NHỊ CÔNG TỬ ĐẾN RỒI


Cơn ho sặc sụa thiếu dưỡng khí vì bị hất nước vào mặt, Đại Vu Qua bị ép phải đột ngột tỉnh lại.
Không biết y được cởi trói từ bao giờ, ánh mắt mờ ảo nhận thấy bản thân đang nằm trên nền đá lạnh lẽo.
Toàn thân đau đớn.
Đại Vu Qua cảm thấy rất lạnh, vô thức co quắp người lại.

Cổ tay đau nhức vì bị treo lên trong một thời gian dài, đậm màu xanh tím.
Tên giám ngục đẩy thức ăn vào.

Đưa mắt nhìn quanh một vòng mới tốt bụng gọi y một tiếng.
"Nhị công tử ăn chút đi, nhịn đói sẽ không khỏe lại được"
Thấy y cứ nhắm nghiền mắt nằm bất động ở đó, không hề có ý muốn ăn.

Tên giám ngục thở dài một cái rồi lắc đầu rời đi.
Không phải Đại Vu Qua không muốn ăn mà là y dậy không nổi.
Ngất đi rồi tỉnh lại khiến y không còn phân rõ được bây giờ là lúc nào, ngày hay đêm.

Bởi trong hang động này ngoài ánh sáng phát ra từ vô số cây đuốc thắp lên thì không có ánh sáng thiên nhiên nào lọt vào được.
Y mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ thì giọng nói mang đầy lo lắng vang lên.
"Sư huynh ơi, sư huynh"
Trác Vỹ Ân hai tay nắm chặt cửa sắt, quay đầu rít giọng qua từng kẽ răng mà nói với Kênh Siêu.


"Ngươi nói y sẽ an toàn mà, ta đúng là tin lầm ngươi"
Kênh Siêu chỉ biết im lặng vì rõ ràng Tự Giải Ngâu nói chỉ giam Đại Vu Qua lại chứ không cho phép y chết.
Đúng là Tự Giải Ngâu không có nói sẽ không tra tấn y đi.
Trác Vỹ Ân vẫn tha thiết gọi Đại Vu Qua, đến lúc nghe được y trả lời ta ở đây thì mới không gọi nữa, mà nói với Kênh Siêu.
"Ngươi cho ta vào trong đi, chỉ nhìn huynh ấy một cái liền đi, được không?"
Chẳng biết Kênh Siêu nghĩ cái gì mà liền đồng ý.
Cửa được mở ra Trác Vỹ Ân nhanh chóng đỡ Đại Vu Qua lên, mới phát hiện gương mặt y đỏ bừng, cả người y cũng vô cùng nóng.
"Kênh Siêu! Kênh Siêu! Kênh Siêu!"
Không có phép tắc, hắn nhỏ hơn gã tận mười hai tuổi mà không có chút cung kính gì.
Dù nghĩ vậy Kênh Siêu vẫn đi vào.

"Mau lên, xem sư huynh của ta bị sốt hay gì rồi" Thấy Kênh Siêu cứ chậm rì rì thật đáng ghét.

"Ngươi nhanh cái tay lên coi!"
Kênh Siêu sờ trán Đại Vu Qua rồi kéo tay y bắt mạch.

"Bị sốt cao, cho nhị công tử uống đi"
Kênh Siêu lấy từ ống tay áo ra một chiếc lọ, đổ ra một viên thuốc đưa cho Trác Vỹ Ân.
Khi Trác Vỹ Ân lật người Đại Vu Qua lại thì hết cả hồn, vết roi chằn chịt trên cơ thể, y phục lại ẩm ướt, loang lổ vệt máu xem đến đau lòng.
Đại Vu Qua một lần nữa dùng hết sức lực thì thào nói.


"Không sao đâu"
Biết rằng Trác Vỹ Ân sẽ lại mang gã ra để trút giận, bàn tay Kênh Siêu nhanh thoăn thoắt lấy ra thêm một lọ cao dược đưa đến cho Trác Vỹ Ân.

"Thoa cái này trực tiếp lên vết thương, vài ngày liền ổn"
Trác Vỹ Ân đau lòng cởi bỏ áo của Đại Vu Qua, nhẹ nhàng thoa thuốc lên.
Đột nhiên ánh mắt nóng hổi nhìn thẳng vào người Kênh Siêu.

"Ngươi ra ngoài!"
Kênh Siêu nhàn nhạt trả lời.

"Đều là nam nhân"
"Vậy tại sao lúc ta cởi áo nằm phơi nắng trong sân, ngươi lại phạt ta"
Kênh Siêu nghe vậy thì sắc mặt có chút thay đổi.

"Ngươi không giống"
"Có cái gì mà không giống?"
Gã bước đi ra ngoài.

"Thoa thuốc xong thì trở về! không được ở đây lâu"
Trác Vỹ Ân nghiêm túc thực hiện các bước đều rất nhẹ nhàng và nhanh chóng.
Kênh Siêu dù ra ngoài nhưng không đi xa, gã đứng ngoài cửa mắt luôn dán chặt vào Trác Vỹ Ân.
Nếu không phải Trác Vỹ Ân ngày ngày khóc lóc ăn vạ đòi gặp Đại Vu Qua, thì Kênh Siêu đã không phải dẫn hắn đến nơi bẩn thỉu này.
Dù sao Trác Vỹ Ân cũng nói với gã rằng Đại Vu Qua là ân nhân cứu mạng của hắn, cũng là sư huynh đệ đồng môn.
Tuy nhiên Kênh Siêu không thể không đề phòng.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi