NHIÊN ĐĂNG

Edit by Mặc Hàm.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Phùng Thù bị tiếng cười đùa ngoài cửa sổ truyền đến đánh thức.

Thanh âm lúc lớn lúc nhỏ, giống như đang ở ngoài cửa sổ, y xoay người xuống giường, vén rèm trúc trước cửa sổ cúi đầu nhìn lại, đang cùng mấy đứa nhỏ dưới lầu nhìn nhau.

Mấy đứa nhỏ vốn định vụng trộm nhìn đám người tha hương kỳ quái này, phỏng chừng không nghĩ tới sẽ bị phát hiện, nhất thời đứng tại chỗ, ngửa đầu ngây ngốc nhìn Tạ Phùng Thù.

Tạ Phùng Thù hướng về phía đám khỉ nhỏ này cười, nói một câu: “Chào. ”

Y vốn còn muốn nói gì nữa, ai ngờ một tiếng chào hỏi này giống như đánh thức mấy con vật nhỏ này, sau một khắc, mấy người lập tức xoay người chạy tán loạn, vừa chạy còn vừa kêu loạn, giống như nhìn thấy chuyện gì đó khó lường.

Lăng Hành tiên quân vẫn luôn tự tin ngọc thụ lâm phong: “Trông ta có đáng sợ như vậy không?”

Tạ Phùng Thù không nói gì thu tay ra cửa, đầu cầu thang không biết từ lúc nào đã đặt xong mấy phần bánh giống như đêm qua, còn chưa có người động qua. Tạ Phùng Thù cắn xuống lầu, vừa mới xuống cầu thang vài bước, liền thấy Giáng Trần đã đứng ở ngoài nhà trúc.

Sống lưng hắn có chút gầy gò, lại rất thẳng tắp, trong ánh sáng ban mai có chút ý tứ cách thế tuyệt trần, bị ánh mặt trời phủ lên, lại giống như mang theo một chút ôn nhu. Tạ Phùng Thù nhìn trong chốc lát, trong đầu phảng phất suy nghĩ điều gì, lại giống như cái gì cũng không nghĩ, đi tới đi lui, cuối cùng vẫn là trở về —— hòa thượng dễ nhìn như vậy, cư nhiên không thể phi thăng, có thể thấy được chư Phật sắc tức thị không, không tức thị sắc đúng là để bắt nạt.

Nói khắp thiên hạ giống như đều nhìn mặt giống như y.

Y đột nhiên cảm thấy bộ dáng hiện tại của mình ngậm bánh so với đối phương, thật sự có chút không thể chịu đựng được, hơi khom lưng muốn thả nhẹ bước chân của mình, không nghĩ tới một cước tiếp theo liền giẫm lên một khối ván trúc đã bị lỏng, phát ra tiếng ‘kẹt kẹt’ vang dội.

Giáng Trần quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Tạ Phùng Thù giơ một cái bánh cứng đờ trên bậc thang, không biết nên lên nên xuống.

Mới mấy ngày như vậy, Tạ Phùng Thù cảm giác khuôn mặt già nua của mình đã bị mất sạch sẽ trước mặt hòa thượng này, thấy người đã xoay người lại, y chỉ đành làm bộ vô sự phát sinh, đi đến bên cạnh Giáng Trần nở nụ cười.

“Chào.”

Ngày mới lên, người Vu Chử đã bắt đầu lục tục ra ngoài lao động. Ruộng của bọn họ không nhiều lắm, chỉ trồng một ít cây trồng trước sau nhà, nam tử phần lớn cầm cung tiễn hoặc loan đao, đại khái là muốn ra ngoài săn thú.

Đêm qua ánh sáng không tốt, Tạ Phùng Thù lại một đường nói chuyện với Yến Nam, vẫn chưa nhìn thấy toàn cảnh thôn xóm. Bây giờ mới phát hiện trong thôn nhà trúc mặc dù nhiều, nhưng sắp xếp rõ ràng, giữa thôn xóm để lại một mảnh đất trống rất lớn, một đám trẻ con đang ở trong đó đùa giỡn, mà mảnh đất trống này chính giữa, dựng một pho tượng điêu khắc.

Tác phẩm điêu khắc cao chừng hai người, dùng đá núi điêu khắc, vừa vặn đưa lưng về phía Tạ Phùng Thù và Giáng Trần. Tạ Phùng Thù đêm qua vẫn chưa nhìn thấy bức tượng đá này, cảm thấy có chút mới lạ, quay đầu nhìn Giáng Trần nói: “Có muốn đi xem không? ”

Giáng Trần dừng một chút, nói: “Trường Tứ Quân còn chưa xuống. ”

Ý định ban đầu của hắn đại khái là hỏi có nên chờ đợi hay không, không thừa nhận Tạ Phùng Thù vừa nghe, cười hì hì đáp: “Vậy thật sự là cầu còn không được. ”

Giáng Trần nhìn y một cái, Tạ Phùng Thù nhìn lại một cách thẳng thắn, cuối cùng vẫn là Giáng Trần dời ánh mắt trước, đi vào trong thôn.

Từ nhà trúc đi tới trước tượng đá bất quá trăm bước, dọc theo đường đi đều có người vụng trộm đánh giá Giáng Trần cùng Tạ Phùng Thù, Giáng Trần nhìn thẳng về phía trước, phảng phất như không nhìn thấy. Tạ Phùng Thù lại càng không thèm để ý, ngẫu nhiên có người nhìn chằm chằm lâu, y liền quay đầu cong mắt cười với người nọ, ngược lại làm cho đối phương ngượng ngùng.

Hai người cứ như vậy bị vây xem đi một đường, đến giữa thôn, Tạ Phùng Thù rốt cục thấy rõ toàn cảnh tượng đá.

Đó là một nam nhân mặc áo giáp, tóc xõa chân trần, trên đầu có một đôi sừng trâu, tay cầm sừng trâu, sắc mặt hung ác, hơi cúi đầu, phảng phất như đang tuần tra lãnh địa. Tạ Phùng Thù đứng dưới tượng đá, vừa vặn đối diện với tượng đá, vì thế hung sát khí của tượng đá tựa hồ tất cả đều là hướng về phía Tạ Phùng Thù mà đến.

Tạ Phùng Thù đối diện với tượng đá, thần sắc ngẩn ra.

Trên đường y còn có tinh thần nhìn chung quanh, hiện tại lại phảng phất tất cả tâm thần đều bị tác phẩm điêu khắc trước mắt mang đi, Tạ Phùng Thù bất giác thu lại ý cười, ngẩng đầu nhìn hồi lâu, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Đây là ai? ”

Giáng Trần đáp: “Hẳn là Xi Vưu. ”

Đúng rồi, Giáng Trần lúc tới đã nói Vu Chử nhất tộc tin vào chiến thần Xi Vưu. Tạ Phùng Thù lại nhìn một hồi mới thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài nói: “Thật kỳ quái. ”

Giáng Trần quay đầu nhìn y, thấp giọng hỏi: “Chỗ nào kỳ quái? ”

“…… Nếu ta nói, các ngươi có lẽ sẽ cảm thấy ta không tỉnh táo. “Tạ Phùng Thù bĩu môi, “Nhất là Trào Khê kia. ”

Nhưng y dừng một chút, lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía tượng đá, cuối cùng vẫn chậm rãi mở miệng trong ánh mắt khiếp người.

“Ta cư nhiên cảm thấy bộ dáng tượng thần này, có chút quen thuộc, hình như đã từng gặp qua.”

*

Sau khi y nói xong chính mình cũng cảm thấy có chút buồn cười, Xi Vưu ngã  mấy vạn năm trước, cơ hồ là lão tổ tông của thế hệ tiên quân Tạ Phùng Thù, muốn gặp mặt trừ phi Tạ Phùng Thù đầu thai mấy vạn năm. Y nhướng mày với Giáng Trần, tự giễu nói: “Đại khái là ta còn chưa tỉnh ngủ. ”

Giáng Trần không tiếp lời y, cũng không có cười nhạo, chỉ quay đầu bình tĩnh nhìn Tạ Phùng Thù. Tạ Phùng Thù không quen với cảnh yên tĩnh như vậy, đang muốn nói cái gì đó, phía sau lại truyền đến một tiếng cười nhạo.

Tạ Phùng Thù quay đầu lại, Trào Khê đang ôm tay đứng sau lưng y, thấy Tạ Phùng Thù quay đầu lại, mới mở miệng nói: “Gặp Xi Vưu chưa? ”

Trào Khê vẻ mặt khinh thường: “Ngươi nằm mơ đâu? ”

“…” Ta đã nói mà!

Trong đầu Tạ Phùng Thù như có như không nghi ngờ trong khoảnh khắc đều tan sạch sẽ, thầm nghĩ ngày nào đó nhất định sẽ tìm cơ hội đem vị Trường Tứ Quân trước mắt này úp bao tải đánh một trận.

Bị chen vào như vậy, Giáng Trần cũng đem ánh mắt dời khỏi người Tạ Phùng Thù, nhìn về phía cách đó không xa.

“Yến Nam lại đây.”

Tạ Phùng Thù và Trào Khê cùng nhau nhìn theo ánh mắt của hắn. Yến Nam cưỡi một con tuấn mã màu đen mà đến, sáng như mặt trời. Khi gần ba người, hắn siết chặt dây cương rồi xoay người xuống ngựa, lớn tiếng nói: “Các ngươi tỉnh rồi sao? ”

Tạ Phùng Thù hỏi: “Đây là muốn đi ra ngoài sao? ”

Khi Yến Nam cười rộ lên ánh mắt cũng cong theo, mang theo chút thiếu niên ngây thơ: “Hôm nay muốn ra ngoài săn thú, thịt còn lại trong thôn không còn nhiều lắm, huống chi các ngươi tới, hẳn là săn chút đồ lớn chiêu đãi các ngươi.”

Tạ Phùng Thù đoán thứ lớn mà hắn nói đại khái là heo rừng các loại, cảm động vội vàng xua tay: “Không cần, chúng ta ăn cái gì cũng giống nhau. ”

Hắn nhìn thoáng qua Giáng Trần, lại hướng về phía Yến Nam bổ sung: “Huống chi chúng ta còn có một hòa thượng. ”

Yến Nam có chút mờ mịt chớp chớp mắt: “Hòa thượng là cái gì? ”

…… Tiểu huynh đệ, làm sao ta giải thích được đây.

Thấy Giáng Trần không có ý muốn mở miệng để nói về thân phận của mình, Tạ Phùng Thù đành phải ngậm đắng nói: “Chính là người không thể ăn thịt. ”

Yến Nam tựa như giải quyết, lại không hỏi nữa, nói: “Vậy ta thuận đường đi hái chút quả dại trở về. ”

Đại khái ở trong lòng hắn, không thể ăn thịt nghe có vẻ là chuyện rất đáng thương, Tạ Phùng Thù thấy Yến Nam hướng về phía Giáng Trần an ủi nói: “Quả dại trong núi cũng rất ngon. ”

Chậc, đứa trẻ đơn thuần.

Ba người bọn họ, một yêu một tiên một phật tu, ăn hay không ăn trên thực tế đều không có gì khác biệt, nhưng Yến Nam lại nhiệt tình, thật sự không có lý do cự tuyệt, Tạ Phùng Thù chỉ có thể hướng về phía đối phương nói một câu: “Cảm ơn.”

Yến Nam không thèm để ý khoát tay: “Cảm ơn cái gì, các ngươi là khách. Chúng ta chạng vạng liền trở về, các ngươi có chuyện gì —— “

Yến Nam dừng lời, vẫy vẫy tay với đứa nhỏ cách đó không xa: “A Hạ! ”

Một cô gái lập tức đứng dậy chạy về phía này, chính là cô bé tối hôm qua tặng bánh cho bọn họ.

Cô chạy rất nhanh, vòng bạc trên người va chạm, phát ra tiếng vang thanh thúy, đến trước mặt Tạ Phùng Thù thì không ổn định chân bị tảng đá trên mặt đất vấp ngã, thiếu chút nữa té ra ngoài.

Tạ Phùng Thù lập tức muốn đỡ, còn chưa đụng phải người, bên cạnh đã vươn ra một bàn tay khớp xương rõ ràng, trước mặt y vững vàng đỡ lấy Yến Hạ.

Là Giáng Trần.

Hắn không nói một lời đỡ lấy vai phải của đối phương, chờ người đứng vững mới buông ra. Yến Nam lập tức ngồi xổm xuống, nhìn em gái mình một vòng, nhíu mày vội vàng hỏi: “Không sao chứ? “Bởi vì quá sốt ruột, thốt ra vẫn là tiếng quan thoại.

Giáng Trần đỡ kịp thời, Yến Hạ không có việc gì, nhưng rốt cuộc cô vẫn là một tiểu cô nương, cảm thấy ở trước mặt khách nhân có chút mất mặt, đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn người. Yến Nam kiểm tra một lần thấy đối phương không có việc gì, thở phào nhẹ nhõm, lại cau mày nói vài câu Vu Chử, đại khái là đang nói Yến Hạ không biết cẩn thận một chút.

Tuy nói là dạy bảo người, nhưng ngữ khí Yến Nam không hung dữ, càng giống như lải nhải, hắn giơ tay nhẹ nhàng vỗ đi bụi bặm trên người A Hạ, lại đứng dậy hướng về phía ba người cười nói: “Nàng tên là A Hạ, là muội muội của ta, cũng biết quan thoại, các ngươi có chuyện gì cũng có thể nói cho nàng biết. ”

Yến Nam sải bước lên ngựa, ngẩng đầu hướng về phía núi rừng hô to một câu gì đó, sau đó, đêm qua con hắc ưng kia giống như mũi tên rời cung mà đến, rơi vào đầu vai Yến Nam. Theo tiếng hô này, mấy chục nam nhân Vu Chử tộc cũng phóng ngựa mà đến, đi theo phía sau Yến Nam, nam nhân cầm đầu cười to nói một câu với Yến Nam, thần sắc Yến Nam có chút không phục trả lời một câu, tất cả mọi người trên ngựa đều cười rộ lên.

Trong lúc nhất thời, mấy chục con tuấn mã hí minh, xen lẫn tiếng cười to hào hùng của nam tử đồng loạt chạy về phía trong núi.

Chờ người đi xa, Giáng Trần nói: “Vừa rồi người kia hỏi Yến Nam, lần này có thể g săn một con gấu lớn hay không, Yến Nam nói đương nhiên có thể.”

Tạ Phùng Thù thu hồi ánh mắt, cười nói: “Bọn họ hình như rất tôn trọng Yến Nam. ”

“Vừa rồi có người gọi Yến Nam Tư Bố, là ý tứ của thiếu tộc trưởng.”

Vậy thì tìm người sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Tạ Phùng Thù trong đầu nghĩ như vậy, nhưng lại không tự chủ được xoay người lại, một lần nữa nhìn về phía tượng đá Xi Vưu kia.

Tay cầm búa lớn, mặt đầy hung sát, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm mình, phảng phất sau một khắc sẽ sống lại chém đầu mình. Tạ Phùng Thù nhìn lâu, thậm chí cảm thấy mình có thể ngửi thấy mùi máu tươi.

Cảm giác này không có nguyên nhân, lại làm cho Tạ Phùng Thù phi thường không thoải mái, thậm chí tự dưng sinh ra một chút tuất khí trong lòng hắn.

Cảm xúc như vậy đối với Tạ Phùng Thù ngày thường cũng lười nhúc nhích mà nói cực kỳ xa lạ, lại làm cho y không tự chủ được muốn đưa tay chạm vào Phong Uyên của mình.

Tay vừa chạm vào chuôi đao, một bàn tay đột nhiên đặt ở cổ tay y.

Đầu ngón tay kia mang theo cảm giác lạnh lẽo, khẽ cầm cổ tay Tạ Phùng Thù, cùng lúc đó, thanh âm Giáng Trần cũng vang lên.

“Tạ Phùng Thù.”

Giáng Trần thanh tuyến trầm thấp, như chuông buổi sáng trong chùa, trong nháy mắt chấn động suy nghĩ của Tạ Phùng Thù không còn một mảnh. Tạ Phùng Thù quay đầu nhìn về phía Giáng Trần, đôi mắt màu hổ phách của đối phương giống như sương sớm trên núi, thâm sâu không gợn sóng.

Tạ Phùng Thù sửng sốt trong chốc lát, mới giống như mới tỉnh đại mộng, tay sờ đao cũng buông xuống, Giáng Trần lập tức thu tay về.

Hắn từ đầu đến cuối không ngẩng đầu nhìn tượng Thần Xi Vưu một cái, chỉ nhìn Tạ Phùng Thù, trầm giọng nói: “Đi.”

*sắc tức thị không, không tức thị sắc: tham khảo trong Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh. Có nghĩa là Sắc cũng như Không, Không cũng như sắc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi