NHỊ CÔNG TỬ ĐẾN RỒI


Cũng là nam nhân y không khó để đoán được lí do, có chút muốn trêu chọc hắn.
Đại Vu Qua cố ý ngồi sát bên hắn.
"Giải Ngâu, huynh khát lắm sao?"
Tự Giải Ngâu giật thót, đôi tai dần dần chuyển sang màu hồng nhạt, tâm can mềm nhũn.
Tự Giải Ngâu tằng hắng một cái.

"Không khát nữa rồi"
Còn gọi hắn thân mật như vậy, hắn thế mà lại bị y cợt nhả.
Vừa hay Trác Vỹ Ân và Kênh Siêu cũng đi xuống.
Trác Vỹ Ân tay xoa xoa bụng.

"Ây da đói chết lão tử rồi, tiểu nhị..."
Kênh Siêu kéo ghế ngồi xuống, Trác Vỹ Ân còn sốt sắng kéo cái bàn bên cạnh ghép hai bàn lại với nhau.
Kênh Siêu nhìn Đại Vu Qua rồi lại nhìn về phía Tự Giải Ngâu, là ánh mắt như biết rõ mà vẫn muốn trêu ngươi.

Đại Vu Qua chột dạ, đứng lên.

"Ta đi gọi mẫu thân"
Ý cười trên mặt Tự Giải Ngâu không hề che giấu.
Trên bàn bày đủ món ăn, màu sắc cũng rất sặc sỡ, nhìn thôi đã cảm thấy đói.
Thấy Đại Vu Qua đã quay trở lại, Tự Giải Ngâu đứng lên kéo ghế để Mã Dung ngồi xuống, bà mỉm cười nhìn hắn.
Người này xem ra rất thân thiết với hài tử của bà.

"Đại công tử là bằng hữu với Qua nhi sao?"
Nghe hỏi Tự Giải Ngâu có chút căng thẳng.

Đương không biết phải trả lời như thế nào.
Đại Vu Qua nghe thế thì sống lưng cũng thẳng tắp cả lên.
Mã Dung khó hiểu, câu hỏi của bà đưa ra đâu phải là câu hỏi khó gì, mà hai đứa nhỏ này lại ấp a ấp úng như vậy, bà từ ái nói.

"Không sao, không nói cũng không sao, Đại công tử cũng ngồi xuống dùng bữa đi"
"Chúng con là một đôi" Đại Vu Qua đột nhiên lên tiếng.
Trác Vỹ Ân bị sặc cơm, mắt mũi đỏ ửng.

"Sư huynh...!huynh huynh..." Lập tức bên miệng hắn có ly nước do Kênh Siêu đưa đến.
"Mẫu thân, con...!con rất thích huynh ấy"
Mã Dung chỉ có chút kinh ngạc, gặp lại con đã là điều mãn nguyện nhất đối với bà rồi, hiện tại bà chỉ mong con tìm được hạnh phúc, chứ chẳng mong cầu gì thêm nữa.
Thương ai cũng được, nam nhân hay nữ nhân cũng được, hạnh phúc là được...
"Qua nhi đừng đùa nữa" Bà liếc nhìn Tự Giải Ngâu rồi mỉm cười nói thêm với Đại Vu Qua.

"Con xem làm đại công tử không vui rồi kìa"

"Không có" Tự Giải Ngâu đưa tay lên trước cúi đầu gấp gáp nói.

"vãn bối chỉ là không kịp phản ứng, vãn bối...!cũng rất thích đệ ấy"
Trác Vỹ Ân vừa lấy lại hơi thở đã bị câu nói này làm cho sặc nước thêm lần nữa, lần này là chiếc khăn tay Kênh Siêu đưa đến bên mũi Trác Vỹ Ân.
Mã Dung không khỏi vui vẻ, bà đặt đôi đũa xuống, mỉm cười hiền hòa nói với Tự Giải Ngâu.
"Trước giờ ra ta chưa từng bảo vệ tốt cho Qua nhi, vậy thì từ hôm nay mong rằng đại công tử hãy chiếu cố đứa nhỏ này nhiều thêm một chút"
Đầu óc trống rỗng, hắn không tin được vào tai mình, vậy là...!vậy là mẫu thân của y đã không phản đối mối quan hệ này, cũng như chấp nhận hắn.
Phải không?
"Tạ ơn bá mẫu"
"Còn gọi là bá mẫu nữa sao, nên đổi cách xưng hô đi."
Đổi cách xưng hô??
Đại Vu Qua thấy phản ứng của Tự Giải Ngâu chậm chạp, y cảm thấy tức cười.
*Khụ* Đại Vu Qua cười cười nhìn mẫu thân mình.
Bà nhẹ nhàng nói.

"Được rồi được rồi mọi người dùng bữa đi"
Thức ăn trên bàn đã bị Trác Vỹ Ân làm bẩn hết hơn phân nửa, vậy nên Kênh Siêu chỉ đành gọi tiểu nhị mang tất cả xuống và làm lại món mới.
Nhìn thấy Tự Giải Ngâu đôi lúc lại gấp thức ăn cho Đại Vu Qua, bà vô cùng hài lòng với người tế tử này.

Đoạn bà khẽ đưa tay lau khoé mắt.
"Nếu đại công tử không chê cứ gọi ta như Qua nhi đi"
Tay cầm đũa của Tự Giải Ngâu chợt khựng lại giữa không trung.

Hắn ngẩng đầu nhìn Đại Vu Qua, chỉ thấy y tươi cười nháy mắt với hắn.
Cảm giác nghẹn ngào chặn lại nơi cổ họng, hắn hơi cúi đầu há miệng gọi một tiếng.

"Mẫu thân"
"Ngoan, ngoan lắm!"
Hơn ai hết, tận sâu đáy lòng Kênh Siêu âm thầm chúc mừng cho hắn.
Đã rất lâu rồi Tự Giải Ngâu luôn ước mong được gọi một tiếng mẫu thân này...
Gặp được Đại Vu Qua là niềm hạnh phúc lớn nhất từ trước đến nay của hắn, y giống như món quà quý báu mà ông trời ưu ái ban cho hắn.
Hắn nhất định sẽ thật trân trọng món quà này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi