NHỊ TRỌNG ẢNH

Tần Phong chậm rãi từ cầu thang đi xuống, đôi đồng tử đỏ tươi quỷ dị, sát khí ngập trời.

Thư Lộng Ảnh chắn trước mặt Thanh Đằng, đối diện với Tần Phong: “Ngươi muốn làm gì?”

“Sư phụ yên tâm, chỉ cần ngươi không rời đi, ta sẽ không làm gì nàng.” Thanh âm Tần Phong rất nhẹ, nhưng lại lạnh đến thấu xương, “Sư phụ, mau theo ta trở về đi, ta còn có rất nhiều chuyện tình yêu cần ngươi giải thích rõ ràng.”

Thư Lộng Ảnh nhìn con ngựa đã chết ở phía sau, y chỉ có thể từ bỏ tâm tư muốn rời đi của mình. Hơn nữa, trạng thái của Tần Phong hình như cực kỳ không ổn định, y quả thật không thể rời đi trong lúc này.

“Được, ta theo ngươi về.”

Ánh đỏ trong mắt Tần Phong theo lời nói của y mà chậm rãi tan đi, hắn tiến lên nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Thư Lộng Ảnh.

Thư Lộng Ảnh do dự một chút, y nhìn thấy Lý Hàn đang mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng đứng bên cạnh, biết Thanh Đằng đã có người chiếu cố mới không cự tuyệt nữa.

……

Trêи đường trở về, đáy lòng Thư Lộng Ảnh lạnh lẽo một mảng.

Đường mà y đi ra vốn thường có người qua lại, giờ phút này lại chẳng còn ai. Trong không khí tỏa ra mùi máu tươi nhàn nhạt làm tâm y lạnh buốt.

Tựa hồ là cảm nhận được sự kinh hãi của Thư Lộng Ảnh, Tần Phong tiếp tục giậu đổ bìm leo*: “Sư phụ, người Thần Nguyệt Giáo đúng là không nghe lời, cho nên ta giúp ngươi ra tay làm bọn họ nghe lời một chút.”

(*Giậu đổ bìm leo: thừa lúc người khác gặp khó khăn, trắc trở thì lại tấn công, dùng mưu để đem lại lợi ích cho bản thân mình.)

“Lần đầu phạm sai thì có thể tha thứ, nhưng những lần tiếp theo thì không phải vậy.”

Lời nói mang ý vị cảnh cáo cực nồng đậm, Tần Phong còn dùng lực nhẹ nhéo tay Thư Lộng Ảnh.

“Thần Nguyệt Giáo đã giao lại cho ngươi, ta còn tiếp tục lưu lại đây làm gì?” Thư Lộng Ảnh nhìn Tần Phong, nói, “Sau khi giải đáp nghi hoặc của ngươi, ta sẽ rời đi.”

Bước chân Tần Phong ngừng lại, đạm cười: “Về trước rồi nói.”

Không biết vì sao, Thư Lộng Ảnh luôn có một dự cảm không tốt.

……

Sau khi về phòng, Tần Phong cũng không vội vã hỏi y cái gì. Hắn phân phó hạ nhân bưng lên ít đồ ăn thanh đạm.

“Sư phụ hôn mê ba ngày ba đêm, trước tiên ăn vài thứ lót bụng đi.”

Tần Phong thân mặc hoa phục đen tuyền huyền bí, hắn trước sau như một giúp Thư Lộng Ảnh hảo hảo ăn cháo. Thư Lộng Ảnh cũng có chút đói bụng, không cự tuyệt.

Sau khi uống xong nửa chén cháo, y cũng không uống nổi nữa. Nơi này không có gương nên Thư Lộng Ảnh không biết sắc mặt mình có bao nhiêu trắng bệch.

Sắc mặt Tần Phong cũng chậm rãi tối sầm lại. Thư Lộng Ảnh và hắn cùng rơi xuống huyền nhai, cho nên hoặc nhiều hoặc ít y khẳng định đã bị nội thương.

Nếu không sao y lại té xỉu trêи bè gỗ rồi bị hắn tóm được, nếu thân thể y không sao thì có lẽ đã sớm không rõ tung tích.

Hắn không tin tưởng y thuật của Thanh Đằng, vì vậy Tần Phong tự mình mời vài đại phu khác đến xem bệnh cho Thư Lộng Ảnh.

Tất cả chỉ nói một câu: đào đã rỗng đáy, vô phương xoay chuyển càn khôn.

Vì những lời này mà Tần Phong thiếu chút nữa đã không khống chế được giết người. Cái gì gọi là đào đã rỗng đáy, vô phương xoay chuyển càn khôn?

Y không phải là giáo chủ Thần Nguyệt Giáo sao? Từ nhỏ sống trong nhung lụa, sao lại là đào rỗng đáy?

Mấy ngày trước y còn cùng hắn đại chiến một trận, rõ ràng chưa tới mức hư nhược như vậy!

Lang băm, tất cả đều là lang băm!!

Tần Phong hạ lệnh, cho người đi tìm Nam Thần Y Thủy Liêm.

Nam Thần Y Thủy Liêm, hẳn sẽ có cách chữa trị cho Thư Lộng Ảnh.

“Ăn thêm chút nữa đi.”Thấy Thư Lộng Ảnh chỉ ăn có non nửa bát cháo, âm thanh Tần Phong không khỏi càng thêm lạnh giá.

Thư Lộng Ảnh lắc đầu, buông muỗng trong tay nói với Tần Phong: “Nói đi, ngươi muốn biết cái gì?”

Tần Phong dời mắt khỏi bát cháo còn phân nửa kia.

Phân phó hạ nhân mang đồ xuống, sau đó mới nói: “Chuyện ta mất trí nhớ, là ngươi làm?”

“Ân.” Thật ngoài ý muốn a, Tần Phong vậy mà không hỏi chuyện Minh Giáo, Thư Lộng Ảnh thành thật trả lời.

“Vì sao?”

Thời điểm ở Thực Cốt Nhai, Tần Phong đã hỏi qua, nhưng khi đó Thư Lộng Ảnh lại lựa chọn cách lẩn tránh. Bây giờ, y không thể không nói thật.

“Ngươi thích nam nhân, ta không thể nhìn ngươi như vậy được.”

“Ngươi không thích ta sao?” Mắt phượng Tần Phong thoáng chớp động, thanh âm vậy mà mang theo một tia run rẩy khó nhận ra.

“Ân, ta không thích ngươi.” Thư Lộng Ảnh không phủ nhận, lại không biết vì sao tâm có chút đau.

“Ngươi nói dối!” Tần Phong nắm cằm Thư Lộng Ảnh, “Nếu không thích ta, vậy vì cái gì ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy? Nếu nói với ta là tình đồ đệ thì trêи đời này, có ai lại đối đãi với đồ đệ của mình như vậy?”

“Ta chỉ có thể nói, những cái đó là ngươi đáng có được, đối tốt với ngươi bất quá chỉ là trách nhiệm của ta, ngươi đừng hiểu lầm.” Thư Lộng Ảnh từng chút từng chút gỡ bàn tay đang nắm cằm mình của Tần Phong.

Chính là còn chưa gỡ ra, Tần Phong đã tiện đà ấn y vào trong lòng ngực.

“Cứ cho là ta hiểu lầm đi, nhưng ta đúng là thật sự thích ngươi. Lúc còn ở Nhị Trọng Môn đã thích, sau khi mất đi ký ức cũng thích, bây giờ cũng không hề thay đổi, sư phụ……” Thanh âm Tần Phong dần khàn đi, “Ta nên làm gì bây giờ?”

Thư Lộng Ảnh cảm nhận lòng ngực rắn chắc mà ấm áp của Tần Phong, từng tiếng tim đập hữu lực kia tựa hồ chính là cảm tình mà hắn dành cho y. Thư Lộng Ảnh cũng không thể lừa mình dối người, Tần Phong, thật sự rất thích y……

Thư Lộng Ảnh nhẹ giọng hỏi: “Vậy Mục Thanh Thanh, Mạc Lê thì sao?”

“Mục Thanh Thanh bất quá chỉ là liên hôn có giao dịch, còn Mạc Lê ta chỉ xem nàng như muội muội, người mà ta thích, chỉ có một mình sư phụ là ngươi.”

Tần Phong ôm chặt Thư Lộng Ảnh, “Sư phụ, cho ta một cơ hội, có được không?”

Đáp lại chỉ là một mảnh trầm mặc.

Thật lâu sau, Thư Lộng Ảnh đẩy cái ôm ấm áp đó ra, lạnh nhạt nói: “Không có khả năng.”

Sắc mặt Tần Phong lập tức tối sầm lại, nét trẻ con ban nãy phảng phất như chỉ là ảo giác của y. Mắt phượng đen nhánh nhiễm một tầng hồng quang nhàn nhạt.

Thư Lộng Ảnh cảm nhận được điều không thích hợp, y kéo tay áo Tần Phong, cẩn thận bắt mạch cho hắn, quả nhiên Tần Phong có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.

“Sao lại thế này? Ngươi không tu luyện Thần Nguyệt Tâm Pháp sao?”

Tần Phong cái gì cũng không nói, trong lúc nâng tay lên sát ý lại ngập trời, nhưng tựa hồ đã bị hắn mạnh mẽ cưỡng chế.

Biểu tình cũng cực kỳ thống khổ.

Thư Lộng Ảnh muốn nhanh chóng ra tay đánh Tần Phong, nhưng ai ngờ tay vừa mới nâng lên đã bị Tần Phong bắt được.

Tần Phong nâng mắt, trong mắt đã nhiễm một mảng đỏ tươi làm người khϊế͙p͙ sợ: “Ta biết, cùng ngươi hảo hảo trò chuyện quả nhiên không có hiệu quả.”

Thư Lộng Ảnh nhìn đôi mắt đỏ như máu của Tần Phong, thầm kêu không tốt. Dáng vẻ hiện tại của hắn so với lúc rơi xuống cách núi giống nhau như đúc!

“Đừng nói nhiều! Mau vận chuyển Thần Nguyệt Tâm Pháp!”

Thư Lộng Ảnh muốn rút tay ra, nhưng thân mình đột nhiên không còn sức lực, cả người vô lực nhũn ra.

“Ngươi hạ dược?!” Thư Lộng Ảnh kinh nghi bất định (không chắc chắn).

“Ta chỉ muốn để ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, nhưng đáng tiếc ngươi ăn quá ít.” Tần Phong đem người nhẹ nhàng bế lên, chậm rãi đi về giường, “Sư phụ, hôm nay, ta cho ngươi nhìn xem… Xem chúng ta thật sự có khả năng hay không!”

“Ngươi muốn làm gì?!” Thư Lộng Ảnh bị đặt lên giường, thần kinh cả người đều căng chặt. Muốn giãy giụa, nhưng nửa phần sức lực cũng không có.

“Muốn làm, chuyện ở vách núi còn chưa làm xong……” Tần Phong chậm rãi cởi bỏ y phục trêи người Thư Lộng Ảnh, đáy mắt hắn đỏ tươi nhưng khóe miệng lại mang một ý cười vô cùng quỷ dị.

“Tần Phong! Ngươi mau tỉnh lại cho ta!! Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không?!” Y phục trêи người bị lột sạch sẽ, Tần Phong bám lên người y ôn nhu hôn lên chiếc cổ trắng ngần, cảm giác ngứa ngáy làm Thư Lộng Ảnh không nhịn được mà run rẩy.

“Ta biết, ta biết ta đang làm gì.” Tần Phong quỳ gối trêи giường tự cởi y phục trêи người mình, làm da màu lúa mạch cường tráng lộ ra, tóc đen rối tung bám lên thân thể hắn, bất kể nữ nhân nào nhìn thấy cảnh này cũng khó ngăn được dụ hoặc.

Nhưng trước mắt hắn chính là một nam nhân, cố tình lại là một nam nhân thẳng tới mức không thể thẳng hơn nữa, Thư Lộng Ảnh!

Từ xưa đến nay, cảm xúc trong đáy mắt Thư Lộng Ảnh cực kì nhỏ, nhưng bây giờ trong đôi mắt xinh đẹp đó lại phủ đầy một mảnh khủng hoảng: “Tần Phong, không cần như vậy.”

Tần Phong dùng sức kéo một cái, màn giường tinh xảo nháy mắt che đậy tầm mắt của những người bên ngoài. Người mà hắn tâm tâm niệm niệm, nhiều lần trong mộng cầu mà không được, rốt cuộc bây giờ đang nằm dưới thân hắn, ánh mắt ướt át bất lực nhìn hắn khi dễ.

So với trong tưởng tượng đẹp hơn gấp trăm ngàn lần, so với trong mộng càng làm hắn si mê không dứt, say mê tới mức làm hắn không nguyện ý rời đi……

“Sư phụ, sư phụ……” Tần Phong lẩm bẩm, ánh mắt say mê nhìn chiếc cổ mỹ lệ dưới thân, hắn chậm rãi đi xuống, nhấm nháp mỹ vị tuyệt thế này.

“Tần Phong…… Không cần……” Khuôn mặt Thư Lộng Ảnh đỏ ửng, thanh minh trong mắt cũng dần dần tan rã.

Vì ý niệm đời trước nên làm y cả đời trước lẫn đời này cũng không đi tìm bất luận nữ nhân gì. Đời này y chỉ hy vọng sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, y sẽ tìm một người bầu bạn, cùng người đó trải qua hết đời.

Y xưa nay thanh tâm quả ɖu͙ƈ, chưa bao giờ……

Chưa bao giờ chịu qua sự đối đãi như thế, vì vậy sao y có thể thắng nổi thế nào là thiên tính của nam nhân, rốt cuộc nổi lên phản ứng.

Thư Lộng Ảnh xưa nay cường thế, đây là lần đầu tiên y nếm qua hương vị bị người khác khống chế cảm giác của mình, không thể phản kháng, vì hắn mà buồn, vì hắn mà vui, vì hắn mà phóng thích ɖu͙ƈ vọng.

Giãy giụa cũng ngăn không được sự xâm nhập cường hãn, tiểu huyệt bị xé rách đau đớn, cuống họng vì bị hắn mạnh mẽ ra vào mà tan ra thành những âm thanh rêи rỉ không có nghĩa, tựa như một người đang chống chọi với sóng gió mãnh liệt từ biển, trầm trầm nổi nổi, làm người ta hít thở không thông……

Là điên cuồng, y nhớ rõ khuôn mặt si mê đến điên cuồng của Tần Phong, bên tai vang lên tiếng gầm nhẹ, cuối cùng, y chỉ cảm thấy khóe mắt xẹt qua một mạt ướt át, rồi lâm vào bóng tối vô tận

……

Thời điểm Tần Phong khôi phục thanh minh, trời đã hoàn toàn tối đen.

Người dưới thân sớm đã không chịu được mà hôn mê bất tỉnh, trêи người trải đầy những vết xanh xanh tím tím, đôi mày thanh tú vì đau đớn mà nhăn lại……

Thư Lộng Ảnh cường thế, lần đầu tiên lộ ra bộ dáng bất lực chọc người thương tiếc, Tần Phong nhìn thấy tâm liền biến hóa……

Hắn vừa đau lòng vừa thỏa mãn ôm y vào ngực.

Sư phụ, rốt cuộc đã là của hắn……

Tuy muốn hảo hảo cùng sư phụ ngủ một giấc, ngày mai muốn tận mắt nhìn sư phụ tỉnh lại, nhưng điều kiện không cho phép.

Thời điểm Tứ đại gia tộc trêи đường trở về liền gặp gỡ Minh Giáo sau đó hai bên mãnh liệt tiến công. Nếu Tứ đại gia tộc bị tổn thương nguyên khí, sau đó để Minh Giáo thừa cơ chiếm tiện nghi thì mọi chuyện sẽ trở nên rất phiền toái nga……

Hắn không thể không đi xử lý chuyện này.

Kêu người mang nước ấm tới, Tần Phong tự mình giúp Thư Lộng Ảnh tẩy sạch thân thể, giúp y mặc áօ ɭót vào.

Sau khi xác nhận thân thể đối phương không có gì bất trắc mới yên tâm rời đi.

Cửa mở ra, Ngự Phi Vũ mang theo một nhóm người đang đứng chờ bên ngoài.

Lúc Tần Phong mang Thư Lộng Ảnh về, hắn đã hạ lệnh cho bọn họ chờ ngoài cửa. Những gì phát sinh bên trong, bọn họ đều đã biết tất thảy…

Ngự Phi Vũ tựa hồ đã già hơn mười tuổi.

Hắn nhìn Thư Lộng Ảnh lớn lên, tình cảm mà hắn đối với y đương nhiên rất sâu đậm.

Chính là, từ lúc bắt đầu, bất kỳ ai trong Thần Nguyệt Giáo cũng phải tiếp thu một tư tưởng trung thành tuyệt đối! Nhất mực nghe theo lời nói của giáo chủ!

Minh Giáo bên ngoài hoành hành, Tứ đại gia tộc tổn thương nặng.

Tuy Thần Nguyệt Giáo có sức đấu tranh, nhưng nếu không có người dẫn đầu thì sớm muộn gì họ cũng sẽ bị con sói tham lam như Minh Giáo cắn nuốt.

Thân thể Thư Lộng Ảnh không tốt, càng vô lực chỉ dẫn họ đấu tranh. Thần Nguyệt Giáo bọn họ, cần có Tần Phong.

Hắn là huyết mạch chân chính của Thư Thiên Hữu, được truyền thừa thần công của Thần Nguyệt Giáo, Thần Nguyệt Tâm Pháp. Hắn sẽ là một giáo chủ tốt của bọn họ

Đứng trước đại cục không thể vương vấn tư tình, trừ Thanh Đằng ra thì tất cả mọi người ở đây ai ai cũng vì đại cục.

Ngự Phi Vũ quỳ xuống chắp tay: “Có thuộc hạ!”

Tần Phong nói: “Xem chừng y, có chuyện gì lập tức báo cho ta biết……”

“Còn nữa, không được để y rời khỏi phòng nửa bước.”

“Vâng!” Mọi người đồng thanh hô.

Sau khi Tần Phong rời đi, cửa kẽo kẹt bị đẩy ra.

Thư Lộng Ảnh chân trần bước đi, phi đầu tán phát* nhìn về phía Ngự Phi Vũ đang đứng ngoài cửa.

(*Phi đầu tán phát: Đầu róc rũ rượi.)

Lúc y được Tần Phong tẩy rửa thân thể thì y đã thanh tỉnh, Tần Phong căn dặn, Ngự Phi Vũ hồi đáp, tất cả y đều đã nghe thấy……

“Tả hộ pháp……” Thư Lộng Ảnh nhẹ giọng kêu lên.

Ngự Phi Vũ thân mình cứng đờ, không dám quay người nhìn Thư Lộng Ảnh một cái……

Qua lúc lâu.

Cửa rốt cuộc đóng lại……

Ngự Phi Vũ lúc này mới xoay người nhìn cánh cửa đơn độc đóng chặt, cái gì cũng không nói, hắn quỳ xuống đất nặng nề dập đầu, một cái lại một cái, thẳng đến khi trêи mặt đất hằn lên một vệt máu đỏ.

Người bên cạnh không nhìn được nữa, tiến lên ngăn Ngự Phi Vũ lại, nâng hắn dậy.

Lúc này, mọi người mới nhìn thấy.

Trêи mặt Ngự Phi Vũ, từ lúc nào đã chảy dài hai hàng nước mắt…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi