NHỊ TIẾN CHẾ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hệ Nhị Phân

Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Chương 1

Cửa phòng chẳng biết khi nào đã được mở ra, một người đàn ông cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, đeo kính gọng vàng đang đứng ở cửa, im lặng nhìn hắn.



Hàn Kính vừa chân ướt chân ráo lên thành phố A tìm việc, đã được người quen giới thiệu cho một công việc béo bở, chính là làm bảo vệ cho đại học Z những 30 tầng lầu, lớn và nổi tiếng nhất thành phố A này.

Chả là ông bảo vệ cũ tự nhiên có việc gấp, chẳng nói chẳng rằng vừa nhận lương tháng xong đã vội vàng xếp chăn cuốn nệm phóng xe lửa thẳng về quê mất tiêu.

Người bên phòng tuyển dụng ở thị trấn kế bên quê Hàn Kính, coi như là cùng nửa quê đi, nên lúc phỏng vấn cũng khá dễ chịu với hắn.

"Trực ca đêm được không?"

"Được chứ?"

"Tốt nghiệp trung học phổ thông chưa?" (*)

"Đương nhiên là rồi."

"Lương mỗi tháng một ngàn tư (**), bao ở, năm mới có thưởng Tết, nhưng mà không được vô cớ nghỉ phép, chịu làm không?"

"Ô kê!"

Vừa có tiền cầm, vừa có chỗ ở, ngu gì không làm? Huống chi công việc cũng chỉ là bật tắt mấy cầu dao điện. Không phải làm mấy công việc cắm đầu bục mặt từ sáng đến khuya thì đối với Hàn Kính đã là quá tốt rồi.

Người phỏng vấn chìa tới cho hắn một tờ giấy:

"Thế đi bệnh viện Y kiểm tra sức khỏe đi, xong rồi thì có thể bắt đầu vào làm luôn."

Hàn Kính ngạc nhiên, chần chừ mãi không chịu cầm.

"Sao thế?" Người phỏng vấn nhíu mày.

"Chỉ vậy thôi là có thể đi làm luôn rồi à?" Hàn Kính không dám tin, lắp bắp hỏi lại: "Anh không cần hỏi thêm gì nữa sao?"

Người phỏng vấn cười toét miệng: "Làm bảo vệ thì cần bằng cấp gì đâu mà phải hỏi nhiều. Hay cậu muốn tôi hỏi một cộng một bằng mấy?"

Hàn Kính ngượng ngùng cười trừ.

Một cộng một bằng hai (***). Hắn thành thật trả lời, nhưng đương nhiên cũng chỉ là trong bụng, không dám nói ra. Hắn thò tay nhận tờ giấy trong tay người phỏng vấn rồi xoay người chạy đi.

oOo

Hàn Kính vừa tốt nghiệp trung học cơ sở xong thì bị tống vào trại cải tạo một năm, nguyên nhân là cố ý gây thương tích cho người khác.

À đấy chỉ là nguyên nhân giấy trắng mực đen trên luật pháp cho đỡ mất thể diện thôi. Chuyện thực tế thì khó nói hơn một tý, đó là hắn lỡ cưỡng gian một tên nam sinh viên đồng tính lúc nghỉ hè.

Hàn Kính rất không đồng tình cái kết luận của tòa án, tại vì thật ra, chính là tên sinh viên kia cố ý tiếp cận, dụ dỗ để tìm cách "chịch" hắn. Ai dè đâu bị hắn quật lại, đè dưới thân hung hăng làm đến kêu cha gọi mẹ.

Nhưng Hàn Kính quả đen đủi, vì tên sinh viên kia chính là con ông cháu cha. Tên đó nuốt không trôi cục tức này, bèn bụm cái mông đầy máu chạy đến đồn cảnh sát ăn vạ tố cáo hắn.

Mông tên kia quả thật muốn nát bét rồi, mà gặp ngay cha tên đó lại là cục trưởng công an thành phố kế bên nữa, tống Hàn Kính vào trại cải tạo chỉ cần trong vài nốt nhạc thôi.

Hứ! người bị bệnh trĩ ra máu còn nhiều hơn tên đó mà, sao không đi kết án bệnh trĩ cố ý gây thương tích cho người khác luôn đi? Hàn Kính tức điên lên được.

Cũng may bên kia đuối lý nên nương tay. Hàn Kính chỉ cần trong trại cải tạo ăn uống miễn phí một năm, kết bạn lung tung với đám đầu đường xó chợ, rồi cũng được thả ra.

Tiếp tục đi học cũng khó, mà về quê thì hắn cũng không dám.

Hàn Kính không muốn ăn bám bố mẹ, thế là hắn xách balo đến thành phố A tìm việc làm. Ông trời cũng thương, mới loay hoay có nửa ngày đã được nhận vào làm bảo vệ ở một trường đại học cao tầng đẹp thật là đẹp rồi.

oOo

Hàn Kính bắt đầu đi làm.

Từ tầng một tới tầng ba là lớp học. Từ tầng bốn trở lên là các tầng dành cho phòng hành chính, phòng làm việc và nghiên cứu của các giáo sư tiến sĩ trong trường.

Công việc của Hàn Kính là ngày ngày đúng bảy giờ mở cổng, mười giờ rưỡi tối thì kiểm tra từng phòng học xem còn tên sinh viên nào đang vật vã trong đó không thì lôi hết về ký túc xá rồi khóa cửa phòng, đóng cổng, tắt đèn, đi ngủ.

Ban ngày thì cũng thỉnh thoảng làm mấy việc lặt vặt như kiểm tra balo sinh viên, tiếp khách đến thăm, kiểm tra tem thẻ bảo hành của mấy thiết bị trường học rồi báo cáo lại, thế thôi.

Phòng bảo vệ ở tầng trệt, được chia làm hai gian, gian ngoài dùng để làm việc, gian bên trong dùng để ở, có đặt một cái giường đơn, một bàn và một ghế. Trên bàn còn xếp sẵn một cái máy tính cũ mèm, đầu giường thì có một cái đèn ngủ sáng trưng, điện nước wifi đầy đủ, một xu tiền thuê nhà cũng chẳng cần tốn.

Căn tin trong trường học còn được nhà nước trợ giá, đồ ăn bán rẻ hơn bên ngoài nhiều, nên cũng tiết kiệm thêm được kha khá tiền.

Dù không thể xin nghỉ phép dài ngày, nhưng Hàn Kính cũng không thấy có gì khó chịu. Dù gì ở thành phố A hắn cũng chưa có bạn bè, mà về quê gì bây giờ hắn không muốn.

Duy chỉ có một thứ làm hắn chưa thỏa mãn, đó chính là, cuộc sống như vậy thì nhàm chán quá đi mất.

Cho nên buổi chiều tối khi không có khách ra vô khuôn viên trường, hắn bèn giả bộ đang kiểm tra bảo hành sữa chữa phòng ốc gì đó, lấy cớ lảng vảng bên ngoài các lớp học có môn tự chọn, nghe lỏm các giáo viên giảng bài.

Có môn triết học, môn nghiên cứu tôn giáo này nọ, nhưng mà Hàn Kính thích nhất là mấy môn khoa học tự nhiên, tuy hắn nghe cũng không hiểu mấy.

Hàn Kính tính ra cũng được gọi là thông minh, lúc tốt nghiệp xong cũng có thi đại học. Hắn rất hy vọng mình được đậu vào một trường nào đó để tiếp tục đi học.

Nhưng mà tấm bằng tốt nghiệp trung học còn chưa cầm được, thì đã bị nhồi vào trại cải tạo rồi.

Hắn thậm chí còn chẳng biết điểm thi đại học của mình là bao nhiêu nữa, không biết đủ điểm đậu trường nào không. Chắc là phải có chứ nhỉ. Nhưng mà vì có tiền án, nên chắc chẳng có đại học nào muốn nhận đâu, mà dù có đi chăng nữa, thì bố mẹ hắn cũng không đủ tiền cho hắn đi học.

Cho nên hắn thấy, giờ đi làm luôn thì cũng có gì xấu đâu. Bây giờ nhiều sinh viên ra trường còn không tìm được việc làm đây này – Hàn Kính tự an ủi bản thân.

Nhưng cho dù như vậy, thì cuộc sống của hắn vẫn không hết nhàm chán.

Đặc biệt là cuộc sống sinh hoạt tình dục.

Hàn Kính trước kia không hề có hứng thú với bọn con trai, nhưng từ khi nếm thử cặp mông của tên sinh viên kia thì hắn đã đi đến kết luận: Không có hứng thú với con gái.

Thỉnh thoảng hắn sẽ nằm trên giường, nhắm mắt nhớ tới mấy tiếng rên rỉ của tên sinh viên kia khi ở dướng thân hắn.

Chân tay gầy gò, làn da tái nhợt nhưng đôi gò má lại đỏ ửng vì hứng tình, bao xung quanh là những bãi cỏ xanh bát ngát ở quê hắn, càng làm cho mạch máu Hàn Kính căng đến phát nổ.

Mỗi lần nghĩ đến mấy cảnh như thế, Hàn Kính đều kìm lòng không đậu mà cởi quần, tưởng tượng lấy cơ thể kia rồi nhanh chóng một mình đạt cao trào trong đêm tối.

Nhưng cứ vậy hoài thì chẳng ổn tí nào.

Cho nên vào một buổi tối thứ sáu mưa to như trút nước, sau khi đóng cửa nẻo cận thận, hắn quyết tâm chạy đến lối đi bộ sát khu trọ của sinh viên bên ngoài.

Đường này hàng rong rất nhiều, mấy thứ nhạy cảm cũng có, trang sức hàng giả đủ kiểu, còn có sách lậu nữa cơ.

Tuy thời tiết không tốt nhưng việc kinh doanh của mấy xe hàng rong thì vẫn tốt đều đều.

Hàn Kính kéo mũ áo hoodie che hết nửa cái mặt, đến bên một xe bán đĩa CD.

"Này, có phim sếch không?" Hắn hỏi nhỏ, có chút xấu hổ.

Gã đàn ông bán đĩa CD nghe thấy, cũng chẳng buồn hỏi han thêm, quăng cho hắn một xấp đĩa dày cộm rồi lại vội vàng quay đi mời chào mấy vị khách khác.

Hàn Kính lật tới lật lui chồng đĩa. Đều là nam nữ bình thường cả.

Hắn ngượng ngùng đem chồng đĩa trả lại, dợm bước đi định ra chỗ khác tìm thử thì gã đàn ông vội túm tay hắn lại.

"Không thích à?"

Hàn Kính đỏ mặt không đáp.

Gã đàn ông bán đĩa cũng rất thông minh, thò tay vào balo đến tận ngăn sâu nhất rút ra một chồng CD mới, nhét vào trong tay Hàn Kính.

"Thử cái này xem."

Hàn Kính vụng trộm hé nhìn, ảnh bìa là hai người đàn ông.

Ồ, làm kinh doanh quả là biết nắm bắt nhu cầu thị trường. Hàn Kính cười tít mắt, vui vẻ trả tiền.

Trước khi đi gã bán đĩa còn níu Hàn Kính lại nói nhỏ: "GV kiểu này nguyên đường chỉ có tui bán thôi đó!" Gã hấp háy mắt với Hàn Kính: "Xem chán thì cuối tuần tui lại có thêm hàng mới á nha!"

Nhưng mà Hàn Kính chẳng cần đợi đến cuối tuần, hắn đang rất cấp bách muốn thoát khỏi mấy cảnh "mười tám cộng" của tên sinh viên kia. Nếu cứ tiếp tục ám ảnh như thế, lỡ đâu một ngày đẹp trời nào đó hắn t*ng trùng xộc lên não, hào hứng xông vào phòng học đè sinh viên người ta ra làm thì có mà đi tù mọt gông.

Hắn quay về phòng bảo vệ, vội vã cởi cái áo bị dính mưa ướt sũng, tiện tay đóng cửa lại rồi hộc tốc chạy vào phòng trong nhồi CD vào máy tính.

Cái máy tính cổ lổ sĩ chạy với tốc độ con rùa. Trong lúc chờ máy tính lê lết khởi động Hàn Kính đã lột sạch sẽ quần trong quần ngoài, hai chân dang rộng, khoe mông trần sẵn sàng ngồi trên giường.

Hàn Kính không chớp mắt nhìn vào hình ảnh hai người đàn ông trần truồng đang quấn lấy nhau trong màn hình máy tính lập lòe, hô hấp dồn dập theo từng nhịp nhích của thanh process bar.

Trong đầu hắn giờ đã chẳng còn tên sinh viên đó nữa, Hàn Kính đã hoàn toàn chìm đắm trong những thước phim GV mới tinh này rồi.

Hắn nhổ vội nhúm nước bọt, qua loa trét lên dương v*t để bôi trơn, sau đó hắn cầm dương v*t, theo nhịp điệu của diễn viên trong phim mà chuyển động lên xuống.

Cảm xúc nguyên thủy này thật quá kích thích đi, Hàn Kính đắm chìm trong đó một lúc, rất nhanh đã muốn đến cao trào.

Lúc đến đỉnh hắn nhắm tịt mắt lại, rên rỉ vài tiếng, hưởng thụ lấy cảm giác sướng rêm người trong tình dục.

Tinh dịch bắn ra chảy ướt sũng cả tay hắn. Hàn Kính thở dốc một hồi rồi cũng phải mở mắt, lưu luyến dứt ra khỏi khoái cảm.

Sau đó Hàn Kính ngây người như phỗng.

Cửa phòng chẳng biết khi nào đã được mở ra, một người đàn ông cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, đeo kính gọng vàng đang đứng ở cửa, im lặng nhìn hắn.

Hàn Kính xấu hổ không để đâu cho hết. Trừ khi lỡ bị lộ ảnh nóng, thì chẳng ai muốn bị thấy khi tinh dịch đang dính đầy mông mình cả. Hắn luống cuống chân tay che hạ bộ, nhảy xuống giường lắp bắp hỏi: "Anh....anh cần gì?"

Người đàn ông cao gầy mặt vẫn không chút sợ hãi. Anh liếc nhìn Hàn Kính, một tia cảm xúc cũng không có, giống như chẳng nhìn thấy thứ gì bất thường.

Tròng kính anh sáng loáng, như một tấm gương ngăn chặn đôi mắt anh với mấy hình ảnh khiếm nhã trong căn phòng.

"Tôi là giảng viên của trường này, hôm nay tôi quên mang chìa khóa phòng." Anh trả lời Hàn Kính, không một chút rụt rè hay sợ hãi.

Hàn Kính bất ngờ: "Nhưng đang nửa đêm mà..."

"Nửa đêm thì không thể đi làm được à?"

Hàn Kính lập tức cảm thấy mình lắm mồm. Mấy giáo sư trong trường, nếu mà phàn nàn vài ba câu, thì hắn rất dễ bị cuốn gói lên đường đó.

"Có chứ có chứ!" Hắn vội đến quần áo cũng quên mặc lại, trần truồng đi thẳng ra gian phòng ngoài lục lọi xâu chìa khóa dự phòng.

"Văn phòng của thầy ở lầu mấy?"

"Lầu hai mươi phòng 2207."

Hàn Kính rất nhanh đã tìm được chìa khóa phòng 2207.

Hắn ngẩng đầu lên định đưa cho anh, thì phát hiện anh đang tựa lưng vào cửa ra vào, khoanh tay nheo mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trong mắt ánh lên vài tia hứng thú.

Hàn Kính mới hốt hoảng nhớ ra hắn còn đang mở GV chưa kịp tắt, mà đoạn phim kia lại đang ngay lúc cao trào nữa chứ. Hai tên đàn ông thân hình trần trụi đang quấn rịt lấy nhau, bốn chân đan xen trên màn hình, tiếng rên rỉ dâm đãng theo bộ loa cũ mèm vọng ra, lơ lửng trong căn phòng nhỏ hẹp.

"Ah...ah... aaaahh.. ưm..ưm...aaaa..." Những tiếng rên liên tục phát ra trong đêm tối, nghe rõ mồn một.

Hàn Kính ngượng chín mặt, xông vào buồng rút luôn dây điện ra.

"Hình như mua....mua nhầm đĩa rồi..." Hắn cố gắng giải thích.

Xem phim sex bị người ta phát hiện đã đủ xấu hổ lắm rồi, này lại còn xem GV. Nếu mà để cho mọi người biết hắn có sở thích biến thái xem phim sex đồng tính, rồi truy ra hồ sơ của hắn phát hiện trước kia hắn từng có tiền án thì sao. Xác định là mất việc thôi chứ còn gì nữa.

Nhưng may là người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng trước mặt có vẻ không muốn truy cứu đến cùng, thậm chí còn không thèm để ý gì mấy lời phân bua nhảm nhí của hắn.

Anh chỉ đến bên cạnh Hàn Kính, vươn ngón tay út thon dài khều lấy chìa khóa đang cầm trên tay của hắn, làm chiếc chìa vẽ nên một cung tròn trong không khí.

"Cảm ơn cậu." Anh nói chuyện rất lịch sự, nhưng lại rất xa cách. "Sáng mai tôi sẽ đem trả lại."

Nói xong anh cũng chẳng buồn quan tâm Hàn Kính đang bối rối, xoay người dợm bước đi.

"Đợi...đợi chút đã." Hàn Kính gọi với theo.

Người đàn ông dừng lại, dùng chìa khóa vừa lấy được đẩy gọng kính trên sống mũi, không rõ đang có cảm xúc gì mà liếc nhìn Hàn Kính qua thấu kính trong suốt.

"Phiền thầy cho tôi xem giấy chứng nhận, được không?" Hàn Kính yêu cầu.

Hắn vừa mới làm bảo vệ ở đây, cũng chưa quen mặt hết các giáo sư, lỡ đâu có người trà trộn, xảy ra sự cố gì thì hắn sẽ phải chịu trách nhiệm toàn bộ đó. Nên dù người đàn ông kia có vẻ rất học thức, hắn cũng phải kiểm tra qua một cái.

Cũng may anh không bắt bẻ gì hắn, cúi đầu cho tay vào túi quần túi áo lục tìm thẻ nhân viên.

Hàn Kính kiếm một cái quần tranh thủ mặc vào.

dương v*t của hắn vừa mới bắn xong, cũng chưa hoàn toàn mềm xuống, huống hồ vừa rồi đoạn GV kia rên rỉ nhiệt liệt quá, phảng phất bên tai làm Hàn Kính ngứa ngáy quá chừng. Hắn phải cố lắm mới nhịn được ham muốn lôi "họa mi" ra làm thêm nháy nữa.

Chật vật một hồi hắn mới làm "họa mi" ngừng hót, miễn cưỡng nhét đại vào quần bò rồi kéo khóa cài nút chỉnh tề.

Nhưng xong xuôi hết ngẩng lên, Hàn Kính thấy người đàn ông kia vẫn chưa tìm được thẻ nhân viên của mình.

Hắn cũng rất kiên nhẫn đứng đợi.

Bên ngoài mưa thối đất thối cát, sấm sét vang dội, người đàn ông ấy hiển nhiên quên mang dù, áo sơ mi trắng bị mưa tạt ướt sũng, trở nên gần như là trong suốt, dán chặt lên da anh.

Bộ dáng rất chật vật. Nếu người này là giáo sư thì nửa đêm thứ sáu còn muốn đến văn phòng để làm gì đây? Chưa kể động tác rất chậm, như muốn kéo dài thời gian vậy. Hàn Kính không khỏi có chút nghi ngờ.

Nhưng ngay lúc hắn vừa bắt đầu nghi ngờ, anh đã tìm được thẻ nhân viên.

Lan Tri, phó giáo sư toán học ứng dụng đại học Z.

Hàn Kính im lặng đọc hai lần chức vụ trên tấm thẻ. Còn trẻ như vậy mà đã là phó giáo sư rồi sao, hắn không khỏi trầm trồ.

Hàn Kính giơ thẻ nhân viên lên, cẩn thận so sánh ảnh trên thẻ với anh. Ảnh chụp có lẽ là vài năm trước, nhưng mặt mũi vẫn không có gì khác biệt lắm, vẫn là làn da trắng đến hơi tái nhợt, cùng một kiểu gọng kính kim loại vàng, và từ trong ra ngoài dày đặc một sự cấm dục.

Chỉ có duy nhất một điểm khác nhau, đó chính là tóc anh hôm nay bị mưa làm cho ướt sũng, đang dính sát vào bên mặt và cổ, nhỏ tong tong từng giọt xuống sàn nhà.

Nước men theo từng lọn tóc chậm rãi lăn trên làn da trắng muốt, rồi lần theo xương quai xanh đến cổ áo sơ mi rộng mở, mất hút ở nơi mắt Hàn Kính không thể nhìn thấy.

Hàn Kính nhìn theo những giọt nước, vô thức nuốt nước bọt đánh ực.

Ngay lập tức Lan Tri nghiêng người qua hỏi: "Có thể trả lại cho tôi không?"

Đầu mũi dính mưa lạnh lẽo gần như chạm lên mặt Hàn Kính, làm hắn đang nuốt nước bọt nửa đường bỗng bị sặc, gập người ho kịch liệt, lắp bắp hỏi: "Cái gì? Cái gì?"

Lan Tri vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy thẻ nhân viên còn đang trong tay Hàn Kính.

Hàn Kính lúc này mới kịp phản ứng, hắn "À" một tiếng, vội buông tay, gật đầu liên tục: "Đương nhiên đương nhiên!"

Lan Tri lia mắt nhìn Hàn Kính còn đang sững sờ lần nữa từ đầu đến chân. Mắt anh như có như không mà dừng lại một chút ở hạ bộ còn đang căng phồng trong quần bò của hắn, rồi nhanh chóng đút cả chìa khóa lẫn thẻ nhân viên vào lại túi quần, thong dong xoay người rời đi.

Hàn Kính hình như thoáng thấy, lúc xoay đi, khóe môi người đàn ông lạnh như băng này có khẽ nhếch lên, tạo ra một độ cong mê người.

Hàn Kính ngay lập tức cho rằng chỉ là ảo giác do khi nãy mình bắn "pháo hoa" quá kịch liệt sinh ra mà thôi.

- -

(*) 1400 tệ bằng khoảng 4 triệu 8 VND, lương bèo thật....

(**) Ở Trung Quốc trung học phổ thông từ năm 15 đến 17 tuổi.

(***) Một cộng một bằng hai: Chú thích chơi dị thui, vì sau khi đọc hết bộ truyện này thì 1 + 1 không còn bằng hai =]]]

- -

*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(

*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé

*Cảm ơn mọi người nhiều xD

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi