NHIỄM PHẢI PHEROMONE CỦA EM

Sáng ngày kế tiếp, toàn bộ học sinh có mặt tại trường Lục Sắc đều tập trung tham dự buổi lễ kết thúc khóa quân sự. Giữa trưa cùng ngày, bọn họ ngồi xe trở về trường học.

Lạc Hành Vân kéo theo bao lớn bao nhỏ hoa hồng, trở thành nam sinh được chú ý nhất trường Trung học Nam thành phố. Nhóm tự kỉ cũng được thơm lây, hùng dũng trái một bó, phải một bó. Lý Ngộ nhìn cũng ghen tị không thôi: “Gì thế nhỉ, sao lại có nữ sinh tỏ tình với bọn nó chứ?”

Thẩm Thư Ý lặng lẽ đẩy gọng kính viền vàng, đúc kết bằng bốn chữ: “Gà chó lên trời.”

Lâm Chi Chi ở một bên phát trực tiếp bằng điện thoại di động: “Đây là Đài Truyền hình Nam thành phố. Sáng nay, tân ứng cử viên cho vị trí hotboy trường – Lạc Hành Vân – mang theo mấy ngàn đóa hoa hồng hồi hương, gây ra tiếng vang cực lớn. Chúng ta hãy nghe đương sự chia sẻ đôi điều.”

Lạc Hành Vân: “Trực tiếp à?”

Lâm Chi Chi: “Đúng.”

Lạc Hành Vân: “Vậy thì chẳng có gì hay để nói.”

Lâm Chi Chi: “Xin hỏi hoa hồng này do ai tặng? Bạn trai? Hay bạn gái?”

Lạc Hành Vân liếc nhìn Chư Nhân Lương đang đứng không xa: “Fan góp! Fan góp!”

Lâm Chi Chi: “Fan nào? Có lòng đến vậy? Chẳng phải tối qua cậu không chịu nhận hoa sao?”

“Đừng quay đừng quay!” Lạc Hành Vân tức đến khó thở, vội vàng che ống kính, nhanh chóng chui vào xe trường.

Lâm Chi Chi đành quay vài cánh hoa rơi rớt ở ven đường, tỉnh bơ nói: “Đương sự tuyên bố đây là tác phẩm của fan. Xem ra tân hotboy rất nổi, năng lực và tài lực của fandom sau lưng cực mạnh, hoàn toàn có thể chặn đứng liên minh được hình thành từ hai phe đối địch lâu năm của Chủ tịch Hội Học sinh Bùi Diễn và anh đại Hạc Vọng Lan. Đội ngũ hotboy khu vực phía Nam thành phố sắp có thêm một nhân tố mới. Tôi là MC Lâm Chi Chi, bản tin sáng nay kết thúc ở đây. Xin chào và hẹn gặp lại.”

Vì mang theo quá nhiều hoa hồng nên Lạc Hành Vân chỉ có thể ngồi một mình ở hàng ghế sau. Trông cậu hệt như một bác nông dân trồng hoa không tìm được nguồn tiêu thụ.

Hoắc Tư Minh đi tới: “Ê, hay mày chia cho tao một ít đi.”

Lạc Hành Vân trở nên cảnh giác: “Hử? Mày nói cái cức gì đấy.”

Hoắc Tư Minh: “Hoa này rất nhanh héo đúng không? Tranh thủ còn tươi chia cho mỗi người một ít, bọn tao có thể cầm đi tỏ tình với nữ sinh. Như thế gọi là tái sử dụng, bảo vệ môi trường.”

Lạc Hành Vân kinh ngạc: “Mày định tỏ tình với ai?”

Hoắc Tư Minh: “Còn chưa nghĩ ra.”

“Cút.” Lạc Hành Vân dùng cả người che chắn đống hoa hồng, bảo vệ vô cùng chặt chẽ: “Đây là người ta tặng tao! Một đóa cũng không cho!”

Hoắc Tư Minh muốn bóp chết Lạc Hành Vân: “Đưa tao 3 tệ!” (1)

(1) Cư dân mạng TQ có lan truyền câu chuyện về một bí kíp đòi nợ thành công 100%. Trước khi đòi nợ phải mùi mẫn nói câu “tao yêu mày” chờ bên kia nói “cút” thì lập tức đáp “đưa tao 3 tệ, từ nay chúng ta sẽ như chưa từng quen biết”. Vậy đấy các bạn -_- bé Hoắc hề hước nhỉ =_=|||

Kết quả của việc chổi cùn đấu với rế rách là Hoắc Tư Minh đẩy Lạc Hành Vân ra, chụp một ghế chất đầy hoa hồng, đăng lên trang cá nhân kèm caption chỉ có duy nhất một emoji hoa hồng. Sau đó chờ nhận một đống phản hồi của người không biết sự thật kiểu: “Ôi, nhiều hoa hồng thế, Tiểu Hoắc tỏ tình với ai à? “Ê, nhiều hoa hồng vậy, ai tỏ tình với Tiểu Hoắc thế?” hòng thỏa mãn chút hư vinh của thiếu niên.

Thích Vũ cho Hoắc Tư Minh một like, quay đầu phỉ nhổ: “Mày quá chậm chạp.”

Tối qua Tiểu Thích đã lén Lạc Hành Vân chụp một tấm ảnh hoa đầy giường để đăng lên trang xã hội lấy le rồi!

Kẻ được tỏ tình giả thì điên cuồng khoe mẽ show ân ái, người được tỏ tình thật thì im lặng nhìn bạn trai mình lên xe, thậm chí còn lo cả hai sẽ bị Chư Nhân Lương tóm cổ.

Hôm nay Bùi Diễn mặc một chiếc hoodies màu đen. Nhìn thấy Lạc Hành Vân ngồi giữa đống hoa hồng ở hàng ghế cuối, hắn chậm rãi đi tới.

Khi hắn đi ngang qua, vừa lúc Thích Vũ mở diễn đàn địa phương ra để đọc tin tức. Ngay sau đó, Tiểu Thích ngạc nhiên hô lên: “Ê ê ê chúng mày mau xem! Mấy thằng này!”

Cậu giơ điện thoại cho bạn bè mình xem, tất cả đều thi nhau tặc lưỡi: “Đáng đời.”

“Đâu đâu tao xem!” Lạc Miêu Miêu đứng lên tỏ vẻ muốn xem.

Thích Vũ đưa luôn điện thoại cho cậu: “Mấy thằng này bị lột chỉ còn mỗi quần lót rồi bị dán lên cây bằng băng dính trong suốt, trên cổ còn treo tấm bảng, nói mình mưu đồ xâm hại Omega, cầu xin các chú cảnh sát đến dẫn về đồn. Tao nói mà, làm chuyện xấu nhất định sẽ bị chồng người ta tìm đến cửa trả thù.”

Loading...

Lạc Hành Vân nhìn năm người bị trói gô vào hàng cây ven đường, quay đầu nhìn Bùi Diễn bằng vẻ mặt rất là khó hiểu.

Ở hàng ghế cuối, cách một đống hoa hồng, Bùi Diễn đang ngồi với một tư thế đầy tao nhã, tay chống cửa sổ, mũ trùm kín đầu, im lặng nhìn về phía cậu.

Ánh mặt trời vàng vàng đỏ đỏ sau lưng phủ lên người hắn, khiến hắn hệt như một cành hồng nguy hiểm nhất, mà cũng ma mị, quyến rũ nhất.

Lạc Hành Vân phát điên rồi.

Cậu lấy điện thoại di động ra.

Kiếm thánh Vật lý: Lão Bùi!

LEVIATHAN: Ơi.

Kiếm thánh Vật lý: Có phải cậu làm không!

LEVIATHAN: Đoán xem.

Kiếm thánh Vật lý: Đệt mợ! Thế này có phạm pháp không!

LEVIATHAN: Chỉ phơi gió trên cây một lúc thôi mà.

LEVIATHAN: Khi bọn nó nhặt xác, chẳng phải cũng thường xuyên làm thế với Omega sao.

Đùa bỡn người khác mà không hề mảy may thương hại, xóa dấu vết sạch sẽ xong thì ném ra bên ngoài, có khi ngay cả quần cũng không mặc giúp.

Kiếm thánh Vật lý: Nhưng giờ chân cậu còn đeo xích điện tử! Có bị tra ra không?

LEVIATHAN: Yên tâm.

Hắn đã xóa sạch dấu vết tiếp xúc với mấy kẻ kia ở trên mạng rồi. Nơi hắn chọn cũng không có camera. Khả năng bại lộ duy nhất chính là xích cổ chân, nhưng tối qua hắn không bùng nổ chỉ số Alpha.

LEVIATHAN: Chỉ đánh bình thường thôi.

LEVIATHAN: Không phát tán pheromone gì cả.

Kiếm thánh Vật lý: Cậu bỏ mũ ra.

Bùi Diễn cứng người.

Kiếm thánh Vật lý: Cậu bỏ mũ trùm đầu ra!

Lạc Hành Vân nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Bùi Diễn cũng nhìn cậu trong chốc lát, sau đó ngoan ngoãn gạt mũ ra sau.

Ngay khi gương mặt đẹp trai không góc chết lộ ra, Lạc Hành Vân phát hiện khóe miệng đối phương bầm tím, ngoài ra còn có một vết thương rất rõ ràng.

Đồng tử của Lạc Hành Vân co lại, trái tim đập với tốc độ kinh hoàng.

Người kia cứ luôn như vậy, ở nơi cậu không thấy được, im lặng chiến đấu vì cậu, âm thầm bị thương vì cậu.

Cứ luôn như vậy.

Mà cậu, lại chẳng làm được việc gì, thậm chí còn không thể chạm vào hắn được.

Hai người nhìn nhau cách một chiếc ghế đầy hoa.

Sau đó Lạc Hành Vân quay đầu, giơ tay vuốt ve bóng dáng đối phương phản chiếu lên mặt kính xe.

Ngay vị trí vết thương.

Cậu nhắm mắt lại, lông mi khẽ run lên, nghiêng người, hôn lên cái bóng đầy thành kính.

Như một tín đồ hôn thánh thần.

Bùi Diễn nhìn không chớp mắt.

LEVIATHAN: Trách nhiệm.

Gõ xong chữ này, hắn đội mũ lên một lần nữa, ẩn mình giữa ánh nắng chói lòa.



Xe trường trả học sinh tại các điểm cố định trong thành phố.

Bùi Diễn xuống ở trạm đầu tiên.

Khi Lạc Hành Vân xuống ở trạm gần khu phố quán bar, hắn cũng vừa chạy tới, giúp đối phương mang hoa hồng về nhà.

Lạc Phong còn chưa tỉnh ngủ, nhìn nhà mình chật kín hoa hồng, sợ đến mức ba lần bốn lượt tưởng đang mơ, điên cuồng véo tay mình, đồng thời nháy mắt ra hiệu với Lạc Hành Vân, ý bảo: Ai đây? Hoa này là sao? Cậu ta tặng à? Cậu ta tên gì nhà ở đâu quan hệ của hai đứa thế nào???

Lạc Hành Vân nhanh chóng kéo Bùi Diễn ra ngoài. Một là cậu sợ Lạc Phong lườm rớt tròng mắt, hai là nhà cậu quá nhỏ, lại bừa bộn, nên hơi ngại để Bùi Diễn xem.

“Người vừa rồi là anh cậu?” Bùi Diễn tỉnh bơ hỏi.

“Ừ.” Lạc Hành Vân xấu hổ gãi đầu, lại bổ sung một câu: “Anh ruột.”

“Cậu ở chung với anh ta?”

“Ừ.” Lạc Hành Vân chỉ biết nhả ra từng chữ một.

Nhìn cậu mặt đỏ tai hồng, Bùi Diễn cũng không hỏi nữa: “Tôi đã hẹn chuyên gia chuyên khoa ABO hội chẩn, cậu thu xếp đi, tôi đi cùng cậu.”

“Chuyên gia hội chẩn? Vậy đi nhanh lên!”

Lạc Hành Vân dẫn đầu chạy ra ngoài hẻm nhỏ, vội vàng muốn thoát khỏi trận bùng nổ vì yêu sớm này. Ở phía sau, Bùi Diễn không nhanh không chậm đi theo, giương mắt nhìn về phía cửa sổ nhà cậu mấy lần, ánh mắt hơi tối đi.



Hai người vội vàng chạy tới bệnh viện Số 1. Lạc Hành Vân lại tiến hành kiểm tra tổng thể…

Hạng mục cần kiểm tra rất nhiều. Bùi Diễn vô cùng kiên nhẫn. Đợi đến hơn ba giờ chiều, hắn mới bảo muốn mua đồ ăn vặt nên phải ra ngoài một chuyến. Lạc Hành Vân ngồi ở sảnh lớn chờ kết quả, xuyên qua cửa sổ thủy tinh có thể nhìn thấy đối phương tay trái xách túi plastic, tay phải cầm thêm một bó hoa về.

“Lại hoa.” Cậu nghĩ.

Nhưng sau khi đi vào sảnh chính, Bùi Diễn lại lập tức đi tới khu nội trú ở tòa nhà phía sau.

“Đậu má! Không phải tặng mình!” Lạc Hành Vân trợn mắt há hốc miệng, nắm chặt tay vịn, nhảy lên theo bản năng.

Vì thế, trong tòa nhà bệnh viện, một Alpha trẻ đẹp tay cầm hoa tươi không nhanh không chậm đi ở phía trước; một thiếu niên lén lút núp sau cột nhà, thùng rác, hộ sĩ linh tinh để bám theo.

Hai người một trước một sau đi thang bộ lên tầng mười một.

Bùi Diễn nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng mà quen thuộc tiến vào phòng bệnh số 1153.

Lạc Hành Vân cũng đi qua, dán mặt lên cửa sổ thủy tinh, đảo mắt nhìn quanh một lượt.

Trên giường bệnh là một cô gái với làn da tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, trên người nối một đống dây ống lằng nhằng. Bùi Diễn xắn tay áo, bỏ bó hoa đã khô trên đầu giường cô đi.

Alpha đặc biệt tinh tường. Ngay giây phút Lạc Hành Vân nhìn vào, hắn đã nhận ra. Hắn im lặng rũ mắt, vờ như chẳng có chuyện gì mà cầm bình hoa đi thay nước.

Lạc Hành Vân nhìn lén trong chốc lát, cũng không thấy có gì hay ho. Mãi đến khi bị chị hộ sĩ nhìn bằng ánh mắt kỳ quái, cậu mới lắc mình dán sát lên vách tường, nhích vài bước rồi xoay người bỏ chạy.

Khi Bùi Diễn xuống sảnh chính, Lạc Hành Vân đã ngồi ngay ngắn ở chỗ chờ.

“Sao sắc mặt kém thế?” Bùi Diễn quan sát cậu.

“Phải không… đâu ra.” Lạc Hành Vân quanh co trong hoảng hốt.

Lạc Hành Vân đang có rất nhiều nghi vấn. Ví dụ như cô gái kia là ai? Cô ta như vậy, tại sao cậu còn tặng hoa? Cậu và cô ta có quan hệ như thế nào? Nhưng lớp trưởng chưa chủ động nhắc nên cậu không dám hỏi.

Vì nếu lớp trưởng hỏi ngược lại “làm sao cậu biết”, hành vi theo dõi của cậu bại lộ rồi.

Người yêu cũng phải tôn trọng quyền tự do của nhau. Cậu chỉ đang ở giai đoạn thử việc, còn chưa chuyển lên chính thức đâu, không thể để lộ mình là loại đàn ông lòng dạ hẹp hòi, khát khao kiểm soát và khống chế được.

Lạc Hành Vân nhận lấy túi đồ ăn vặt Bùi Diễn đưa, vùi đầu vào cánh gà ngâm xả ớt, định vài ngày nữa sẽ tìm cớ hỏi hắn, chính là một cái cớ để triệt để che dấu hành vi ngày hôm nay.



Khi Lạc Hành Vân làm xong toàn bộ kiểm tra, Bùi Diễn mới kể vụ phát tình vào cuối tuần này cho chuyên gia.

Các chuyên gia đều nhất trí: tuổi quá lớn, nội tiết mất cân đối, pheromone dao động kịch liệt, kỳ phát tình hỗn loạn, phân hoá có nhiều nguy hiểm.

Bùi Diễn ở một bên ghi nhớ vô cùng nghiêm túc: “Với tình huống hiện nay của cậu ấy, khi nào thì có thể phân hoá hoàn toàn?”

“Không thể nói chắc được, ngoài chờ đợi thì cũng chẳng còn cách nào khác. Nhưng các cậu phải nhớ, nếu xuất hiện dấu hiệu cần nằm viện, phải đến đây ngay, bằng không sẽ có khả năng nguy hiểm tới tính mạng.”

Lạc Hành Vân vốn cảm thấy chuyện chẳng có gì, nhưng nghe bác sĩ nói nguy hiểm đến tính mạng, cậu sợ tới mức tái cả mặt.

Bùi Diễn nhíu mày: “Phân hoá không đến mức nguy hiểm tới tính mạng đi?”

“Chỉ cần cấp cứu đúng lúc, rất ít người vì phân hoá mà tử vong… Nhưng cơ quan sinh dục không hoàn thiện thì không thể sinh nở được.”

Bùi Diễn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“So với thuốc ức chế, có Alpha giúp đánh dấu tạm thời sẽ khiến tình trạng ổn định hơn. Cậu không cần chờ cậu ấy phát tình, cứ chọn một mốc thời gian cố định để đánh dấu, ví dụ như một tháng một lần, việc này cũng có thể khiến kỳ phát tình của cậu ấy không bùng nổ bất thường.”

“Nhưng phải chú ý, tình trạng của cậu ấy hiện giờ không thể đánh dấu hoàn toàn, nếu không sẽ bị thương.”

Bùi Diễn nghiêm túc “vâng” một tiếng, Lạc Hành Vân ở bên cạnh thì đỏ mặt.

Bác sĩ lại dặn thêm vài câu, bảo Lạc Hành Vân ăn uống nghỉ ngơi cho tốt, bình thường cố gắng đeo khẩu trang để tránh bị pheromone của các Omega khác cuốn vào kỳ phát tình, cũng để ngăn chặn ảnh hưởng từ pheromone của các Alpha khác.

Nói đến đây, bác sĩ nhìn sang Bùi Diễn – vừa vào cửa đã đeo khẩu trang, còn luôn đảm bảo khoảng cách hai, ba mét với Lạc Hành Vân, nói: “Cậu ấy là Omega của cậu đúng không? Sao cậu lại có vẻ như rất sợ bị cậu ấy thu hút?”

“Chúng cháu đang đợi thời kỳ nhạy cảm kết thúc.”

Các chuyên gia tham gia hội chẩn đều cười rộ lên, các bạn trẻ còn rất chú ý.

Ra khỏi bệnh viện, Bùi Diễn đưa Lạc Hành Vân về nhà. Hai người một đi ở cạnh lối đi bộ, một nhảy trên bậc thang các cửa hàng, cách xa biển người buổi tan tầm, lặng lẽ tiến về phía trước. Bùi Diễn thường liếc mắt nhìn Lạc Hành Vân. Có lẽ vì vừa nghe được vài tin không tốt lắm, nên suốt dọc đường đối phương đều lộ vẻ tâm sự nặng nề.

Bùi Diễn đột nhiên dừng bước.

“Lạc Hành Vân.” Hắn gọi: “Chắc không phải cậu đang nghĩ đến chuyện làm sao để đừng liên lụy đến tôi đâu nhỉ?”

Lạc Hành Vân quay đầu, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Bùi Diễn bật ra một tiếng cười khàn khàn: “Không ngờ cậu lại là loại người sẽ lén lút giấu người khác khi mắc bệnh nan y.”

“Không phải!” Lạc Hành Vân phủ nhận: “Nếu mắc bệnh nan y, tôi sẽ ngày ngày trốn học theo cậu đi chơi khắp nơi… Xùy xùy, ai bệnh nan y chứ. Cậu không nghe à, chẳng ai chết vì phân hoá đâu.”

Không biết vì thấy Lạc Hành Vân phấn chấn lên hay do nghe cậu bảo “ngày ngày trốn học theo cậu đi chơi khắp nơi” mà đáy mắt Bùi Diễn chợt đong đầy vui sướng.

Lạc Hành Vân đá cục đá dưới chân: “Nhưng mà… Không sinh không đẻ này kia, cũng quá kém rồi, làm sao đây.”

“Ồ? Nghĩ cho tổ tông nhà tôi như vậy?”

Lạc Hành Vân nhỏ giọng lầu bầu: “Đâu ra. Chỉ là cảm thấy hơi thảm, là một Omega dị dạng, rất có thể sẽ bị ghét bỏ.”

Nói xong cậu lại liếc về phía Bùi Diễn: “Lớp trưởng, cậu có chấp nhận chuyện vợ mình không thể sinh con không?”

Hai mắt Bùi Diễn tối đi: “Vợ tôi à…”

“Tôi không nói tôi! Tôi đang giả sử! Giả sử!” Tiểu Lạc muốn lấp liếm, sốt ruột giải thích: “Giả sử cậu nghe nói vợ mình không thể sinh con, cậu có lợn cợn trong lòng không? Tôi chỉ muốn phỏng vấn cậu, nhằm hiểu thêm về tâm lý thông thường của Alpha thôi.”

Cậu còn quá trẻ. Với cậu, sinh con dưỡng cái vẫn là một chuyện rất xa xôi, thậm chí gần như là chuyện kiếp sau. Dù bác sĩ ba lần bốn lượt nói với cậu rằng cậu có vấn đề, nhưng cậu cũng không để ý. Bởi vì cậu lớn bằng này, căn bản chưa từng nghĩ có thể tự sinh con.

Nhưng bây giờ cậu là bạn trai Omega của người kia, cậu sợ đối phương để ý.

Cậu liều mạng đuổi theo Bùi Diễn, mong một ngày có thể sóng vai đứng bên cạnh hắn.

Nhưng ngay cả một cơ thể khỏe mạnh cậu cũng không có được.

Vì thế, cái tin tức vốn chẳng chút ý nghĩa kia đã biến thành một tin dữ khiến cậu đau lòng.

Bùi Diễn đút tay vào túi, đứng giữa biển người, nhắm mắt nghiêm túc suy nghĩ một phút đồng hồ.

Lạc Hành Vân chờ phán quyết không khỏi bi phẫn ngập lòng: “Sao cậu nghĩ lâu thế, vẫn chưa nghĩ xong à?!”

Nghe đối phương thúc giục, lông mi Bùi Diễn khẽ run. Khi mở mắt, ánh nhìn của hắn mông lung như vừa trải qua một giấc mộng dài. Hắn nói: “Nghĩ xong rồi.”

“Cậu nghĩ thế nào?”

“Tôi nghĩ, trong giáo đường, Omega của tôi mặc vest trắng, cùng tôi bước trên thảm đỏ. Tôi nắm tay cậu ấy tuyên thệ, tay cậu ấy thật trắng và ấm áp.”

“Tôi nghĩ, cậu ấy làm việc ở phòng bên, còn tôi ngồi trước cửa sổ sát đất trong phòng khách vẽ tranh. Dưới ánh dương rực rỡ, chú chó nhỏ chúng tôi nuôi đang lăn lộn trên mặt cỏ.”

“Tôi nghĩ, chúng tôi sẽ có một bữa tối lung linh ánh nến, uống chút rượu vang, sau đó tôi chơi dương cầm, cậu ấy gõ snare.”

“Tôi nghĩ, khi tôi sinh bệnh, cậu ấy ngồi bên giường chăm sóc cho tôi, lại nằm trên người tôi mà khóc đến đỏ cả mắt, nhìn thật đau lòng.”

Lạc Hành Vân ngạc nhiên: “Trí tưởng tượng của cậu phong phú nhỉ… Nhưng tôi bảo cậu nghĩ về chuyện vợ mình không có khả năng sinh con cơ mà?”

“Đúng vậy.” Bùi Diễn nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình: “Nhưng mỗi khi nghĩ đến vợ mình, tôi chỉ có thể nghĩ đến những chuyện thật hạnh phúc.”

Tất cả thiếu sót, ngay trong nháy mắt cậu xuất hiện, đã trở nên dễ dàng bỏ qua.

Tựa như chẳng ai vì việc nhỏ mà bỏ lỡ chuyện cả đời.

Tôi cũng sẽ không vì những khuyết điểm cỏn con mà vứt bỏ cơ hội nắm tay cậu đi hết nhân sinh đằng đẵng.

Một tia pheromone màu xanh nhạt lưu luyến dịu dàng tràn ra từ đầu ngón tay hắn, cẩn thận né tránh tầm kiểm soát của xích cổ chân, hệt như một sợi dây nhỏ xuyên qua đám người ồn ã, mang theo mê muội không gì sánh được, len lỏi vào lòng bàn tay của Lạc Hành Vân.

Tương lai tươi đẹp mà Bùi Diễn hướng tới cũng theo sợi dây rất nhỏ kia, lặng lẽ truyền vào lòng Lạc Hành Vân.

Vì thế, Lạc Hành Vân vừa dõi mắt nhìn về phía trước, vừa tranh thủ lúc không ai nhìn thấy, lén vươn đầu ngón tay quấn lấy sợi dây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi