NHÈ NHẸ NHƯ MẬT

Kỳ thi khối mười một, đúng hạn tiến hành.
Phía trước khu dạy học có một hàng hoa quế, hiện tại là thời điểm hương thơm nồng đậm nhất.
Mùi hương theo gió bay vào phòng học, dừng ở chóp mũi kéo dài không tan.
Trường thi học sinh đều múa bút thành văn, không ai để ý hương thơm này đến từ đâu.
Đường Tư Tư khoanh đáp án tiếng Anh hết một đề lại một đề khác, bút chì 2B cọ xát, bàn tay co chuyển một chút đổi phương hướng tiếp tục đồ.
Giống như rất tự tin, lần này thi cũng không khó như trong tưởng tượng, thậm chí so với trước kia còn nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Đề mục hơn phân nửa, một chút khó cũng không có.
Đề cuối cùng, cô có thể gập ghềnh viết ra quá trình giải đề, không biết kết quả có đúng hay không.
Chuyện học tập, Đường Tư Tư không có gì tài trí hơn người, nhưng có tâm thái tốt.
Mặc kệ là kiểm tra hay thi, từ trước tới nay cô chưa từng khẩn trương, cũng không sợ. Sẽ không bị áp lực lớn đến mất ngủ.
Cô chuẩn bị thật tốt, xách theo túi bài tập vào trường thi, làm xong rồi thì mặc kệ, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Bởi vì tố chất tâm lý vượt qua thử thách, cho nên thành tích các môn đều rất ổn, làm được chính là làm được, không làm được nhất định sẽ không làm được, rất ít khi xảy ra tình huống làm sai bài.
Thi hai ngày, tuy rằng chỉ là kiểm tra, nhưng cũng vẫn cứ có loại cảm giác binh hoang mã loạn.
Ngày 6 thi xong, ngày 7 sửa bài thi, ngày 8 kết thúc kỳ Quốc Khánh, điểm cũng được phát ra.
Ngày 7 lớp mười một chỉ học buổi sáng, buổi chiều và buổi tối nghỉ ngơi, bởi vì phải đuổi kịp tiết tấu ngày 8 bắt đầu học chương trình mới.
Ngày 7, buổi sáng hầu như không có giáo viên tới phòng học bởi vì ai cũng bận sửa bài thi.
Cũng chỉ có chủ nhiệm không có việc gì thỉnh thoảng tới xem, tùy tiện nói hai câu, để mọi người nhằm vào kỳ thi lần này nghĩ lại, đừng thi xong thì thả lỏng, một tháng thì tính là cái gì, giữa kỳ không thi sao?
Lời nói là nói như vậy, nhưng lúc này người chân chính học tập lại chẳng có ai.
Nửa ngày, trong phòng học vẫn luôn ồn ào.
Đi học im lặng được một chút, nhưng không đủ yên tĩnh, các loại âm thanh khe khẽ nói nhỏ.

Tất cả mọi người đều đang đối đáp án, dò hỏi nhau kiểm tra thế nào, sắc mặt đều khó coi, phảng phất người này còn thảm hơn người kia.
Mặc kệ là thi được hay không, học sinh đối với chuyện này tựa hồ đều thống nhất đáp —— Tôi thi không được, thi rớt rồi!
Mà người nói mình thi rớt, đa số đều có thành tích tốt.
Trộm xem tiểu thuyết truyện tranh, trộm chơi game, trộm đeo tai nghe nghe nhạc xem phim cũng có đống người.

Còn có người đang thương lượng buổi chiều đi đâu chơi, kiểm tra xong rồi, khẳng định phải đi ra ngoài giải tỏa một chút, bằng không sẽ nghẹn chết.
Đường Tư Tư ngồi im một chỗ, gác đầu lên bàn học, nửa khuôn mặt dán trên mặt bàn, nói với Mạ: “Cuối cùng cũng thi xong, tớ muốn ăn thịt.”
Mạ liếc nhìn cô một cái, “Ăn thịt gì?”
Đường Tư Tư chép miệng, biểu hiện ra bộ dáng rất thèm, “Gì cũng được, chỉ cần thịt ngon.”
Mạ biết Đường Tư Tư kiểm tra xong không thích đối đáp án, cũng không thích nói chuyện kiểm tốt hay không, cho nên cô ấy cũng không nói chuyện kiểm tra với Đường Tư Tư.
Quả thật kiểm tra đã qua, điểm nhiều hay ít cũng không có gì để nói.
Buổi chiều Đường Tư Tư không ra ngoài chơi, cô về nhà chui vào chăn ngủ một giấc.
Một giấc này ngủ rất ngon, tỉnh dậy cả người đều uể oải, xuống giường kéo bức màn trong phòng ra thấy sắc trời đã tối.

Nghe được bên ngoài có động tĩnh, cô hít mũi mở cửa phòng, lập tức nhìn thấy hai vợ chồng đi du lịch đã về đến nhà.
Cô xoa tóc, tiếng nói rất nhẹ mang theo giọng mũi, mở to mắt ra khỏi phòng, “Ba mẹ, hai người về rồi.”
Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San còn tưởng rằng cô không có ở nhà, bây giờ nhìn thấy cô, tự nhiên hỏi câu: “Tư Tư, con ngủ bao lâu rồi?”
Đường Tư Tư mê mang quay đầu, không biết đang tìm cái gì, cuối cùng thấy Đường Hướng Văn bên cạnh cầm lấy cổ tay của ông nhìn nhìn, trả lời: “Bốn năm giờ rồi.”
Cố Tuệ San xách bao hành lý vào phòng, “Buổi tối con có còn muốn ngủ hay không vậy?”
Đường Tư Tư nghĩ nghĩ, “Ngủ, tại sao lại không ngủ?”
Cố Tuệ San nhìn về phía cô, càng phục.
Cơm chiều không ăn ở nhà, Đường Hướng Văn lái xe chở hai mẹ con tới quán cơm.
Đường Tư Tư nói muốn ăn thật nhiều thật nhiều thịt, vì thế người một nhà liền đi ăn thịt nướng.
Lúc ăn cơm, mỗi lần Đường Hướng Văn gắp một miếng thịt vào trong chén cho Đường Tư Tư, sẽ nói một câu: “Đây, bồi thường cho con.”
Đường Tư Tư: “……”
Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San đi ra ngoài chơi cũng còn nhớ rõ chuyện Đường Tư Tư kiếm tra, cho nên ở trên bàn cơm cũng tránh không được muốn hỏi cô: “Thi thế nào?”
Đường Tư Tư kẹp thịt chấm tương cuốn rau xà lách, một bên ăn một bên gật đầu, “Con cảm thấy khá tốt, cũng không biết có phải ảo giác hay không.”
Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San nhất quán không muốn tạo cho cô áp lực, cũng giống ngày thường nói câu kia: “Bản thân cố gắng hết sức là được.”
Tuy nhiên vẫn sẽ có chờ mong, nói xong lại lập tức hỏi tiếp một câu: “Có thể chen vào trước hạng hai mươi của lớp không?”
Đường Tư Tư nhai thịt nhìn hai vợ chồng.
Nhai xong nuốt xuống, cô lắc lắc đầu, “Không biết.”
Hỏi nhiều cũng vô ích, tóm lại đã qua, chờ điểm xuống tự nhiên sẽ biết kết quả.
Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San bỏ qua đề tài này, bắt đầu nói về hai người họ đi chơi có gì vui.
Cha mẹ phát cẩu lương, mỗi ngày Đường Tư Tư đều phải ăn, không muốn ăn cũng phải tạc cho cô một họng. Ai có thể tin cô bị cho ăn cẩu lương...
Lần thi này thời gian chấm bài không kéo dài, chờ tới ngày 8 toàn bộ bài thi đã sửa xong cũng ghi vào thành tích.
Còn sớm, người đọc sách thì không đọc sách, vô tư thoải mái chơi đùa, người để ý thành tích đều làm bộ không thèm để ý mà chờ phát bài thi.
Bắt đầu từ tiết thứ nhất là tiết toán, bài thi dần dần được phát xuống.
Đến buổi chiều tiết cuối, Tiết Minh Lễ kêu ủy viên học tập lấy giấy xếp hạng dán ở phía trước phòng học.
Rất nhiều người chen chúc đi xem, Đường Tư Tư xem thành tích của mình quả thực không thể tin được, xoa nhẹ đôi mắt vài lần. Tuy rằng biết được điểm bài thi của mình không tệ, nhưng không nghĩ tới xếp hạng cũng sẽ cao như vậy.
Không phải trước hai mươi, mà là trước mười.
Cô hạng tám.
Muốn điên mất thôi.
Ý cười ở khóe miệng áp không được, trở lại chỗ ngồi ngồi xuống ngay lập tức dậm dậm chân mình.
Mạ xem xong đã trở lại, ngồi xuống bên cạnh cô, đẩy mắt kính, “Trời ạ, Tư Tư, cậu đứng thứ tám.”
Đường Tư Tư hít sâu một hơi, nhìn về phía Mạ, “Cậu nhéo tớ một cái đi, xem tớ có phải đang nằm mơ không.”
Mạ cười, mặc kệ cô, chen chân đá vào mắt cá chân của cô.
Mắt cá chân đau, Đường Tư Tư giơ tay sờ sờ mặt mình, “Không phải đang nằm mơ, đây là thật sự.”
Mạ còn đang cười, đột nhiên bò đến bên tai cô thấp giọng nói: “So với ở cùng Tống Dịch còn vui vẻ hơn sao?”
Cô chưa nói cho Mạ biết chuyện của cô và Tống Dịch, Đường Tư Tư lập tức buông tay xuống, dùng ánh mắt nhìn Mạ.
Mạ hiểu ý, nhỏ giọng giải thích một câu: “Hôm qua Triệu Tấn Bác đã nói cho tớ biết.”
Đường Tư Tư còn muốn nói nữa, chủ nhiệm lớp Tiết Minh Lễ đã đứng ngoài cửa làm cả lớp yên tĩnh lại.
Còn có một ít người ở phía trước xem phiếu điểm, nhìn thấy Tiết Minh Lễ thì thu hồi biểu tình trên mặt, nghiêm túc trở lại chỗ ngồi.
Trong phòng học an tĩnh lại, chợt vang lên tiếng chuông vào lớp phá lệ rõ ràng.
Tiết Minh Lễ đứng ở trên bục giảng, ánh mắt quét nhìn chúng học sinh, một hồi duỗi tay lau lau bảng đen, một hồi sửa sang lại hộp phấn.
Chờ tiếng chuông kết thúc, thầy mới mở miệng nói, bộ dáng rất nghiêm túc, “Rồi, vừa vặn phát xong phiếu điểm, mọi người nhìn kỹ rồi thầy thu lại.”
Lời này nói ra, phối hợp với vẻ mặt của thầy, làm thần kinh học sinh cả lớp đều căng thẳng.
Sau đó nghiêm túc chỉ kéo dài năm phút đồng hồ, Tiết Minh Lễ tự mình phá công trước.
Đang nói đến kết quả xếp hạng lớp, thầy còn xụ mặt, kết quả lại là: “Lớp chúng ta lần này thi rất tốt, đúng là không làm thầy mất mặt, đứng nhất.”
“Đứng nhất” thời điểm nói ra chính thầy cười trước, cười một chút dừng lại nhìn biểu tình của các học sinh.
Nghe thầy nói như vậy, lại nhìn vẻ mặt của thầy, mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra, cười cười, nói chuyện nói chuyện, thậm chí có mấy nam sinh ồn ào.
Lần này Tiết Minh Lễ trực tiếp nở nụ cười, không hề đè nặng, cười một hồi liếm môi một chút.
Thầy đứng ở trên bục giảng không nói chuyện, để mọi người thảo luận một trận, mới lên tiếng: “Nói xong rồi, im lặng.”
Chờ lớp yên tĩnh lại, nói: “Kết quả tháng này đã dán ở trước phòng học, chắc các em cũng đã xem rồi. Thi không tốt, cũng đừng quá buồn, nhưng đừng vì vết sẹo vừa lành mà đã quên đau, biết chưa? Lần sau so với lần này còn kém hơn, đó gọi là vết sẹo vừa lành mà đã quên đau. Còn những người thi tốt, cũng đừng quá kiêu ngạo phải tiếp tục duy trì.”
Sau đó Tiết Minh Lễ điểm danh khen ngợi bạn học trong lớp, mở miệng đầu tiên chính là: “Như bạn Tống Dịch, chúng ta không lãng phí thời gian khen ngợi nữa, phương pháp học tập của em ấy các trò cũng học không được. Đã quên nói, Tống Dịch đứng hạng nhất.”
Không có gì vui mừng.
Tống Dịch xếp hạng thứ nhất, đối với mọi người chuyện này giống như mỗi ngày ăn cơm ăn gạo vậy.
Tiết Minh Lễ tùy ý nói xong Tống Dịch, ánh mắt đột nhiên chuyển tới Đường Tư Tư, nhìn cô một cái, lại nhìn về phía các học sinh khác, “Lần này lớp chúng ta có một bạn học tiến bộ vô cùng rõ ràng, mọi người cũng thấy được, Đường Tư Tư. Điểm thi mỗi một môn đều không thấp, tiến bộ thần tốc.”
Nói xong lại nhìn Đường Tư Tư, “Bạn học Đường Tư Tư, trò hãy chia sẻ một chút về phương pháp học tập của trò cho các bạn đi? Để cho các bạn trong lớp học hỏi theo.”
Đường Tư Tư đứng lên, theo bản năng nhìn thoáng qua hàng ghế phía sau.
Cô không có phương pháp học tập, cô có thể thi thành như vậy, hoàn toàn là nhờ Tống Dịch.
Nghĩ nghĩ, cô đành phải mở miệng nói: “Con cũng không thông minh, cho nên khi bắt đầu học đã làm rất nhiều đề, cái nào không biết thì hỏi.”
Tiết Minh Lễ nghĩ thầm 'Cũng đâu thấy trò tìm tôi hỏi vấn đề gì?', tò mò, hỏi cô: “Vấn đề trò không biết thì hỏi ai?”
Đường Tư Tư nghĩ nên chọn thầy cô nào, nhưng ngẫm lại bản thân chưa từng hỏi qua. Trong các giáo viên, cô tiếp xúc với Lục Tu nhiều nhất, bởi vì cô là đại biểu khoa vật lý, nhưng cũng không hỏi qua vấn đề gì với Lục Tu. 
Lời nói dối vẫn là đừng nói nữa, hơn nữa bạn học trong lớp đều biết cô hỏi ai, cho nên phải ăn ngay nói thật: “Hỏi lớp trưởng ạ.”
Tiết Minh Lễ hiển nhiên không dự đoán được cô sẽ trả lời như vậy, tuy rằng bọn họ là giáo viên không quá chú ý đến mấy chuyện trẻ con bát quái của học sinh, nhưng nhất định phải hiểu tính cách học sinh của mình.
Thầy cũng không hỏi nữa, nếu tiếp tục hỏi lớp sẽ ồn ào.
Thầy cho Đường Tư Tư ngồi xuống, theo lời của cô, tiếp tục nói: “Nghe không hiểu, nhất định phải hỏi, nếu không vấn đề vĩnh viễn sẽ nằm ở đó, càng tích càng nhiều, chờ tới lúc trưởng thành mới hiểu, thì lúc đó đã muộn rồi.”
Đạo lý có thể nói rất nhiều, nhưng chân chính nghe vào tai thì rất ít.
Nguyên một tiết Tiết Minh Lễ nói rất nhiều, tới gần giờ tan học thầy còn đứng trên bục giảng cao thâm nhìn chúng học sinh.
Thầy nói: “Thi không đến nỗi tệ, tiết tự học hôm nay cho các em xem phim.”
 
Câu này nhận được rất nhiều tiếng hoan hô từ các bạn học sinh.
Tiết tự học bắt đầu từ bảy giờ, tiếng chuông vang lên, người đến lớp đều đông đủ.

Hôm nay tan tầm Tiết Minh Lễ không về nhà mà ở lại trường học dùng thiết bị truyền thông trong phòng học, lấy một bộ điện ảnh cho mọi người xem thoải mái.
Tắt đèn trong phòng học, bức màn màu xanh biển kéo kín mít, trên màn hình chiếu ánh sáng có thể nhìn thấy một chút màu lam.
Đêm nay Triệu Tấn Bác không tới tìm Đường Tư Tư đổi chỗ, đại khái là vì chủ nhiệm Tiết Minh Lễ chưa đi.
Đường Tư Tư và Mạ ăn cơm chiều xong ra siêu thị mua đồ ăn vặt, một bên ăn một bên xem phim.
Xem được ba mươi phút, Triệu Tấn Bác đột nhiên chạy tới chỗ Đường Tư Tư ngồi xổm xuống, nói với cô: “Ông Tiết về rồi, đổi chỗ.”
Đường Tư Tư còn ngơ ngác, đã bị Triệu Tấn Bác túm xuống ghế.
Không còn cách nào, cô đành phải nhẹ nhàng vòng qua sau phòng học, đến chỗ Triệu Tấn Bác ngồi xuống.
Bạn học phía trước quay đầu lại nhìn cô, chờ cô ngồi xuống, những người đó cũng thu hồi ánh mắt.
Đường Tư Tư ngồi vào ghế nhẹ nhàng thở ra, sau đó cô quay đầu nhìn Tống Dịch một cái, anh ngồi rất nhàn nhã, cả người đều hơi hơi chìm vào trong bóng tối.
Không bật đèn, phòng học phía sau càng tối.
Đường Tư Tư thanh thanh giọng nói, liếc anh một cái thôi, không nói chuyện.
Ánh mắt chuyển tới màn hình chiếu, cốt truyện trong phim còn đang tiếp tục. Cô xem phim, ánh mắt đảo qua khắp lớp, cũng có thể nhìn thấy mấy bạn học không thích xem điện ảnh nắm chặt thời gian làm bài, ánh sáng hại mắt cũng ngăn không được chăm chỉ.
Đường Tư Tư xem phim rất vui vẻ, cảm xúc nhập theo cốt truyện, đến chỗ buồn cười cũng trực tiếp cười ra tiếng.
Coi đến cao hứng, lực chú ý ở trên màn hình, tay lại theo bản năng duỗi xuống mặt bàn lấy đồ ăn vật.
Đồ ăn vặt còn ở chỗ của Mạ, cô không lấy qua.
Chờ cô ý thức được, thì tay mình đã chộp vào tay Tống Dịch. Giống như bị lửa đốt, cô lập tức thu tay về. Nhưng vừa mới nhấc lên một chút đã bị Tống Dịch trở tay bắt được, tay cô bị Tống Dịch nắm trong lòng bàn tay.
Lòng bàn tay Tống Dịch càng nóng, Đường Tư Tư theo bản năng muốn rút tay ra, lại bởi vì Tống Dịch nắm chặt, căn bản không rút ra được.
Tiếp tục nhúc nhích sẽ có động tĩnh, Tống Dịch đè nặng hô hấp, thấp giọng nói: “Đường Tư Tư, đừng nhúc nhích.”
Hơi nóng ở bên tai, Đường Tư Tư không dám động đậy, hô hấp cũng ép đến mức nhẹ nhất.
Mà Tống Dịch nắm tay cô lại động, lòng bàn tay nhè nhẹ vuốt ve mu bàn tay cô, sờ qua ngón tay mỗi một khớp xương.
Cảm giác khuôn mặt nóng muốn choáng váng, Đường Tư Tư úp mặt xuống bàn vùi mặt vào khuỷu tay.
Cô không tiếp tục rút tay ra cứ để anh nắm, chôn mặt cảm thụ độ ấm từ lòng bàn tay của anh.
Tiếng chuông tan học vang lên, Đường Tư Tư ngồi không yên, đột nhiên rút tay ra khỏi tay Tống Dịch, đứng dậy kéo cửa sau phòng học chạy ra ngoài, chạy xuống khu dạy học, sau đó không có phương hướng chạy một hơi tới sân thể dục.
Có thể là mới vừa thi xong, sân thể dục hôm nay rất ít người.
Đường Tư Tư chạy đến bãi bóng bên cạnh góc khán đài mới dừng lại, dựa lưng vào tường, tay che ngực hơi hơi cung eo, mỗi một hô hấp đều nặng nề, không biết là vì chạy bộ hay là vì nguyên nhân khác.
Bình phục không được, rất khó bình phục, đồng thời người chọc cô thành ra như vậy cũng không cho cô thời gian bình phục.
Thở hổn hển mấy hơi, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tống Dịch xuất hiện ở trước mặt cô.
Chắc chắn là đi theo cô tới, nên mới xuất hiện kịp thời như vậy.
Đường Tư Tư khẩn trương, cảm thấy đêm nay Tống Dịch hơi khác thường.
Tống Dịch đứng ở trước mặt, cô không tự chủ muốn trốn, lại phát hiện chính mình đi vào góc chết.
Anh ở phía trước, hướng nào cô cũng không đi được.
Tống Dịch ép cô vào góc chết, thấp giọng hỏi: “Chạy cái gì?”
Đường Tư Tư không dám nhìn vào mắt anh, tay bị anh xoa nắn còn lưu lại hơi nóng. Hiện tại cả người anh ép trước người cô, chung quanh tất cả đều là mùi hương trên người anh, làm đầu óc cô choáng.
Lực chú ý khó có thể tập trung, cô úp mở hai tiếng: “Phòng học…”
Chưa nói được một câu, khẽ nhếch miệng đã bị người trước mắt cúi đầu ngăn chặn.
Châm vào ngòi, đốt thành lửa cháy lan cả đồng cỏ.
Lý trí cùng khắc chế đều bị gió thổi tan, tan tác rơi rớt dừng ở trên bãi cỏ.
Tống Dịch đột nhiên hôn cô, lại không có ý muốn dừng
Anh cắn môi Đường Tư Tư, từng bước một thử thăm dò càng hôn càng sâu.
Từ ôn nhu chuyển thành bá đạo nóng bỏng, phảng phất chuyện này không có điểm cuối, cũng muốn đem cô nhập vào trong lòng ngực anh.
Bãi bóng khán đài rẽ ngoặt tối đen, xao động ở trong bóng đêm.
Hơi thở hai người nóng rực giằng co, khó phân thắng bại.
Đường Tư Tư bị anh hôn đến lý trí mơ hồ, chậm rãi mềm nhũn ở trong lòng ngực anh.
Đầu lưỡi bị anh mút đến tê dại, môi lưỡi còn tiếp tục gây xích mích giao triền, cô cơ hồ thiếu oxy hít thở không thông.
Một hơi tiếp một hơi, ngón tay Đường Tư Tư nắm chặt áo Tống Dịch, thấp giọng cầu xin: “Tống Dịch…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi