến Tinh Nghi và Chu Nham rồi!

Yến Tinh Nghi điềm đạm nở nụ cười, nhưng giọng nói lạnh lùng đáng sợ: “Vậy cô là người ở tầng lớp nào? Xứng để nói chuyện với tôi sao?”

Chu Nham đậu xe cách đó không xa, tiện đường bàn chuyện làm ăn, anh muốn tới thăm cô một chút, không ngờ lại chứng kiến cảnh này.

Dương Lâm cảm thán: “Ông chủ, anh có thấy tiểu thư ỷ thế hiếp người không?” Nhận ra mình đã nói sai, Dương Lâm lập tức ân hận.

Chu Nham không tính toán với anh ấy, chỉ nhìn cô gái ngoài cửa sổ, khẽ híp mắt lại.

Ỷ thế hiếp người?

Anh có tiền có quyền, chỉ vì muốn cho cô quyền lợi và tư cách tùy hứng làm càn.

Hôm nay cô làm rất tốt.

Chu Nham rời mắt, khẽ cười nói: “Thì sao? Tôi thích.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi