NHIỄM PHẢI PHEROMONE CỦA EM

Chiều tan học, Lạc Hành Vân và Bùi Diễn cùng tới phòng bệnh 1153 để đưa hoa. Lúc ra đến cổng bệnh viện, cậu vờ như có việc phải đi: “À… Hôm nay anh tôi muốn nhờ tôi xem hợp đồng giúp, hôm khác chúng ta cùng đi ăn tối nhé~”

Bùi Diễn không giữ cậu lại: “Tôi cũng có việc phải về trường một chuyến. Để tôi đưa cậu về nhà trước nhé?”

Lạc Hành Vân vội xua tay: “Không cần không cần không cần!”

Bùi Diễn mở cửa xe Bentley, đẩy cậu vào trong rồi đóng cửa lại: “Về đến nhà thì nhắn cho tôi.”

Lạc Hành Vân: “Được!”

Chờ Bùi Diễn biến mất ở góc đường, Lạc Hành Vân liền vỗ vào lưng ghế của tài xế Tống: “Chú ơi, chú cứ thả cháu ở đây đi, cháu muốn đến Vạn Đạt (1) ở đối diện.”

(1) Tập đoàn Vạn Đạt, hay Đại Liên Vạn Đạt, là tập đoàn đa quốc gia Trung Quốc có trụ sở tại Bắc Kinh, đầu tư vào nhiều ngành như xây dựng, giải trí, truyền thông, sản xuất công nghiệp, dịch vụ tài chính, công nghệ cao, khách sạn, bất động sản, bán lẻ, chăm sóc sức khỏe và thể thao.

Chú Tống nhìn cậu qua kính chiếu hậu, ánh mắt lộ vẻ thấu hiểu của người từng trải.

Lạc Hành Vân chắp tay nhờ cậy: “Cháu muốn mua quà cho Bùi Diễn, xin chú đừng nói cho cậu ấy biết!”

Ánh mắt của chú Tống càng thêm sắc bén.

Lạc Hành Vân không ngừng cố gắng: “Cháu không đi một mình đâu, bạn cháu đang chờ ở bên kia đường, chú xem!”

Trong gió lạnh, Hoắc Tư Minh, Thích Vũ và Trương Lượng đang đút tay vào túi quần, đứng chờ ở chân cầu vượt.

Bấy giờ chú Tống mới nghiêm túc ra dấu ok, mở chốt cửa xe: “Tôi đi lòng vòng một lát, cậu xong việc thì gọi cho tôi.”

Lạc Hành Vân vâng dạ rối rít, đẩy cửa ra ngoài tụ họp cùng nhóm tự kỉ, lại bị đồng bọn nhất trí phỉ nhổ: “Mày hẹn bọn tao tan học chờ ở chỗ này, kết quả bọn tao phải cưỡi xe đạp trong gió lạnh, còn mày được ngồi Bentley.”

Lạc Hành Vân vỗ túi áo: “Đừng khóc, lát nữa ba sẽ mời mấy đứa đi xem phim.”

Hoắc Tư Minh: “Mời xem phim đã xưng ba, đúng là đàn ông có tiền liền sinh tật.”

Tiếc là Thích Vũ lại vô cùng đáng thất vọng: “Ba, con còn muốn chơi điện tử nữa!”

Lạc Hành Vân: “Có thể có thể! Gắp gấu cũng được luôn!”

Hoắc Tư Minh, Thích Vũ, Trương Lượng sáng bừng con mắt: “Cảm ơn ông nội!”

Lạc Hành Vân đi đổi xèng game cho bọn họ, sau đó tóm chặt Hoắc Tư Minh đang vội đi gắp gấu lại: “Lão Hoắc, hôm nay mày còn có nhiệm vụ giúp tao chọn một ống kính chuyên để chụp người.”

Cậu nghĩ kỹ rồi, ngoài đọc sách, Bùi Diễn còn thích chụp ảnh cậu. Vậy cậu sẽ mua cho hắn một ống kính mới. Người bạn trai siêu rộng lượng này sẽ ủng hộ sự nghiệp đu trai của Bùi Diễn.

Hoắc Tư Minh ghen tị: “Đm, mày còn định dùng học bổng để mua ống kính cho lớp trưởng?”

“Pattoni.” Lạc Hành Vân sửa lại: “Mua ống kính cho Pattoni.”

Hoắc Tư Minh không thể tin vào lỗ tai mình: “Hôm nay cậu ta đã tuyên bố ngay dưới Quốc kỳ rồi, thế mà mày vẫn nói kiểu đấy với tao?!”

Lạc Hành Vân: “…”

“Chẳng trách hôm nay mày lại hẹn chúng tao ra ngoài chơi.” Hoắc Tư Minh giơ ngón trỏ chỉ thẳng vào lương tâm của Lạc Hành Vân: “Mày chỉ muốn cho cậu ta một niềm vui bất ngờ thôi. Mày còn chưa từng mua garage kit (2) cho tao nữa.”

(2) Là một bộ mô hình quy mô lắp ráp phổ biến nhất được đúc bằng nhựa polyurethane. Chúng thường là những hình mẫu mô tả con người hoặc các sinh vật sống khác.

Lạc Hành Vân: “Giờ tao là Omega, tao mà mua garage kit cho mày thì sẽ có chuyện lớn xảy ra đấy! Pattoni nhà tao hung dữ lắm.”

Loading...

Nghe đến hai chữ “hung dữ”, Hoắc Tư Minh liền nhớ đến nỗi sợ hãi khi bị pheromone của lớp trưởng tác động. Cậu không dám cá kiếm của lão Lạc nữa, nhanh chân bước tới quầy hàng gần nhất, giới thiệu: “Chụp người thì dùng ống kính một tiêu cự 50mm (3) là ổn, rẻ hơn ống kính đổi được tiêu cự, hai, ba ngàn là có thể mua được rồi…”

(3) Ống kính một tiêu cự cũng được gọi là ống kính tiêu cự đơn hay ống kính có tiêu cự cố định. Chúng chỉ có một độ dài tiêu cự, không thể phóng to hay thu nhỏ để thay đổi góc xem. Tuy nhiên, chúng cũng có xu hướng sáng và có khẩu độ tối đa rất lớn, giúp dễ tạo ra hiệu ứng bokeh ở hậu cảnh.

Lạc Hành Vân lắc đầu: “Rẻ quá.”

Hoắc Tư Minh: “?”

Hoắc Tư Minh: “Đệt, hai, ba ngàn còn kêu rẻ! Mày to mồm thế, rốt cuộc là cầm được bao nhiêu học bổng hả?”

Lạc Hành Vân khôn khéo bịt kín miệng ví của mình: “Tao không có tiền.”

Hoắc Tư Minh: “Thế tao hỏi mày, mày dự trù khoảng bao nhiêu?”

Lạc Hành Vân: “… Hai vạn.”

Vì giá trị học bổng đột nhiên thay đổi, nên cậu không chia học bổng thành ba phần như kế hoạch ban đầu nữa mà chia làm bốn phần bằng nhau. Học bổng nhiều lên, tiền để mua quà cho Bùi Diễn cũng nhiều theo, một đồng cũng không thể bớt!

Hoắc Tư Minh vừa nghe đã muốn khóc rống lên.

Tuy gia cảnh rất khá, nhưng cậu cũng không thể bỏ ra một số tiền lớn như thế để mua ống kính được.

Không, căn bản là cậu không có nhiều tiền như vậy!

Trong phút chốc, cậu bỗng thấy lão Lạc đẹp trai hẳn ra, mặt khác, tên Omega này cũng không thẳng như cậu tưởng…

Nhưng vừa nghĩ tới chỉ số Alpha của lớp trưởng là 150, Hoắc Tư Minh ngay lập tức gạt bỏ suy nghĩ tán tỉnh lão Lạc. Cuối cùng, cậu giúp Lạc Hành Vân chọn một ống kính chính hãng Carl Zeiss. (4) Ống kính một tiêu cự 50nm, khẩu độ 1,4 full-frame có giá hơn 8.000 kia có thể coi là tình nhân trong mộng của cậu. Lúc trả tiền rồi nhận hàng đưa cho Lạc Hành Vân, cậu còn lưu luyến không rời mà ôm thêm vài phút, lòng đau như tự đưa vợ lên giường thằng khác vậy.

(4) Carl Zesis được xem là một trong những nhà sản xuất ống kính bậc nhất thế giới.

Lạc Hành Vân còn ngại không đủ: “Lão Hoắc, mày chọn giúp tao vài bộ quần áo thời trang đi.”

Hoắc Tư Minh đã gặm xương chó đến chết lặng: “Mày chẳng những muốn cho cậu ta một niềm vui bất ngờ, còn muốn ăn mặc thành một con bitch để cậu ta vui nữa à? Lạc Hành Vân, mày thay đổi rồi, áo sơ mi kẻ ca rô không tốt hay sao?”

“Lạc thần, tao nghe mày với lão Hoắc thảo luận về xu hướng thời trang.” Thích Vũ đột nhiên xuất hiện sau lưng bọn họ, tay cầm năm, sáu con thú nhồi bông, vẻ mặt khó coi hệt như đang bắt kẻ ngoại tình: “Tao mới là Tổng biên tập tờ Vogue (5) của nhóm, xin hãy tôn trọng tao một chút, cảm ơn.”

(5) Vogue là tạp chí chuyên về thời trang và phong cách ăn mặc được công bố hàng tháng tại 18 quốc gia trên thế giới.

“Ha ha.” Hoắc Tư Minh giơ lan hoa chỉ (6) lên vuốt tóc, pose dáng đầy khoe khoang. Ngay lúc này, một Alpha và một Beta sẽ trở mặt chỉ vì tranh giành xem ai gei hơn.

Là một Omega chân chính, Lạc Hành Vân chẳng những không hiểu được sự ẻo lả của họ, mà còn ở một bên châm ngòi thổi gió: “Thế này đi, mỗi người chúng mày giúp tao chọn một bộ, tối đa 20 phút, thời điểm để chúng mày chứng minh bản thân đã đến rồi!”

Hoắc Tư Minh và Thích Vũ đồng loạt lao đi.

Lạc Hành Vân vui mừng nhìn theo bóng dáng họ, vỗ tay ăn mừng – cậu ghét nhất là đi mua quần áo.

Cậu lấy quyển sổ ghi chép trong túi ra, đi vào cửa hàng nhạc cụ bên cạnh, tìm cây ghi ta mà Lạc Phong ngày đêm thương nhớ.



Cùng lúc đó, trong phòng học lớp 11.1 của trường Trung học Nam thành phố.

Đang là giờ cơm tối, phòng học không có nhiều người.

“Cái gì đây? Mẹ kiếp! Cái gì với cái gì đây!?” Nhìn máy bay không người lái, máy ảnh SLR, card đồ họa và đủ loại ống kính khác nhau bày ngay trước mặt, Hạc Vọng Lan cảm thấy cánh tay thạch cao của mình đang run lên.

“Gần đây hơi kẹt tiền.” Bùi Diễn nhẹ nhàng dọn tất cả của để dành ra, bày lên cái bàn trước mặt Hạc Vọng Lan.

Từng món đồ đều được cất trong hộp giấy một cách cẩn thận, trông sạch sẽ như mới.

Alpha chống một cánh tay lên mặt bàn, dùng lời lẽ sâu xa để cải tạo tư tưởng của đại ca trường: “Giờ cậu cơ bản đã giã từ sự nghiệp đầu gấu rồi, có hứng thú khai thác một đam mê khác không, ví dụ như chụp ảnh, hoặc lập trình. Tôi còn thuê một máy chủ nữa, tất cả đều có thể chuyển sang cho cậu.”

“Tao giã từ sự nghiệp đầu gấu lúc nào, sao tao không biết? Đm, rốt cuộc là mày đang nói cái đéo gì vậy?”

Bùi Diễn hơi híp mắt: “Gần đây tôi hơi kẹt tiền, muốn thu lại chút vốn.”

Dứt lời, hắn lưu luyến lướt ngón tay thon dài lên những đồ vật bóng loáng, lạnh băng: “Đây đều là những thứ tôi yêu thích, giá cả cũng không hề thấp. Bạn Hạc, cậu là thiếu gia có tiền nhất trong trường chúng ta, cậu có muốn chọn vài thứ không? Coi như giúp đỡ cho tôi.”

Hạc Vọng Lan ôm chặt điện thoại ngả người ra sau, toàn thân nổi da gà, mặt lộ vẻ ghê tởm: “Bùi lão cẩu, một con sói đuôi to như mày, sao lại giả dạng nam sinh đơn thuần trước mặt tao?”

Tuy trong mơ Hạc Vọng Lan cũng muốn Bùi Diễn cúi đầu với mình, nhưng khi ngày ấy thật sự đến, hắn lại cảm thấy mình sẽ ói đến chết vì vẻ đê tiện của đối phương.

Nghe Hạc Vong Lan nói thế, Bùi Diễn lập tức thu lại vẻ mặt ngoan hiền giả tạo của một cô vợ nhỏ, nhếch môi cười đầy gian trá. Hắn ấn tay xuống bàn: “Chẳng lẽ… cậu cũng không có tiền giống tôi?”

Hạc Vọng Lan: “…”

Hạc Vọng Lan gác chân lên mặt bàn, tỏ vẻ chẳng coi ai ra gì, cười lạnh: “Bùi lão cẩu, tao cảnh cáo mày đừng quá đáng. Tao đã là một đầu gấu trưởng thành rồi, khiêu khích chẳng có tác dụng đâu. Muốn biến tao thành máy rút tiền à, đợi kiếp sau đi.”

Bùi Diễn rút quyển “Luật pháp Cộng hòa Nhân dân Trung hoa” đỏ chói trong hộp giấy ra, đặt ngay trước mặt đối phương: “Nếu cậu lấy hết, tôi sẽ tặng kèm cậu cái này.”

Hạc Vọng Lan cứng người, nhớ đến Giang Nhất Huân ngạo mạn ngông cuồng cùng sự sợ hãi khi bị Bùi lão cẩu và Lạc thâm nho chi phối.

Hắn ho nhẹ hai tiếng: “Để đồ lại, người cút đi.”

Bùi Diễn xoay người rời đi.

Vừa bước chân ra khỏi phòng học, hắn đã nghe thấy di động trong túi vang lên âm báo.

【Chuyển khoản đến tài khoản Alipay】

【Lan đã chuyển cho bạn 1 số tiền】

Bùi Diễn lên mạng, đặt một cái lồng sóc. (7)

(7) Động cơ không đồng bộ Rotor lồng sóc là động cơ điện hoạt động với tốc độ quay của Rotor chậm hơn so với tốc độ quay của từ trường Stator.

Mua bán xong xuôi, Lạc Hành Vân vác theo bao lớn bao nhỏ ra khỏi Vạn Đạt, bước chân nhẹ nhàng, thoải mái.

Cả Hoắc Tư Minh lẫn Thích Vũ đều không có khiếu thời trang, ngược lại Trương Lượng chọn bừa lại giúp cậu tìm được vài bộ hợp mắt.

Chỉ có điều, giá cả cũng thật dọa người, ngốn hết gần một vạn của cậu.

Trước giờ Lạc Hành Vân chưa từng vào shop thời trang để mua đồ, toàn chọn quần áo ở siêu thị. Lần đầu cảm nhận được sự khủng bố của thế giới hàng hiệu, cậu không khỏi thở dài vì chủ nghĩa tiêu dùng. Nếu đồ cho cậu mặc, cậu tuyệt đối sẽ không đổ nhiều tiền như thế đâu.

Nhưng cậu không cần, có người lại rất cần…

Lạc Hành Vân mở cửa nhà, trên tay đeo đầy bao lớn bao nhỏ: “Em về rồi!”

Lạc Phong đỡ đồ cho cậu: “Cái gì mà nặng thế? Đm!!!”

Hắn đỡ hộp đựng đàn xuống: “Gibson cherry?! (8) Em mua thật à!”

Lạc Hành Vân kiêu ngạo gật đầu: “Ừ hứ~”

Lạc Phong ôm đàn gảy mấy dây, bị âm sắc của cây đàn mê hoặc: “Em có bao nhiêu học bổng đâu, phung phí thế làm gì.”

Trong nhà đã như vậy, còn mua Gibson cho hắn…

“Thế này đâu có gọi là phung phí? Muốn thành thợ cũng phải chuẩn bị đồ nghề mà!”

Lạc Phong lau mắt: “Đã bảo để lại đóng học phí cho em rồi mà?”

Lạc Hành Vân vung tay: “Em cũng đã nói, em sẽ lấy học bổng toàn phần đấy thôi~”

Lạc Phong rầu rĩ. Để phân tán luồng cảm xúc quá mạnh này, hắn vờ như không có gì, lay mấy túi đồ còn lại: “Còn mua gì nữa vậy?”

“Sắp đến sinh nhật của Bùi Diễn rồi.” Lạc Hành Vân nhẹ giọng đáp: “Cậu ấy thích chụp ảnh, nên em mua cho cậu ấy bộ ống kính chuyên chụp người.”

Vẻ mặt của Lạc Phong bỗng trở nên nghiêm túc, hắn nói: “Anh vừa nhận được báo cáo của trung tâm Sức khỏe Tâm thần.”

Vì Bùi Diễn đang là đối tượng cách ly, nên nếu hắn có hành vi nguy hiểm, thân là người giám hộ, Lạc Phong sẽ nhận được cảnh báo đầu tiên.

Túi đồ trên tay Lạc Hành Vân rơi bịch xuống đất: “Cậu ấy làm sao vậy?”

“Trung tâm Sức khỏe Tâm thần nhắc nhở… Gần đây cậu ta có thuê một kho hàng.”

Lạc Hành Vân im lặng chờ đợi, Lạc Phong lại không nói thêm gì nữa. Hai người cứ thế trừng mắt nhìn nhau.

“Chỉ thế?” Lạc Hành Vân không sao hiểu nổi.

“Thế còn chưa đủ nữa à?” Lạc Phong đè thấp giọng, như thể Bùi Diễn đã đặt máy nghe trộm ở gần đây: “Kho hàng, ở một nơi hoang vu vắng vẻ.”

Lạc Hành Vân vừa định phản bác, Lạc Phong đã nhả đạn cắt lời: “Anh biết, anh biết cậu ta vừa được xóa bỏ tiền sự oan ức, cũng biết cậu ta đã dũng cảm bảo vệ em, nhưng anh không hy vọng có bất cứ chuyện không hay nào xảy ra! Một học sinh Trung học bình thường sẽ thuê kho hàng à? Cậu ta muốn dùng nó làm gì?”

Lạc Hành Vân suy đoán: “Để đồ?”

“Là dùng để nhốt em!” Lạc Phong đè nặng hai vai của Lạc Hành Vân, ra sức lay tỉnh em trai mình. Hắn không hiểu vì sao cậu em trai luôn thông minh của mình lại trở nên cực kỳ ngu xuẩn mỗi khi đụng vào Bùi Diễn.

Lạc Hành Vân không tin loại chuyện ma quỷ này, lấy cái mũ vừa treo trên giá xuống, đội lên rồi xoay người đi ra ngoài: “Tác dụng của nó là gì, đi nhìn thử chẳng phải sẽ biết ngay sao?”

Lạc Phong thở dài, chỉ đành đi cùng với cậu.

Địa chỉ mà Trung tâm Sức khỏe Tâm thần báo cũng không xa, qua hai trạm giao thông công cộng là tới. Gần đó vốn có một khu chợ buôn bán vật liệu xây dựng nên xung quanh có rất nhiều kho chứa hàng. Giờ khu này có quy hoạch mới, chợ vật liệu xây dựng phải di dời, kho hàng cũng không ai dùng nữa. Một khu phố từng sầm uất, nay lại như một thành phố ma.

Bước đi trên con đường đất vàng đã bị xe tải nghiền nát, Lạc Phong liếc nhìn Lạc Hành Vân.

Lạc Hành Vân ăn ngay nói thật: “Em thấy chỗ này hợp để vứt xác hơn là giam cầm.”

Lạc Phong nhanh chóng bịt miệng cậu, van xin cậu đừng cho Bùi Diễn ý tưởng phạm tội mới.

Hai người đi tới đi lui ở khu vực nhà kho, vất vả lắm mới tìm được một ông cụ để hỏi đường tới nơi mình muốn. Hai anh em nấp sau một bốt điện thoại gần đó, lén lút thò ra hai cái đầu một thấp một cao. Bùi Diễn đang đứng trước nhà kho nói chuyện với một tài xế xe tải. Người kia đưa chứng từ cho hắn ký, sau đó, hai nhân viên mặc đồng phục màu xanh lam cùng bưng một cái thùng giấy to vào.

“Tủ lạnh à?” Lạc Phong cũng bắt đầu cảm thấy nơi này thích hợp để giấu xác.

“Đây là máy sắc ký lỏng.” (9) Bùi Diễn trả lại chứng từ cho tài xế, nhìn về phía hai người đang ẩn nấp kia, nói: “Ra nghiệm thu chút đi.”

(9) Sắc ký lỏng hiệu năng cao là một kỹ thuật trong hóa phân tích dùng để tách, nhận biết, định lượng từng thành phần trong hỗn hợp. Đã từng chú thích rồi, không biết có ai còn nhớ không.

Lạc Hành Vân kích động chạy đến bên cạnh hắn: “Sao cậu lại mua… Trời ơi!”

Cậu mơ hồ bước vào nhà kho, hai mắt lấp lánh: “Cậu làm… phòng thí nghiệm!”

“Vẫn khá đơn sơ.” Bùi Diễn đi đến bên cạnh Lạc Hành Vân, dẫn nhân viên đi lắp máy sắc ký lỏng, trên mặt không lộ chút kiêu căng nào.

Ngay từ hôm Lạc Hành Vân nói muốn khuẩn E.Coli và chuột Côn Minh, hắn đã bắt đầu hành động.

Hắn bảo Lạc Hành Vân liệt kê tất cả những thiết bị cần thiết, hỏi mẹ phòng thí nghiệm Hóa Sinh có thể mở ở ngoài không. Sau khi biết việc này sẽ khó thực hiện dưới danh nghĩa một học sinh Trung học, hắn liền nảy ra ý tưởng sẽ tự làm một cái. Nước ngoài cũng đã từng có tiền lệ về phòng thí nghiệm di động.

Một nhà kho ở nơi vắng người, diện tích rộng, giá thuê lại rẻ. Sau khi hoàn tất thủ tục thuê kho, hắn lại vội vàng kéo điện mắc nước, trang bị hệ thống lọc khí và sưởi ấm, cuối cùng là liên hệ đặt mua thiết bị.

Có mẹ hỗ trợ về kỹ thuật, phòng thí nghiệm của hắn miễn cưỡng đạt đến tiêu chuẩn SFP. (10)

(10) Tiểu chuẩn Quốc tế.

“Điều kiện còn kém một chút, nhưng phần lớn thí nghiệm cậu muốn đều có thể thực hiện ở đây. Còn một vài thí nghiệm, tôi thật sự không làm được. Nhưng tôi đã giúp cậu liên lạc với phòng thí nghiệm Hóa Sinh rồi, nghỉ đông bọn họ tương đối rảnh.”

Lạc Hành Vân sờ kính hiển vi, lại sờ bình thủy tinh đựng thuốc thử, vô cùng hưng phấn, quay đầu hỏi Bùi Diễn: “Tốn bao nhiêu tiền?”

Bùi Diễn nhẹ nhàng chớp mắt: “Không đáng bao nhiêu.”

Lạc Hành Vân căn bản không tin lời hắn nói.

Làm nghiên cứu khoa học cực kỳ cực kỳ cực kỳ tốn kém.

Dù là một phòng thí nghiệm cực đơn sơ, nhưng số tiền rót vào cũng rất đáng sợ. Không nói những cái khác, chỉ riêng cái máy sắc ký lỏng kia đã tốn hơn 20 vạn rồi.

Bùi Diễn thấy Lạc Hành Vân ủ rũ, dịu dàng dỗ cậu: “Chờ cậu trưởng thành, trở thành một nhà khoa học thực thụ, cậu sẽ có thể xin Nhà nước tài trợ. Hiện giờ cậu còn nhỏ, tôi giúp cậu, được không?”

Lạc Hành Vân vốn rất tự hào vì cuối cùng mình đã có thể làm cho Bùi Diễn một chuyện gì đó. Nhưng lúc này, cậu chỉ muốn giấu cái ống kính đi luôn.

Alpha thoáng nghiêng đầu: “Trong tay cậu là cái gì thế?”

Lạc Hành Vân nhìn sang chỗ khác: “Không, không có gì.”

“Không có gì là cái gì, không thể cho tôi xem à?”

Lạc Hành Vân ủ rũ, ngại ngùng lấy cái ống kính nặng trịch giấu sau lưng ra, trịnh trọng đưa cho hắn: “… Là một cái ống kính, mua cho cậu làm quà sinh nhật.”

“Zeiss? Tôi thích lắm.” Bùi Diễn cầm ống kính đầy trân trọng bằng hai tay, thở dài: “Nhưng mà, bây giờ tôi đã không còn máy ảnh nữa rồi.”

Lạc Hành Vân chợt ngước mắt lên. Bắt gặp gương mặt dịu dàng của Bùi Diễn, cậu lại rũ mi, như sắp khóc đến nơi.

Ngay lúc này, một bàn tay vỗ mạnh lên vai Bùi Diễn: “Sẽ có.”

Lạc Phong nhìn Omega đang khóc thút thít cùng Alpha vẻ mặt dịu dàng lại mang theo vài phần thất vọng, cười sang sảng: “Chờ anh debut, anh sẽ mua cho cậu một cái, muốn loại gì, tự cậu chọn đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi