NHIỄM PHẢI PHEROMONE CỦA EM

Lạc Hành Vân ngơ ngẩn đi đến cửa cầu thang, vừa lúc gặp được Hoắc Tư Minh đang lởn vởn gần đó. Đối phương lên tiếng hỏi: “Vừa nãy mày rúc vào một góc với lớp trưởng để làm gì?”

Chuyện tình cảm đang có trục trặc, Lạc Hành Vân rất không vui: “Mày đứng đây mà còn không thấy được à?”

Hoắc Tư Minh: “…”

Cậu chỉ nghe thấy lão Lạc gọi lớp trưởng là Bùi lão cẩu, lão Bùi cẩu, cẩu lão Bùi mà thôi. Mấy tiếng cẩu mà cũng có thể đảo đi đảo lại thành ba tổ hợp, quả nhiên trở thành bạn trai là có thể muốn làm gì thì làm.

Hoắc Tư Minh tức giận nói: “Thế hôm qua chúng mày làm gì trong ký túc?”

Lạc Hành Vân lơ đễnh đáp: “Chắc vậy.”

Hoắc Tư Minh đá cậu: “Chắc vậy là làm gì hả?”

Lạc Hành Vân kéo tai đối phương, rống lên: “Thì ăn cái bánh que nhân kem sữa! Sau đó cùng đánh cái răng! Sau nữa cậu ấy cổ vũ tao làm bài thi cho tốt! Hết!”

“Thật không?” Hoắc Tư Minh nhìn cậu bằng ánh mắt khó diễn tả thành lời.

Cuối cùng Lạc Hành Vân cũng nhận ra điều không thích hợp: “Ánh mắt của mày kỳ quái lắm nhé.”

Hoắc Tư Minh cẩn thận lựa lời: “Đúng là hôm qua chúng mày không làm gì khác hả?”

“Tao cũng muốn làm những cái khác lắm. Nhưng cậu ấy đưa tao vào phòng, giới thiệu này kia tổng cộng hết có vài phút, hôn môi cũng không đủ được.”

Hoắc Tư Minh do dự đến do dự đi, cuối cùng ấp úng nói: “Nhưng sau khi ra khỏi cửa, lớp trưởng lập tức chạy sang phòng bọn tao tắm nhờ, còn sai lão Thẩm ra tiệm tạp hóa mua quần lót mới.”

Lạc Hành Vân: “…?!”

Phản ứng đầu tiên của cậu chính là: “Nhanh thế, không đến mức ấy chứ!”

Hoắc Tư Minh: “… Cũng phải.”

Đêm qua cậu đã được trải nghiệm sự khủng bố khi Alpha cấp cao tắm nhờ trong phòng. Vì sáng nay Lạc thần còn phải làm bài thi, nên cậu mới không báo chuyện này cho anh lớn nhà họ Lạc. Giờ tìm đương sự điều tra, cậu bỗng nhận ra điểm đáng ngờ ở đây khá lớn. Nếu bản thân lão Lạc cũng không hiểu ra sao, lại còn bình an vô sự vượt qua khoảng thời gian ở chung với lớp trưởng, vậy cậu chỉ có thể căn cứ nguyên tắc giả định vô tội (*), xác định hôm qua Bùi lão cẩu đơn giản là đột nhiên muốn tắm ở phòng ngủ của Thẩm Thư Ý mà thôi. Đó cũng có thể là sở thích quái dị của đám Alpha cao cấp nhỉ?

(*) Giả định vô tội là một trong những nguyên tắc cơ bản, được ứng dụng rộng rãi trong nền khoa học pháp lý hiện đại. Nội dung cốt lõi của nguyên tắc cho rằng mọi nghi can đều vô tội cho đến khi được chứng minh là có tội. Nguyên tắc này được áp dụng trong các cáo buộc của phiên tòa hình sự.

Hoắc Tư Minh không muốn nghĩ ngợi thêm, đệt mợ, hai người bọn họ có quan hệ tình dục không, quan hệ hài hòa hay không hài hòa thì liên quan gì đến cậu. Thế là cậu quyết định bỏ vào phòng học tán gẫu về “Fire Emblem” (*) cùng Thẩm Thư Ý.

(*) Fire Emblem là một trò chơi nhập vai chiến thuật giả tưởng được phát triển bởi Intelligent Systems và được phát hành bởi Nintendo. Được sản xuất và xuất bản lần đầu tiên cho hệ máy Family Computer, loạt bao gồm mười lăm trò chơi chính và ba phần phụ.

Thế nhưng những lời Hoắc Tư Minh nói hôm nay, ngược lại đã gợi lên một suy nghĩ trong đầu Lạc Hành Vân.

Bùi Diễn sẽ chỉ xa cách cậu trong một trường hợp duy nhất – đó là lúc hắn cảm thấy bản thân phản ứng quá mạnh, có khả năng sẽ làm cậu bị thương.

Lần trước cậu thay đổi kiểu tóc, khiến cho các Alpha khác chú ý quá độ, khát khao chiếm hữu của Bùi Diễn bùng nổ, quyết đoán tự động cách ly.

Vậy lần này…

Đến tối qua, trạng thái cảm xúc của Bùi Diễn vẫn rất ổn định.

Mà việc Hoắc Tư Minh vừa kể, chính là lý do khiến đối phương thay đổi thái độ.

Vừa liên hệ với khát khao tình dục mãnh liệt của Alpha, dường như mọi chuyện đã có manh mối rõ ràng.

Nghiêng người cắn bánh que nhân kem sữa trong miệng cậu.

Lấy chiếc áo phông trắng rộng thùng thình trong tủ quần áo ra.

Vô tình mà lại như cố ý dừng ánh mắt trên các phần cơ thể cậu.

Lúc chống tay trên người cậu, phải rất lâu mới đứng thẳng dậy được.

Vuốt ve ngón chân cậu.

Còn cả bàn tay nóng cháy khi cầm bàn chân trần của cậu để giúp cậu đi dép…

Bùi Diễn nói, mỗi câu hắn nói ra đều nghiêm túc.

Bùi Diễn muốn cậu.

Cực kỳ cực kỳ muốn cậu.

Lạc Hành Vân nuốt nước miếng, xoay người nhìn Alpha bên trong cửa sổ.

Bùi Diễn đang ngồi làm bài ở chỗ của mình. Giữa phòng học ồn ào, chiếc sơ mi trắng và vẻ mặt chăm chú của hắn trông an tĩnh đến mức áp lực.

Lạc Hành Vân đã từng gặp Alpha có chỉ số A cao, có ham muốn tình dục biến thái và khao khát phá hoại kinh khủng. Đó là sự cố chấp mà cậu không thể nào hiểu được. Cho tới bây giờ, những ấn tượng về loại biến thái này vẫn là một cơn ác mộng khiến cậu bàng hoàng bừng tỉnh giữa đêm đen.

Bùi Diễn sẽ biến thành như vậy?

Bùi Diễn sẽ đối xử với cậu như thế à?

Cậu không biết nữa.

Nhưng cậu biết, cậu không muốn vì một chuyện còn chưa xảy ra mà cách xa Bùi Diễn.

Loading...

Có lẽ vượt qua dục niệm là một chuyện vô cùng gian nan, nhưng khó khăn này, cậu không thể để đối phương tự gánh vác.

Bọn họ là hai con người độc lập. Cậu không muốn mãi được Bùi Diễn bảo vệ nâng niu, mà khi đối phương khổ sở, sợ hãi và mất mát, cậu lại chẳng làm được gì cả.

Cậu cũng muốn phát huy tác dụng của bản thân, muốn giúp hắn dù chỉ là một phần vạn.

Tình cảm của cậu, không phải chỉ là nói suông.

Lạc Hành Vân do dự trong chốc lát, nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi lạnh, chậm rãi đi vào phòng học. Nhưng chưa tới bục giảng, cậu đã rẽ vào lối đi, bước chân càng lúc càng nhanh, như sợ bản thân sẽ đột nhiên hối hận.

“Lý Ngộ.” Lạc Hành Vân gõ lên bàn học của Lý Ngộ.

Lý Ngộ đang cắn bút lập tức ngẩng đầu: “Gì?”

Lạc Hành Vân lấy một cái bánh xốp Crispy Shark ra, cố gắng giữ bình tĩnh để đối phương không phát hiện ra sự run rẩy trong giọng nói của mình: “Đổi chỗ cho tôi.”

Lý Ngộ nhận hối lộ, vui vẻ nhường chỗ, thu dọn sách giáo khoa xong thì lập tức rời đi.

Sự chú ý của nhóm tự kỷ đổ hết về phía Lý Ngộ. Vài người vui vẻ rủ hắn vào nhà vệ sinh để bồi dưỡng tình cảm, khiến hai bàn phía trước đều trống không.

Ở cuối lớp, Lạc Hành Vân bình tĩnh ngồi xuống dưới ánh nhìn chăm chú của Bùi Diễn.

Không đợi đối phương có phản ứng, cậu đã nhanh chóng thò tay xuống dưới gầm bàn, sờ vào giữa hai chân hắn.

Tiếp xúc quá mức thân mật khiến Bùi Diễn cứng cả người.

“Chỉ vì lý do này?” Lạc Hành Vân đỏ mặt, nhưng hai mắt lại sáng ngời, thể hiện sự kiên quyết không lui bước.

Có tình đương nhiên sẽ có dục.

Hôm qua, không phải cậu không làm… chuyện xấu trên giường của Bùi Diễn.

Bùi Diễn giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của Lạc Hành Vân, bất chấp luống cuống toát lên trong ánh mắt, nhỏ giọng gầm gừ: “Cậu điên à?!”

Chẳng những không chịu rút tay về mà Lạc Hành Vân còn điều khiển ngón giữa dịch chuyển men theo mép quần lót của đối phương.

Đồng phục được may bằng loại vải mỏng, thế nên độ ấm của người kia nhanh chóng thấm vào.

“Đều là đàn ông con trai, có gì ngại đâu?” Giọng nói còn mang theo chút trẻ con của cậu lộ ra một phần khó chịu, ba phần không cam lòng, còn lại đều là cố tình ra vẻ.

Đôi mắt màu hổ phách của cậu mênh mang sương mù, vì xấu hổ mà dâng lên hơi nước, lại vì dũng cảm cùng bướng bỉnh mà không chịu rời khỏi gương mặt đẹp trai kia.

Lần đầu tiên gương mặt lạnh lùng của Alpha xuất hiện vết nứt.

Đôi đồng tử trong veo của Omega co rút lại, lông mi khẽ run lên, cậu cắn môi không nhịn được bật ra một tiếng thở nhẹ.

“Buông ra!” Giọng nói lành lạnh đã trở nên khàn khàn khó nhịn.

Lạc Hành Vân hoặc không làm, hoặc phải làm đến tận cùng. Cậu xoay người về phía Bùi Diễn, tay kia bám vào lưng ghế dựa, ghé sát người sang.

Cơ thể bất động của Alpha hệt như một ngọn núi lửa khổng lồ. Nham thạch sôi sục bên trong cùng sự chấn động của lớp vỏ tưởng chừng như an tĩnh bên ngoài đều cho thấy sắp có một trận phun trào khủng khiếp xảy ra.

Cứ tới gần thêm một centimet, Lạc Hành Vân lại cảm thấy sự kích động muốn bỏ chạy lại tăng lên một phần.

Bản năng đang nhắc nhở cậu phải rời xa Bùi Diễn.

Nhưng cậu cắn răng vượt qua lực cản thật lớn đã thấm sâu vào xương tủy này, nhích dần từng bước, cuối cùng cũng rút ngắn được khoảng cách, tựa đầu lên vai hắn.

Như chú chim mỏi mệt bay về tổ ấm.

Lại như cánh bướm say gió dừng lại trên đầu ngón tay người.

“Tôi giúp cậu.” Lạc Hành Vân vùi mặt vào vai đối phương, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm: “Cứ giao cho tôi.”

Lời này vừa dứt, Alpha đột nhiên nổi bão.

Hắn kéo cánh tay cậu, mạnh mẽ ấn cậu xuống ghế!

Chân bàn và chân ghế ma xát trên mặt đất, phát ra những âm thanh rất chói tai, khiến mọi người trong phòng học đều nghe thấy.

Các bạn học đồng loạt quay đầu.

“Đánh nhau à?”

“Ai?”

“Không biết…”

Lạc Hành Vân ngửa mặt nhìn chằm chằm cái đèn huỳnh quang trên trần nhà, toàn thân cứng đơ, không dám nhúc nhích dù là một chút.

Nửa người cậu vắt vẻo trong không khí, nửa còn lại được Bùi Diễn ôm chặt trong tay.

Bùi Diễn thì đang nằm trên người cậu.

Còn chưa tiếp xúc trực tiếp, thế nhưng khát khao xâm lược mạnh mẽ của Alpha đã như biển áp núi đè, khí thế có thể nghiền nát cả ngàn quân.

Năm ngón tay tóm chặt vai áo của đối phương như cắm sâu vào lòng bàn tay, làm Lạc Hành Vân đau đớn.

Hơi thở gấp gáp mà nóng cháy của người nọ liên tục phả lên cổ cậu.

Thậm chí còn càng lúc càng nặng, tựa như không thể chịu được nữa rồi.

Sự tình phát triển vượt quá dự tính của Lạc Hành Vân.

Cậu hơi tức giận vì Bùi Diễn để tâm vào chuyện vụn vặt mà không để ý đến mình, muốn cho hắn biết rằng cậu không thèm để ý, rằng cậu cũng thích cảm giác thân mật với hắn, rằng đã rất lâu không có ai ôm cậu rồi, cậu thật sự khát khao sự ấm áp khi da thịt kề cận…

Khóe môi khẽ nhếch, Alpha cúi đầu cắn rớt chiếc khăn lụa trên cổ Omega.

Ngay sau đó, chiếc cổ trắng nõn, mượt mà hơn cả vải dệt, trơn tru hơn nước chảy của người nọ lộ ra.

Tuyết đầu mùa tinh khôi như ẩn ngay dưới làn da mịn màng gọi bản năng xấu xa đã thấm vào xương cốt của Alpha trỗi dậy, thúc giục hắn cắn xuống, cắn xuống, cắn xuống.

Thôi thúc hắn xé nát người kia, chiếm hữu cậu, lấp đầy cậu, vấy bẩn cậu.

Lạc Hành Vân há miệng theo bản năng: “Bùi Diễn…”

Trong khoảnh khắc, gông xiềng trói chặt cậu chợt nới lỏng hoàn toàn.

Sau đó, một loạt âm thanh chói tai vang lên.

Bùi Diễn đứng dậy, đi ra ngoài với gương mặt tái mét, không dừng lại một bước.

“Đệt mợ, Bùi thần…”

“Bùi thần đánh nhau với ai?”

“Ngoài Hạc Lan Lan ra, còn ai có thể giơ nắm đấm với Bùi thần.”

Một bàn tay vươn lên từ dưới gầm bàn, bám vào mép bàn, mượn đà để một cái đầu xù nhô lên.

“Lạc thần?”

“Sao lại đánh nhau? Không sao đấy chứ…”

“Có thể là hai vua không chịu ngồi chung một nước?”

Thích Vũ đi vệ sinh về, phát hiện có biến, vội vàng chạy đến đỡ Lạc Hành Vân lên, phủi bụi trên người cậu, kiểm tra quanh thân một lượt: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?!”

Lạc Hành Vân nhìn theo hướng Bùi Diễn rời đi, cảm thấy hồn vía chưa ổn định lại được.



Chiều hôm đó, Bùi Diễn không đi học.

Lạc Hành Vân ngồi tại chỗ, lật qua lật lại cuốn “Sổ tay sức khỏe tâm lý Alpha thời kỳ nhạy cảm”, cố tìm biện pháp giải quyết tình trạng hiện giờ nhưng không có kết quả. Cậu lên mạng tìm kiếm những tin tức liên quan, song chỉ nhận được những thông tin không mấy tích cực, ngoài việc khiến cậu thêm nôn nóng thì chẳng giúp ích được gì.

Trước khi thầy giáo điểm danh, Lạc Hành Vân cất điện thoại đi, gục xuống bàn.

Cậu đã đánh giá thấp thể chất giá trị Alpha cao của Bùi Diễn, tưởng rằng nếu mình giúp hắn giải tỏa, hắn nhất định sẽ vui vẻ, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Thì ra lúc Bùi Diễn không khống chế lại đáng sợ đến vậy.

Gương mặt dữ tợn đến điên cuồng của ba và khuôn mặt đẹp trai của Bùi Diễn chồng lên nhau. Tiếng gào khóc của mẹ cùng tiếng đập phá đồ đạc đánh nát những tháng ngày bình yên lại vang lên trong óc.

Sao lại thành ra như vậy? Sao lại phải tiến hóa thành loại Alpha có tính công kích mạnh thế này? Việc ấy có ý nghĩa gì? Và cậu phải làm gì đây…

Suy nghĩ như hoàn toàn tắc nghẽn.

Cậu phải làm gì bây giờ?

Rời xa Bùi Diễn, rời xa Bùi Diễn, rời xa Bùi Diễn.

Đây là bản năng, là phản ứng đơn giản nhất, trực tiếp nhất, cũng phù hợp với tính chất sinh vật và xã hội nhất. Cậu là con người, thiên tính là tránh hại tìm lợi. Cậu còn là một con người đầy lý tính, quyền lợi bản thân vĩnh viễn ở vị trí tối cao.

Nhưng… Bùi Diễn thì sao?

Có lẽ hắn sẽ đuổi theo.

Cũng có thể hắn sẽ buông tay.

Mà sau khi buông tay, hắn sẽ thế nào? Tìm một Omega khác, cắn cậu ta, ở bên cậu ta cả đời à?

Lạc Hành Vân giơ tay đỡ trán.

Khả năng này, chỉ vừa nghĩ đến thôi đã khiến cậu nhíu chặt lông mày, hô hấp gấp gáp khó khăn.

Những lời yêu thương ngọt ngào đó, hắn sẽ nói cho người khác nghe, ánh mắt nóng bóng và chăm chú của hắn sẽ hướng về người khác…

Chuông tan học vang lên.

Thẩm Thư Ý từ ngoài bước vào, đặt một lá thư trước mặt Lạc Hành Vân, và cả một chai dầu Hoàng đạo ích hoạt lạc. (*)

(*) Một loại dầu gió.

Giấy viết thư đơn giản sạch sẽ, làm nét chữ bên trên càng trở nên đẹp đẽ, mạnh mẽ mà không mất vẻ phóng khoáng, rất giống với chủ nhân của nó.

Lạc Hành Vân mở thư ra đọc…

“Tiểu Vân.

Đầu tiên, tôi phải nói với cậu một câu xin lỗi, rất xin lỗi vì đã làm đau cậu chiều nay, vai cậu có ổn không?

Tấn công cậu không phải là điều tôi muốn, nhưng nó lại là bản năng của tôi.

Đây là việc tôi không thể chối bỏ, vô cùng xin lỗi cậu.

Mười bảy năm qua, chỉ số Alpha cực cao đã mang tới cho tôi một số rắc rối liên quan đến danh dự và sự khủng hoảng về lòng tin. Nhưng tôi không ngờ, có một ngày nó thật sự biến thành khuyết điểm sinh lý của tôi.

Hiện giờ, nó không chỉ là vết sẹo trong lòng tôi, mà đã trở thành một hố đen sâu không thấy đáy.

Cậu là người có sức hút nhất mà tôi từng gặp. Tình cảm dành cho cậu, tôi không thể viết ra dù chỉ là một phần vạn.

Thậm chí còn mạo muội muốn nói lời yêu.

Chỉ nhìn cậu thôi, lòng tôi đã đắm say rồi.

Thế nên, tôi rất khó có thể tha thứ cho người làm tổn thương cậu, lại càng không thể chấp nhận nếu kẻ đó là mình.

Mỗi phút giây ở bên cậu đều trở thành khoảnh khắc quý giá nhất trong lòng tôi, mãi cho đến ngày tôi đi đến điểm cuối cùng của sinh mệnh.

Thật tiếc vì nguyên nhân dẫn tới việc không thể tiếp tục ở bên cậu lại xuất phát từ chính cơ thể của tôi.

Tặng cậu một chai dầu, ngày xoa ba lượt.

Bình an nhé.

Bùi Diễn”



Lạc Hành Vân đọc hết lá thư đậm chất văn chương và cũng là thư chia tay này, đột nhiên nhớ tới một chuyện không liên quan lắm.

Cậu là học sinh tiêu biểu của lớp Toán.

Cậu yêu Toán học hết lòng.

Sở dĩ Toán học mê người, là vì nó luôn tồn tại những nan đề chưa ai giải được.

Tầng tầng lớp lớp nan đề.

Lớp NP-đầy đủ, giả thuyết Poincaré, giả thuyết Riemann, sự tồn tại của Yang-Mills và vấn đề chênh lệch khối lượng, phương trình Navier-Stokes, giả thuyết Goldbach, định lý bốn màu… (*)

(*) Mời các bạn đến với chương trình phổ cập kiến thức:

– Lớp NP-đầy đủ là một lớp các bài toán quyết định. Một bài toán L là NP-đầy đủ nếu nó nằm trong lớp NP và là NP-khó. Mặc dù bất kì lời giải nào cho mỗi bài toán đều có thể được kiểm chứng nhanh chóng, hiện chưa có cách nào tìm ra được lời giải đó một cách hiệu quả.

– Giả thuyết Poincare là một trong những giả thuyết toán học nổi tiếng và quan trọng bậc nhất do Jules-Henri Poincaré đưa ra năm 1904, và được Grigori Perelman chứng minh vào năm 2002, 2003. Trong 100 năm tồn tại, nó trực tiếp và gián tiếp đem về 4 huy chương Fields cho Smale, Thurston, Freedman và Perelman.

– Giả thuyết Riemann, nêu bởi Bernhard Riemann, là một phỏng đoán về các không điểm phi tầm thường của hàm zeta Riemann tất cả đều có phần thực bằng 1/2.

– Sự tồn tại của Yang-Mills và vấn đề chênh lệch khối lượng là một bài toán chưa được giải và là một trong bảy Bài toán Thiên niên kỷ được xác định bởi Viện Toán học Clay, đã đưa ra giải thưởng 1.000.000 đô la Mỹ cho lời giải của nó.

– Phương trình Navier-Stokes, được đặt tên theo Claude-Louis Navier và George Gabriel Stokes, miêu tả dòng chảy của các chất lỏng và khí.

– Giả thuyết Goldbach do nhà toán học người Đức Christian Goldbach nêu ra vào năm 1742 trong một lá thư gửi tới Leonhard Euler, là một trong những bài toán lâu đời và nổi tiếng còn chưa giải được trong lý thuyết số nói riêng và toán học nói chung.

– Định lý bốn màu phát biểu rằng đối với bất kỳ mặt phẳng nào được chia thành các vùng phân biệt, chẳng hạn như bản đồ hành chính của một quốc gia, chỉ cần dùng tối đa bốn màu để phân biệt các vùng lân cận với nhau.

Chúng hệt như những ngọn núi khổng lồ, gần như không thể vượt qua.

Thế nhưng, luôn có một số người cô độc đi về phía chúng. Và sẽ luôn có một ngày, bọn họ đứng trên đỉnh núi đón ánh mặt trời rọi tới vào buổi bình minh.

Bọn họ là tồn tại thưa thớt giữa nhân loại – những nhà Toán học.

Cậu cũng là một người đam mê môn Toán.

Cậu yêu thích những nan đề, thậm chí là càng khó càng tốt.

Thấy núi cao, biết là nguy hiểm trùng trùng, nhưng cậu vẫn dũng cảm leo lên.

Vì thứ mình thích sẵn sàng bạc tóc, cũng vì người mình yêu nỗ lực không ngừng.

Đây là bản năng trời sinh của cậu, và cũng cuộc sống của cậu.

Nếu có một Omega đứng ra giải quyết nan đề mang tên Bùi Diễn thì người đó chắc chắn là cậu.

Cậu, có khả năng giải quyết nan đề. Vấn đề càng khó cậu lại càng mạnh mẽ.

Vẻ mặt u mê đến đần độn của Lạc Hành Vân biến mất, đôi mắt màu hổ phách lại trong trẻo và ngời sáng như xưa.

Cậu cẩn thận gấp lá thư của người kia lại, cất vào túi quần, vỗ nhẹ đầy trân trọng, hỏi Thẩm Thư Ý: “Vậy cậu ấy có nói định làm gì tiếp theo không? Bỏ học à?”

Thẩm Thư Ý nhún vai: “Không thấy cậu ấy nói thế.”

“Vậy là tốt rồi.” Tránh được hòa thượng nhưng sao tránh được miếu chứ.

Thẩm Thư Ý nhìn màn hình di động, đẩy nhẹ gọng kính viền vàng: “Tôi phải đưa cậu ấy về nhà, cậu có muốn nói gì không, tôi sẽ chuyển lời cho?”

Lạc Hành Vân suy nghĩ trong giây lát: “Cậu bảo cậu ấy là, trở thành bạn trai của người khác, ít nhất phải một năm mới được chia tay. Chuyện đơn giản như thế mà cậu ấy cũng không hiểu à?”



Ngày hôm sau, Lạc Hành Vân là người đầu tiên đến lớp. Sau khi nộp bài tập, cậu vội vàng đi tới chỗ ngồi, chuyên tâm hóa thân thành hòn vọng phu.

Tiếng chuông báo tiết tự học buổi sáng vang lên, Bùi Diễn đi vào từ cửa sau.

Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, hắn cầm một chiếc ô đen với cán mạ vàng dài, nhìn sang trọng mà lạnh lùng.

Bắt gặp ánh mắt của Lạc Hành Vân, hắn lập tức nhìn sang chỗ khác, lẳng lặng ngồi vào chỗ của mình.

Lạc Hành Vân lấy tờ giấy đã chuẩn bị sẵn ra, vò thành một cục, ném về phía hắn.

Cục giấy đập vào đầu Bùi Diễn rồi bắn lên.

Chư Nhân Lương đứng ngoài cửa sổ thủy tinh, bắn ánh nhìn chết chóc về phía hai người bọn họ.

Ông biết Bùi Diễn và Lạc Hành Vân không bình thường mà! Ông biết ngay mà! Cuối cùng việc vất vả ngồi canh cũng có kết quả, giờ ông có thể đi bắt quả tang rồi!

“Truyền thư trong giờ tự học sáng, ha ha.” Chư Nhân Lương đi vào từ cửa sau, xoay người vươn tay ra trước mặt Bùi Diễn: “Đưa cho tôi!”

Bùi Diễn: “…”

Chư Nhân Lương cướp cục giấy trong tay Bùi Diễn, lườm Lạc Hành Vân đầy hung dữ. Lạc Hành Vân nhanh chóng cắm mặt vào quyển sách tiếng Anh, chỉ dám quan sát mọi việc qua khóe mắt.

Thiên tử phạm pháp cũng phải xử giống dân thường. Nếu Chủ tịch Hội Học sinh và anh đại ban Tự nhiên lén truyền thư trong giờ học, vậy cũng phải xử lý theo đúng nội quy nhà trường. Thầy Tổng phụ trách họ Chư hưng phấn chuẩn bị đọc nội dung ghi trên tờ giấy.

Ông mở cục giấy ra, “e hèm” hắng giọng, dùng chất giọng chân thành đến động lòng người để bật ra thứ tiếng phổ thông không đạt chuẩn của mình: “Nghiên cứu về công thức bán kính của Schwarzschild (*) cho rằng, lỗ đen là một cổng vào, là con đường nối liền hai thời không riêng biệt. Mỗi lỗ đen thời không đều nối với một lỗ trắng thời không khác, mọi thứ bị hố đen hút vào sẽ được phun ra tại lỗ trắng. Lỗ đen không có nghĩa là hủy diệt, sự hiện hữu của nó được đánh giá rất cao; lỗ đen cũng không cô độc, nó luôn có lỗ trắng đồng hành.”

(*) Bán kính Schwarzschild hay bán kính hấp dẫn RS, của một vật thể là bán kính giới hạn mà nếu kích thước của vật thể nhỏ hơn giá trị này thì nó sẽ trở thành một hố đen.

“Khi một lỗ đen có được lỗ trắng của mình, nó sẽ trở thành Cầu Einstein-Rosen (*) siêu việt.”

(*) Một lỗ sâu (tiếng Anh: wormhole), lỗ giun, hay Cầu Einstein-Rosen là một không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian. Chúng nối thông từ một vùng không-thời gian này đến vùng kia và đôi khi, vật chất đi từ vùng này sang vùng kia bằng cách chui qua hố này.

Sau khi đọc xong, Chư Nhân Lương câm nín.

Toàn bộ quá trình, đầu óc ông chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Cái mợ gì đây? Cái mợ gì đâyyyy?

Thế này cũng… quá trong sạch và lành mạnh rồi!

Nhờ có lá thư này, ông cũng được mở mang đầu óc!

Ông lật qua lật lại tờ giấy trong tay, phát hiện ngoài những dòng chữ phổ cập khoa học như gà bới kia thì chẳng còn gì khác.

Bàn tay đi bắt học trò yêu sớm của ông run lên nhè nhẹ.

Cuối cùng, ông chỉ có thể hét lớn: “Giờ tự học tiếng Anh không được thảo luận về Vật lý!” Sau đó, ông xoay người rời đi, bóng lưng có thể nói là cực kỳ ủ rũ.

Trong phòng học tràn ngập những tiếng cảm thán không rõ nghĩa.

Cách viết thư của học thần và học bá thật khiến người ta quỳ rạp.

Bùi Diễn cười khẽ, lắc đầu. Hắn vuốt phẳng tờ giấy cẩn thận như bị ám ảnh cưỡng chế, sau đó cầm chặt bằng hai tay rồi gục đầu lên, hệt như cự lòng bảo vệ khó báu của mình.

Hắn là lỗ đen, nhưng người kia nói…

Mọi lỗ đen trên thế giới này đều có một lỗ trắng của riêng mình.

Một lỗ trắng xứng đôi với mình, không ngừng phun ra một luồng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ.

Lý luận thuần túy rất đáng để nghiền ngẫm này bỗng chốc nhấn chìm tất cả dục vọng trong lòng hắn, xoa dịu nội tâm đang xao động không thôi của hắn.

Khiến hắn thoải mái bước vào giấc ngủ tưởng như đã xa lạ từ lâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi