NHỊ TRỌNG ẢNH

Bên ngoài mưa rơi tí tách tí tách.

Thư Lộng Ảnh bọc kín chăn dày ngồi nép vào một góc giường không lớn gật gà gật gù, ban đêm y đột nhiên lâm vào hôn mê, không có nội lực chống đỡ, lúc tỉnh lại thân thể lạnh lẽo vô cùng, y cảm giác hình như mình đã bị đóng băng đến nơi. Thư Lộng Ảnh vội vàng dùng nội lực điều hòa nhiệt độ qua nửa nhày mới có chút ấm lên, sau đó thì mơ mơ màng màng ngủ gật.

Cửa kẽo kẹt một tiếng.

Thư Lộng Ảnh tức khắc giật mình, hai ngón tay kéo miệng chăn xuống một tí lộ ra hai con mắt ngập nước.

Tần Phong mặc một kiện y phục màu đen đơn giản, trêи tay bưng theo một chén cháo nóng hôi hổi vững vàng đi tới, tay kia còn treo một cái giỏ tre đựng đầy than củi.

Sau khi đóng cửa lại, hắn cũng không nói lời nào mà nhẹ nhàng như ngựa quen đường đặt cháo lên bàn, sau đó mang giỏ tre đến bốn góc phòng tiếp lửa, ánh lửa vì vậy mà nóng nảy thêm một chút, căn phòng cũng ấm lên vài phần.

Chờ Tần Phong làm xong tất thảy thì hắn chợt xoay người.

Ngón tay Thư Lộng Ảnh khẽ lay động, đem hai con mắt ngập nước nhanh chóng che lại.

Tần Phong quay đầu nhìn quả cầu chăn bông trắng trắng trêи giường, không biết nên có biểu cảm gì.

Tần Phong thở phào một hơi, biểu tình đột nhiên nghiêm túc đi đến bên giường Thư Lộng Ảnh.

Khi vừa mới bước được một bước đầu tiên, ổ chăn trêи giường đột nhiên động đậy, sau đó từng đạo kình phong tới tấp theo bốn phương tám hướng vọt ra.

Tần Phong đã sớm chuẩn bị tốt, nghiêng đầu, dịch bước, né tránh.

Kình phong rậm rạp đánh tới, nếu đổi lại là người khác thì sớm đã vì tránh né mà lui lại. Nhưng Tần Phong lại không mảy may ngại mình sẽ bị thương, tuy chậm chạp mà kiên định tiến lên phía trước.

Một bước, hai bước……

Tần Phong đi tới mép giường, thân mình hơi dịch sang một bên, ngồi bên cạnh Thư Lộng Ảnh: “Sư phụ, nên rời giường.”

Kình phong lập tức biến mất vô tung vô ảnh, sau đó đôi mắt ngập nước đen láy ló ra, cong cong cười thành hình trăng khuyết: “Không tồi, ngươi so với ngày trước càng ngày càng lợi hại hơn.”

Tần Phong bật cười nhẹ, không quên lặp lại câu nói vừa rồi: “Sư phụ, nên rời giường.”

Trong phòng lặng im hồi lâu, sau đó nhỏ nhẹ truyền ra tiếng mặc quần áo.

Trong khoảng thời gian này, Thư Lộng Ảnh chính là dùng phương pháp này để huấn luyện khả năng phản ứng của Tần Phong.

Thật ra những ngày đầu lúc áp dụng phương pháp này, Tần Phong cũng chịu không ít khổ a. Có lúc hắn sẽ bị ép đến góc tường, Thư Lộng Ảnh vẫn không hề lưu tình mà hạ chiêu. Kình phòng dày đặc bay đến người, đánh cho hắn có vài mảng xanh tím trêи thân, những kình phong đó đều nhắm ngay huyệt ngủ của hắn mà đánh tới. Vì vậy mấy ngày đầu vì hắn vô ý nên không tránh thoát kịp dẫn đến bị đánh trúng, sau đó sẽ ngoan ngoãn mà say giấc hai canh giờ trong phòng.

Mà người trêи giường kia ngủ cứ ngủ gắt gao, cơm trưa cũng không ăn.

Nửa tháng đầu Tần Phong cứ đứng yên một chỗ, không thể bước qua khỏi cái chỗ ấy. Nhưng đổi lại kình phong khó đánh trúng hắn hơn, hắn cũng dễ dàng lách qua chưởng phong dồn dập, tới cuối cùng hắn cũng đã có thể đi đến gần mép giường của Thư Lộng Ảnh, nhưng bởi vì trong lúc vô ý bị kình phong đánh trúng huyệt ngủ mà ngã xuống bên giường Thư Lộng Ảnh, cùng y ngủ chung hai cái giờ.

Tần Phong khi đó thần kinh căng chặt tận hai canh giờ, sau khi huyệt ngủ được giải thì hắn cũng có chút ngốc lăng.

Sau đó, Thư Lộng Ảnh rốt cuộc không huấn luyện Tần Phong nữa.

Đây là bước tiến bộ có nhiều đáng sợ a.

Thư Lộng Ảnh vì có hệ thống giúp sức nên giá trị vũ lực của y trêи thế giới này cơ hồ là không ai địch nổi, kình phong y đánh ra đều đã được y cân nhắc suy xét chặt chẽ mà đánh ra, nếu đổi lại là người khác thì đã bị kình phong của y làm cho chật vật, dễ dàng ngã quỵ.

Nhưng Tần Phong lại chỉ dùng có mười lăm ngày đã có thể hoàn toàn né tránh những đạo kình phong đó, sau mấy năm nữa có lẽ hắn đã có thể sánh ngang với Thư Lộng Ảnh.

Thư Lộng Ảnh buồn ngủ ʍôиɠ lung mơ màng hơi hơi nhếch khóe miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi