NHỊ CÔNG TỬ ĐẾN RỒI


Hoàn toàn không nghĩ đến bản thân lại xui xẻo đến vậy.
Chỉ còn ba ngày mà cũng không qua được.
Đại Vu Qua thở dài.
Thế sự luôn luân phiên xoay chuyển, vạn dự tính cũng không bằng thiên ý mà.
Biết rõ là dù có nói gì cũng chẳng ai tin.

Vậy mà Đại Vu Qua vẫn thử nói rằng chiếc phi tiêu đó không phải là của mình, y chỉ vô tình nhặt được cho Kênh Siêu nghe, nhưng nhận lại chỉ là thái độ hời hợt của gã mà thôi.
Nơi giam Đại Vu Qua là một hang động, không biết nó có phải hang động lần trước y bị Kênh Siêu nhốt hay không, bởi vì kết cấu nơi này hoàn toàn khác lạ, từng buồng giam được nối liền với nhau, mỗi phòng giam đều có vô số dụng cụ tra tấn bên trong.
Lúc Đại Vu Qua mới đến đây còn thấy vài tội nhân bị tra tấn khủng khiếp nữa, bây giờ dù y bị giam ở buồng cuối cùng nên cách xa các phòng đó đi, nhưng cũng không ngăn chặn được những âm thanh la hét thê lương vang vọng vào tai.
Cả đời y còn chưa giết hại một mạng người vô tội, vậy mà hết lần này đến lần khác phải chịu oan ức, giày vò.
Y tựa vào vách đá, nhắm mắt lại.

Mong rằng bản thân sẽ được an giấc, ít ra là lúc này.
Bên này Đại Lục Di đã bị Tự Giải Ngâu mời ra khỏi phủ.


Khi mà Đại Vu Qua bị người của Tự Giải Ngâu đưa đi, nàng còn dậm chân tại chỗ nài nỉ cả một ngày.
Trước khi bị đuổi đi Đại Lục Di bám lấy A Cửu hỏi rằng Đại Vu Qua sẽ bị chịu hình phạt gì? Bao lâu thì y được thả ra? A Cửu không có chút kiên nhẫn, nghiêm mặt nói là sợ y không còn xác để trở về.
Đương nhiên là hắn còn có lương tâm, cho một chiếc xe ngựa cùng đoàn ảnh vệ hộ tống nàng về kinh.
Đại Lục Di nhất quyết không chịu, nàng nói là nhất định phải cùng Đại Vu Qua về.
Đến khi được sự cho phép của Tự Giải Ngâu các ảnh vệ mới dám trực tiếp đẩy nàng ra khỏi phủ.
Lúc đó nàng mới biết trên đời này không có gì quý bằng mạng sống của đệ đệ mình cả.
Bên trong xe ngựa Đại Lục Di không ngừng gào lên.
"Các ngươi không thể giam giữ thứ tử duy nhất của đường gia trang được.

Mau cho ta xuống, bất quá ta không gả cho huynh ấy nữa, ngươi kêu chủ tử của ngươi mau trả đệ đệ lại cho ta!"
Đại Lục Di nhào ra cửa kiệu thì bị lưỡi kiếm choá lòa chặn lại.

"Xin đại tiểu thư đừng làm khó thuộc hạ"

"Nếu đệ ấy mất một sợi tóc nào, ta sẽ kêu cha ta san bằng phủ Vạn Lạc của các ngươi!"
Cùng lúc đó Kênh Siêu đang thẳng lưng quỳ gối trước mặt Tự Giải Ngâu.

Gã còn chẳng dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ cúi gằm mặt nhỏ giọng mà nói.
"Năm đó là do nhận được ủy thác của phu nhân nên ta mới không nói cho huynh biết, xin lỗi"
Tiếng xoạt xoạt vang lên sau mỗi lần Tự Giải Ngâu lật tình báo.
"Ta biết huynh sẽ không tha thứ cho ta nhưng ta vẫn không hối hận, dù sao ta cũng đã hoàn thành ủy thác của phu nhân để lại, huynh muốn phạt ta sao cũng được"
Kênh Siêu vẫn quỳ đó mà Tự Giải Ngâu vẫn chưa có phản ứng gì.
Từng canh giờ trôi qua đầu gối Kênh Siêu đã mỏi nhừ, mồ hôi hột cũng chậm rãi nhỏ giọt tạo thành một vũng nước nhỏ trên đất.
Tự Giải Ngâu phạt Kênh Siêu cũng như phạt cả chính bản thân mình, bởi vì không chỉ có Kênh Siêu giữ mãi một tư thế mà cả hắn cũng thế.
Quyển tình báo cuối cùng đã được xử lý xong.

Tự Giải Ngâu gọi A Cửu đốt thêm huân hương rồi mới nói với Kênh Siêu.
"Ta không giận đệ, nhưng đệ có biết nếu từ đầu đệ nói với ta về bí mật của lệnh bài Ngoạ Huyết, thì có lẽ ta đã trả xong mối thù này từ lâu rồi chứ không phải đợi đến ngày hôm nay"
Có lẽ như vậy hắn đã không gặp Đại Vu Qua.
Tự Giải Ngâu muốn hóng gió, muốn ngắm hoa sen, muốn xem đàn cá đủ màu bơi lội...
Hắn rời đi để lại một mình Kênh Siêu tâm trạng mịt mờ trong đó.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi