NHỊ TRỌNG ẢNH

Trên lôi đài, tuy Cổ Triển đã ngăn chặn được Tần Phong nhưng lại không thể đem hắn quăng ngã xuống đài.

Tần Phong tựa như là một con cá đang cố gắng lội ngược dòng sông, trốn tránh linh hoạt trước cánh tay của Cổ Triển. Mọi người rất lâu mới nhận ra rằng Tần Phong đây là đang kéo dài thời gian.

Cổ Triển từ lúc bắt đầu đã sử dụng hết sức lực hòng áp đảo Tần Phong, thời gian càng trôi qua động tác của gã tự nhiên chậm lại. So với kế sách trốn tránh của Tần Phong thì mất càng nhiều lực. Cổ Triển bắt đầu nôn nóng làm các chiêu thức xuất hiện lỗi sai, lộ ra không ít sơ hở.

Bất quá Cổ Triển đã học võ nhiều năm mà Tần Phong chỉ học được gần một tháng, nếu muốn muốn thắng được Cổ Triển, thật sự là không quá dễ dàng.

Tuy hiện tại Cổ Triển không còn cố sức áp đảo Tần Phong nhưng ở trong lòng ai cũng đã đoán được người thắng trận này nhất định sẽ là Cổ Triển.

Tần Phong thầm suy nghĩ chiến thuật trong lòng, đem hết các kỹ xảo thủ pháp đã học được khi còn là ăn mày toàn bộ xuất ra dùng hết, cùng Thư Lộng Ảnh có điểm tương đồng.

Chỉ bất đồng ở chổ là Thư Lộng Ảnh thi triển công pháp ẩn tàn dưới những chiêu võ mèo cào còn Tần Phong là căn cứ vào bản năng tự vệ, quan sát hết thảy động tác của đối phương rồi dùng bản năng công kích lại.

Hai người đánh đến khó phân thắng bại, Tần Phong ra chiêu thức không hề theo bất cứ quy luật nào làm người ta không đoán được hướng đi của hắn.

Đúng lúc này, Lãnh Tố đột nhiên mở miệng: “Đứa nhỏ này, không bình thường.”

Cổ Hằng có chút kinh ngạc hỏi: “Tiền bối nói ai?”

“Hài tử tên Tần Phong kia!” Lãnh Tố gật đầu, hàn đàm trong con ngươi thoáng hiện lên "Cổ gia các ngươi nhặt được bảo vật rồi.”

Đúng như lời xác minh của Lãnh Tố, chiêu thức của Tần Phong trên đài dần sần có uy áp chế ngự Cổ Triển không kịp trở tay. Cổ Triển càng thêm bực bội, sơ hở chồng chất.

Sau đó Tần Phong tóm được một lỗ trống, hắn xuyên qua cánh tay Cổ Triển, một quyền đánh về phía trước ngay giữa ngực bức cho gã không thể không thối lui về phía sau vài bước.

Sau đó lại một quyền, một chưởng, một chân.

Tần Phong công kích dày đặc không ngừng lên người Cổ Triển, trong lúc đó Cổ Triển cũng phản kháng lại Tần Phong mấy chiêu, nhưng nhìn tình thế khái quát bây giờ thì Cổ Triển đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

Cuối cùng, Tần Phong chưởng một chưởng lên ngực Cổ Triển làm gã té ngã trên sàn, lồng ngực quặn đau, khí huyết quay cuồng. Cổ Triển liều mạng bò dậy nhưng chung quy là không đứng dậy nổi, mắt mở to không thể tin tưởng nhìn Tần Phong.

Ai thắng ai thua, không cần nhiều lời.

Đừng nói là Cổ Triển, toàn bộ người ở luyện võ trường trừ Thư Lộng Ảnh cùng Lãnh Tố ra thì ai cũng rất giật mình, đây là lại nghịch tập?

Thư Lộng Ảnh nghịch tập đã làm cho bọn họ cả kinh há to miệng, mà Tần Phong nghịch tập còn làm cho người ta cằm rơi xuống đất.

Nhưng phía Thư Lộng Ảnh thì đám người Cổ Hằng vừa nhìn qua là biết đây là võ lâm bí tịch, mà Tần Phong là hoàn toàn dựa vào bản năng mà đánh, không hề theo quy luật nào.

Tần Phong thở hổn hển, trên người có chút không ổn lắm, bởi vì có rất nhiều chổ bị thương đang đau đến lợi hại.

Trận thi đấu này là hắn dùng đả thương địch thủ một ngàn tự gây hại cho bản thân tám trăm, hơn nữa rất là mạo hiểm, nếu lúc bắt đầu Cổ Triển không nôn nóng tiêu hết sức lực của bản thân thì hắn cũng không có khả năng thắng lợi, hoặc thể lực của Cổ Triển hơn hắn một phân thì người nằm xuống chính là Tần Phong hắn.

Hơn nữa đây tuyệt đối không phải là vết thương nhỏ, Cổ Triển đã sớm muốn diệt trừ hắn nên ra tay đương nhiên là tàn nhẫn!

Tần Phong đang muốn xuống đài, bỗng nhiên bên cạnh có một trận gió, bạch y Lãnh Tố thoáng chốc đã đứng ngay bên cạnh hắn, sau đó bắt lấy tay của hắn.

“Tiền bối?” Tần Phong có chút ngốc lăng, không biết đây là tình huống gì.

Lãnh Tố lại không trả lời.

Dưới đài từng trận kinh hô, Lãnh Tố tiền bối thế nhưng tự động tiến lên trực tiếp sờ cốt xem tướng cho Tần Phong!

Tố Thủ tiền bối khó mời như thế nào a, ngay cả khi tứ đại gia tộc ra mặt, nàng cũng chỉ nguyện ý xem tướng cho mấy đệ tử thắng cuộc mà thôi, cơ hội ngàn vàng cũng không đổi được.

Tần Phong nháy mắt liền trở thành trọng điểm trên trường luyện võ. Ngay cả bọn người Cổ Hằng cũng nhịn không được mà bay lên lôi đài. Thư Lộng Ảnh thậm chí còn cảm giác được rằng hiện tại Tần Phong có chút phát sáng a.

Ngón tay của Lãnh Tố du tẩu trên cánh tay Tần Phong, Thư Lộng Ảnh mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật của Tần Phong có hơi hơi ửng đỏ.

“Tiền, tiền bối……” Tần Phong biết nàng đây là đang sờ cốt xem tướng, nhưng có thể hay không đừng xem trước mặt nhiều người như vậy?

Bị nhiều ánh mắt nhìn nhìn chằm chằm như vậy thật không thoải mái, có cảm giác như họ đang xem xiếc khỉ a. Tần Phong giật nảy mình khi Lãnh Tố đột nhiên nắm lấy cằm hắn, khuôn mặt bị bóp chặt đến đáng thương.

Lãnh Tố đem đầu Tần Phong nghiêng về bên trái lại nghiêng về bên phải, rốt cuộc cũng vừa lòng mà gật gật đầu, nét lạnh băng trên mặt cũng có chút tan đi: “Quả nhiên là kỳ tài luyện võ!”

Đám người Cổ Hằng trừng lớn đôi mắt, không thể tin hỏi: “Tiền bối, ngươi nói hắn!”

Lãnh Tố gật đầu, ánh mắt nhìn Tần Phong cũng có chút không thể tin tưởng: “Không sai, hắn là một kỳ tài luyện võ. Chỉ cần dốc lòng dạy dỗ, muộn nhất mười năm hắn sẽ đặt chân vào Phong Vân Bảng tại vị trí không quá năm mươi…… Không! Có lẽ là không quá ba mươi.”

“Hơn nữa, với tư chất này nếu như so với giáo chủ Thần Nguyệt Giáo thì không kém cạnh mấy.”

Thanh ấm thổn thức hết đợt này đến đợt khác liên tục truyền tới.

Giáo chủ Thần Nguyệt Giáo, Thư Lộng Ảnh, lúc chỉ mới mười hai tuổi đã đem hơn trăm tên phản đồ giết sạch, về sau một mình y chính tay đánh bại ít nhiều cao nhân trong Phong Vân Bảng.

Nhiều năm xuất quỷ nhập thần, đến nay đã không có người nào có thể hình dung được tướng mạo của y. Tư chất của Thư Lộng Ảnh trong lòng mọi người đều dừng ở một mức độ đó là: biến thái!

Mà tên Tần Phong này, thế nhưng có cùng tư chất với Thư Lộng Ảnh!

Mục Hàm Xuân cũng kinh ngạc đến cực điểm, hắn đã từng gặp qua Thư Lộng Ảnh, tuổi vẫn còn nhỏ nhưng có thể đánh Kim Qua đến hộc máu, sau này y lại đánh bại người đứng đầu Phong Vân Bảng Vô Vi Lão Nhân, đệ nhất Phong Vân Bảng đổi chủ, Thư Lộng Ảnh hiện đang là người đứng đầu võ lâm.

Một người mạnh đến như vậy, đối với tứ đại gia tộc là mối uy hiếp đáng sợ nhất, lúc này chỉ mới cùng Thần Nguyệt Giáo trở mặt chứ cũng không có ý định đánh lên Thần Nguyệt Giáo đòi cái công đạo gì.

Nếu đứa nhỏ này có thể vượt qua Thư Lộng Ảnh, cùng Thần Nguyệt Giáo đối địch, hẳn là không phải không có khả năng!

Ánh nhìn của mọi người thoắt cái trở nên nóng bỏng.

“Nhưng đây cũng chỉ là tư chất mà thôi, nếu như không đủ ngộ tính thì so với "Nguyệt Hoa Trọng Ảnh" của giáo chủ Thần Nguyệt Giáo, chuyện muốn vượt qua Thư Lộng Ảnh chỉ là mơ mộng hảo huyền.” Lãnh Tố nói.

“Không, Tần Phong ngộ tính không kém.” Cổ Hằng thân mình có chút kích động mà run rẩy, “Cổ gia chúng ta dù có suy sụp bại lụi cũng nhất định sẽ bồi dưỡng hắn vượt qua tên ma đầu Thư Lộng Ảnh kia!”

Thư Lộng Ảnh dưới đài: “……” Cổ Hằng ngươi nghĩ ngươi là ai chứ! Tìm được chổ dựa là nam chính thì có thể tùy tiện gọi y là ma đầu sao?

Ánh mắt A Oản kinh ngạc gợn sóng có hơi hơi chớp động nhưng thực nhanh khôi phục bình tĩnh.

Mười người thắng cuộc đều được gọi lên, Cổ gia Tần Phong, Thư Mặc, hán tử Cổ Hãn cùng đệ tử dòng chính Cổ Hoàn, người Cổ gia nhiều nhất trong đám đệ tử của tứ đại gia tộc vì không ai thắng được bọn họ...

Lại còn tự nhiên xuất hiện cái người có tư chất ngang bằng với Thư Lộng Ảnh!

Sau khi Cổ gia gặp đại biến thì luôn xuất hiện lời đồn đại rằng Cổ gia đã hoàn toàn suy bại. Nhưng hôm nay lời đồn vô căn cứ này đều đã được bác bỏ. Thái độ của Hải yến và Lôi Chiến đối Cổ Hằng cũng tăng thêm vài phần cung kính, Cổ gia có hậu bối như vậy thì về sau không có khả năng sẽ không thống trị giang hồ.

Người thắng cuộc đều được Lãnh Tố sờ cốt, Cổ Hằng đưa người tới đại đường, Mục Hàm Xuân nhìn đám hậu bối đang nôn nóng mong chờ, trong lòng hắn cũng có chút chờ đợi, có lẽ Mục gia hắn cũng sẽ có người có tư chất cao đi?

Nhưng thiên tài dù sao cũng là vật hi hữu, bọn họ dù có tư chất thực tốt thế nào cũng không thể so với tư chất nghịch thiên của Tần Phong được.

Mọi người đều hơi hơi thất vọng.

Lãnh Tố xem xong người cuối cùng, nhíu mày hỏi: “Sao chỉ có tám người?”

Tần Phong đã được Lãnh Tố xem qua, không tới cũng không kỳ quái.

“Thư Mặc không tới?” Vừa rồi mọi người đều quá mức hưng phấn nên nhất thời quên mất nhân vật thị phi này.

Cổ Hằng nhíu mày.

Lãnh Tố đột nhiên nghĩ tới, Thư Mặc thân thể đã bị tàn phá bất kham, căn bản không có khả năng sẽ biết võ công. Nhưng hôm nay nàng đã chính mắt nhìn thấy, Thư Mặc rõ ràng là đang sử dụng võ công hơn nữa còn là tuyệt thế võ công……

Cổ Hằng bỗng nhiên đứng lên, hô một tiếng: “Không tốt!”

Hiện tại đang là chạng vạng, hoàng hôn đem mặt đất nhuộm thành một mảng đỏ rực tựa máu.

Trong một góc không người, Tần Phong va đập mạnh vào tường phun ra một ngụm máu.

Mắt phượng sắc bén nhìn Thư Mặc: “Ngươi thật sự là người của Thần Nguyệt Giáo, ngươi muốn diệt khẩu ta sao?”

Sau khi thi đấu kết thúc, Tần Phong không mình trở thành con khỉ cho mọi người vây xem nên đã lẩn trốn đến một góc không người. Chờ sau khi mọi người trên sân đi hết mới tính toán trở về đình viện của mình. Ai ngờ lại nghe thấy tiếng xe lăn của Thư Mặc.

“Có thể so với tư chất của Thư Lộng Ảnh?” Thư Mặc cười, cười đặc biệt làm người phát run, “Nguyên lai ngươi ở chỗ này, làm ta tìm thật vất vả……”

Tần Phong lập tức liền nhớ tới Thư Mặc là người của Thần Nguyệt Giáo. Tư chất của hắn có thể so cùng Thư Lộng Ảnh, Thư Mặc sao có thể buông tha hắn?

Tần Phong cảnh giác nhìn tiểu quan yếu ớt trước mặt, nghĩ nên trốn thế nào đây.

Nhưng đối phương rõ ràng không cho hắn cơ hội này, mang theo kình phong chưởng về phía hắn, Tần Phong liền vô sức chống cự.

“Ngươi thật sự là người của Thần Nguyệt Giáo, ngươi muốn giết ta diệt khẩu sao?” Tần Phong trong mắt mang theo phẫn nộ, Thần Nguyệt Giáo là bọn người đã Cẩu Đản, hiện tại chính hắn cũng không buông tha!

Thư Lộng Ảnh nhìn sự phẫn nộ trong mắt Tần Phong, lòng lại phức tạp, ngoài miệng ác độc tươi cười: “Cái gì là Thần Nguyệt Giáo, ta trước nay chưa từng nghe qua. Ta chỉ thấy khó chịu với ngươi nên muốn đánh ngươi.”

Nói xong, tay nhanh chóng xuất chưởng hướng về phía Tần Phong. Lúc Tần Phong cùng Cổ Triển so đấu hắn đã dùng hết sức lực của mình, chỉ còn có thể nhịn chút khó chịu mà đứng vững thôi, hiện giờ đối với sự tấn công của Thư Lộng Ảnh thật là không có sức chống cự, bị đánh đến đầu óc choáng váng, liên tục phun ra mấy búng máu.

Nếu hắn hiện tại thanh tỉnh sẽ phát hiện rằng y rõ ràng không có đánh vào chổ hiểm của hắn mà là nhắm vào mấy huyệt vị thông thường, quy luật có chút quỷ dị.

Hơn nữa theo thời gian trôi đi, sắc mặt của Thư Lộng Ảnh có chút tái nhợt thêm.

Lúc Tần Phong sắp mất đi ý thức, đối phương rốt cuộc dừng lại.

Tần Phong hoảng hốt khi cảm thấy trên miệng lành lạnh, tựa hồ là có thứ gì đó ôn nhu lau vết máu trên miệng của hắn, đây là cái gì……?

Còn chưa kịp phản ứng lại thì chân trời truyền đến một tiếng gầm lớn, mang theo nội lực  truyền vào lỗ tai đến phát đau.

“Thư Mặc! Ngươi dám!”

Đây âm thanh của gia chủ, Tần Phong bị âm thanh quát lớn làm khôi phục chút thần trí, đôi mắt khẽ mở liền thấy Cổ Hằng xuất ra một chưởng không chút lưu tình đánh về phía Thư Mặc.

Thân mình đơn bạc của Thư Mặc hoàn toàn không có phản ứng gì, sau đó tựa như con diều nhỏ mỏng manh mà bay đi……

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi