NHỊ CÔNG TỬ ĐẾN RỒI


Sau khi đứa trẻ đi, không bao lâu sau tất cả mọi người cũng đã đến, một số ảnh vệ canh gác phía ngoài, trong ngôi chùa hoang Đại Vu Qua tỏ vẻ lo lắng yên lặng không nói gì, Trác Vỹ Ân luôn miệng bảo y yên tâm, nếu người kia không phải thì vẫn tiếp tục tìm, tìm đến khi nào được thì thôi...!"Sư huynh đã làm hết sức có thể, về sau cũng sẽ không hối tiếc, không phải sao? Thôi mà sư huynh đừng buồn nữa"
Thực ra y không buồn chỉ là có chút lo lắng mà thôi, dù kết quả thế nào thì y cũng vui vẻ đón nhận, những lời Trác Vỹ Ân vừa nói y đều đã từng nghĩ qua.
Kênh Siêu đã nghe Trác Vỹ Ân kể sơ qua một lần, nhìn thấy Đại Vu Qua như vậy thì đồng cảm thở dài, nói với Tự Giải Ngâu.

"Ta đã cho người bố trí xung quanh căn nhà đó, tiếp theo chỉ chờ mệnh lệnh của huynh"
A Cửu sốt sắng.

"Sáng mai trước để thuộc hạ dẫn người vào xem thử"
Tự Giải Ngâu không vui cũng chẳng buồn, ôn hoà bình thản nói.


"Để đích thân y đi đi, chúng ta chỉ ở phía sau làm trợ thủ"
Cầu cho y được như ý nguyện...
_____
Trời còn chưa sáng, người trong lòng đã rục rịch thức giấc, hắn vỗ về lưng y.

"Còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi"
Đại Vu Qua không trả lời mà khép mi ngủ tiếp.
Trác Vỹ Ân ngủ ở gần cửa, do lạnh nên co rúc người lại, tay ôm đầu gối khẽ rên hừ hừ.

Kênh Siêu ngủ ngồi, cách xa hắn mấy bước chân.

Vốn dĩ giấc ngủ của gã đã rất nông, tiếng rên kia không nhanh không chậm khiến gã lại đau đầu.
Áo choàng và áo ngoài của Kênh Siêu sớm đã dùng trên thân Trác Vỹ Ân, trên người gã giờ đây chẳng còn lại gì, nhìn quanh một lượt, Kênh Siêu bèn quơ lấy một bó rơm khô to bự ở sát vách tường quăng bừa lên người hắn, *soạt* một tiếng không còn thấy Trác Vỹ Ân đâu.
Kênh Siêu ngồi xuống lưng tựa vào tường, tay khoanh trước ngực, đôi mắt hờ hững bắt đầu khép lại.
A Cửu nhìn thấy toàn bộ quá trình đó thì lắc lắc đầu, chậc lưỡi vài lần...!Quá nhẫn tâm.
Vẫn là chủ tử của mình có nhiều ưu điểm hơn.
Trời sáng hẳn rồi mà bầu trời lại quá đỗi âm u, đến một tia nắng cũng buồn chiếu xuống, căn nhà gỗ từ lúc gà gáy tiếng đầu đã bị nhóm ảnh vệ không tiếng động tập kích dễ dàng khống chế.


Đôi vợ chồng già cùng hai đứa trẻ cũng không cần phải chịu cái giá lạnh ngoài sân nữa, bên trong vị phu nhân đôi mắt ướt đẫm, nắm chặt lấy khăn tay đôi mắt không ngừng ngóng trông ra bên ngoài cửa...
Tự Giải Ngâu vỗ nhẹ vai y, như muốn tiếp thêm động lực.

Đại Vu Qua hít sâu vài cái rồi mới bước vào.
Mấy gã hung tợn tối qua còn cười hô hố nay lại chỉ phát ra tiếng khàn khàn chẳng rõ lời, bởi vì họ bị nhét vải vào miệng, ảnh vệ trói lại để hai tên tựa lưng vào nhau, gom hết thảy mười sáu người lại một chỗ rất có quy mô.
Đêm qua Tiểu Dân chủ động rót trà cho bà, lén lút xoè bàn tay đưa cho bà xem một hình vẽ từ than tro nguệch ngoạc khó mà nhìn ra được đó là hình vẽ gì.

Nhưng đối với bà vừa liếc qua đã lập tức nhận ra...
Mã Dung rưng rưng đôi mắt, nhìn năm người thiếu niên đang đi đến, ai ai cũng tuấn tú, khôi ngô.

Bà im lặng lướt nhìn qua từng người, đôi mắt chợt dừng lại trên người thiếu niên có khuôn mặt...
Rất giống với người đó.
Mã Dung gấp gáp tiến lên mấy bước.

Bàn tay nhẹ run của bà nâng lên chiếc khăn tay, đưa đến cho người bà nghi ngờ nhất xem.
"Vị thiếu niên này, hình này là do chính tay...!ta thêu lên..." Bà ậm ờ khó thành tiếng, chẳng biết phải nói thêm cái gì.
Ngay khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của vị phu nhân này đứng bên ngoài cửa, y đã có cảm giác mãnh liệt dâng trào trong lòng, đầu óc không nhanh không chậm hiện ra kí ức lúc nhỏ, mẫu thân y cũng đứng ngoài cửa như thế này, chờ đợi y trở về như thế này...
Từng hình ảnh hiện tại và quá khứ chất chồng lên nhau, cổ họng nghẹn đắng.
Y đưa tay cầm lên chiếc khăn tay cũ kĩ, nhưng hình ảnh cái trống lắc xoay tròn bên trên rất mới mẻ, như là mới vừa thêu xong vậy.
Đại Vu Qua khụy gối, quỳ rạp trên mặt đất, đôi mắt chẳng rời xa chiếc khăn tay.

Tự Giải Ngâu theo bản năng muốn đỡ lấy thì Kênh Siêu đã kịp thời ngăn cản hắn.
Lúc này hắn mới thức thời hiểu ra cùng mọi người nhìn nhau khẽ cong môi, tâm trạng thực vui vẻ, thở phào lùi về sau mấy bước.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi