NHỊ THIẾU TÀ ÁC



"Anh cả, anh hai...!vẫn ổn chứ?" Đột nhiên Cố Niệm Niệm nhớ tới Cố Tư Thành, vội vàng hỏi thăm một chút.
"Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi thêm một thời gian là được." Cố Thanh Hoa cười nhạt, giọng nói thuần hậu kia giống như rượu ngon nhiều năm, khiến người ta say mê đến mức si mê.
"Lát nữa...!Em muốn đi thăm anh hai..." Cô cắn môi thận trọng nói ra thỉnh cầu của mình.

Cô không hề quên lời cảnh cáo vừa rồi của Kỷ Thiên Hạo nhưng cô cũng không muốn để cho anh cả phải khó xử, cho nên lúc này mới an phận thủ thường ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh anh.
Bởi vì đôi mắt Cố Niệm Niệm buông thõng nên không ai biết lời này là cô nói cho ai nghe, chỉ thấy Cố Thanh Hoa hỏi thăm nhìn về phía Kỷ Thiên Hạo, sau đó Kỷ Thiên Hạo thanh nhã mở miệng: "Anh đi cùng em!"
Cố Niệm Niệm cảm kích liếc anh một cái, vừa lúc mấy món ngao Lý An Nhiên gọi cũng được đưa tới bàn.

Nhìn một bàn đầy ắp ngao, khóe miệng Kỷ Thiên Hạo có chút co rúm lại, mà Cố Thanh Hoa lại đạm mạc nhìn về phía Cố Niệm Niệm.
Ngay lúc Lý An Nhiên chờ mong Cố Niệm Niệm sẽ có động tác gì chỉ thấy cô không phụ sự mong đợi của mọi người cầm đũa lên, sau đó hướng tới một bàn đầy ngao kia gắp.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mang theo mang theo ý cười thỏa mãn, đôi môi mềm mại đáng yêu không khỏi liếm liếm: Ngao xào cay – cô yêu nhất!
Thế là, dưới sự sốt ruột của Lý An Nhiên, Cố Niệm Niệm cầm đũa tiến công về hướng đĩa ngao xào cay kia.

Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa nên không thuận tiện lắm, cô dứt khoát không coi ai ra gì đem đĩa ngao xào cay kia bưng đến trước mặt mình, cũng mặc kệ ánh mắt quái dị của người khác, đôi môi mềm mại hé mở, cô cứ như vậy đem một ngụm ngao mập mạp đưa vào trong miệng...
Ở trong miệng nhai hai lần, đôi mắt đẹp sáng lên, lập tức vui mừng nhướng mày: Đây là món ngao xào cay có hương vị chính tông nhất mà cô nếm qua.


Thế là, cô không kịp chờ đợi lại ăn thêm miếng thứ hai vào trong miệng, hương vị kia thật sự quá ngon.
Lý An Nhiên rất vội vàng, sở dĩ cô ta chọn một bàn ngao không phải là vì để Kỷ Thiên Hạo thấy rõ ràng Cố Niệm Niệm và Cố Thanh Hoa, để anh ta rời xa người nhà một chút nha.

Thế nhưng lại không nghĩ tới, Cố Niệm Niệm lại đi lệch quỹ đạo! Thế là, cô ta không kịp chờ đợi mở miệng: "Cố Niệm Niệm, sao cô chỉ lo mình ăn lại mặc kệ người khác như vậy? Tốt xấu gì anh cả cô vẫn còn ngồi ở nơi này mà, chẳng lẽ cô không nên hiếu kính anh cô trước sao?"
Cố Niệm Niệm hoang mang nháy mắt mấy cái, thuận miệng nói: "Anh tôi là người lớn rồi, cũng không phải không tự ăn được, không cần lo lắng cho anh ấy." Cô cười ấm áp một tiếng: "Cô cũng ăn đi! Sao không ai động đũa vậy?"
Cố Thanh Hoa luôn luôn trầm ổn từng trải nghe thấy Cố Niệm Niệm nói như vậy ánh mắt không khỏi phức tạp, mà Kỷ Thiên Hạo thì tà khí cười, nhất là sau khi nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của Cố Thanh Hoa kia.
Đang lúc Kỷ Thiên Hạo hài lòng với tình hình trước mắt, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên, nhìn thoáng qua tên trên màn hình, sắc mặt của anh không khỏi khẽ biến: "Tiểu công chúa thân yêu, sao em lại gọi điện thoại tới giờ này?" Giọng nói của anh dịu dàng giống như có thể bóp ra nước.
Những người khác đang ngồi, tất cả đều bị bộ dáng ôn nhu này của Kỷ Thiên Hạo làm cho chấn kinh.
"Cái gì? Em đã đến?" Kỷ Thiên Hạo khẩn trương mở miệng, đây là vẻ mặt mà những người khác chưa từng thấy qua: "Em ngoan ngoãn ở nơi đó chờ một chút, tôi lập tức tới đón em.

Tôi biết, tiểu công chúa sẽ ngoan mà, phải không?" Kỷ Thiên Hạo cúp điện thoại, bộ dáng không kịp chờ đợi kia khiến cho tất cả mọi người nhìn mà trợn mắt hốc mồm.
"Kỷ Thiên Hạo, anh đi đón ai? Ai là tiểu công chúa?" Lý An Nhiên đột nhiên đứng lên, ngăn đường đi của Kỷ Thiên Hạo không cam lòng hỏi.

Một Cố Niệm Niệm còn chưa xử lý rõ ràng, sao giờ lại còn chạy ra một cái tiểu công chúa nữa? Hơn nữa nhìn dáng vẻ Kỷ Thiên Hạo kia, ngược lại đối với tiểu công chúa kia là cưng chiều không giấu được.
"Không liên quan đến cô!" Kỷ Thiên Hạo dùng sức đẩy cô ta ra, sau đó quay đầu nói với Cố Niệm Niệm: "Ăn cơm xong thì ngồi xe người phụ nữ điên này trở về, nghe thấy không?"

Thậm chí anh không chờ Cố Niệm Niệm trả lời lại mà cứ như vậy vội vàng rời đi.

Cố Niệm Niệm cũng không nói gì, chỉ tiếp tục vùi đầu ăn ngao xào cay của cô.
Nhưng Lý An Nhiên lại vô cùng bất mãn, cô ta nhìn bóng lưng Kỷ Thiên Hạo mà cảm thấy phát điên.

Quay đầu, lại trông thấy dáng vẻ bình tĩnh ung dung của Cố Niệm Niệm, cô ta lập tức càng thêm buồn rầu hung hăng gắp một con ngao, dường như là ngay cả vỏ cô ta cũng nhét hết vào trong miệng.
Cố Thanh Hoa nhìn Cố Niệm Niệm đang cúi đầu buồn bực ăn trong lòng một trận đau đớn: "Đừng ăn nữa, con nhóc ngốc này, ăn cay nhiều sẽ đau dạ dày đấy."
Cố Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn về phía anh ta con ngươi tràn đầy hơi nước, cô mím mím môi quật cường không chịu để cho nước mắt trượt xuống.
Cố Thanh Hoa vỗ vỗ vai Cố Niệm Niệm, ôn nhu cười yếu ớt: "Anh dẫn em đi thăm Tư Thành nhé, được không?"
Cố Niệm Niệm gật gật đầu, sau đó đứng lên đi theo Cố Thanh Hoa.
Lý An Nhiên nhìn phòng riêng lớn như vậy chỉ còn lại một mình cô ta không khỏi gào khóc, bộ dáng tê tâm liệt phế kia thật sự khiến cho người ta nhìn mà lòng chua xót.
Cố Niệm Niệm ngồi trên xe Cố Thanh Hoa mím môi không nói, trong đầu cô vẫn còn nghĩ về bộ dáng dịu dàng vừa rồi của Kỷ Thiên Hạo.

Giọng nói trong điện thoại cô nghe được rất rõ ràng đó là một người đẹp rất biết cách nũng nịu mới có thể có tiếng nói như vậy, đã từng có lúc cô nghĩ tới người sẽ khiến cho Kỷ Thiên Hạo yêu đến tột cùng sẽ là cái dạng gì, lúc giờ khắc này đến trong lòng cô lại cảm giác có từng tia từng tia đau đớn.
Ngước mắt, cô nhìn anh cả rồi nhiều lần tự an ủi lấy mình: Người đàn ông ở trước mắt mới là người cô yêu nhất, mới là người cả đời này cô muốn nắm tay đến già, Kỷ Thiên Hạo chỉ là người qua đường trong cuộc đời cô mà thôi, sau khi cô hết giá trị lợi dụng chẳng qua là vợ trên danh nghĩa của Kỷ Gia Phong mà thôi...

Cười khổ, Cố Niệm Niệm không biết mình bị làm sao, rõ ràng cô phải cảm thấy may mắn khi mình thoát khỏi danh nghĩa nặng nề này nhưng sao giờ phút này cô lại cảm thấy thương tâm đến như vậy?
Cố Thanh Hoa nghiêng đầu nhìn Cố Niệm Niệm một chút, đứa bé này anh ta đã nuôi dưỡng hơn hai chục năm, trên người cô có chút thay đổi nào cũng chạy không thoát khỏi ánh mắt của anh ta.

Vừa rồi, rõ ràng anh ta nhìn thấy lúc Kỷ Thiên Hạo rời đi, dáng vẻ của Cố Niệm Niệm là vô cùng thương tâm.

Cô gái nhỏ của anh ta đã biết yêu rồi sao? Có phải người luôn ở trong lòng anh ta cứ như vậy bị kéo đi mất hay không? Giờ khắc này, Cố Thanh Hoa rất là lo lắng.
Lúc Cố Niệm Niệm và Cố Thanh Hoa cùng nhau đi tới bệnh viện, Cố Tư Thành lại đang phát cáu với y tá, trông thấy bọn họ tiến đến nên không khỏi thu liễm rất nhiều.

Anh ta nhìn thoáng qua Cố Thanh Hoa cuối cùng đem ánh mắt rơi vào trên người Cố Niệm Niệm, đó là một loại ánh mắt quái dị, là một loại cực kỳ bi ai và tuyệt vọng Cố Niệm Niệm mãi mãi cũng không cách nào trải nghiệm.
"Tư Thành, em lại đang giận dỗi gì rồi?" Cố Thanh Hoa vẫn là giọng điệu ôn hòa như cũ, ngữ khí nhu hòa khiến cho người ta nghe không ra nửa điểm trách cứ.

Cố Tư Thành không nói lời nào chỉ đưa lưng về phía bọn họ, anh ta sâu kín thở dài: "Không phải anh đã nói với em, chờ bác sĩ xác định thân thể em không sao mới có thể xuất viện sao? Tốt rồi, quả nhiên em lại bắt đầu giày vò cơ thể mình rồi?"
Cố Tư Thành vẫn không nói lời nào, chỉ là cơ thể có chút xê dịch một chút.
Cố Niệm Niệm mím môi, đột nhiên quay người nhìn Cố Thanh Hoa nói: "Anh cả, em muốn nói chuyện riêng với anh hai một chút."
Cố Thanh Hoa sững sờ nhìn Cố Niệm Niệm con ngươi tràn đầy quái dị nhưng cuối cùng anh ta vẫn gật đầu quay người đi ra cửa, trước khi đi anh ta cũng thuận tay đóng cửa lại, chỉ là lúc rời đi bước chân có chút chần chờ.
"Anh hai, anh vẫn còn giận em sao?" Cố Niệm Niệm không đi tới gần Cố Tư Thành mà chỉ đứng ở xa cách một khoảng đắng chát hỏi.
Cố Tư Thành trầm mặc không nói, chuyện Kỷ Thiên Hạo nói cho anh ta biết anh ta không hề quên.

Anh ta nói, Cố Niệm Niệm là của một mình anh ta, để cô giả vờ gả cho Kỷ Gia Phong là vì bảo vệ cho Cố Niệm Niệm, lúc anh ta không thể chắc chắn bảo vệ an toàn cho Cố Niệm Niệm, giữa anh ta và Cố Niệm Niệm chỉ có thể là cách một lớp giấy thân phận xa cách.

Anh ta không biết Kỷ Thiên Hạo có mấy phần thật mấy phần giả, nhưng anh ta rất lo lắng cho Cố Niệm Niệm, dù sao, cô gái nhỏ này là anh ta để ở chỗ sâu nhất trong lòng mà che chở.
"Anh hai, em rất xin lỗi đã khiến anh thất vọng, tất cả đều là Niệm Niệm không tốt, đều là Niệm Niệm sai, anh mắng em đi, đánh em đi.

Anh hai..." Cố Niệm Niệm nghẹn ngào nói ra, từng chuỗi nước mắt óng ánh lăn xuống, xưa nay cô không bao giờ rơi lệ trước mặt Cố Tư Thành, nhưng lúc này đây...
"Niệm Niệm, em yêu Kỷ Thiên Hạo không?" Trầm mặc hồi lâu, giọng nói của Cố Tư Thành cất lên hơi khàn khàn.
Cố Niệm Niệm sững sờ, một câu hỏi này của Cố Tư Thành dường như đã chạm đến chỗ sâu mềm mại nhất trong nội tâm của cô, lòng cô hơi nhói nhói nhưng rất nhanh đã bị cô áp chế xuống: "Không...!Em không, em không yêu anh ta..." Cô tự lẩm bẩm, không biết những lời này là đang nói cho Cố Tư Thành nghe hay là đang nói cho mình nghe.
Cố Tư Thành xoay người lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đang hốt hoảng của Cố Niệm Niệm: "Niệm Niệm, người đàn ông kia không phải người em có thể khống chế, đồng ý với anh đừng để mình bị thương nữa." Anh cả đã tổn thương cô một lần, anh ta không hi vọng Niệm Niệm lại bị một người đàn ông khác tổn thương một lần nữa.
"Anh hai..."
"Niệm Niệm đồng ý với anh, sau này bất kể có chuyện gì xảy ra đều phải nhớ tới tìm anh giúp đỡ." Cố Tư Thành nhìn cô đã đỏ cả vành mắt, chính là lời hứa hẹn của anh ta vào thời khắc này sau này mới khiến cho Cố Niệm Niệm có dũng khí để rời khỏi Kỷ Thiên Hạo.
"Em đồng ý với anh, anh hai!" Đột nhiên Cố Niệm Niệm nhào tới trong ngực Cố Tư Thành, khóc không kiềm chế lại được.
Lúc Cố Thanh Hoa đưa Cố Niệm Niệm về nhà tâm tình của cô đã hồi phục rất nhiều.

Anh ta cũng không hỏi Cố Niệm Niệm và Cố Tư Thành đã nói cái gì, anh ta nghĩ, đứa trẻ nào cuối cùng cũng nên có bí mật nhỏ của mình...
Lúc Cố Niệm Niệm về đến nhà, đối mặt chính là một cô gái ăn mặc tươi mát thoát tục, dáng người yểu điệu, đường cong hoàn mỹ.
Cô gái này dáng người đúng là hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức gần như dọa người, đây là cảm thụ đầu tiên khi Cố Niệm Niệm nhìn thấy bóng lưng của cô ta, nhưng trong nháy mắt khi cô ta xoay người lại gọi cô một tiếng "chị dâu", cô lập tức hiểu được: Thì ra đây chính là người phụ nữ mà Kỷ Thiên Hạo yêu!
Cô ta rất đẹp, đẹp vô cùng, gương mặt hoàn mỹ như búp bê động lòng người, cô ta quý khí tự nhiên mà thành, rất mong manh nhưng cũng rất ngạo khí, lúc cô ta cười lên trên mặt giống như một đóa hoa hồng nở rộ, cao quý mà lóa mắt.
Cô ta ngồi yên trong lòng Kỷ Thiên Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực của anh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi