NHIỄM NHIỄM

Bữa cơm ăn không có vị kết thúc, Lý Nhiễm thương lượng với Cao Lãng: “Tối nay Quý Đồng ở với em, không theo anh về có được không?”

Cao Lãng muốn nói không được, nhưng đối mặt với Cao Quý Đồng vẫn thu liễm một chút, miễn cưỡng ừ một tiếng, Lý Nhiễm khẽ nói cảm ơn.

Tiếng cảm ơn này nghe thực sự chói tai.

Lý Nhiễm bảo Cao Quý Đồng đeo balo lên chuẩn bị rời đi, Cao Lãng cũng tiện thể đứng dậy, “Tôi tiễn hai mẹ con.”

Hôm nay Lý Nhiễm ngồi xe Triệu Dục đến, không lái xe, nhận được ánh mắt của Cao Lãng cũng không từ chối.

Mỗi lần bọn họ gặp nhau, nói đến chuyện ly hôn luôn cụt hứng bỏ về, nhưng cứ trì hoãn như thế cũng không phải là cách, cũng phải nghĩ cách để hai bên có thể chấp nhận.

Lý Nhiễm chỉ muốn giải quyết vấn đề, chỉ cần ôm lấy thái độ này, cảm xúc nhiều đi chăng nữa cũng có thể phớt lờ. Mà cô cảm thấy mấy lần ra về không vui đã khiến sự kiên nhẫn của Cao Lãng dần dần biến mất.

Anh là một người không kiên nhẫn lắm, chỉ chấp nhất với những việc mà mình thích, cô biết anh không hề muốn tiêu tốn quá nhiều tinh lực vào chuyện của mình. Cô không phải là Ứng Thanh Hề, không đáng để anh chờ đợi lâu, nhượng bộ, nhớ mãi không quên.

Cao Lãng đưa bọn họ về đến khu chung cư, Cao Quý Đồng vừa về chỗ ở đã tắm rửa, Lý Nhiễm vào phòng tìm quần áo cho cậu, chỉ còn Cao Lãng ở phòng khách quan sát nơi nhỏ bé này.

Căn phòng bài trí theo phong cách trước sau như một của Lý Nhiễm, tươi mới ấm cúng. Trên bàn trà bày hoa tươi, có thể nhìn thấy người chủ dày công nghiên cứu, kết hợp cắm chúng theo tâm trạng và môi trường.

Cô thỉnh thoảng loay hoay với những thứ này, lại không có thời gian liên lạc với anh, mỗi lần gặp nhau đều vội vội vàng vàng, dường như còn bận hơn cả anh.

Anh đứng một lúc, Lý Nhiễm đã tìm thấy quần áo cho Cao Quý Đồng.

Cao Quý Đồng không thường xuyên đến đây, Lý Nhiễm cầm theo quần áo đi vào, cậu vừa mới cởi áo khoác ra, đợi đến khi cô tìm thấy sữa tắm và khăn mặt cho Cao Quý Đồng, Cao Quý Đồng liền giục cô nhanh ra ngoài, cô xoa đầu cậu rồi đóng cửa lại, thở ra một hơi thật dài rồi mới đi về phía phòng khách.

Cao Lãng rất tự giác ngồi trên sô pha, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên nhìn cô.

Tâm trạng của Lý Nhiễm đã không còn rối bời nữa, chầm chậm đi tới, hỏi: “Anh muốn uống nước hay cafe?”

Cô đi về phía máy lọc nước, Cao Lãng không đáp, cô bèn lấy ly dùng một lần rót cho anh ly nước.

Nước đặt ở bàn trà trước mặt anh, Lý Nhiễm ngồi trên sô pha cách xa anh nhất. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, Lý Nhiễm trầm lặng một lúc, chủ động phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo, “Anh muốn nói chuyện bây giờ hay đợi một lát nữa?”

Cao Lãng nghe thấy lời này, tâm trạng vốn miễn cưỡng nguôi ngoai lại bắt đầu cuồn cuộn, “Em biết tôi không hề kiên nhẫn mà, có những lời không cần tôi lặp lại nữa nhỉ.”

Những lời này cứ nói đi nói lại, anh thực sự rất phiền.

Quả nhiên giống như Lý Nhiễm dự đoán, cô cũng không nói nhiều nữa, đưa ra át chủ bài cuối cùng: “Em sẽ không nhượng bộ quyền nuôi dưỡng Quý Đồng, nếu anh vẫn không chấp nhận, muốn làm thủ tục pháp lý, vậy thì em cũng chỉ có thể sẵn sàng. Em nghĩ có lẽ luật sư đã nói với anh rồi, toà sẽ thiên về người mẹ, càng huống hồ Quý Đồng vẫn luôn theo em, nếu toà hỏi thằng bé, xác suất cao thằng bé sẽ chọn em, lợi thế của anh không lớn. Chỉ là, nếu đi đến bước này, tổn thương với Quý Đồng là lớn nhất, em vẫn mong anh có thể suy nghĩ lại.”

Cao Lãng chưa từng nghĩ, cho dù đến bây giờ, Lý Nhiễm vẫn chọn muốn ly hôn.

“Được thôi, nếu em đã không quan tâm đến thằng bé, vậy thì tuỳ em là được rồi.” Cao Lãng ghét nhất người nào muốn nắm thóp anh, nếu cô đã không để ý đến Cao Quý Đồng, vậy anh cứ thuận theo cô là được.

Chuyện đã đến nước này, Lý Nhiễm từ bỏ sự ảo tưởng cuối cùng. Nói không buồn là lừa dối, bởi vì cô nghĩ anh ít nhất cũng có, dẫu chỉ có chút quan tâm đến Cao Quý Đồng.

Cao Lãng cho rằng cô sẽ buồn, nhưng cô chỉ bày ra vẻ mặt thất vọng.

“Được thôi. Em đã tìm luật sư rồi, chúng ta, gặp ở toà đi.” Lý Nhiễm nói ra câu này, dùng hết sức lực cả người, suy sụp tinh thần sụp vai xuống, không nói nữa.

Cao Lãng muốn nói gì đó, lúc này điện thoại lại đổ chuông, Lý Nhiễm không nhìn anh nữa, một bộ dạng không còn gì để nói.

Anh lấy điện thoại ra xem, là Ứng Thanh Hề.

Khi nhìn thấy ba chữ này, anh sững lại một chút. Đã rất nhiều năm cô ta không gọi điện cho anh, lâu đến nỗi lúc anh nhìn thấy ba chữ này có một loại cảm giác không chân thật.

Lý Nhiễm nghe thấy điện thoại anh reo, từ trên sô pha đứng dậy, khóe mắt thấy vẻ mặt anh đờ ra, cô nhìn anh lâu hơn một chút.

Nhưng rất nhanh cô đã hiểu anh chẳng hề ngẩn ngơ vì chuyện của cô và Cao Quý Đồng, khi cô đi ngang qua anh, không cẩn thận nhìn thấy tên người gọi đến.

Cô trở về phòng, tiếng chuông bên ngoài không reo nữa.

Chưa được bao lâu, cô liền nghe thấy tiếng đóng cửa.

Lý Nhiễm chẳng hề buồn vì chuyện này, ngược lại bừng lên chút hy vọng. Ứng Thanh Hề không có chuyện gì sẽ không tìm Cao Lãng, có lẽ cô ta gặp phải vấn đề gì đó, nếu vấn đề nghiêm trọng, vậy Cao Lãng sẽ không có thời gian dây dưa với cô, chuyện như thế có lẽ còn có chỗ vãn hồi.

Sự việc quả nhiên giống như cô dự đoán, mấy ngày sau Cao Lãng không liên lạc với cô nữa, Cao Quý Đồng thì ở lại chỗ cô vài ngày.

Đợi đến khi Cao Lãng có thời gian nhớ đến đi nữa, Cao Quý Đồng đã được đưa về nhà cũ.

Cao Lãng nghĩ rằng cậu vẫn ở chỗ Lý Nhiễm, nhìn thấy cậu hỏi: “Sao con quay về thế?”

Cao Quý Đồng nói: “Mẹ đưa tôi về, mấy ngày nữa đến đón tôi.”

Cao Lãng nhớ lại cuộc trò chuyện một nửa ngày hôm đó, lại đi tìm Lý Nhiễm. Lý Nhiễm không ở khu chung cư, cũng không ở tiệm, điện thoại không ai bắt máy, nhắn tin cũng không ai trả lời, cả người giống như tự dưng biến mất vậy.

Anh lại về nhà tìm Cao Quý Đồng, Cao Quý Đồng cũng không liên lạc được với Lý Nhiễm, nhưng cậu không lo lắng, bởi vì lúc Lý Nhiễm đưa cậu về đã nói cô muốn đến một nơi, mấy ngày sau mới có thể quay lại.

“Mẹ con không nói cô ấy đi đâu sao?”

Cao Quý Đồng lắc đầu, một đứa trẻ như cậu, Lý Nhiễm chỉ nói có chút xa, không hề nói địa chỉ cụ thể.

“Sao con không hỏi?”

Cao Quý Đồng đáp: “Tại sao tôi phải hỏi?”

Cao Lãng nghẹn lại, vậy mà không thể nghĩ ra còn cách nào có thể liên lạc được với cô. Theo lý mà nói Lý Nhiễm là người trưởng thành, trước khi đi cũng từng nói rõ với Cao Quý Đồng sẽ quay về, nhưng anh vẫn không thể không lo lắng, ngay cả Ứng Thanh Hề gọi điện cho anh cũng có chút phân tâm.

“Cao Lãng, có lúc em thật sự rất hận anh.” Ứng Thanh Hề nghĩ một chút, thấy rằng vẫn nên gọi điện thoại cho Cao Lãng, mặc dù sự tình bởi vì anh mà ra, nhưng anh cũng có ý tốt.

Lòng người không chịu nổi sự thăm dò, nhưng có một số chuyện phát hiện sớm hơn chút cũng tốt hơn sau này phát hiện ra.

Bây giờ Tạ Tư Niên nhìn thấy Cao Lãng cảm thấy anh thực sự tuyệt vời, hỏi anh: “Sao anh nhìn ra thằng cha Trịnh Nghiêm kia không đáng tin? Đây mới đính hôn vẫn chưa kết hôn mà đã muốn ra ngoài ăn vụng rồi.”

Khi đó chẳng qua Cao Lãng là gieo một hạt giống xuống, ai cũng không ngờ sẽ có một ngày bén rễ nảy mầm. Cuối năm, Ứng Thanh Hề bận rộn với làm việc đi công tác, Tạ Tư Niên cũng bận vui chơi khắp nơi, có một ngày diễn viên nhỏ kia bất ngờ gửi ảnh chụp màn hình cho Tạ Tư Niên, vốn nên gửi cho Cao Lãng, nhưng Cao Lãng xoá cô ta từ lâu rồi.

Sau khi Tạ Tư Niên nhận được liên tục mắng chửi mấy câu thô tục, liên lạc trước với Ứng Thanh Hề.

Lúc đầu Ứng Thanh Hề mất đi lý trí, gọi điện cho Cao Lãng nói muốn tìm anh tính sổ, sau khi bình tĩnh lại dứt khoát nói chia tay với Trịnh Nghiêm, sau đó là một loạt chuyện hỗn loạn như huỷ bỏ đính hôn, Trịnh Nghiêm xin lỗi và níu kéo. Tạ Tư Niên và Cao Lãng giúp cô ta rất nhiều chuyện, khi Cao Lãng vừa biết đã xin lỗi cô ta, cô ta không hề có tâm tư để nghe, nổi giận, hỏi anh có hài lòng hay không, lại phá huỷ cuộc sống của cô ta.

Cao Lãng không làm sao giải thích được, chỉ âm thầm giúp cô ta xử lý chuyện kế tiếp, sau đó yên lặng rời đi.

Sau khi Ứng Thanh Hề hoàn toàn bĩnh tĩnh mới xin lỗi anh.

“Xin lỗi, em đã nổi giận với anh, thực ra em nên cảm ơn anh.”

Cao Lãng không để ý lắm, chỉ là cảm thấy mọi việc lại do anh mà ra, “Không sao, ban đầu mọi chuyện chính là vì anh mới xảy ra, em tức giận là phải.”

Ứng Thanh Hề cười khổ, “Mặc dù chính xác là vì anh, nhưng nếu anh ta thành thật với em, sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ.”

Suy cho cùng, đều là cô ta nhìn người không rõ.

“Nói thật thì, không phải anh sớm đã biết anh ta là người như vậy sao?” Lúc này cô ta mới nghĩ đến, lúc đó tại sao anh lại đột nhiên từ bỏ kế hoạch đã bắt đầu từ lâu.

“Không chắc chắn lắm, nhưng chắc 60 đến 70% đi.”

“Xác suất này rất cao.” Cô ta cười chua xót.

“Ừm, nếu anh ta không có ý kiến, có thể cô gái kia đến cả WeChat của anh ta cũng không thêm được.” Chỉ là anh ta cảm thấy nếu cô gái kia không chủ động nữa, suy nghĩ tí tẹo kia của anh ta sẽ tiếp tục chôn vùi.

“Vậy anh thì sao? Lúc đó anh cũng như vậy sao?” Ứng Thanh Hề đột ngột hỏi như vậy, Cao Lãng thoáng sững sờ.

“Đàn ông các anh miệng thì nói yêu một người, nhưng trong lòng có thể nghĩ đến người khác, ngay từ đầu là do chưa từng yêu hay tình yêu vốn dĩ đã rẻ mạt như thế?” Ứng Thanh Hề bắt đầu nghi ngờ, trên thế giới này tồn tại tình yêu không bao giờ thay đổi hay không.

Cao Lãng không có cách nào trả lời Ứng Thanh Hề, bởi vì anh không biết cái gì mới là tình yêu.

Cao Lãng đã từng cho rằng tình yêu của anh đối với Ứng Thanh Hề không bao giờ thay đổi, nhưng lúc cô ta nhiều lần ngoảnh mặt làm ngơ anh đã từ bỏ tình yêu với cô ta. Anh cũng cho rằng anh từng yêu Lý Nhiễm, nhưng khi Ứng Thanh Hề quay lại anh lại từ bỏ Lý Nhiễm.

Anh yêu Ứng Thanh Hề sao? Có lẽ đã từng yêu.

Vậy anh yêu Lý Nhiễm không? Có lẽ cũng từng yêu.

Nhưng anh thật sự yêu Ứng Thanh Hề sao? Thật sự yêu Lý Nhiễm sao? Anh không biết.

Câu hỏi bất thình lình của Ứng Thanh Hề, khiến Cao Lãng nhất thời rơi vào trầm tư. Bởi vì so với vấn đề này, anh muốn biết Lý Nhiễm đi đâu hơn.

Anh càng muốn biết, tại sao Lý Nhiễm muốn ly hôn.

Nhưng anh không có thời gian nghĩ quá nhiều, buổi tối, anh vừa tắm xong, ông quản gia đến gõ cửa phòng anh, “Tiểu Lãng, Quý Đồng sốt rồi.”

Cao Lãng không kịp mặc áo khoác, vội vã đến phòng Cao Quý Đồng.

Bác sĩ gia đình vừa tiêm hạ sốt cho Cao Quý Đồng, khuôn mặt nhỏ của cậu đo đỏ, đôi mắt nhắm lại, mày cau chặt.

Trong lòng anh khó chịu, đi đến cạnh giường, nhìn cậu không biết phải làm sao.

Bác sĩ nói với lão quản gia: “Không sao đâu, chỉ là cảm lạnh thôi, tiêm xong ngủ một giấc sẽ từ từ hạ sốt.”

Cao Quý Đồng chưa ngủ, cảm thấy có người nhìn cậu, mở mắt ra đã nhìn thấy Cao Lãng.

Cậu không còn sức lực, nhìn một cái rồi từ từ nhắm mắt lại.

Cao Lãng nhìn dáng vẻ này của cậu, trái tim thắt chặt lại một cách khó hiểu. Cậu luôn nhảy nhót vui vẻ, bây giờ đến cả hơi sức lườm anh cũng không có.

Cao Quý Đồng tiêm xong, rất nhanh ý thức đã trở nên mơ hồ, chìm vào giấc ngủ sâu. Đã lâu rồi cậu không được ngủ ngon như vậy, trong mơ lưu luyến không muốn rời xa.

Cao Lãng vẫn luôn trông cậu, nghe thấy trong mơ cậu gọi mẹ ơi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi