NHIÊN KHUYNH QUÂN TÂM

Ta bắt được diễn cảm chóng vánh kia của Y Thánh, thứ có thể khiến Y Thánh nghiêm túc như vậy nhất định là đồ tốt, hơn nữa vì thứ này mà Mộ Dung sơn trang bị diệt môn thì có thể không đáng giá sao?
Y Thánh thất thần nhìn cái chìa khóa rồi mới lên tiếng:
- Mộ Dung trang chủ có lưu lại thông điệp gì không?
Ta bật người lấy ra lá thư:
- Lão Cổ, ông xem thư này, phía dưới có đục mấy chữ - Ta chỉ cho ông ta xem một đám chữ - 'Kiếm ở thạch thất thứ năm trong núi Âm Long'.
Sắc mặt Y Thánh lại biến đổi, nói:
- Kiếm Huyền Mặc Long Văn!
Mắt ta sáng lên, tên kiếm khí phách như vậy, nhất định là thứ tốt.
- Kiếm kia... - Ta tò mò định tiếp tục tìm hiểu, lại bị Y Thánh kéo đến một bên, Y Thánh hạ giọng nói: - Việc này không thể truyền ra ngoài, kiếm kia lai lịch bất phàm, chính là luyện chế từ thiên thạch trên trời ban tặng, lại có hồn rồng vàng kí sinh, người cầm kiếm này... - Y Thánh dừng một chút, giống như bị tác động bởi thanh kiếm, biểu cảm trở nên thập phần dữ tợn - Có thể chém Thiên tử!
Ta toát mồ hôi, hình như giết Hoàng đế thì kiếm bình thường cũng được mà? Nhất định phải dùng kiếm từ thiên thạch sao? Còn nữa, một vài thiên thạch có thể có bức xạ, người cầm kiếm không gặp nguy hiểm sao? Nghĩ như vậy, thanh kiếm này có vẻ cũng không có gì đặc biệt hơn người.
Ta nhất thời phi thường thất vọng, hơn nữa biểu hiện rất rõ ràng trên mặt.
Y Thánh không chú ý tới, đang bận rối rắm vừa lo lắng vừa hưng phấn, cuối cùng như đã hạ quyết tâm rất lớn, nói:
- Việc này có thể không truyền ra ngoài thì thật tốt. Trước hết, để Sở Phong đi lấy kiếm về thì sao?
- À, cũng được - Dù sao thì đối với thanh kiếm này ta đã mất hứng thú, cái gì thiên thạch rồi hồn rồng đều là mây bay.
- Đúng rồi! - Y Thánh lại nghiêm túc lên, nói - Chúng ta cả ngày ở chỗ này, quân lương dĩ nhiên không đủ.
Quân lương...ý là chúng ta không có tiền, muốn ta nghĩ cách sao? Ta bất lực.
Y Thánh hắng giọng một cái, nói:
- Trước khi Hoàng đế khai quốc chúng ta băng hà thì đã từng đến các nơi góp nhặt không ít trân bảo, những trân bảo này cứ vậy mà chôn theo Hoàng đế khai quốc xuống đất không thấy mặt trời thì không khỏi quá mức đáng tiếc...
- Ông nói thẳng ra chúng ta đi đào trộm mộ là được - Ta buông tay, loại chuyện này triều đại bên kia của chúng ta cũng đã xảy ra không ít, ta hiểu.
Y Thánh im một chút, lại nói:
- Đây cũng do tình huống bắt buộc. Chỉ là muốn có mấy thứ này cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Ta có dự cảm không lành...
Sự thật chứng minh, dự cảm của ta thực chuẩn.
Mộ của Hoàng đế khai quốc ở một cái nơi lúc ấy nói là tụ tập long khí, hiện tại bị dân ở chung quanh gọi là núi Quỷ Khốc. Núi Quỷ Khốc, truyền thuyết kể rằng mỗi khi thời tiết mưa gió sấm sét thì trong núi liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết của ác quỷ, thậm chí còn có người chứng kiến cảnh tượng quỷ binh Địa phủ chém giết ác quỷ ở ngọn núi, tương đối đáng sợ.
Hơn nữa, vào núi còn phải đi qua một cửa Địa Ngục, buổi tối thì không sao, nhưng ban ngày, chỉ cần có người đứng gần đó, thì ba ngày sau nhất định, trên người không có vết thương, nhưng người chắc chắn sẽ chết.
Bất quá những điều này là do ta nghe người trong thôn nhỏ gần núi Quỷ Khốc nói, độ tin cậy còn phải chờ kiểm chứng.
Hết thảy cũng không làm lung lay quyết tâm của đại đội muốn đi núi Quỷ Khốc trộm mộ phần.
Bởi vì lúc chúng ta đến nơi đây thì trời đã tối, chạy một ngày đường mọi người cũng mệt mỏi, nên quyết định nghỉ ngơi một buổi tối trước, ngày hôm sau tiếp tục hành động.
Ban đêm, ta cùng nhón Y Thánh Hi Nhiên đang thương lượng thủ tục vào núi ngày mai, vừa lúc lão nhân gia vừa tặng cơm chiều cho chúng ta nghe được, sắc mặt già nua của lão nhân gia liền thay đổi, nếu không phải Mộ Dung Hi Nhiên nhanh tay đỡ bà, thì chỉ sợ cơm chiều của chúng ta phải chờ một lát mới có thể ăn.
Lão nhân gia kia buông rau củ rồi lắc đầu liên tục với chúng ta:
- Không được không được, núi kia không phải là nơi người có thể đi vào!
Chúng ta biết lão nhân gia để ý đến lời đồn đại, nhưng thực ra thuyết quỷ quái kia trừ vị lão nhân gia kia thì chỉ sợ không ai trong chúng ta tin.
Lão nhân gia nhìn ra chúng ta không tin, cắn răng một cái, nói:
- Nếu mọi người không tin, ngày mai mọi người đừng vội vào núi, lão thân cho mọi người nhìn xem núi kia rốt cuộc cổ quái đến chừng nào!
Lão nhân gia vì để chúng ta nhìn xem điểm đáng sợ của ngọn núi kia mà chịu đựng xót thịt, dẫn ra gà mái nhà bà... Đương nhiên chuyện này là không thể, gà mái giữ đẻ trứng, cho nên chúng ta chỉ có thể nhìn một con gà con bị trói chặt một chân bị dẫn tới trước cửa Địa Ngục, vô tội nhìn xung quanh.
Lão nhân gia một tay cầm dây thừng, một tay bảo vệ trước người chúng ta, nhất quyết không cho chúng ta đi qua.
Ta trừng lớn mắt, nhìn con gà con kia đi vài bước mổ xuống đất, tiếp tục đi vài bước tiếp tục mổ xuống, sau đó ngã xuống đất, không dậy nổi.
- Thế là... liền chết? - Ta xem mà kinh sợ.
Lão nhân gia kéo dây thừng, xác con gà con bị kéo nhanh lại đây.
Y Thánh ngồi xổm xuống, không đụng vào con gà con kia, dùng ánh mắt tỉ mỉ xem xét tình trạng của nó.
Ta muốn ra tay kiểm tra lại bị Mộ Dung Hi Nhiên ngăn lại.
- Giờ mọi người tin chưa? Núi này không vào được! Năm đó con lão đứng bên cạnh chỗ này, ba ngày sau phải đi... - Lão nhân gia nhớ tới chuyện thương tâm, ngữ điệu nghẹn ngào - Lão thật sự không đành lòng nhìn tụi trẻ mấy người mất mạng không công.
Ta hỏi:
- Rốt cuộc là chết như thế nào? - Tình huống trước mắt lèm nhèm nhưng thật sự không ổn. Trước đây ta từng xem qua truy tìm phát hiện tiếp cận khoa học, thông thường... đại bộ phận chuyện cổ quái có thể giải thích khoa học.
Y Thánh nhắm mắt rồi lắc đầu, xem ra cũng không hiểu rõ.
Mộ Dung Hi Nhiên đề nghị:
- Nơi đây quả thật cổ quái, hay là chúng ta đi về trước rồi tính tiếp?
Lần này đi, sếp tam Hoàng tử của chúng ta cũng tới, nhưng người ta thân phận cao quý, không tham gia loại hoạt động thử tình huống ngày hôm nay, hôm nay chỉ có bốn vật hi sinh là ta, Mộ Dung Hi Nhiên, Vương Cảnh Hủ, Y Thánh tới, trong bốn vật hi sinh thì Y Thánh có vai vế cao nhất, nên Y Thánh định đoạt.
Y Thánh nhíu mày đến độ có thể kẹp chết một con ruồi, cuối cùng cũng bất đắc dĩ nói:
- Đi về trước đi.
Lão nhân gia cũng nóng nảy:
- Mấy người còn không từ bỏ? Mấy người không muốn sống nữa sao?
- Lão nhân gia... - Mộ Dung Hi Nhiên làm yên lòng lão nhân, ta lại lâm vào trầm tư.
Con gà con chết ngay trước mắt chúng ta, trừ bỏ đi vài bước mổ vài cái thì không có gì kỳ quái. Lão nhân gia nói con trai bà đứng một lúc trước cửa Địa Ngục, ba ngày sau tử vong.
Chẳng lẽ là vì cây cỏ gần cửa Địa Ngục có độc, người và động vật hít phải sẽ dẫn đến cái chết?
Ta quay đầu lại nhìn, một mảnh màu lục, nhìn không ra cây nào với cây nào...
Ta kéo tay áo Y Thánh, nói:
- Lão Cổ, ông nhìn kỹ xem, cây trên chỗ đất con gà con chết và bên kia có khác nhau hay không?
Ta vừa nói xong, trừ bỏ lão nhân gia lỗ tai hơi điếc không nghe được thì tất cả mọi người đảo mắt nhìn, sau đó cho ta một đáp án giống nhau như đúc:
- Không khác nhau.
- Vậy... - Ta chỉ chỉ cửa Địa Ngục, cái gọi là cửa Địa Ngục vốn là một đường vào núi, hai bên bị Dây nho và một ít thực vật kỳ quái trùm xuống, lối đi giữa đủ cho ba người sóng vai đi qua - Mấy cây cỏ bên kia có nhận ra không?
Qua một hồi lâu Y Thánh mới đáp:
- Chứng thật là có vài loại chưa từng thấy.
- Vậy sao - Ta gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Hiện tại ta có hai ý tưởng.
Thứ nhất, bức xạ, chỉ là đoán.
Thứ hai, thực vật kỳ quái kia dưới ánh mặt trời có thể sinh ra khí độc giết chết người và động vật.
Ta nghiêng về ý tưởng thứ hai. Trước kia ta nhìn thấy trên một quyển sách viết về chiếc gương giết người ở nước Pháp, bí mật của chiếc gương giết người bị phá giải vào năm 2006. Khung chiếc gương là một loại cây tên Kula cực kỳ hiếm, nó đã tuyệt chủng từ hơn 100 năm trước, theo ghi chép, trong thân cây Kula hàm chứa một loại kịch độc, khi tiếp thụ ánh sáng sẽ giải phóng ra một lượng lớn khí độc, làm cho mạch máu trong người bị hít phải nứt toác trong thời gian ngắn, gây ra chảy máu não.
Hít phải khí, có ánh sáng, trên thân thể không có vết thương, tử vong trong thời gian ngắn, những điều này đều phù hợp với tình huống này. Có lẽ thực vật sinh trưởng ở cửa Địa Ngục cũng có loại giống như cây Kula.
Bất quá có phải hay không còn cần làm thực nghiệm xem.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi