NHIÊN KHUYNH QUÂN TÂM

Hơn mười ngày nay là hơn mười ngày dân chúng Minh Hi kinh tâm động phách nhất. Truyền về vốn là tin chiến thắng, biên ải đánh thắng, còn chưa kịp chúc mừng thì toàn biên ải tháo chạy, quân Nam Man trong ba ngày liền đánh thẳng vào Hoàng thành, Hoàng thượng bị thích khách ám sát vào ngày quân Nam Man vào thành. Ngay tại lúc dân chúng Minh Hi thấp thỏm lo âu cho rằng mình phải thành dân mất nước thì cửu Vương gia mang binh đánh bại Nam Man, Nam Man rút khỏi Đỉnh Đồng, mấy ngày kế tiếp cửu Vương gia thắng liên tiếp năm trận, dân chúng hoan hô nhảy nhót.

Nhưng không đợi dân chúng hoan hô xong thì đột ngột lại có thay đổi, vị tướng quân của Nam Man không biết làm sao lại biến thành nữ tử, tin tức lan tới chỗ đang chiến hỏa, quân Nam Man chán sống vọt tới, cửu Vương gia tiếp tục xuất binh ngăn cản nhưng không thấy uy phong như lúc đầu, ngược lại còn bị Nam Man ngăn chặn, không ngờ đã lập tức thua.
Cũng may những ngày loạn lạc chỉ tiếp tục mấy ngày. Bên trong Nam Man phân tách, cửu Vương gia nhân cơ hội tiêu diệt được bọn chúng.
Chiến sự vừa kết thúc, trong Hoàng cung liền truyền ra tin tức ít ngày nữa cửu Vương gia sẽ đăng cơ. Nước không thể một ngày không có vua, xây dựng lại sau chiến tranh càng cần một người lãnh đạo.
Cửu Vương gia tạo uy vọng trong thời chiến khiến dân chúng nguyện ý thần phục hắn, hắn lại là một trong ba vị Hoàng tộc Ân thị ít ỏi còn lại, thất Vương gia và bát Vương gia chưa phản đối, đại thần trong triều lại ủng hộ hắn, do đó cửu Vương gia đăng cơ tương đối suôn sẻ theo lí thuyết.
Nhưng...
Ngày đăng cơ lại có rất nhiều kị binh xông vào trong thành, nhắm thẳng vào trong Hoàng cung.
Cuối cùng, là vị quân sư không ai tra được lai lịch, nghe nói đã chết trận kia mang theo một đám người vốn đã chết xuất hiện trên đại điện, chiêu cáo thiên hạ cửu Vương gia phạm tội để đoạt ngôi Hoàng đế mà thông đồng với địch phản quốc, thí huynh giết chắt.
Hoàng đế đã bị thích khách ám sát ngày ấy một lần nữa ngồi trên long ỷ, một lưới bắt hết vây cánh trong triều của cửu Vương gia.
Lúc sau, cuối cùng Minh Hi thái bình.
Tiểu Hoàng đế hạ lệnh chúc mừng, âm thanh ầm ầm bên ngoài cách cung vài phố cũng có thể nghe thấy. Cùng với âm thanh huyên náo hình thành và phát triển mãnh liệt bên ngoài, trong phòng là bầu không khí trầm trọng áp lực trái ngược.
Không ai mở miệng nói chuyện, trong phòng lặng im khiến tiếng chúc mừng bên ngoài càng rõ ràng. Sau thời gian dài trầm mặc, trong phòng vang lên một tiếng thở dài:
- Rốt cục ta đã đợi được...
- Lão Cổ... - Y Quỷ luôn bị cho là vô tâm vô phế vừa mở miệng liền nhịn không được muốn khóc.
Ta ở bên cạnh thở dài một hơi, Y Thánh cố hết sức nâng tay lên, tựa hồ muốn ta tới.
Ngày ấy từ biên ải trở về cũng không thể tìm được đại phu tốt, chậm trễ thời gian chữa trị cho Y Thánh và Diệp Nguyên Đạo, đợi đến lúc trở về cung, tìm đến Y Quỷ và thái y trong cung thì bọn họ đã thúc thủ vô sách.
Nếu không phải Y Thánh dựa vào một cỗ chấp niệm thì chỉ sợ mấy ngày trước đã đi rồi.
Nhưng hôm nay, nhìn dáng vẻ của ông ấy, chỉ sợ là khó qua.
Y Thánh không biết nhìn phía nào, thì thào nhắc tới:
- Ta cũng coi như không có lỗi với nàng...
Ta vừa định hỏi kỹ thì Y Thánh lại nhìn về phía ta, nhẹ giọng nói:
- Ta còn nợ cậu một chuyện.
- Ông giờ đã thành như vậy thì còn có thể giúp ta làm cái gì chứ? - Ta biết Y Thánh tự hiểu thời gian của chính mình không còn nhiều, không muốn còn khất nợ điều gì nên mới muốn hoàn thành hứa hẹn chính mình vẫn chưa làm - Vẫn nên chờ ông khỏe lên trước. Diệp Nguyên Đạo và Khuynh Thành đều vẫn chờ ông đi cứu...
Khuynh Thành cố ý bại lộ thân phận khiến người hợp tác Nam Man và cửu Vương gia hiểu lầm cửu Vương gia hại chết Tần Thành rồi phái người giả mạo Tần Thành, đưa bọn chúng tới đây chịu chết, cho nên sau đó Nam Man đánh tới lần thứ hai liền một tư thế chán sống.
Chỉ là Khuynh Thành tự đẩy mình lên đầu sóng gió tự nhiên cũng không khá hơn chút nào.
Có thể trốn được đã là may mắn vạn lần.
Còn Diệp Nguyên Đạo, như người sống thực vật thông thường, lẳng lặng nằm, nói không chừng có thể tỉnh ngày hôm nay, không chừng có thể tỉnh ngày mai nói, có thể vĩnh viễn cũng không thể tỉnh.
Y Thánh ho hai tiếng, gọi:
- Hi Nhiên ...
Mộ Dung Hi Nhiên tiến lên vài bước, ôn nhu nói:
- Sư phụ còn có tâm nguyện chưa xong?
Y Thánh gật đầu:
- Sau này... nếu Tá Quân...làm sai chuyện gì, con hãy cố gắng... bao dung nó.
Mộ Dung Hi Nhiên nhìn ta một cái, khó hiểu nhưng vẫn gật đầu nói "Dạ."
Y Thánh thở gấp một hơi, chậm rãi nhìn một vòng, nhắm hai mắt lại:
- Sống đủ rồi...
Chúng ta lẳng lặng chờ Y Thánh có thể tiếp tục nói một hồi cùng chúng ta, chỉ là đợi tới cuối cùng ta mới phát hiện ra, một câu "Sống đủ rồi" kia là lời tạm biệt cuối cùng của Y Thánh.
Tiểu Hoàng đế hạ lệnh an táng trọng thể cho Y Thánh, truy phong làm Thông Nghĩa Hầu, ngày Y Thánh đi tiểu Hoàng đế cũng tới. Ta vẫn cho rằng tiểu Hoàng đế vô tình vô nghĩa, nhưng ngày Y Thánh hạ huyệt, hốc mắt tiểu Hoàng đế cũng hồng hồng, ta không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
Mặc kệ trong lòng hắn nghĩ gì, chỉ cần hắn nguyện ý thả chúng ta rời đi là được.
Vương Cảnh Hủ không có ý định cần chức vị; Diệp Nguyên Đạo trọng thương nằm trên giường, Giang Văn Chỉ tính mang cậu ta đi tìm danh y lánh đời, coi như Diệp Nguyên Đạo tỉnh lại cũng sẽ không quay về triều đình; Mộ Dung Hi Nhiên là nữ tử không thể làm quan, nàng còn phải về Di Hoa Cung, tự nhiên cũng phải rời khỏi nơi này; ta sẽ lại càng không cần phải nói; thất Vương gia cũng mang theo Khuynh Thành cô nương chuẩn bị tìm chỗ non xanh nước biếc để chữa thương, ngày sau lưu lạc giang hồ, không trở về nữa.
Quân Vương cổ đại thường có ý tưởng nhân tài không còn chỗ dùng liền phải giết, mặc dù tiểu Hoàng đế bây giờ còn nhỏ, không âm hiểm đến tình trạng này, chỉ là sợ đến cái ngày đột nhiên lĩnh ngộ ra sẽ phái người truy sát chúng ta.
Chờ hắn làm Hoàng đế thành quen, liền sẽ nghĩ rằng chúng ta thoát ly sẽ khống chế hắn, là một loại nhân vật nguy hiểm cần bị đuổi giết.
Ta nghĩ tới một người, Long Minh, người mặt ngoài nho nhã này kì thật bên trong xem như là một lão hồ ly.
Ta lấy cớ tới dạy Long Vũ Hiền, con trai Long Minh, một đêm trước phong thưởng đạt thành một hiệp nghị với hắn.
Ngày hôm sau, tiểu Hoàng đế mang theo chút phong phạm vương giả cố gắng lắm mới có được hỏi ta muốn thưởng cái gì.
Ta làm trò trước mặt văn võ trong triều, trực tiếp nói cho hắn biết:
- Thảo dân không cần vàng bạc châu báu, không cần phong hầu bái tướng, chỉ hy vọng Hoàng thượng có thể đáp ứng mấy điều kiện.
Tiểu hoàng đế ngẩn người, lại hỏi:
- Điều kiện gì?
Ta nói:
- Thứ nhất, ta hi vọng Hoàng thượng có thể đáp ứng ta và Mộ Dung Hi Nhiên, còn cả những người có quan hệ huyết thống với chúng ta có thể thấy Hoàng thất mà không quỳ! Thứ hai, chỉ cần chúng ta không vi phạm quốc pháp thì mong rằng Hoàng thượng sẽ không động đến Di Hoa Cung.
Tiểu hoàng đế có ngu ngốc thế nào cũng nghe ra ý nghĩa bao hàm trong điều kiện, hắn thay đổi sắc mặt, nói:
- Ngươi...!
Long Minh đi lên trước, thì thầm vài câu vào lỗ tai hắn.
Sắc mặt tiểu Hoàng đế chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, cuối cùng lại nói:
- Được, trẫm đáp ứng ngươi.
Văn võ trong triều không khỏi xì xào bàn tán, ta tin rằng không hết hôm nay thì điều kiện ta nói ra toàn nhân gian đều biết.
Ngày sau, nếu tiểu Hoàng đế độc ác, người đầu tiên hắn đối phó là ta- người cho hắn ấn tượng sâu nhất, như vậy thì đám người thất Vương gia và Diệp Nguyên Đạo sẽ bị thời gian vùi lấp, các nàng sẽ tương đối an toàn.
Còn ta, nhân tài duy nhất tiểu Hoàng đế tín nhiệm ỷ lại là Long Minh, có uy hiếp thì hắn mới có thể lưu trữ sử dụng người này. Long Minh cần bảo trụ chỗ đứng của mình, hắn cần một "uy hiếp" như ta, còn hắn sẽ bảo đảm ta không bị tiểu Hoàng đế hãm hại.
Cuối cùng, tiểu Hoàng đế còn phong ta làm Thừa tướng gì đó, đáng tiếc một ngày ta cũng không làm được, buổi tối ta liền mang người chạy mất.
Vốn cho rằng rời khỏi triều đình là có thể sống an ổn, nào biết sau khi trở lại Di Hoa Cung thì một việc ta khó có thể ứng phó lại tới.
Xét thấy mọi người cùng nhau trốn đi, cho nên đều đặt chân nghỉ ngơi ở Di Hoa Cung trước, tiếp theo đường ai nấy đi. Cho nên có Vương Cảnh Hủ, có Giang Văn Chỉ, có Khuynh Thành, có thất Vương gia, có Y Quỷ, còn có người đuổi theo Giang Văn Chỉ là muội muội nàng ta Giang Văn Tinh, ngụy đệ đệ Giang Văn Thanh, cha mẹ nàng ta cũng đều đến.
Lá thư nhà mà Mộ Dung Hi Nhiên đưa cho Giang Văn Chỉ trước kia thật ra là lệnh phụ mẫu Giang gia thúc giục gả đi, đáng tiếc bọn họ chịu cảnh 'con rể' hôn mê bất tỉnh, cho nên Giang mẫu chỉ có thể thả xuống hôn sự của Giang Văn Chỉ.
Sau đó bà chuyển hướng về phía Mộ Dung Hi Nhiên và ta.
Lý do rất đầy đủ: Hiện tại đại sự gì cũng đã định, ta đây thanh niên hai mươi tuổi thật sự cần thành gia, bằng không chính là chậm trễ thanh xuân của cô nương người ta, thế thì sẽ bị sét đánh trúng nhân thần đều phẫn nộ.
Vương Cảnh Hủ đồng ý, ý của y là làm cái hôn lễ để cho y hết hi vọng.
Y Quỷ đồng ý, lão hoàn toàn, ngay từ đầu, luôn quên sự thật ta là nữ tử, chỉ muốn xem náo nhiệt, ta buồn bực.
Khuynh Thành cô nương xấu tính nhất, còn ở một bên châm ngòi thổi gió, muốn làm cho nhóm nữ nhân vốn ở đây mỗi ngày không có chuyện gì làm cũng biết chuyện này, sau đó mỗi ngày nhắc chúng ta phải nhanh chóng thành thân, đương nhiên, trong hành động cũng biểu thị, dưới sự trợ giúp của các nàng, hỉ đường được bố trí với tốc độ vô cùng nhanh và hoàn mỹ.
Giang Văn Chỉ chỉ coi chừng Diệp Nguyên Đạo, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Diệp Nguyên Đạo, mọi người cảm thấy cậu ta giờ có thể đứng ra nói chuyện sao?
Còn ta, ta có thể phản đối sao? Ngay cả một vẻ khó xử ta cũng không thể có, hỏa nhãn kim tinh của Giang mẫu nhìn ta chằm chằm, nếu ta có một đinh không vui thì khẳng định bà sẽ làm rùm beng, sau đó thì thứ bị thương nặng nhất chính là trái tim của Hi Nhiên...
Ta gật đầu, Giang mẫu rất cao hứng, bà nói bà coi Mộ Dung Hi Nhiên như con gái ruột thịt, quả thật ta cũng đã thấy hành vi thân nương của bà, ngày hôm sau đã đưa đến toàn bộ hỉ phục, còn định đem ra cả rượu ngon trân quý thật lâu.
Giang mẫu không cần bấm tay cũng coi ra mùng một là ngày lành, hợp cưới gả, thời gian của cuộc hôn nhân này liền định xuống.
Một cuộc thành thân chớp nhoáng được an bài không chút tỉ mỉ mà ngoại trừ ta thì tất cả mọi người đều đồng ý, ta uyển chuyển biểu đạt ý tứ không muốn qua loa như vậy, không muốn để Hi Nhiên chịu ủy khuất.
Đáp lại là Hi Nhiên đỏ mặt cúi đầu, sau đó Giang mẫu trách ta:
- Đã để lâu như vậy, làm sao có thể qua loa!
Vì thế ta ý thức được hiện tại đã muộn đến không thể muộn hơn, kỳ hạn chỉ hai ngày, không thẳng thắn không được!
Ta cân nhắc một buổi tối, chuẩn bị đi nói với Mộ Dung Hi Nhiên thì lại bị một đám nữ nhân vây quanh, sau đó được cho biết rằng mấy hôm trước thành thân thì tân lang quan và tân nương tử không thể gặp mặt!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi