NHIÊN KHUYNH QUÂN TÂM

Ban đêm, Sở Phong ở bên ngoài sơn động.

Ta nằm trên một khối đá, tay trái chống đầu, tay phải đem cái chén cầm trong tay hướng đến trăng sáng trên trời, trong miệng thì thầm:
"Giữa vườn một bầu rượu,
Tự rót nào ai thân.
Nhấc ly mời trăng sáng,
Chợt thấy ba người lần.
Trăng đã chẳng biết uống,
Cứ theo sau gót chân.
Hượm chút bóng trăng nhé,
Vui thú cho kịp xuân.
Ta ca trăng bồi hồi,
Ta múa bóng cuồng loạn.
Tỉnh thời cùng giao hoan,
Lúc khướt mỗi phương dạt.
Mãi kết thiên tình hờ,
Mong về miệt sông Hán"
('Nguyệt Hạ Độc Chước' - Lí Bạch)
Đưa cái chén tới bên môi, hớp một ngụm, thở dài một tiếng.
Sở Phong trong sơn động nhịn nửa ngày vẫn không nhịn được, hô to một tiếng hướng ra ngoài:
- Cô vẫn nên đổi trà thành rượu rồi hãy ngâm bài thơ này đi!
Ta mắng lại:
- Ai quy định uống trà thì không thể ngâm thơ! Ta đây lấy trà thay rượu!
"Trên non đối ẩm, hoa kế bên,
Chén nầy, chén nữa, lại chén thêm.
Ta say muốn ngủ, ông xuống nhé,
Có tình, mai sớm vác đàn lên."
('Sơn trung dữ u nhân đối chước' - Lí Bạch)
Ta cũng không quản hợp cảnh hay không, chỉ cần nhớ rõ trong đầu thì đều ngâm ra.
"Bỏ ta mà đi
Ngày của ngày qua giữ lại gì?
Chỉ lòng ta rối
Ngày nay ngày của bao phiền toái.
Vạn dặm gió thu cánh nhạn khơi
Lầu cao trước cảnh gợi say thôi
Kiến An thi tứ Bồng lai vận
Tiểu Tạ phong lưu nét tuyệt vời.
Hùng tráng ý văn đầy hứng khởi
Muốn lên trời thẳm nắm trăng soi
Rút đao chém nước trôi càng mạnh
Nâng chén tiêu sầu chẳng được vơi.
Trần thế con người chưa thỏa ý
Sớm mai tóc xõa lướt thuyền chơi."
('Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt Hiệu thư Thúc Vân' - Lí Bạch)
- Tiếp! - Trong sơn động truyền ra tiếng hét lớn, tiếp theo là một vò rượu bay ra.
Mắt thấy vò rượu kia bay thẳng tắp tới chỗ ta, ta bật người để cái chén trong tay xuống, ôm đỡ cái vò vào lòng, thiếu chút nữa bị vò rượu đụng đến ngã ra đá.
Tiếng của Sở Phong từ xa xa truyền đến:
- Mượn rượu giải sầu sao có thể dùng trà thay thế, uống trà chỉ càng uống càng thanh tỉnh.
Ta để vò rượu qua một bên, lại phát hiện động tác vừa rồi quá lớn khiến bình trà của ta rớt mất.
- Được rồi, uống thì uống - Trà vỡ, xem ra ông trời cũng muốn ta uống rượu.
Ta đã chưa từng uống rượu, cũng không biết sau khi ta uống rượu thì có say khướt không, vì vấn đề hình tượng nên đi ra ngoài chơi cơ bản không hề uống rượu, bất quá mấy ngày nay thật sự tích tụ không ngừng, nếu thật sự có thể mượn rượu giải sầu thì thật tốt.
Nghĩ vậy, ta lật bỏ giấy dán, một cỗ mùi rượu đậm thuần đập vào mặt, ta hít thật sâu hai cái, vẻ mặt chờ mong đổ ra một ly.
Điều này có thể lí giải vì sao Sở Phong mê rượu như vậy, quả nhiên là rượu ngon! Uống cạn xong hương vẫn lưu khắp miệng, dư vị vô tận, làm cho người ta không thể nhịn uống thêm một chén.
- Tá Quân, gần đây cô gặp chuyện phiền lòng gì vậy? - Đợi ta nuốt xuống bụng vài chén rượu, Sở Phong bắt đầu lôi kéo ta nói.
- Chuyện phiền lòng ta rất không thích - Ta uống đến có chút mơ hồ, trực giác không muốn phản ứng với cô ta, có câu nhiều chuyện là thiên tính của phụ nữ, Sở Phong cũng không ngoại lệ, nghe thấy ta uống ta chết ngươi sống như thế liền biết ta đại khái gặp phải chuyện, đáng tiếc miệng ta mím thật chặt, cô ta thế nào cũng không cậy được.
- Có phải là vì chuyện của Mộ Dung Hi Nhiên? - Sở Phong vẫn chưa từ bỏ ý định.
- Phải! - Tiếp tục uống một chén, nói tiếp - Mà cũng không phải!
- ... - Sở Phong giận, hô lớn - Vậy cô nửa đêm chạy tới đây vừa ngâm thơ vừa uống rượu làm gì!
- Bởi vì thời vận ta không bình thường, đường đời nhiều ngang trái. Haiz! Quan san chân bước gập ghềnh, ai thương cho kẻ lỡ chân? Cánh bèo mặt nước trùng phùng, cùng chung cảnh ngộ chạnh lòng tha hương (Trích 'Đằng Vương Các Tự' - Vương Bột). Sống có gì vui chết có gì sợ! Ta sinh thời không thể yêu thì nguyện làm quỷ! - Càng uống càng mơ màng, ta cảm thấy mình nhớ nhung cái gì đó, cũng không biết mình rốt cuộc nhớ nhung cái gì.
Sở Phong nghe ra ta đang ngà ngà say, thở dài, không trả lời.
Ta say khướt bò xuống tảng đá, khẽ ngâm nga một khúc hát ngắn, lảo đảo đi về.
Tiếng ca dừng lại trong nháy mắt, ta đứng như phỗng nhìn Mộ Dung Hi Nhiên ở trước mặt. Không phải là xuất hiện ảo giác chứ? Ta lắc lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước.
Lướt qua Mộ Dung Hi Nhiên, lại bị một bàn tay mềm mại lạnh như băng nắm chặt. Mộ Dung Hi Nhiên dìu ta, chống đỡ cho ta đang say rượu mà đứng không vững, tựa vào người nàng.
Ta một phát đẩy Mộ Dung Hi Nhiên ra, nhưng cũng bởi vậy nên ngã nhào trên mặt đất.
- Tá Quân, huynh uống say rồi, ta đỡ huynh về - Mộ Dung Hi Nhiên lại đi tới, muốn đỡ ta.
Giọng nói của Mộ Dung Hi Nhiên nhỏ nhẹ ấm áp như vậy, ta cũng không từ chối, chỉ ngây ngốc để nàng đỡ, dựa vào nàng chậm rãi trở về.
Mùi hương tươi mát truyền đến từ bên cạnh, đồng thời cơn buồn ngủ cũng đánh úp lại. Ta nghĩ đầu ta đã thành nửa nước nửa bột mì, chỉ cần ném một cái thì phỏng chừng sẽ trộn thành một đống hồ dán...
Lại đi thêm vài bước, ta mê man mở mắt ra, yên lặng đứng không muốn đi tiếp.
Mộ Dung Hi Nhiên kéo tay ta, đứng lại trước mặt ta, ôn nhu hỏi:
- Tá Quân, huynh sao vậy?
Những chén rượu vừa nãy bắt đầu xông lên, đầu ta như say xe. Ta tránh khỏi bàn tay đang cầm tay ta, mạnh mẽ bắt lấy bả vai đối phương, nhẹ nhàng lay hai cái, nói:
- Ta muốn tìm Hi Nhiên, ta muốn tìm Hi Nhiên, ngươi có phải Hi Nhiên hay không?
Cũng không đợi đối phương trả lời, thân thể ta nghiêng về phía trước, ôm lấy người trước mặt, tựa vào bên tai nàng thì thào tự nói:
- Hi Nhiên, Hi Nhiên...Hi Nhiên, ta rất thích nàng. Ta rất thích nàng! - Ta lại dịch khỏi thân người kia một chút, hét lớn một tiếng.
Cảm giác choáng váng truyền đến từng trận, ta lại quay lại về phía trước, ta theo bản năng vươn tay ra, ôm lấy hai má non mềm bóng loáng của người trước mặt.
Dùng ngón cái tỉ mỉ vuốt ve cánh môi ướt át kiều diễm trước mắt, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vào bờ môi trước mặt, hương vị ngọt ngào mềm mại, xua tan sự lo lắng luôn luôn chiếm cứ trong lòng ta mấy ngày nay.
Tiếp theo lệch đầu, bản thân ta đổ vào trong ngực đối phương.
Sáng ngày hôm sau, ta vừa mở mắt ra đã cảm thấy đầu đau muốn nứt, đây là hậu quả của say rượu.
Vén chăn lên, phát hiện quần áo đều mặc đầy đủ trên người, chỉ là có rất nhiều mùi hôi của rượu. Ta ôm đầu muốn đi ra ngoài lại thiếu chút nữa đụng vào Mộ Dung Hi Nhiên mở cửa bước vào.
- Tá Quân, huynh tỉnh rồi sao? Trước tiên uống cái này đi - Mộ Dung Hi Nhiên nhìn thấy ta thì vui sướng, sau đó lại bưng thứ gì đó trên tay đến trước mặt ta.
Đây chính là canh tỉnh rượu? Ta nhìn chất lỏng không rõ còn hơi nóng lượn lờ trong cái bát trước mặt mà ngây người vài giây, cuối cùng vẫn nhận lấy một hơi uống hết.
Y Quỷ gào to tiến vào, nói:
- Tá Quân, ngươi đã tỉnh rồi? Khi nào thì đi?
Ta thưởng cho Y Quỷ một cái liếc mắt, lão hi vọng ta đi đến như vậy, ước gì đuổi ta ra sao? Xem ra ta thật đúng là được đối xử như người không chịu nhận tội.
- Thu thập xong đồ thì đi - Ta buông xuống bát không, rửa mặt sạch sẽ rồi chuẩn bị đi thu dọn đồ đạc.
Ngày hôm qua Y Quỷ nghe ta nói muốn xuống núi tìm ngọc Xích Hồn gì đó thì mắt lão Quỷ đột nhiên sáng quắc như sao, cũng không biết nghĩ đến mưu ma chước quỷ gì, luôn thúc giục ta lên đường.
Ta vừa định đi thu thập mấy bộ y phục thì Mộ Dung Hi Nhiên đưa cho ta một quai hành lí màu xanh đậm.
- Tá Quân, bao lâu thì huynh trở về? - Mộ Dung Hi Nhiên đặt hành lí ở trên tay ta, đưa tay giúp ta sửa sang lại quần áo.
Ta nhìn hành lí trên tay mà quệt miệng, hóa ra Hi Nhiên cũng hi vọng ta đi, đã sớm giúp ta thu thập xong quần áo. Một khi đã như vậy thì ta thật lâu sau mới trở về mới tốt. Nghĩ vậy, ta tùy tiện nói:
- Đại khái ba năm năm ta sẽ trở về.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Mộ Dung Hi Nhiên biến mất, ôn nhu dặn dò:
- Vậy huynh phải chiếu cố chính mình thật tốt, ta để trong này một ít thuốc trị thương, còn cả... - Mộ Dung Hi Nhiên mặt ửng đỏ không nói được nữa.
- Còn cả cái gì? - Mộ Dung Hi Nhiên đột nhiên thẹn đỏ mặt khiến ta không hiểu nổi.
- Haiz, Tá Quân, ngươi thật dông dài, rốt cuộc ngươi có đi hay không? - Y Quỷ túm lấy ta kéo qua một bên, liếc Mộ Dung Hi Nhiên một cái, lúc này mới nhỏ giọng nói - Tiểu tử ngươi thật sự là đang hưởng phúc mà không biết! Vừa rồi sao ngươi lại nói thế với Hi Nhiên người ta đây!
- Cái gì chứ? - Hiện tại ta thật muốn trợn trắng mắt, sao ta say một đêm xong thì ai ai cũng trở nên thần thần bí bí như vậy.
Y Quỷ lại liếc Mộ Dung Hi Nhiên một cái, sau đó vỗ một phát vào đầu ta, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Nhìn ngươi bình thường thông minh như vậy, sao lúc này đần như vậy!
Y Quỷ buông tay, cười hì hì nói với Mộ Dung Hi Nhiên:
- Hi Nhiên, con yên tâm, Tá Quân ra ngoài một tháng liền trở về, nó luyến tiếc con như vậy làm sao nỡ bỏ con đi xa chứ? Có phải không hả Tá Quân? - Y Quỷ nháy mắt nhướn mày với ta.
- ... - Ta trầm mặc chống đỡ.
Bầu không khí nhất thời có chút gượng gạo, Y Quỷ trừng mắt ngó ta rồi lại ngó Mộ Dung Hi Nhiên, không nhịn nổi nữa liền lôi ta ra ngoài.
- Ta nói này, ngươi làm sao vậy! Ngươi có biết đêm qua ngươi uống say, trằn trọc một đêm, Hi Nhiên trông ngươi một đêm không. Con bé còn sợ ngươi tỉnh lại sẽ đau đầu nên luôn chuẩn bị canh tỉnh rượu, nguội đi lại làm nóng lại, cứ như vậy một đêm không ngủ! Ngươi liền thế nào cũng phải làm cho người ta thương tâm bất an trước khi đi sao? - Y Quỷ lôi ta ra thóa mạ một chút - Còn nữa, ngày hôm qua ngươi ở chỗ Sở Phong kia nói cái gì? Cái gì mà sinh thời không thể yêu? Ngươi chịu không nổi khảo nghiệm nên muốn tự sát?
Ta không kiên nhẫn khoát tay, trong lòng phiền muộn thật sự, không muốn phản ứng lại Y Quỷ.
Một tiếng hừ lạnh bao hàm tức giận truyền đến. Y Thánh đứng ở cửa, không biết đã đứng bao lâu. Y Thánh thấy ta thì xanh mặt, không nói một lời mà đi vào.
- Lão Cổ, ông làm gì vậy! - Y Quỷ ưỡn bụng, bất mãn hô lớn với Y Thánh.
- Đồ đệ của ta cả đêm qua không trở về, ta sợ nó bị người khác khi dễ! Xem ra ta thật không đến nhầm chỗ! - Y Thánh lại quay lại, nói - Sao ngươi còn chưa đi!
- Ta đi ngay đây! - Ta nghiến răng nghiến lợi nói, xoay người bước nhanh vào gian phòng.
- Tá Quân...Tá Quân... - Mộ Dung Hi Nhiên gọi hai tiếng, ta giả mắt điếc tai ngơ, gọn gàng nắm lấy hành lí ra cửa.
Đi đến bên người Y Quỷ lại bị Y Quỷ bắt lại, ta khó chịu vung lắc tay Y Quỷ.
Y Quỷ cũng tức giận, nói:
- Tính khí của ngươi cũng thật lớn! Nói cho ngươi biết, chờ ngươi trở về, chúng ta sẽ tìm ngươi tính sổ!
- Tính sổ cái gì! - Ngữ khí không tốt, ta hỏi ngược lại.
- Ngươi! ... - Y Quỷ chỉ vào người ta nói không nên lời, cố áp chế lửa giận, nhỏ giọng nói thầm - Xem ra lão Cổ lo lắng thật đúng!
Ta không còn tâm tư nghe bọn họ nói chuyện, phất phất tay ra sau, không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
(Editor: Quân có chút tật xấu, nhưng như vậy mới thú vị)



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi