NHIÊN NHIÊN NGỐC, TÔI THƯƠNG EM



" Đâu...đâu có gì đâu, cậu nghe lầm đấy chứ" Nhiên Nhiên gãi đầu cười toe toét với cậu.

Thẩm Mặc không thèm nói gì quay người đi một mạch vào phòng tắm. Nhiên Nhiên thở phào nhẹ nhõm nhìn theo hướng đi của cậu.

Mùi đồ ăn chiên xào từ phòng bếp lan tỏa khắp căn nhà khiến ai ngửi thấy cũng đều thấy đói bụng. Lần này là chính Lệ Hoa bày chò cho cô cách nấu ăn lấy lòng cậu, không biết có thành công không nhưng vẫn phải thử mới biết.

Nhiên Nhiên nấu mấy món súp, chiên chứng..vẫn là mấy món thông thường hàng ngày nhưng cô vẫn mong Thẩm Mặc biết được là cô đang muốn xin lỗi.

Thẩm Mặc bước ra từ phòng tắm, lần này cậu mặc một bộ quần áo cọc bình thường. Trên chiếc áo lót có những cái lỗ nhỏ li ti giống như chiếc lưới nhỏ, mặc một cái quần đùi bình thường, tuy nhìn có vẻ không có gì là quá xa hoa như những thiếc gia khác nhưng đồ cậu mặc lại rất đắt tiền.


Nhiên Nhiên đứng như cảm thấy xộc lên mũi cô là một mùi hương thảo mộc nhẹ nhàng, chắc có lẽ đây là sữa tắm mới ra chăng? Nhiên Nhiên ngửi mùi hương tới ngây ngất.

" Nhìn đã không?"

Nhiên Nhiên luống cuống tay chân, cũng không biết bây giờ phải làm gì cho đúng, những hành động của cậu như xoay 180°, không còn cảm thấy dịu dàng như cô tưởng tưởng. Nhiên Nhiên nghĩ chắc là tên tiểu tử này phải đang ghen ghê lắm.

" Ai thèm nhìn cậu chứ" cô phủ nhận.

" À..chắc là tôi nhầm cô với cờ hó nhà tôi, xin lỗi nhé"

Nhiên Nhiên đứng như bốc hỏa, sao cậu lại có thể nhầm lần một cách vô lí như vậy cơ chứ. Rõ dàng cô là con người cao lớn gấp mấy lần con cờ hó mà lại bị nhận nhầm. Nhiên Nhiên tức tối một hồi rồi cũng thôi, tại vì biết rằng có tức giận thì cũng không thể giải quyết được gì.

Thẩm Mặc mỉm cười nhẹ rồi đi thẳng vào phòng, trên tóc cậu đang còn nước nên vừa đi cậu phải lấy khăn để lau. Những lọn tóc ướt có một màu óng ánh vì có sự phản chiếc của đèn điện.

Cuối cùng đứng nấu ăn nhem nhuốc trong bếp một hồi thì Nhiên Nhiên cũng đã bày ra được một mâm đồ ăn bắt mắt, cô thở phào rồi ngồi xuống ghế nghĩ mát một tí cũng lên gọi cậu xuống ăn.

Nhìn những đồ vật trong nhà cậu mà khiến con người ta trở nên tham vọng, những đồ vật thông thường như cốc uống nước cũng được mua với giá đắt đỏ, hoa văn điêu nghệ bắt mắt.


Chiếc ghế ngồi bình thường như cô đang ngồi chẳng hạn, nó cũng được làm bằng chất liệu quý hiếm, từng dấu sơn cũng được sơn tỉ mỉ từng góc cạnh tới điêu luyện.

Nhiên Nhiên nhìn những món đồ ăn của mình có vẻ không được hợp với cảnh quan cho lắm. Chiếc bàn tròn đặt đồ ăn với lớp kính dày trong suốt đặt ở giữa phòng ăn tạo nên mọt điểm nhấn thu hút người nhìn.

Nhiên Nhiên vừa bồi hồi lại vừa lo sợ khi chuẩn bị lên phòng gọi cậu. Một cô gái yểu điệu thục nữ mặc một chiếc váy dạ xoa mà trắng biếc nhón từng bước chân nhỏ đi lên cầu thang.

Mở cửa phòng đập vài mắt cô là một chàng trai có một điệu ngồi lạnh lùng nhưng cũng khiến cho con người ta mê mẩn, trái tim nhỉ bé của cô đang đập lên từng nhịp khiến nó như đang tan chảy.

Thẩm Mặc ngồi ở bàn làm việc, cậu đeo kính đọc mấy tệp hồ sơ gì đấy rồi lấy bút kí vào, chắc là hồ sơ ở công ti nhà cậu. Nói ra không phải là bốc phét chứ từ trước tới giờ cô chưa từng được thấy cái vẻ mặt làm việc của cậu nó lại đẹp đến vậy.

Bàn tay nhỉ nhắn của cô khẽ gõ vào cánh cửa phòng khiến nó kêu lên cốc cốc . Thẩm Mặc nhìn ra phía cửa chính là người con gái đang e thẹn đứng mấp môi gọi cậu.

" Cậu....xuống dùng bữa, tôi vừa mới nấu xong"

" Tí tôi xuống"

Giọng nói chầm xuống, nhưng lại mang một phong tháu khác lạ, cậu lại có thể giận rỗi quá mức như vậy với cô ư! thật là nực cười với cái cách giận rỗi trẻ con không vào đâu với đâu của cậu.


" Nhưng....nhưng mà tí nữa đồ ăn nguội sẽ không ngon đâu"

" Tôi biết rồi" giọng nói truyền từ trong không khí lạnh tanh tới nỗi bất kì ai khi nghe thấy cũng đều phải im lặng.

Nhiên Nhiên đan tay vào nhau đứng ở ngoài cửa phòng nói với vào chỗ cậu ngồi, tay cô cứ bấu bấu rồi lại không biết cư sử thế nào cho phải. Nhiên Nhiên từ khi yêu cậu tới giờ đây là lần đầu cậu cho cô nếm lại mùi vị của hai năm về trước.

Đúng vậy! cái năm ấy là năm cô yêu thầm cậu, chỉ biết đứng nhìn cậu ở xa như bây giờ, mỗi lần nói chuyện cậu đều có vẻ mặt lạnh lùng như thế.

Nhiên Nhiên tiến lại gần hơn, cô đặt tay lên bờ vai cậu, bờ vai to lớn của người con trai kia. Thẩm Mặc liền đứng dậy như tránh né hành động của cô. Không hiểu sao có mỗi sự việc như thế mà khiến cậu giận dai tới vậy! thật là tính trẻ con.

" Được rồi, tôi xuống xem trình độ nấu ăn của cô là như nào"




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi