NHIÊN KHUYNH QUÂN TÂM

- Huynh có tâm sự - Tiếng của Mộ Dung Hi Nhiên kéo ta lại, ta chớp mắt, khoát tay.

- Không có gì - Nếu Hi Nhiên hỏi tới thì ta không thể không trả lời, bèn vội vàng phủ nhận, lại không chú ý tới vừa nãy Mộ Dung Hi Nhiên dùng câu khẳng định chứ không phải nghi vấn.
Mộ Dung Hi Nhiên sóng vai ta đi, ta không thấy biểu cảm trên mặt nàng, chỉ nghe nàng nhẹ nhàng thở dài:
- Huynh có tâm sự, là về thất Vương gia và Yên Nhi cô nương.
- Hả? ...Ừ - Vừa nãy ta suy nghĩ trong lòng đích thật là bởi vì chuyện của thất Vương gia nhưng cũng không hoàn toàn, nhưng phần kia ta cũng không tiện nói cùng Hi Nhiên, chỉ có thể thừa nhận.
Mộ Dung Hi Nhiên không nói gì, bầu không khí đột nhiên trở nên có chút nặng nề.
Ta âm thầm hối hận trong lòng, chần chờ trong nháy mắt nhất định đã khiến Hi Nhiên biết ta có ý giấu giếm, nàng đang tức giận. Nhưng bây giờ sửa miệng còn kịp sao?
Có thể do cảm thấy không khí có chút kỳ quái, nên đến cả Giang Văn Chỉ luôn luôn nói nhiều cũng thức thời ngậm miệng lại. Chúng ta yên lặng đi, tiếng bước chân có vẻ ồn ào.
Thị vệ đưa chúng ta đến nơi rồi lập tức đi. Giang Văn Chỉ và Diệp Nguyên Đạo nhìn chúng ta một cái, ăn ý rời đi trước.
Hai người vừa đi, ta liền cảm thấy bầu không khí càng thêm quái dị, đành phải kiên trì mở miệng nói:
- Hi Nhiên, có phải nàng đang tức giận không?
Mộ Dung Hi Nhiên mím môi, do dự chốc lát, nói:
- Ta chỉ đang nghĩ có phải ta không nên đoán tâm tư của huynh hay không.
- Hử, đoán tâm tư của ta? Ta có cái gì để đoán, bằng hữu của ta đều nói ta chính là loại người trong lòng nghĩ gì liền viết trên mặt - Ta nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí cũng nhẹ nhõm lên, chỉ cần Hi Nhiên không tức giận là tốt rồi.
Mộ Dung Hi Nhiên bắt được cánh tay ta, có chút vội vàng có chút khẩn trương:
- Ta muốn biết vì sao huynh mất hứng, ta muốn biết trong lòng huynh đang suy nghĩ gì. Ta muốn huynh chia sẻ phiền não của mình, chỉ là ta đến tột cùng cũng không đoán ra huynh đang nghĩ gì - Nói xong lời cuối cùng, tiếng Mộ Dung Hi Nhiên càng ngày càng nhỏ - Ta đến tột cùng có loại cảm giác không nắm bắt được huynh.
Ánh mắt ta buồn bã, thầm nghĩ: chỉ sợ sau này nàng sẽ không bao giờ ... muốn nắm bắt được ta nữa. Trên mặt vẫn giơ lên một nụ cười sáng lạn:
- Chớ suy nghĩ lung tung. Ta sao lại nắm bắt không được chứ? Thủ hạ của nàng nhiều như vậy, một mình nàng bắt không được thì mọi người cùng nhau triển thôi.
Đây vốn là câu vui đùa, nhưng Mộ Dung Hi Nhiên lại yên lặng gật đầu, thật sự chặt chẽ ghi những lời này vào trong lòng.
Lúc Y Thánh và Y Quỷ trở lại thì đều cau mày, nhìn cũng biết lần này gặp phải vấn đề lớn.
Y Thánh uống một ngụm trà cho trơn giọng, nói:
- Bệnh của Yên Nhi cô nương rất nghiêm trọng, hơn nữa tích tụ trong tâm, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ...
Y Quỷ vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói:
- Quên đi, đừng nghĩ nữa. Vẫn nên dùng phương pháp kia, trước tiên chữa khỏi người đi. Ông chính là đại phu, dùng bệnh của cô nương đó để giữ chân thất Vương gia, ông không sợ hại một tính mạng sao!
- Hại một tính mạng? Sao lại thế? - Nghe Y Quỷ nói như vậy, ta không khỏi nhíu mày.
Y Thánh chịu phận bất hạnh thở dài nói:
- Thôi, cứu người trước rồi nói sau, ngoài ra tiếp tục nghĩ cách.
Lúc này Y Quỷ mới vừa lòng ừ một tiếng, nhìn vẻ mặt mê hoặc của chúng ta thì tốt bụng giải thích:
- Muốn trị bệnh của Yên Nhi cô nương, có một phương pháp, chỉ cần hai ngày là có thể chữa khỏi. Chỉ là lão Cổ không chịu, hiện tại thất Vương gia mọc rễ ở chỗ này không đi đều vì Yên Nhi cô nương, Yên Nhi cô nương tốt lên, thất Vương gia sẽ đến thẳng vương thành (nơi vua đóng đô).
Chúng ta đều nhìn về phía Y Thánh, Y Thánh khoát tay nói:
- Được rồi, đừng nói nữa - Y Thánh mang giấy bút tới, viết phương thuốc rồi giao cho Mộ Dung Hi Nhiên, nói - Chờ chúng ta trị liệu bước đầu tiên tốt xong, cách một canh giờ con nấu một bát thuốc đưa cho Yên Nhi cô nương uống, uống liền hai mươi bốn thang thì bệnh này liền khỏi. Ngàn vạn lần phải cẩn thận độ lửa và lượng thuốc.
Y Thánh nhìn chúng ta một cái, nói:
- Hai người cũng nhàn rỗi, đều đi giúp Hi Nhiên đi, một bộ một canh giờ, Hi Nhiên bận không kịp nổi.
Sau khi Y Thánh và Y Quỷ bắt đầu trị liệu, chúng ta thành người bận rộn nhất nơi này. Thất Vương gia đã hạ lệnh, nếu nhìn thấy chúng ta tới thì thủ vệ coi chừng sân của Yên Nhi cô nương đều tránh ra, cho chúng ta đưa thuốc còn nóng vào.
Giữa trưa ngày thứ hai, Y Thánh đi bắt mạch cho Yên Nhi cô nương, ta vừa lúc đưa thuốc qua, nên kết bạn đi cùng. Đi đến cửa tiểu viện, vừa hay nhìn thấy hai ca thủ vệ thay ca, thấy chúng ta tới, thủ vệ mới quét mắt nhìn nhau một chút liền để chúng ta vào.
Còn vài bước đi vào phòng của Yên Nhi cô nương, ta đang cảm thấy kỳ quái tại sao hôm nay không có nha hoàn chờ bên ngoài, chợt nghe thấy tiếng đổ vỡ truyền ra từ bên trong.
Ta nghe thấy định đi qua, lại bị Y Thánh giữ chặt.
Bên trong truyền ra giọng nói đầy tức giận của Yên Nhi cô nương:
- Ân Thiên Lạc! Ta nói rồi, ta không muốn nhìn thấy ngươi! Ngươi rõ ràng là nữ tử lại đóng giả nam tử lừa gạt ta, ta hận ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi!
Lòng ta gắt gao quặn chặt, tỉ mỉ nghe âm thanh bên trong.
Tiếng của Yên Nhi cô nương lại truyền ra:
- Người ta yêu chính là thân nam tử của ngươi, ngươi đã là nữ tử thì chúng ta còn cái gì để bàn. Nữ tử mến nhau thiên lý không dung, nếu lúc trước biết ngươi là nữ tử thì ta sẽ không đi cùng ngươi. Sớm biết rằng hôm nay ta rơi vào kết quả này thì lúc đầu ta nên đi cùng hắn rồi.
Ân Thiên Lạc cưỡng chế đau khổ ở trong lòng, run giọng nói:
- Nàng tình nguyện làm tiểu thiếp của bát Hoàng đệ cũng không nguyện ở cùng một chỗ với ta, chẳng qua chỉ vì hắn là nam tử? Những việc ta làm cho nàng, nàng thật sự không để một chút trong lòng sao?
Yên Nhi cười nhạo nói:
- Ta không cần ngươi tốt với ta. Mặc kệ ngươi làm gì cũng khiến ta cảm thấy ghê tởm!
Trong phòng không còn tiếng vang, nửa ngày sau cũng không thấy động tĩnh.
Y Thánh bình tĩnh đứng trên mặt đất gõ cửa, giống như vừa nãy ông ta không hề nghe được gì:
- Yên Nhi cô nương, lão phu đến bắt mạch cho cô nương.
Kiên nhẫn đợi một hồi mới nghe được giọng Yên Nhi đã bình tĩnh trở lại:
- Mời vào.
Y Thánh đẩy cửa đi vào, thất Vương gia ngồi trên ghế ở một bên, tay chống trán, người ta không thấy rõ vẻ mặt của nàng. Trên mặt đất rơi đầy đồ sứ, ta nhìn thấy một đầu người đồ sứ nhỏ, trên mặt cười hồn nhiên, đầu người đồ sứ nhỏ bị vỡ một nửa, lờ mờ có thể thấy được là hai người đồ sứ nhỏ một nam một nữ, là một đôi.
Ta trộm nhìn thất Vương gia, nàng trầm mặc ngồi tại chỗ, toàn thân đều lộ ra hơi thở tuyệt vọng. Ta bưng thuốc cho Yên Nhi cô nương uống hết, Y Thánh cau mày bắt mạch cho Yên Nhi, bắt xong ra hiệu bằng ánh mắt cho ta.
Ta không hiểu gì cả, Y Thánh cứ thế nói:
- Bệnh của Yên Nhi cô nương đã tốt hơn phân nửa, chỉ là...
- Chỉ là cái gì? - Trong giọng của Yên Nhi có chút bối rối.
- Chỉ là... Haiz - Giọng của Y Thánh tăng hơn chút, rốt cục hấp dẫn sự chú ý của thất Vương gia.
Thất Vương gia đứng dậy, vẫn là bộ dạng ôn nhã như cũ:
- Y Thánh tiền bối có gì đừng ngại nói thẳng.
Y Thánh cười nói:
- Cũng không có gì, bệnh của Yên Nhi cô nương có điểm nặng, có thể cần một 'dược liệu' khác mới được.
Thất Vương gia nói:
- Y Thánh tiền bối muốn gì cứ nói đừng ngại.
- Đợi một chút! - Yên Nhi đã ngắt lời Y Thánh - Hiện tại thân thể của ta có thể rời khỏi nơi này không? Nếu có thể thì không cần trị!
Ta không khỏi cảm thấy chua xót thay thất Vương gia, trong lơ đãng lời đã ra miệng:
- Ngươi hận nàng như vậy?
- Ngươi không biết gì cả, nàng... - Yên Nhi cả giận nói, nhưng sắp thốt ra lại nuốt trở vào, chỉ nhìn thất Vương gia tràn đầy hận ý.
Thất Vương gia làm thế mời.
Chúng ta theo thất Vương gia ra ngoài, đi đến thư phòng của nàng. Thất Vương gia mở miệng nói:
- Không biết Y Thánh tiền bối cần dược liệu gì?
Y Thánh liếc nhìn thị vệ bên người, thất Vương gia hiểu ý phất tay cho người khác lui ra.
Xác định không còn ai, Y Thánh mới mở miệng nói:
- Vương gia, bệnh của Yên Nhi cô nương chỉ cần uống xong chỗ thuốc còn lại tự nhiên sẽ khỏi. Chẳng qua, Yên Nhi cô nương có thể còn sống hay không thì cần xem Vương gia người.
Thất Vương gia đứng mạnh lên, sắc mặt ngưng trọng:
- Y Thánh tiền bối có ý gì?
Y Thánh nói:
- Thực không dám giấu diếm, lão phu gần đây dốc sức vì tam Hoàng tử. Vốn ngôi vị Hoàng đế này không tới phiên các vị Vương gia, nhưng các Hoàng tử bị giết, tam Hoàng tử bị người khác hãm hại, nên mới cho các vị Vương gia có cơ hội tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, nhưng mà bất kể thế nào thì ngôi vị Hoàng đế này đều không có quan hệ gì đến Vương gia ngài. Vương gia chỉ là nữ tử, làm sao ngồi được ngôi vị Hoàng đế?
Khuôn mặt thất Vương gia có chút động, rất nhanh bình phục lại:
- Y Thánh tiền bối mời nói thẳng, ông muốn thế nào mới buông tha cho Yên Nhi.
- Ta hi vọng thất Vương gia có thể trợ giúp tam Hoàng tử lên ngôi vị Hoàng đế - Y Thánh cũng không chần chừ, nói thẳng ra mục đích của chính mình.
Ta đứng một bên thấy rối rắm vạn phần, một màn trước mắt này thật quá giống tình huống trên tiểu thuyết và phim truyền hình, diễn viên chính phái vì người yêu mà không thể không bị quản chế bởi nhân vật phản diện, chỉ là vì sao hiện tại chúng ta lại làm...nhân vật phản diệt chết tiệt kia.
Ta vừa định ngăn cản thì thất Vương gia đã đáp ứng:
- Ta đáp ứng các ông, nhưng ta cũng có điều kiện.
Y Thánh nhíu mày:
- Mời nói.
Ánh mắt thất Vương gia trở nên mềm mại trong nháy mắt:
- Ta muốn các ngươi bảo đảm chắc chắn Yên Nhi sẽ khỏe mạnh. Còn nữa, nghĩ cách chữa khỏi mặt nàng... Y Thánh tiền bối có thể có thuốc làm người ta mất đi trí nhớ không?
Y Thánh gật đầu:
- Có. Những điều kiện này không có vấn đề, vậy Vương gia còn muốn cái gì không?
Thất Vương gia cười khổ một tiếng nói:
- Không còn... À, ta cảm thấy rất có lỗi với huynh đệ của ta. Cuối cùng, nếu thật sự tam Hoàng tử lên ngôi vị Hoàng đế, có thể cho ta là một loạn thần tặc tử hàng đầu, xử tử ta cũng không ngại. Chỉ cần để bọn họ cảm thấy ta chưa từng phản bội bọn họ là được.
Y Thánh nửa ngày không nói lời nào, ta kéo ống tay áo của ông ta, ông ta thở dài một tiếng nói:
- Đều là si nhân! - Nói xong ông ta còn liếc nhìn ta một cái, ý bảo ta phải đi.
Ta nhịn không được quay đầu lại nhìn thất Vương gia một cái, đối với tình huống trước mắt của nàng, ta có một loại cảm giác cáo khóc thương thỏ. Con đường phía trước của bản thân không rõ, hi vọng coi nàng là một ví dụ tốt, như vậy ta hẳn sẽ có dũng khí đi nói cho Hi Nhiên biết, chỉ là...
Thất Vương gia ngồi trên ghế, hai mắt vô thần nhìn giấy Tuyên Thành trước mặt, lẩm bẩm:
- Vì sao nữ tử và nữ tử lạikhông thể mến nhau? Vì sao nàng tình nguyện chọn bát Hoàng đệ phong lưu thànhtính cũng không quan tâm tới ta? ...

(Editor: Được rồi, lại 1 chuyện tình ngược tâm nữa)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi