NHIÊN ĐĂNG

Edit by Mặc Hàm

Giáng Trần nói xong không bao lâu liền vào thôn, so với buổi sáng lúc mới ra khỏi thôn, người dẫn đầu ngoại trừ Yến Nam lại có thêm một người, hắn thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc không khác gì nam tử Vu Chử khác, dáng người cường tráng, mặt đầy không kiên nhẫn.

Trí nhớ của Tạ Phùng Thù cực tốt, người này cũng không có ở trong đội ngũ buổi sáng, hắn bỗng nhiên sinh ra một cỗ trực giác —— người này hẳn là người chú tiện nghi của Yến Nam, Ba Âm.

Trên lưng ngựa bọn họ đều mang con mồi như trĩ núi, dã lộc, thoạt nhìn thu hoạch khá phong phú, mà trên lưng ngựa Yến Nam có rất nhiều. Những người đàn ông và phụ nữ còn lại trong làng đổ xô đến đó để giúp dỡ bỏ mọi thứ. Yến Nam trên ngựa nhìn quanh một vòng, nhìn thấy Tạ Phùng Thù và Giáng Trần bên này, trước mắt sáng ngời, lập tức xoay người xuống ngựa chạy về phía này.

Khóa trường mệnh trên ngực cậu nhẹ nhàng lắc lư, ngân chuế đụng nhau phát ra âm thanh thanh thúy, Yến Nam chạy đến trước mặt hai người, hưng trí bừng bừng hướng về phía Tạ Phùng Thù hô to: “Tạ đại ca, ta săn được rất nhiều thứ, nhiều nhất toàn bộ đội ngựa.”

Cậu quay đầu nhìn thấy Giáng Trần bên cạnh, nhớ tới đối phương không ăn thịt, lại hướng về phía Giáng Trần lớn tiếng nói: “Ta còn hái quả dại cho huynh, một nắm lớn—— còn có một ca ca đâu? ”

Rốt cuộc vẫn là thiếu niên, trên mặt Yến Nam vẫn không che giấu được kiêu ngạo, Tạ Phùng Thù nhịn không được trêu chọc cậu: “Ngủ rồi. Có săn được gấu đen nào không?”

Sự đắc ý của Yến Nam thoáng cái không còn, ủ rũ giống như chú chó nhỏ: Không có.”

Giáng Trần ở một bên mở miệng nói: “Nam tử Vu Chử khi nào một mình săn một con mãnh thú, tức là coi như trưởng thành.”

Hắn nhìn về phía Yến Nam và hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Mười bảy.”

Giáng Trần thản nhiên nói: “Vậy còn rất sớm. ”

Ý Giáng Trần là Yến Nam tuổi còn nhỏ, nhưng Yến Nam cho rằng đối phương đang nói hắn cách mình săn gấu còn rất sớm. Cậu có chút không phục nhìn Giáng Trần, ngữ khí vô cùng nghiêm túc: “Ta có thể săn một con gấu đen, mũi tên của ta rất chuẩn, đao pháp cũng rất tốt, hôm nay là bởi vì ta không gặp được gấu đen, bằng không ta nhất định có thể. ”

Khí phách của thiếu niên là thứ tốt nhất trên đời này, trong lòng có trường phong, chân đạp vạn dặm, liền có thể lập chí thiên địa, vượt giá chém biển không sợ hãi.

Giáng Trần vẫn chưa giải thích, chỉ nhìn Yến Nam nói một câu “Xin lỗi”.

Yến Nam lại có chút ngượng ngùng, vội vàng khoát tay nói: “Cái này có cái gì, đúng rồi, A Hạ đâu? ”

Yến Nam xoay người đi tìm muội muội của mình, đi vài bước lại không quên quay đầu lại hướng về phía Tạ Phùng Thù cùng Giáng Trần lớn tiếng nói: “Đêm nay trong tộc muốn chúc mừng mùa màng bội thu, các huynh đi chơi cùng không? ”

Tạ Phùng Thù dứt khoát gật gật đầu, nhìn Yến Nam chạy về phía Yến Hạ cách đó không xa, ngồi xổm xuống thay đối phương cắt tóc rối bời, lại lấy từ trong tay áo ra một nắm quả dại đặt trong tay Yến Hạ.

Không biết cậu đã nói gì, chọc cho Yến Hạ lộ ra một nụ cười xán lạn, giống như một đôi huynh muội bình thường nhất thiên hạ.

Trời vừa tối, lửa trại ở giữa thôn đã đốt lên.

Trên lửa nướng những con hươu hoang dã mà Yến Nam bọn họ săn được ngày hôm nay, những người phụ nữ Vu Chử ngồi trong một đống ca hát. Giai điệu của các nàng kéo rất dài, trong sáng, lại cực kỳ xuyên thấu, phảng phất truyền vào trong bóng đêm núi đêm. Tạ Phùng Thù nghe không hiểu các nàng đang hát cái gì, chỉ cảm thấy rất dễ nghe. Đàn ông tụ tập uống rượu, thỉnh thoảng bật cười sảng khoái. Ở giữa xen kẽ với tiếng cười và la hét của mấy đứa trẻ

Ở khắp mọi nơi là nhân khí sống động.

Trước vị trí của Trào Khê và Tạ Phùng Thù đặt thịt hươu nướng xong, là cổ hươu tốt nhất, trước mặt Giáng Trần dùng lá chuối đặt một nắm lớn các loại sơn quả, còn có bánh vừa mới nấu xong, tản ra hơi nóng.

Không có ngoại lệ chính là, trước mặt ba người đều có một chén rượu lớn.

Giáng Trần đương nhiên không uống, Tạ Phùng Thù nếm một ngụm, là rượu gạo, mang theo hơi chua ngọt, cũng không cay, y không thích thịt hươu, vừa uống rượu vừa đi sờ trái cây của Giáng Trần ăn.

Trào Khê cũng nhìn thấy, vẻ mặt khinh bỉ, Tạ Phùng Thù làm bộ không phát hiện, Giáng Trần ngược lại không có biểu tình gì, chỉ là đem trái cây đẩy về phía Tạ Phùng Thù.

Sự khinh bỉ trên mặt Trào Khê càng sâu.

Đại khái là y thoạt nhìn so với hai “người ngoài thôn” khác càng hòa khí hơn một chút, có nam nhân dẫn tới mời rượu y, Tạ Phùng Thù vạn phần hào phóng ngửa đầu làm, đối phương phỏng chừng cũng không nghĩ tới y sảng khoái như vậy, vỗ bả vai Tạ Phùng Thù cười to nói một câu tộc ngữ, thoạt nhìn là đang tán dương y.

Có người mở đầu, chỉ chốc lát sau, nam nữ đều hướng tới Tạ Phùng Thù bên này.

Tạ Phùng Thù uống mấy chén, hai má liền nóng lên, không biết là bởi vì rượu hay lửa, y lấy tay chống đất, ngửa đầu nhìn người Vu Chử nhảy múa vây quanh lửa trại.

So với bài hát của bọn họ, vũ đạo của Vu Chử càng nhiệt liệt phóng khoáng, quần áo vây quanh liệt hỏa bay tán loạn, bước nhảy hữu lực, giống như mặt đất đều hơi chấn động.

Tạ Phùng Thù nhìn trong chốc lát, đang định quay đầu nói chuyện với Giáng Trần, bỗng nhiên cảm giác cách đó không xa có một tầm mắt truyền đến.

Tạ Phùng Thù lập tức quay đầu, một nam tử Vu Chử ngồi ở xa xa đang nhìn chằm chằm bên này, sắc mặt không tốt, tựa hồ cực kỳ chán ghét mấy người.

Đó là Ba Âm.

Chống lại ánh mắt tạ Phùng Thù, Ba Âm đứng dậy đi về phía ba người. Ba người đồng loạt đứng dậy, đợi người đến trước mặt, Tạ Phùng Thù dựa vào đạo lý đưa tay không đánh người mặt cười, trước tiên thản nhiên cười với đối phương.

Đáng tiếc Ba Âm cũng không cảm tình, hắn lạnh lùng đánh giá ba người một lần, nói: “Vì sao lại đến? ”

Hắn nói quan thoại, nhưng vô cùng cứng rắn, lại mang theo lãnh ý, Tạ Phùng Thù nhún nhún vai, nói: “Lạc đường.”

Ba Âm cũng không tin, lạnh lùng nói: “Nơi này không hoan nghênh người ngoài.”

Hắn vừa nói chuyện, một bên còn vịn loan đao bên hông, phảng phất chỉ chờ Tạ Phùng Thù bọn họ có dị động, liền có thể lập tức rút đao. Nhưng Tạ Phùng Thù bọn họ còn chưa nói gì, một đạo thanh âm sảng khoái liền truyền tới.

“Bọn họ là bạn của ta.”

Mấy người cùng nhau quay đầu, sắc mặt Ba Âm rất khó coi, gân xanh trên cổ nổi lên, Yến Nam lại không chút sợ hãi nhìn Ba Âm, lại lặp lại một lần nữa.

“Bọn họ là ta mang vào, chính là bạn của ta, ta hoan nghênh bọn họ.”

Ba Âm lạnh lùng nở nụ cười: “Ngươi y như bộ dáng nhu nhược của phụ thân ngươi, nhu nhược vô năng lại dễ dàng bị lừa gạt, người như vậy không làm được tộc trưởng, không bảo vệ được Vu Chử.”

Yến Nam nhíu mày, tựa hồ rất bất mãn Ba Âm nói như vậy. Cậu không hài lòng không phải vì bản thân, vì cha mình. Nhưng người trước mắt là trưởng bối, cho nên Yến Nam chỉ đứng thẳng người, giương mắt nghiêm túc nhìn Ba Âm.

Hắn ở trong gió đêm cao giọng nói: “Phụ thân ta là tộc trưởng tốt nhất trong lòng ta, thợ săn lợi hại nhất, hắn có thể bảo hộ Vu Chử, ta cũng có thể, nếu như ngươi không tin, có thể rút đao. ”

Bọn họ ở nơi này tranh chấp đã khiến cho không ít người chú ý, một vị lão giả từ trong đám người đi ra, hướng về phía Ba Âm lớn tiếng quát lớn một câu.

Ba Âm quay đầu hung ác trừng mắt nhìn đối phương một cái, cuối cùng vẫn là trước mắt bao người xoay người rời đi.

Ngoại trừ câu bạn bè lúc đầu, cuộc đối thoại sau đó của bọn họ đều dùng tiếng tộc ngữ. Tạ Phùng Thù nghe không hiểu, thấy người đi rồi, cũng biết trận tranh luận này đã kết thúc.

Nhưng giờ phút này tất cả mọi người chúc mừng đều đã ngừng lại, trong ánh lửa không khí xấu hổ, Tạ Phùng Thù ho khan một tiếng, hướng về phía Yến Nam nói: “Trời cũng không còn sớm, chúng ta trở về nghỉ ngơi trước.”

Chờ ba người đi xa một chút, Tạ Phùng Thù mới mở miệng nói: “Đều ngửi thấy rồi, trên người Ba Âm kia. ”

Ba người liếc nhau, Giáng Trần cùng Trào Khê đều khẽ gật đầu.

“Thì ra không phải ta uống say.” Tạ Phùng Thù thở dài một hơi.

“Ma khí thật lớn.”

Trào Khê nhíu mày nói: “Cho nên Tử Mẫu Quỷ thật sự là hắn giết? ”

“Liền đi ra ngoài ba ngày, chạy tới chạy lui giữa Đông Tùy và Tây Nam, còn giết một Tử Mẫu Quỷ.”

Tạ Phùng Thù buông tay: “Thành Tiên cũng không có tốc độ này. ”

Trào Khê nghiêng người nhìn thoáng qua Tạ Phùng Thù: “Nhìn ra rồi. ”

Tạ Phùng Thù: “…” Người này sao lại phiền như vậy?

Mắt thấy hai người lại muốn đấu võ mồm, Giáng Trần bỗng nhiên nhìn về phía sau Tạ Phùng Thù.

Yến Nam đứng cách đó không xa, thấy mấy người nhìn qua, tiến lên hai bước áy náy mở miệng: “Xin lỗi. ”

Tạ Phùng Thù cười nói: “Cái này có gì đâu, cũng không phải lỗi của đệ. ”

Yến Nam có chút bướng bỉnh trả lời: “Các huynh là do ta mang vào, ta nên chăm sóc tốt cho các huynh ”

Cậu tựa hồ vẫn có chút ngượng ngùng, cúi đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên lại ngẩng đầu nói: “Các huynh còn muốn uống rượu sao? ”

Đây tựa hồ là cách bồi tội tốt nhất cậu có thể nghĩ ra, Tạ Phùng Thù nhịn không được cười hỏi: “Đệ còn có thể uống rượu không? ”

Yến Nam lại bắt đầu không phục, đỏ mặt nói: “Ta đã có thể tự mình săn gấu đen rồi!”

Nói xong, giọng cậu lại thấp xuống: “Bất quá rượu bị cất ở gác mái, ta không thể đi vào.”

Vừa rồi cậu không nghĩ tới chuyện này, hiện tại đột nhiên cảm thấy mất mặt trước mặt mấy người, Tạ Phùng Thù nhìn bộ dáng của cậu, đột nhiên nói: “Không sao, gác mái có cửa sổ chứ? ”

Thấy Yến Nam đột nhiên ngẩng đầu, Tạ Phùng Thù khẽ nhướng mày với đối phương: “Chúng ta len lén đi vào, đệ leo lầu, ta tiếp rượu. ”

Cậu dừng một chút, lại nói: “Còn thiếu người trông chừng”

Tạ Phùng Thù nói xong, Yến Nam sửng sốt, sau đó hai người cùng nhau quay đầu, nhìn về phía hai người bên cạnh.

Giáng Trần thản nhiên bọn họ, sắc mặt lạnh nhạt, Tạ Phùng Thù sờ sờ mũi dẫn đầu dời mắt, ánh mắt hai người lại đồng loạt rơi vào trên người Trào Khê.

“…” Trào Khê không thể nhịn được nữa, “Các ngươi có bệnh a! Ta sẽ không đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi