NHIỄM PHẢI PHEROMONE CỦA EM

Bùi Diễn cao ráo, khí chất lạnh lùng, giọng nói nhẹ nhàng không mang theo nhiều khiêu khích, chỉ như một câu chất vấn đầy nghiêm túc.

Hạc Vọng Lan cho rằng đối phương đang nói về trái bóng, cười ha ha, bảo “coi như mày lợi hại!” rồi tiếp tục vươn tay định cướp về.

Tình huống giằng co tranh chấp lại xảy ra một lần nữa.

Chiêu trò đã bị nhìn thấu, đương nhiên đội lớp 1 sẽ không cho Lạc Hành Vân cơ hội đánh lén từ phía sau, nên cậu lại bắt đầu thong dong đi dạo. Một lát sau, trải qua sự tranh cướp kịch liệt của đám người phía trước, trái bóng đột nhiên lăn đến chỗ Lạc Hành Vân. Cậu nhặt bóng, nhanh tay ném cho Lý Ngộ và tìm được công việc mới cho bản thân – đó là chuyền bóng!

Cậu coi quả bóng kia như một hòn than đỏ lửa, nó vừa chạm tay đã lập tức đánh đi. Mười phút sau, cậu liền tiến hóa thành Kuroko Tetsuya.

Còn sống, là còn chuyền bóng!

Ngay lúc Lạc Hành Vân chuẩn bị kiến thiết một pha chuyền bóng thẳng, Lý Ngộ chạy tới bên cạnh cậu, đè nén lửa giận trong lòng, nói: “Mày có thể đừng chuyền bóng cho người đối diện nữa được không?”

Mắt thấy đội bóng lớp 1 nhao nhao chạy tới khu vực dưới rổ, Bùi Diễn cản phá không thành để Hạc Vọng Lan ghi được điểm, Lý Ngộ như muốn phát điên.

“Người kia là học sinh lớp 1?” Lạc Hành Vân chậm rãi đặt ra nghi vấn.

“Mẹ kiếp, học sinh cùng khối 11 mà mày cũng không nhớ hết mặt?!” Lý Ngộ bực bội.

Lạc Hành Vân không trả lời vấn đề này, chỉ nghiêm túc hỏi hắn: “Làm sao để phân biệt người lớp ta và lớp 1? Tất cả đều ăn mặc gần giống nhau.”

Lý Ngộ: “…”

Nếu không phải Lạc Hành Vân đang mặc chiếc áo khoác của Bùi Diễn khiến Lý Ngộ dè chừng, có lẽ hắn đã tẩn cho người này mười bảy, mười tám phát từ lâu lắm rồi.

Thần thánh từ đâu rơi xuống thế không biết, đúng là quá ngứa đòn!

Lý Ngộ nghiến răng: “Đậu má, về sau tao mà còn chơi bóng với mày, tao sẽ theo họ mày!”

Lạc Hành Vân: “Ấy, khách sáo quá, không cần đâu, thật sự không cần đâu.”

Nhìn vẻ mặt ôn hòa chẳng muốn mất lòng ai của đối phương, Lý Ngộ bật ra một tiếng “đệt” từ tận đáy lòng. Beta này có độc!

Bên này, Lạc Hành Vân và Lý Ngộ như kẻ tha hương gặp được bạn cũ, hăm hở trò chuyện liên mồm. Ở phía trước, Bùi Diễn dẫn bóng xuyên qua tầng tầng lớp lớp phòng thủ, bật người, vươn cánh tay dài nhẹ nhàng đưa bóng vào rổ!

Xoạt!

56:55, hai lớp chỉ còn chênh lệch một điểm mà thôi.

Trận đấu sẽ kết thúc sau chưa đầy một phút nữa. Dù là ở trong hay ngoài sân, bầu không khí đều cực kỳ sôi nổi. Học sinh các lớp khác đã kết thúc giờ thể dục của mình cũng đi vào sân bóng rổ, nên người tụ tập chờ xem kết quả chung cuộc càng lúc càng đông.

Thẩm Thư Ý: “Ha ha, anh Bùi vẫn rất mạnh, cứ tiếp tục như vậy hẳn chúng ta vẫn còn cơ hội.”

Hoắc Tư Minh tháo mặt nạ dưỡng khí xuống: “Lạc Hành Vân! Một phút cuối cùng mày cứ đứng yên tại chỗ đừng nhúc nhích!”

Nghe vậy, Thẩm Thư Ý càng phải nhìn Hoắc Tư Minh với cặp mắt khác xưa. Vào giây phút quyết định thắng bại cuối cùng, người này chẳng những chọn Bùi Diễn làm chủ lực, mà còn ra lệnh khóa chân mắt xích yếu nhất đội – Lạc Hành Vân. Huấn luyện viên Hoắc, nói hay lắm!

Loading...

Thích Vũ cũng kích động theo, giơ tay la lớn: “Lạc thần, cứng lên!!!!!!!!!!”

Lạc Hành Vân vuốt cằm đầy ăn ý, dương dương tự đắc như thể mình là MVP (*) của trận đấu này.

(*) Most Valuable Player: Là người chơi có thành tích tốt nhất đội hay còn gọi là người cân team.

“Đó là chủ lực của đội các cậu à?” Có người qua đường không biết rõ tình hình, bị phong độ “đại tướng” của Lạc Hành Vân thuyết phục.

Thẩm Thư Ý: “…” Beta này có độc! Hắn liếc mắt nhìn theo bóng dáng của Bùi Diễn, cảm thán, tiêu chuẩn nhìn người của anh Bùi quả thực rất không bình thường.

Sau một lúc nghỉ ngơi lấy sức, bóng lại được phát đi. Người giữ bóng thay đổi liên tục, bầu không khí trên sân cực kỳ căng thẳng, ngoài tiếng đế giày cao su ma sát với mặt đất chói tai ra thì không còn một âm thanh chuyện trò nào cả.

Lạc Hành Vân nghe lời đứng yên tại chỗ, thầm cổ vũ đồng đội cố lên.

Đột nhiên, Bùi Diễn phát hiện mình bị kèm quá chặt, mà người duy nhất hắn có thể chuyền bóng lại là…

“Bộp” một tiếng, Lạc Hành Vân u mê nhìn quả bóng đột nhiên xuất hiện trong ngực mình. Bùi Diễn cố gắng vượt qua người đang kèm mình để tới gần chỗ cậu.

Hạc Vọng Lan hiếu thắng, thấy chỉ còn đủ thời gian để ném một trái bóng liền gào lên với Lạc Hành Vân: “Đưa tôi!”

Rõ ràng là một đôi mắt hoa đào cực kỳ xinh đẹp, thế nhưng khi trầm xuống lại mang theo sự tăm tối đến điên cuồng. Phần lớn thời gian tiếp xúc, Hạc Vọng Lan đều dùng ánh mắt ôn hòa ngắm nhìn Lạc Hành Vân, hiếm khi lộ vẻ đe dọa rõ ràng như vậy, nên lúc này cậu không khỏi cảm thấy rợn người. Nếu cậu không chuyền bóng cho người kia, kết quả nhận được là gì, đối phương đã viết rõ ràng trên mặt.

Bùi Diễn không nói năng gì, lặng lẽ vươn cánh tay dài để tạo thế giằng co. Trên gương mặt trắng trẻo đẹp trai của hắn, mồ hôi liên tục chảy xuống rồi nhỏ giọt dưới cằm. Hắn dùng đôi mắt tối đen sâu thẳm nhìn chăm chú vào Lạc Hành Vân.

Phút chốc, trên sân bóng hình thành một tam giác: Hạc Vọng Lan – Lạc Hành Vân – Bùi Diễn.

Vấn đề Lạc Hành Vân “theo phe nào” vẫn luôn mơ hồ không rõ, lúc này triệt để được phơi bày.

Lạc Hành Vân ôm bóng, trán nhỏ xuống một giọt mồ hôi, chậm rãi đảo mắt qua hai Alpha mạnh mẽ trước mặt. Đột nhiên, cậu bất ngờ sải rộng bước chân!

Khi cái người mờ nhạt kia không coi ai ra gì vọt qua Hạc Vọng Lan và Bùi Diễn, cả trong lẫn ngoài sân bóng lập tức rơi vào yên tĩnh. Sau đó, một tiếng gào đột ngột vang lên: “Lạc thần! Ba bước lên rổ! Ngả người 45 độ!” – Là Hoắc Tư Minh.

Lạc Hành Vân đã nghe được. Cậu đón tia nắng chói mắt hắt ra từ sau đám mây đen, nhắm hai mắt lại, dùng tất cả sức lực để đạp đất bật người lên!

Quả bóng đập vào bảng gỗ, bắn ngược ra mép rổ sắt, liên tục quay tròn.

3, 2, 1…

Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, quả bóng vèo một cái lăn vào trong rổ.

“Vào!!!!!!!” Thích Vũ thét chói tai!

“Người anh em, mày được lắm!!!!!!!” Hoắc Tư Minh ôm mặt nạ dưỡng khí, đứng lên chạy vọt vào sân bóng, ôm lấy Lạc Hành Vân.

“Trâu bò quá!!!!” Trương Lượng cũng nhảy lên người cậu.

Trong tiếng hoan hô vang vọng cả khán đài, bốn người nhóm tự kỷ ôm nhau, lệ nóng doanh tròng. Đây là lần đầu tiên Beta bọn họ ghi được điểm trên sân bóng rổ!!!!

Trên thân có vài người đang đu bám, Lạc Hành Vân thở hổn hển, đầu óc choáng váng quay cuồng: “Thật hay giả đấy? Tao ném vào à?”

“Giả.” Thẩm Thư Ý đi tới theo trọng tài, đẩy gọng kính vàng trên mắt, vẻ mặt vô cùng phức tạp: “Cậu ôm bóng chạy.”

Lạc Hành Vân: “Đâu có đâu, tôi bước đúng ba bước mà.”

“…” Thẩm Thư Ý: “Mọi người đều biết, trong ba bước lên rổ chỉ có hai bước chạy.” Bước cuối cùng phải nhảy lên.

Lạc Hành Vân sửng sốt: “Không phải chứ.”



Kết quả, trận đấu kết thúc với điểm số 58:55 bằng quả ném phạt của Hạc Vọng Lan.

Nếu trên đời có gì thảm hơn cả thất bại thì hẳn là sự thất bại ập đến sau khi tưởng mình đã chiến thắng. Mọi người vốn chuẩn bị tốt tinh thần thua cuộc, nhưng bất ngờ như thế đột ngột xảy ra, tinh thần lập tức hoàn toàn suy sụp, chẳng những ủ rũ mà còn dâng lên vài phần oán giận.

“Tao bảo này, sao mày lại trâu bò như vậy, đậu má, đáng tin một lần khó đến thế à?” Lý Ngộ đi đến vị trí cách Lạc Hành Vân không xa, đập mạnh quả bóng về phía cậu. Nhưng vừa ra tay hắn đã hối hận. Bọn họ chơi bóng thường xuyên, đập tới đập lui cũng quen rồi. Với tốc độ và khoảng cách này, người đối diện sẽ dễ dàng đỡ được. Nhưng Lạc Hành Vân lại không như vậy. Cậu không hề có ý định đón bóng mà chỉ giơ tay che mặt theo bản năng, đồng thời co nửa thân trên để né tránh.

Lần đầu tiên Lý Ngộ nhận ra, tuy người nọ trông có vẻ cao, nhưng thực ra… lại hơi bé nhỏ.

Ngay khi bóng sắp đập vào người Lạc Hành Vân, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một bàn tay tràn đầy sức mạnh với những khớp xương cứng cáp rõ ràng.

“Bộp” một tiếng, quả bóng bị người kia đỡ được.

Vì cú đỡ bóng quá đột ngột, không hề có bất cứ động tác giảm xóc nào, nên âm thanh vang dội kia khiến Lý Ngộ và Thẩm Thư Ý cảm thấy ê răng.

Bóng đang bay với tốc độ cao nháy mắt dừng khựng lại. Bàn tay kia tay quá to, chẳng những không làm bóng rớt xuống mà còn dễ dàng khống chế, giữ nó dừng ngay trước mặt Beta.

Bùi Diễn thản nhiên lườm Lý Ngộ, nghiêng mặt hỏi Lạc Hành Vân: “Cậu không sao chứ?”

Từ sau khi lên rổ, Lạc Hành Vân đã cảm thấy đầu váng mắt hoa. Lúc này, vừa bỏ tay xuống, môi cậu chợt run run có vẻ như cực kỳ hoảng hốt: “À, lớp trưởng, xin lỗi…”

Nói xong, người cậu mềm nhũn, trực tiếp khuỵu hai chân xuống.

Bùi Diễn nhanh chóng kéo tay Lạc Hành Vân. Đối phương đứng không vững, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo, đầu gối gập lại như sắp sửa quỳ xuống đất.

Lý Ngộ nguôi giận hơn một nửa: “Cậu nói là được, cần gì phải quỳ?”

Một tay không đủ giữ người kia đứng vững, Bùi Diễn cúi người ôm lấy thắt lưng đối phương, đỡ cậu lên. Vòng eo thiếu niên gầy gò mảnh khảnh, áo khoác của hắn hệt như một lá cờ lồng vào cái cán cờ.

Thắt lưng và cổ tay truyền đến một luồng sức mạnh vô cùng đáng tin cậy, nhưng Lạc Hành Vân vẫn không thể giữ thăng bằng. Cậu đã sắp mất đi ý thức, trời đất trước mắt liên tục xoay tròn, tay chân lạnh toát, cả người ướt đẫm mồ hôi như vừa được vớt từ dưới nước lên.

Lý Ngộ nhìn mà choáng: “Anh Bùi, chuyện này không phải do tao làm đâu.”

“Đưa xuống phòng y tế đi.” Thẩm Thư Ý nhìn qua đã thấy mình không giúp gì được.

Bùi Diễn gần như ôm lấy Lạc Hành Vân: “Có đi nổi không?”

“Nhường đường một chút! Nhường đường một chút!” Thích Vũ giơ cao hộp sữa socola có độ ngọt cao chen qua đám người, cắm sẵn ống hút đưa sang cho Lạc Hành Vân. Thấy người kia không phản ứng, cậu liền nhét vào tận tay đối phương, nâng cao lên, thúc giục: “Mau uống!”

Nhưng giây tiếp theo, cánh tay kia lại buông thõng xuống, hệt như chủ nhân của nó là một con búp bê vô tri vô giác.

“Đậu má!” Thích Vũ vội bắt lấy hộp sữa socola đang trên đà rơi xuống. Cậu quen Lạc Hành Vân đã nhiều năm nhưng chưa từng thấy người kia phát bệnh nặng đến vậy, trong phút chốc, cậu thực sự chẳng biết phải làm sao.

Bùi Diễn quay sang hỏi: “Chỉ cần uống cái này là được à?”

“Thường là như thế!”

Bùi Diễn không nói năng gì, một tay ôm thắt lưng Lạc Hành Vân, để đối phương tựa vào lòng mình; tay còn lại nhẹ nhàng nắm cằm cậu, dùng ngón trỏ và ngón cái bóp cho miệng cậu hé ra thành một khe nhỏ.

Đôi môi khô nứt hé ra, bên trong vừa ấm áp lại vừa ẩm ướt.

“Há miệng.”

Trong mơ màng, Lạc Hành Vân nghe thấy một giọng nói trầm thấp lành lạnh vang lên bên tai. Sau đó, cậu liền nghe lời há miệng theo bản năng.

Bùi Diễn cầm hộp sữa socola Thích Vũ đưa tới, đặt ống hút vào miệng Lạc Hành Vân. Thích Vũ lo lắng châu đầu vào nhìn, chỉ sợ người kia không còn khả năng tự nuốt nữa.

Vài giây trôi qua, hai hàm răng đều đặn mới nhẹ nhàng cắn vào ống hút. Lạc Hành Vân tựa chiếc cằm nhỏ lộ ra dưới mái tóc rối bù lên vai Bùi Diễn, cố gắng hút sữa.

“Cậu ta bị bệnh gì đấy?” Lý Ngộ tò mò hỏi.

“Huyết áp thấp với hạ đường huyết, không ăn no là sẽ xỉu luôn.” Thích Vũ nhìn đồng hồ: “Chắc hôm nay chơi bóng mất nhiều thể lực nên mới đói sớm hơn bình thường.”

“Đói bụng à…” Lý Ngộ cảm thấy tình cảnh hiện giờ hơi bị làm quá. Thẩm Thư Ý không kém hiểu biết như hắn, mở miệng giải thích: “Huyết áp thấp trường kỳ còn dẫn đến thiếu máu cơ tim.”

Bùi Diễn vẫn luôn rũ mắt, chăm chú nhìn thiếu niên tóc vàng nằm trong ngực mình, nghe thế bỗng ngẩng đầu hỏi Thích Vũ: “Tình trạng của cậu ấy có nghiêm trọng không?”

“Chuyện này thì tôi không biết. Lạc thần chưa nhắc tới bao giờ.”

Thích Vũ thành thật trả lời xong, đột nhiên cảm thấy vô cùng kỳ quái, sao Lạc thần lại dựa vào ngực lớp trường để uống sữa vậy kìa?

Quào, vào đội bóng đúng là một chuyện tốt, chơi bóng có thể thắt chặt tình bạn giữa những người đàn ông!

Lúc này, đầu óc Lạc Hành Vân đã tỉnh táo hơn nhiều. Bản năng cầu sinh khiến cậu hút rất mạnh, năm giây đã xử lý hết hộp sữa socola. Dạ dày nặng trĩu truyền hơi ấm ra khắp toàn thân, xua tan cảm giác lạnh toát ở chân tay.

“Còn không?” Cậu ngọ nguậy đầu trong ngực Bùi Diễn, đôi mắt vốn sáng lấp lánh giờ lại lộ vẻ mê man, phản ứng cũng vô cùng chậm chạp. Nếp gấp mí mắt của cậu rất sâu, phần đuôi tách thành hai đường tinh tế, trông như dùng bút vẽ ra.

Theo đường mí mắt, Bùi Diễn nhìn lướt tới huyệt thái dương trong suốt của người kia, mở miệng: “Lý Ngộ, lấy hết đồ ăn vặt của mày ra đây.”

Lý Ngộ: “Đệt…”

Bùi Diễn lườm một cái, Lý Ngộ không dám nói lời thô tục gì nữa, đi lục ba lô của mình trong ấm ức. Thẩm Thư Ý ở một bên giám sát hắn.

Đầu óc dần trở nên tỉnh táo, bấy giờ Lạc Hành Vân mới kinh ngạc nhận ra mình đang dựa vào người lớp trưởng. Đối phương vừa chơi bóng rổ, áo sơmi đẫm mồ hôi còn chưa khô hẳn, khiến cho đường nét cơ ngực và cơ bụng hiện lên hết sức rõ ràng, triệt để phô bày một cơ thể Alpha vừa mạnh mẽ lại vừa ấm áp.

Lạc Hành Vân cảm thấy tình cảnh hiện giờ quá gei, bèn vươn tay chống lên vai hắn, cố gắng đứng thẳng dậy.

Bùi Diễn nắm cổ tay cậu đầy lịch thiệp, hỏi: “Đứng vững không?”

Lạc Hành Vân gật đầu.

Bùi Diễn thu bàn tay đang ôm thắt lưng người kia lại, chuyển thành đỡ vai cậu, dìu cậu ra ngoài sân để ngồi xuống nghỉ ngơi.

Hiệu suất làm việc của Thẩm Thư Ý cực cao, không bao lâu sau, hắn đã mang một đống lương thực trưng thu trở lại, chuối, socola, giăm bông, xúc xích, hạt hướng dương, mì ăn liền và đủ loại đồ uống tốt cho vận động khác. Có quỷ mới biết tại sao Lý Ngộ lại mang theo nhiều đồ ăn đến vậy.

Lạc Hành Vân chưa hồi phục hoàn toàn, rõ ràng muốn xé mì ăn nhưng ngón tay lại không chịu hợp tác. Bùi Diễn tự nhiên đi tới, giúp cậu xé vỏ bao bì. Sau đó, hai người phân chia cực kỳ ăn ý, một người bóc vỏ, một người ăn.

“Cậu ăn nhanh thế?” Lý Ngộ trợn mắt.

Bất cứ cái gì rơi vào tay Lạc Hành Vân cũng đều biến mất sau chưa đầy mấy giây. Quan trọng là tướng ăn của người này còn vô cùng nhã nhặn, nhìn sao cũng thấy cực kỳ quỷ dị.

Thẩm Thư Ý liếc hắn một cái, thằng ngu mày không hề biết vấn đề mấu chốt nằm ở đâu. Mở to mắt nhìn anh Bùi đang kiên nhẫn đưa đồ ăn vặt cho Lạc Hành Vân kia kìa, đấy mới gọi là quỷ dị hiểu không!

Nếu Thẩm Thư Ý không thân với Bùi Diễn, có lẽ hắn sẽ hoài nghi có phải anh Bùi nhà mình bị Lạc Hành Vân nắm được nhược điểm nào đó.

… Mà không chừng đúng là thế thật.

Nghĩ vậy, ánh mắt Thẩm Thư Ý nhìn Lạc Hành Vân càng lúc càng thâm sâu.



Sau khi ăn gần hết đống đồ ăn vặt, Lạc Hành Vân mới ổn định hơi thở, sắc mặt cũng hồng hào như ban đầu.

Cậu liếm đôi môi nhạt màu, cuối cùng cũng đủ sức nói nốt câu xin lỗi dở dang ban nãy: “Xin lỗi lớp trưởng, tôi không giỏi bóng rổ, hại cậu thua rồi. Tôi không cố ý đâu, tôi quên mất lên rổ phải hai bước chạy một bước nhảy.”

Cậu sợ việc mình ngất xỉu trở thành trốn tội, nên vừa tỉnh lại đã nhanh chóng kiểm điểm bản thân, lên tiếng giải thích với lớp trưởng lớp mình.

Sự việc không thể cứu vãn, nhưng thái độ nhất định phải tử tế.

Bùi Diễn ngồi bên cạnh Lạc Hành Vân, im lặng lắng nghe cậu nói.

Những người khác giới đi ngang qua đều ghé mắt nhìn hắn. Chỉ thấy hot boy trường đẹp trai nhưng nổi tiếng lạnh lùng đang nhìn Beta ngượng ngùng bên cạnh bằng ánh mắt đầy nghiền ngẫm.

Lúc này, bóng tối trong đôi mắt sâu thẳm của hắn thoáng tan đi, trông không lạnh lùng như ngày thường nữa.

“Không sao, tập nhiều là được.” Giọng nói trầm thấp, lành lạnh và bình thản của hắn vang lên: “Lần sau tôi dạy cậu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi