NHẸ NHÀNG TRÍCH MỘNG

Edit & Beta: Hann

Lạc Trầm Hương đợi ở phòng tập nhảy một hồi lâu mới thấy Yến Tinh Nghi xuất hiện, muộn hai tiếng so với giờ đã hẹn trước, lúc trông thấy Yến Tinh Nghi, Lạc Trầm Hương thấy sắc mặt của cô trắng bệch, có chút yếu ớt, bèn vội vàng tới đỡ cô: “Cậu làm sao vậy? Ngã bệnh à?”

Yến Tinh Nghi lắc đầu, bệnh thì không có, chỉ bị dạy dỗ mãnh liệt một lần thôi.

Mặc dù Chu Nham bằng lòng diễn kịch với cô, nhưng anh không thích ứng kịp với việc cô đột nhiên thờ ơ hờ hững nên tưởng nhầm là thật, thế là anh ra lệnh bắt buộc cô mỗi khi diễn kịch phải cho anh một ám hiệu để anh có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt. Từ trong đáy lòng, Yến Tinh Nghi cảm thấy anh chồng mới cưới này của mình mong manh dễ vỡ trong tình yêu lắm.

“Bắt đầu đi.”

Mấy ngày gần đây có buổi biểu diễn, cô phải tìm lại trạng thái tốt nhất.

Lạc Trầm Hương rất lo lắng cho cô: “Cậu như thế thật sự không sao chứ?”

“Không sao.”

Đương nhiên sự lo lắng của Lạc Trầm Hương đã dư thừa, mặc dù Yến Tinh Nghi hơi mệt mỏi nhưng khi âm nhạc vang lên, cô lập tức biến thành vũ công hoàn hảo trên sân khấu, dù vũ đạo có câu chuyện như thế nào, cô luôn có thể dùng tay chân thể hiện chủ đề một cách thăng hoa, từ cơ thể đến tinh thần đều hòa hợp, như đập vào mắt của khán giả không gì sánh bằng, là một nghệ thuật gia chân chính.

Trông thấy Yến Tinh Nghi như vậy, Lạc Trầm Hương thở dài một hơi.

Bài múa kết thúc, Yến Tinh Nghi duy trì động tác cuối cùng, Lạc Trầm Hương vỗ tay cho cô: “Rất đẹp.”

Nếu như nói lúc luyện nhảy Yến Tinh Nghi là con bướm vừa phá kén, thì cô ở trên sân khấu chính là một con thiên nga kiêu ngạo, lúc luyện nhảy cô chỉ phát huy vẻn vẹn một nửa thực lực, chỉ người thật sự xem buổi biểu diễn của cô mới biết cái gì gọi là chấn động.

Cô có thiên phú mà rất nhiều người nỗ lực cũng không đạt được, vũ công trời sinh.

Yến Tinh Nghi mỉm cười: “Cảm ơn.”

Lạc Trầm Hương đưa nước cho cô: “Mình còn chưa hỏi mấy ngày nay cậu đi đâu.”

Động tác uống nước của Yến Tinh Nghi khựng lại một chút, Lạc Trầm Hương với cô cũng xem như bạn thân nhiều năm, thế nhưng cô không tính nói chuyện mình đã kết hôn cho cô ấy biết, nhiều người biết sẽ càng dễ lộ chân tướng và nguy hiểm hơn, sau đó cô bèn giải thích.

“Tâm trạng không tốt lắm, mình ra ngoài giải sầu một chút.”

“Đi đâu vậy?” Cô ấy tò mò hỏi: “Chu tổng không đi cùng cậu sao?”

Sắc mặt Yến Tinh Nghi rất hờ hững: “Gần đây quan hệ giữa mình và anh ấy không được tốt.”

Lạc Trầm Hương vô cùng kinh ngạc: “Sao lại thế, từ trước đến nay Chu tổng rất quan tâm cậu, sao lại đành lòng khiến cậu không vui được.”

Yến Tinh Nghi sửng sốt, ngay cả Lạc Trầm Hương cũng biết Chu Nham yêu cô, nhưng cô lại hưởng thụ tình yêu của anh nhiều năm như một thói quen. Dường như cô đã quên Chu Nham không phải anh trai ruột của mình, cũng chẳng thân quen gì với cô, không lý gì anh phải đối tốt với cô cả.

Nhớ tới khi nãy, bởi vì sự bá đạo của anh nên cô hơi tức giận, sau khi kết thúc cô lập tức đuổi anh đi, vừa xuống giường đã tỏ ý ghét bỏ. Yến Tinh Nghi nhíu mày, bỗng nhiên thấy hơi áy náy.

“Tinh Nghi, cậu sao vậy?”

“Không sao, mình muốn về nghỉ ngơi.”

Lạc Trầm Hương thấy cô chồng chất tâm sự, bèn gật đầu, nhưng lúc xoay người đi cô ấy bỗng nhiên nói: “Tinh Nghi, đừng trách mình lắm lời, mình cảm thấy Chu tổng không chỉ xem cậu là em gái. Mình cũng có anh trai, anh ấy không đối xử với mình như vậy.” Cô ấy tự biết mình nhiều lời nên cắn môi, không tiếp tục nói nữa.

Yến Tinh Nghi quay đầu nhìn cô ấy, trông thấy vẻ mặt cẩn trọng của Lạc Trầm Hương, trong ấn tượng của mình, mặc dù quan hệ của cô và Lạc Trầm Hương khá tốt nhưng cũng không phải thân mật đến mức cái gì cũng nói. Yến Tinh Nghi luôn hờ hững với tất cả mọi người, bao gồm cả Lạc Trầm Hương. Cô có thể cảm nhận được cô gái này muốn quan tâm mình cẩn thận, nhưng cứ như sợ nói nhầm sẽ khiến cô không vui.

Quả nhiên, Yến Tinh Nghi nhíu mày lại, Lạc Trầm Hương lập tức lo lắng, mặt mày tái nhợt nói: “Xin lỗi, mình nhiều chuyện rồi.”

Cô ấy vội vã muốn rời đi, nhưng Yến Tinh Nghi giữ lại: “Trầm Hương.”

“Xin lỗi.”

Lạc Trầm Hương ngẩn người, vừa sợ vừa lo, hoảng hốt xua tay: “Sao đột nhiên cậu lại nói như vậy, cậu không làm gì có lỗi với mình cả!”

Yến Tinh Nghi bỗng nhiên ôm lấy cô ấy: “Ngoại trừ cái này, mình còn muốn nói tiếng cảm ơn với cậu.”

Đôi mắt Lạc Trầm Hương hơi chua xót: “Người nên cảm ơn là mình.”

Vũ đoàn Senna không phải vũ đoàn bình thường, người có thể vào được đây không chỉ là vũ công hàng đầu mà còn phải có gia thế nhất định. Nhưng Lạc Trầm Hương là một người bình thường, theo lý mà nói cô ấy vốn không thể vào vũ đoàn Senna, nhưng trong một lần hợp tác, Yến Tinh Nghi thấy thích tài năng của cô ấy nên đã kiên trì dẫn vào vũ đoàn.

Cô ấy hay bị người khác coi thường, nhờ Yến Tinh Nghi nhiều lần giúp đỡ, hai người dần dần thân quen với nhau hơn, trở thành bạn bè. Mặc dù là bạn bè nhưng trong lòng Lạc Trầm Hương hiểu rất rõ, từ trước đến giờ cô ấy và Yến Tinh Nghi không phải người cùng một thế giới. Cô có xuất thân tốt, được tiếp nhận sự giáo dục tốt nhất, còn có Chu Nham làm chỗ dựa vững chắc. Còn cô ấy chỉ là một người bình thường, lúc nào cũng phải thật lý trí và giữ khoảng cách khi làm bạn với một tiểu thư đài các như vậy.

Yến Tinh Nghi ôn tồn cất giọng: “Cảm ơn cậu đã quan tâm mình, mình thấy rất vui.”

Lạc Trầm Hương ngẩn người, hoàn toàn không ngờ rằng Yến Tinh Nghi sẽ nói với mình những lời này, càng thêm hoảng hốt bất ngờ.

Yến Tinh Nghi vỗ về sau lưng cô ấy rồi buông ra, xoay người rời đi. Lạc Trầm Hương ngây ngốc đứng trong phòng tập nhảy nhìn Yến Tinh Nghi đi ra ngoài.

Thì ra, Yến Tinh Nghi cũng để ý đến mình.



Sau khi trở về phòng, Yến Tinh Nghi lập tức gọi điện cho Chu Nham, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy nhưng người đàn ông không cất lời ngay, cứ như đang đợi cô mở miệng trước.

“Anh trai à.”

Anh không lên tiếng trả lời.

“Anh giận vì em đuổi anh đi sao?”

Vẫn không trả lời.

Yến Tinh Nghi bắt đầu nhíu mày, lúc nghĩ ngợi xem nên nói gì thì bỗng một cánh tay ôm chầm lấy eo cô từ phía sau. Yến Tinh Nghi kinh ngạc xoay người, nhìn thấy Chu Nham cầm điện thoại đứng trước mặt mình.

“Anh vẫn chưa đi sao?”

Chu Nham nhìn cô, không hề rời tay khỏi điện thoại: “Ừ.”

Yến Tinh Nghi hơi bất ngờ: “Sao vậy?”

Người đàn ông bình tĩnh đáp: “Vì em giận anh.”

Vì cô giận nên anh không dám rời đi, đành đứng ở đây chờ cô quay về chỉ để dỗ dành cô đường hoàng.

Yến Tinh Nghi rũ mắt cúp điện thoại, một lúc lâu sau vẫn không ngẩng đầu lên: “Xin lỗi.”

Chu Nham nhíu mày, đặt điện thoại di động xuống, bỗng nhiên anh ôm lấy cô đi vào trong phòng ngủ: “Nói lý do xin lỗi.”

“Khiến anh phải lo lắng rồi.”

“Có khi nào em khiến anh không lo lắng không? Đây không phải lý do.”

“Chỉ là em chợt phát hiện bản thân quá vô tâm tàn nhẫn rồi.”

Anh không thích Yến Tinh Nghi nói về bản thân như vậy: “Sau này anh không muốn nghe câu nói như thế nữa.”

Cô gật đầu.

Chu Nham đặt cô trên giường rồi nằm xuống: “Không giận sao?”

“Ừ.” Yến Tinh Nghi ngoan ngoãn ôm lấy anh: “Em phát hiện mình đối xử với anh hời hợt quá, sau này em muốn đối tốt với anh nhiều hơn.”

Chu Nham nhíu mày: “Đối tốt bằng cách nào?”

Anh đặt tay xoa xoa lên chỗ cô nhức mỏi, Yến Tinh Nghi tựa vào cánh tay Chu Nham rồi ngửa đầu hôn anh: “Gần đây anh có nguyện vọng gì không? Em giúp anh thực hiện.”

Đúng là có thật.

Chu Nham lãnh đạm nói: “Em không làm được.”

“Anh không nói thì sao mà biết em làm không được?”

Chu Nham nhìn vào mắt cô: “Hẹn hò.”

“Chỉ vậy thôi?”

“Ừ.”

“Cái này có gì khó, em đồng ý với anh, nhưng mà chúng ta không thể đến nơi quá náo nhiệt, đi chỗ nào vắng vẻ chút được không?”

Chu Nham đáp ừm, không nghe ra cảm xúc vui vẻ trong giọng nói. Yến Tinh Nghi ôm lấy cánh tay Chu Nham rồi quan sát vẻ mặt của anh: “Có thiệt thòi cho anh quá không?”

Tuy đã kết hôn nhưng phải giả vờ như không êm ấm cho người ngoài xem, ngay cả hẹn hò cũng phải lén lút, chỉ có thể đi đến nơi vắng vẻ. Yến Tinh Nghi càng cảm thấy hổ thẹn, muốn dùng cách khác bồi thường cho anh. Chu Nham chỉ nhìn cô, không trả lời lại, Yến Tinh Nghi nghĩ ngợi một chút rồi chủ động hôn anh.

Chu Nham rũ mắt nhìn cô lo lắng tiến gần đến để hôn mình, khóe môi khẽ cong lên. Anh đỡ lấy đầu cô, đổi khách thành chủ, khiến nụ hôn trở nên nồng nhiệt hơn.

Anh không những không thấy thiệt thòi mà còn cố ý ra vẻ đáng thương một chút, cô gái nhà anh nhẹ dạ cả tin, tự nhiên lại vớ được món hời này.

Hai người giày vò nhau đã lâu, Yến Tinh Nghi cảm thấy sau khi kết hôn với Chu Nham, phần lớn thời gian của cô đều như nước sôi lửa bỏng, có mệt mỏi cũng cảm thấy hạnh phúc.

Lúc tiễn anh rời đi ở cửa sau, Chu Nham sợ cô mệt nên không muốn cho cô đi tiễn, nhưng cô gái này cứ cố chấp. Trước khi lên xe, người đàn ông sờ vào gương mặt tái nhợt của cô, thấp giọng nói xin lỗi, Yến Tinh Nghi ngọt ngào vùi đầu vào trong ngực anh.

Gần đó đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện cùng âm thanh bước đi, Chu Nham lẫn Yến Tinh Nghi đều lập tức cảnh giác.

Âm thanh ngày càng gần, lúc bóng người gần xuất hiện chỗ ngã rẽ, Yến Tinh Nghi đột nhiên đẩy Chu Nham ra, không kịp nghĩ ngợi gì mà tát anh một cái. Hai người đi đến thấy được cảnh này, sững sờ dừng bước chân lại.

Yến Tinh Nghi lạnh lùng nhìn Chu Nham: “Anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”

Chu Nham không nói lời nào, bầu không khí trầm hẳn đi, các cô ấy không dám tiến về phía trước.

Yến Tinh Nghi đánh người xong thì lập tức xoay người lên lầ, Chu Nham nhìn theo hướng cô rời đi rồi trầm mặc lên xe.

Những người đứng xem hai mặt nhìn nhau, sáng sớm nghe nói tiểu thư nhà họ Yến và Chu tổng nảy sinh mâu thuẫn, không ngờ lại là sự thật!

Yến Tinh Nghi chạy về phòng, ảo não nhìn bàn tay của mình, chỉ muốn chặt đứt nó cho xong, dù gấp gáp đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể đánh người được! Cũng không biết Chu Nham có đau không, có tức giận không.

Cô không dám liên lạc với anh, không ngờ chuông điện thoại bỗng vang lên, là cuộc gọi đến của Chu Nham. Yến Tinh Nghi thật sự bị dọa giật cả mình, nhịp tim hỗn loạn. Cô bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Sức đánh của em yếu quá, xem ra em thực sự mệt lắm rồi, anh xin lỗi.”

Yến Tinh Nghi:?

Tại sao Chu Nham lại nói xin lỗi với cô? Anh không tức giận sao?

Chu Nham rất bình tĩnh: “Anh không tức giận.”

Muốn diễn kịch cùng cô thì sau này sẽ gặp phải các kiểu “mâu thuẫn”, lúc sáng anh không kịp chuẩn bị nên cho rằng Yến Tinh Nghi làm thật, thế nên mới thấy lo lắng.

Lúc này đây anh đã hiểu rõ, biết Yến Tinh Nghi chỉ đang diễn kịch mà thôi, nhưng thú thật, nghe cô nói cút đi, nói không muốn gặp lại anh, trái tim của Chu Nham vẫn không khỏi đau nhói, dù là giả nhưng cũng khiến anh sợ hãi không thôi.

Yến Tinh Nghi mở lời xin lỗi: “Em đã đánh anh, thật sự rất xin lỗi.”

“Tinh Nghi.”

“Dạ?”

Chu Nham trầm giọng: “Em vĩnh viễn không cần xin lỗi anh, anh không thích nghe.”

Người làm sai rõ ràng là cô, nhưng anh lại yêu thương cô, không nỡ để cô phải cúi đầu khiến Yến Tinh Nghi càng thêm hổ thẹn: “… Em muốn về nhà.”

Chu Nham trầm mặc trong giây lát, tuy anh rất muốn nhìn thấy cô từng phút từng giây, nhưng rốt cuộc lý trí vẫn chiếm thế thượng phong: “Em bảo gần đây phải tập luyện nghiêm túc để chuẩn bị cho buổi biểu diễn.”

“Nhưng em rất nhớ anh.”

“… Chồng à.”

Đột nhiên điện thoại im bặt.

Chu Nham trầm lặng ngồi trong xe, ánh mắt đong đầy tâm tình, lúc lâu sau vẫn không phản ứng gì. Dương Lâm không nhịn được mà liếc nhìn vài lần, sau mấy phút, Chu Nham nắm chặt điện thoại rồi cúi đầu, giọng nói vui vẻ khàn khàn: “Bây giờ chồng đến đón em.”

Xe đi được nửa đường nhưng phải quay đầu lại, từ tận đáy lòng Dương Lâm rất bội phục sự kiên trì của Chu tổng. Trước mặt cô Yến, anh không hề oán hận trách móc gì, cứ vui vẻ chịu đựng.

Lúc đến căn cứ vũ đạo trời cũng sắp tối, Yến Tinh Nghi len lén lên xe Chu Nham. Sau khi lên xe, cô lập tức sà vào người đàn ông rồi ôm ấp, sau lại giữ lấy mặt của anh rồi quan sát trái phải: “Có đau lắm không?”

Chu Nham ôm lấy cả người cô: “Đánh không chết anh được.”

Ý là vẫn đau hay sao?

Yến Tinh Nghi vội vàng hôn vài cái lên chỗ bị đánh, đuôi lông mày của Chu Nham khẽ nhíu lại, cảm giác hưởng thụ không thôi, khóe môi chậm rãi cong lên.

Về đến nhà, Yến Tinh Nghi bắt đầu bận trước bận sau vì anh, treo áo quần cho anh, bưng trà rót nước, lúc chuẩn bị bóp vai thì Chu Nham kéo cô ngồi trên đùi mình.

“Làm gì vậy?” Cô hỏi.

“Anh mới là người hỏi em vấn đề này mới phải, Chu phu nhân, em muốn làm gì đây?”

Yến Tinh Nghi bất lực cười cười: “Chăm sóc chồng của em.”

Chu Nham hơi sửng sốt một chút, không ngờ tới đáp án này.

Hơn nữa… Chồng…

Cô nhóc này, gọi vậy khiến anh đành bó tay chịu trận thôi chứ sao được.

Yến Tinh Nghi trông thấy ánh mắt của anh ngày một sâu hơn, bỗng nhiên Chu Nham giữ lấy cằm cô rồi hôn thật cuồng nhiệt.

Hô hấp hỗn loạn, cô nghe thấy giọng nói dịu dàng trầm thấp của Chu Nham: “May là em đã gả cho anh.”

Nếu như người cô thích không phải anh, người cô gả cũng chẳng là anh, vậy thì cả đời này anh sẽ không nhận được nụ cười cũng như sự đối đãi ấy của cô rồi.

Vậy nên, thật may mắn.

Yến Tinh Nghi nhìn anh một hồi rồi nắm tay anh đứng lên: “Em muốn tặng anh một thứ.”

Chu Nham vào phòng cùng cô.

Cô lấy ra món quà chưa tặng cho anh của nhiều năm về trước.

Là một cái cà vạt, lễ trưởng thành năm mười tám tuổi đó, cô chạy đến Thanh Viễn để chọn kiểu cà vạt thích hợp với anh nhất, ôm tâm tình thấp thỏm nhỏ bé đến công ty tìm anh nhưng lại đứng ngoài cửa nghe thấy cuộc trò chuyện của Chu Nham và Lâm Du.

Năm đó Chu Nham có tin đồn tình cảm với diễn viên Lâm Du, Lâm Du thích anh, Yến Tinh Nghi nhận ra. Vậy nên lúc nghe thấy Lâm Du hỏi Chu Nham về quan hệ giữa cô và anh, Yến Tinh Nghi không mấy bất ngờ.

Nhưng mà, câu trả lời của Chu Nham đã khiến cô không còn dũng khí đẩy cửa ra, cũng không còn dũng khí để tặng món quà này,

Giọng nói của anh bình tĩnh không chút gợn sóng: “Với tôi Tinh Nghi chỉ là cô gái nhỏ bình thường.”

Khi đó Yến Tinh Nghi nghĩ, e rằng anh buồn chán quá nên mới tìm đến cô, mới đối tốt với cô như thế. Sợ là vào bữa tiệc hôm ấy nếu anh gặp người khác thì anh vẫn sẽ làm như vậy, đổi lại là ai cũng được, cho nên với anh Yến Tinh Nghi cũng không quá đặc biệt.

Chu Nham nhìn chiếc cà vạt, có chút mờ mịt, Yến Tinh Nghi cười nhạt nói: “Năm sinh nhật mười tám tuổi đó, em cầm nó đi tìm anh nhưng kết quả Lâm Du ở trong phòng làm việc của anh, em nghe thấy hai người nói chuyện.”

Chu Nham lập tức siết chặt hộp quà, tuy thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng anh vẫn nhớ được bản thân mình từng nói cái gì.

Chu Nham bình tĩnh nhìn Yến Tinh Nghi, vậy là từ đó về sau cô không còn thân thiết với anh nữa, dần dần giữ khoảng cách, dần học được cách không làm phiền anh, dần dần, dần dần, bọn họ cũng có bức tường ngăn cách.

Chu Nham chợt ôm lấy cô: “Anh xin lỗi.”

Nếu như anh không kiêng dè nhiều điều như vậy, nếu như anh nói ra tình cảm của mình sớm một chút thì có phải bọn họ sẽ không bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy không…

Thảo nào, thảo nào mấy năm nay cô luôn giữ khoảng cách với anh, luôn nhắc nhở anh quan tâm người con gái khác, luôn từ chối tấm lòng của anh, thì ra anh đã sớm khiến cô thất vọng như vậy.

Giọng nói của Chu Nham như nghẹn lại: “Bây giờ anh muốn biết, lúc đó em muốn đến tìm anh là để nói cái gì?”

Khi đó Yến Tinh Nghi vừa mới lớn, còn ngây thơ không hiểu tình cảm của mình dành cho anh, nhưng cô vội vàng muốn nói cho anh biết rằng cô đã lớn rồi, còn có…

“Em muốn nói với anh là…”

Dù đã trễ rất nhiều năm rồi nhưng cô vẫn muốn nói ra.

“Chu Nham, nếu có một ngày em muốn yêu đương thì liệu anh có thể làm bạn trai của em không?”

———————————

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi