NHIẾP CHÍNH VƯƠNG HÍT MÈO MỖI NGÀY



Mặt trời trầm mình sau dãy núi phía tây, trong phòng còn chưa kịp thắp đèn, Đàm Thời Quan quay lại phòng chỉ thấy được chút ánh sáng ít ỏi le lói bên trong, duy nhất đôi mắt của Tiêu Cư Mạo đang ngồi trên giường giống như đang phát sáng.
"Bệ hạ?"
Tiêu Cư Mạo lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đi tới trước mặt hắn, vừa hay chạm phải ánh mắt thâm trầm phức tạp của nam nhân, trước sự kinh ngạc không thể tin nỗi trong ánh mắt ấy, duỗi tay nắm chặt tay phải của Đàm Thời Quan.
Lòng bàn tay cứng rắn lại hơi chai sạn ở một số vị trí nhất định do nhiều năm cầm đao kiếm, thô đến tưởng chừng như có thể một phát bóp nát được bàn tay của Tiêu Cư Mạo, nhưng mà Tiêu Cư Mạo vừa nắm lấy, đã lập tức cảm thấy tình trạng chìm nổi vô định của hắn trong nháy mắt nhẹ nhàng rút xuống, nhẹ nhàng an tĩnh tựa như thủy triều.
Hắn vẫn cảm thấy, Đàm Thời Quan vì mình làm nhiều như vậy, một mặt là bởi vì do mẫu phi hắn trước đây nhờ vả, một mặt khác là bởi vì hắn trung tâm ái quốc.

Tiêu Cư Mạo trước giờ chưa thích ai yêu ai, thậm chí ái mộ ai, cũng không biết vị khi thích người ta mặn ngọt chua cay thế nào, cũng không thấu rõ giữa thích và trung thành với người khác có gì khác nhau.

Đàm Thời Quan có thể trung quân, cũng có thể yêu quân, là đạo lý hiển nhiên đến cỡ nào cơ chứ.
"Đàm Thời Quan," Tiêu Cư Mạo khẽ quay mặt sang chỗ khác, thanh âm khẽ run, "Trẫm cho phép ngươi tiếp tục ở lại, thế nhưng, khi Trẫm chưa cho phép, ngươi không được làm ẩu." Nói dứt lời cũng cảm thấy cả khuôn mặt như đang bốc cháy.
Đàm Thời Quan trong lúc nhất thời kinh hỉ kích động suýt nữa thì không kiểm soát được, hoàn toàn mất đi khả năng nói chuyện, chỉ thấy hắn siết chặt hơn đôi tay Tiêu Cư Mạo chủ động đưa qua, thế nhưng siết một hồi lại chợt thả lỏng ra, không dám dùng sức, chỉ sợ làm người thương bị đau.

Một thứ tình cảm không rõ giữa hai người chậm rãi sinh sôi, Tiêu Cư Mạo trước giờ chưa từng cảm thấy không được tự nhiên như vậy, hắn sống mười tám năm, ngoại trữ mẫu phi ra chưa từng tiếp xúc thân mật với ai đến mức này.

Rõ ràng tưởng chừng chỉ là lòng bàn tay chạm nhau một chút, mười ngón tay đan vào nhau, cũng có thể nóng bỏng kì lạ như vậy.

"Được, không làm ẩu." Nam nhân cười trầm thấp, trong ý cười lộ ra sự vui vẻ rõ rệt lọt vào tai Tiêu Cư Mạo, Tiêu Cư Mạo trong lòng cuồng loạn, đỏ mặt ném tay của hắn ra, xoay người đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
"Trẫm còn chưa ăn no." Hắn sau khi ngồi xuống, lại gọi ra bên ngoài " Triệu Toàn, cầm đèn."
Triệu Toàn nghe được phân phó, lập tức đẩy cửa bước vào, cầm cây châm lửa, đốt nến, trong lúc nhất thời, khắp phòng sáng bừng.
"Bệ hạ, người còn gì căn dặn nữa không ạ?"
Tiêu Cư Mạo phất phất tay, "Ngươi ra ngoài dùng bữa đi, chỗ này không cần ngươi nữa."
Triệu Toàn cười đến híp cả mắt, xem ra Bệ hạ cùng Định Quốc công trò chuyện rất vui vẻ, này tốt quá rồi.

Triệu Toàn lui mấy bước về sau bước ra khỏi phòng, trong phòng rốt cục chỉ còn lại hai người, Tiêu Cư Mạo đột nhiên thấy tâm tình tốt hẳn ra, ham muốn ăn uống càng tăng thêm, liếc qua Đàm Thời Quan đang ngồi bên cạnh một cái, "Trẫm muốn ăn cơm."
Đàm Thời Quan lấy lại tinh thần, vội vàng lần nữa bưng bát lên, gắp đồ ăn, đưa tới bên miệng Tiêu Cư Mạo, Tiêu Cư Mạo thỏa mãn nuốt xuống một ngụm lớn, mới mở lòng từ bi nói: "Ngươi cũng ăn đi."
"Bệ hạ ăn xong ta lại ăn sau." Chỉ cần đút người nọ ăn no, hắn đã cảm thấy thỏa mãn.
"Ừm?" Tiêu Cư Mạo không vui nhìn hắn, trên chiến trường chịu đói là bất đắc dĩ, nhưng ở chỗ này, Trẫm sao có thể để ngươi bị đói được?
"Được rồi, ta ăn." Đàm Thời Quan đang chuẩn bị buông bát đũa của Tiêu Cư Mạo xuống, cầm lên của chính hắn rồi ăn, nhưng đột nhiên nghe Tiêu Cư Mạo nói: "Cứ như vậy ăn đi."
Đàm Thời Quan nhìn hắn, chỉ thấy Tiêu Cư Mạo mắt nhìn ra cửa, căn bản không đang nhìn về phía bên này, rõ ràng là đang quan tâm mình, lại làm bộ như không để ý.
Đàm Thời Quan cảm thấy trong lòng ấm áp giống như có dòng nước ấm dịu dàng chảy qua, mặt mày lạnh lùng cũng mềm xuống mấy phần, dưới ánh nến chiếu rọi càng tôn thêm vẻ phong thần tuấn lãng, Tiêu Cư Mạo bất chợt nghiêng người nhìn sang, bộ dạng đẹp động lòng người này nhanh chóng lọt vào trong mắt hắn, hô hấp Tiêu Cư Mạo rớt mất một nhịp.
"Nhìn gì đấy? Sao còn chưa ăn?" Tiêu Cư Mạo hơi không được tự nhiên nói.
Đàm Thời Quan dùng chén đũa của Tiêu Cư Mạo ăn một miếng, sau đó lại quay sang đút cho hắn ăn, Tiêu Cư Mạo đột nhiên buồn bực trong lòng do nam nhân không nghe lời, thế là đưa tay đoạt lại, "Trẫm tự ăn, không cần ngươi hầu hạ."
Đàm Thời Quan bất đắc dĩ, đành phải cầm chén đũa của mình lên, lẳng lặng bồi tiếp hắn dùng bữa.

Tiêu Cư Mạo ăn ăn, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, giống như vừa rồi ăn không phải là thức ăn, mà là một miếng điểm tâm ngọt ngào.
Có người bồi cạnh dùng bữa, cảm giác này quả thực rất tốt.

Hai người ăn cơm xong, Triệu Toàn quay lại dọn chén đũa xuống, phục vụ hắn súc miệng rửa mặt, hỏi: "Bệ hạ có muốn tắm rửa nghỉ ngơi chưa?"
Tiêu Cư Mạo lắc đầu nói: "Tối nay trong chùa không tiện, tắm rửa thì khỏi đi, ngươi giúp Trẫm mang một chậu nước đến, Trẫm muốn ngâm chân."
Triệu Toàn xuống dưới chuẩn bị, chờ nước đã chuẩn bị xong liền bưng đến trước cửa, chỉ thấy Đàm Thời Quan đã đứng sẵn ở trước cửa, "Định Quốc Công?"
Đàm Thời Quan vươn tay ra, "Đưa cho ta."
Triệu Toàn còn đang trố mắt ngạc nhiên, liền bị nam nhân nhanh chóng đoạt mất chậu gỗ trong tay, nhanh gọn lại dứt khoát, ngay cả một giọt nước cũng không vẩy ra ngoài, sau đó chỉ thấy nam nhân trực tiếp bước vào trong phòng, đóng cửa lại.


Định Quốc công à, người đã từng hầu hạ ai chưa hả? Nhẹ nhẹ tay thôi, người mạnh tay một chút phỏng chừng bẻ gãy chân Bệ hạ thì biết làm thế nào!
Trong phòng, Tiêu Cư Mạo ngồi trên mép giường, sau khi thoát giày ra xong một chậu nước ấm đã được đặt ngay dưới chân.

"Thần hầu hạ người ngâm chân."
Tiêu Cư Mạo nhìn thấy tay áo nam nhân đã được vén lên cao, lộ ra cánh tay rắn rỏi, đường cơ bắp hữu lực hoàn mỹ, đường cong rõ ràng xinh đẹp, còn nhớ Đàm Thời Quan đã từng rất nhiều lần tắm rửa cho Nguyên Bảo, bây giờ rửa chân cho mình thì có là gì đâu? Nghĩ xong liền ngồi ngay người lại, tay chống xuống giường, đưa chân đến trước mặt Đàm Thời Quan.
Đàm Thời Quan ngồi xổm người xuống, cởi tất trắng trên chân ra giúp đối phương, vươn tay nắm chặt cổ chân mảnh khảnh của Tiêu Cư Mạo, nhẹ nhàng nâng lên đặt vào trong chậu.
Chân Tiêu Cư Mạo nói trắng ra là rất đẹp, bàn chân thon dài mảnh mai, thịt không nhiều, xương chân và các khớp xương rất rõ ràng, có đường gân xanh xuất hiện trên mu bàn chân, vừa cởi tất ra liền lộ ra da thịt trắng muốt, mười đầu ngón chân không an phận nhúc nhích mấy cái, tương tự với móng tay, móng chân cũng rất xinh đẹp, cắt tỉa gọn gàng, đầu ngón chân vậy mà lại tròn um ủm, nhìn qua có thể liên tưởng tới đệm thịt của Nguyên Bảo, mềm mại đáng yêu cực kì.

Đàm Thời Quan nhẹ nhàng vốc nước hất lên đến bắp chân của Tiêu Cư Mạo, rửa sạch qua ba lần, sau đó nhẹ nhàng cầm chân hắn lấy khăn khô lau sạch nước, thần sắc lúc làm việc cực kì trang trọng thành kính, giống như nâng niu một món trân bảo quý giá nhất trên thế gian, ngay cả một động tác mạnh tay thô lỗ cũng không hề có.
Tiêu Cư Mạo cúi đầu nhìn phát quan trên đầu nam nhân, đột nhiên nhớ đến người này mỗi lần tắm rửa xong đều là bộ dạng tóc xõa ra phía sau lưng, có hơi rối.

Không biết sao tim đập càng nhanh hơn một chút, liền như ma xui quỷ khiến vươn tay gỡ phát quan của hắn xuống, tóc vốn đã buộc gọn gàng lập tức xõa ra rơi xuống sau lưng, nam nhân ngạc nhiên chưa kịp làm gì, nhưng cũng mặc kệ cho Tiêu Cư Mạo nghịch, vắt khăn khô lên thành chậu, sau đó đứng dậy bưng chậu gỗ, "Vào trong chăn nằm, đêm đến gió trong núi rất lạnh."
"Ngươi đi đâu thế?" Tiêu Cư Mạo xoay người bỏ chân vào trong chăn, mở to mắt hỏi hắn.
"Đặt chậu gỗ này bên ngoài phòng."
"Ngươi không muốn tắm rửa sao?"
Đàm Thời Quan cười cười, "Ta còn muốn gác đêm."
Tóc của nam nhân hơi rối, đập vào trong tầm mắt Tiêu Cư Mạo, không tự chủ lại liên tưởng đến mấy chữ "y phục không chỉnh tề, đặc biệt quyến rũ", Tiêu Cư Mạo mất tự niên nằm xuống, xoay lưng đưa về phía hắn, "Ở trong phòng này của Trẫm gác."
"Được."
Đàm Thời Quan đặt chậu gỗ ra bên ngoài xong liền quay trở về, cầm phát quan bị Tiêu Cư Mạo đặt qua một bên buộc lại tóc, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn tấm lưng hơi gầy bị lớp chăn mỏng che bớt phân nửa của Tiêu Cư Mạo.
Một lát sau, trong chăn truyền ra một giọng nói: "Đừng ngồi ở đó."
Đàm Thời Quan nghi hoặc, "Bệ hạ?"
Tiêu Cư Mạo xoay người lại, đối mặt với hắn, trong ngực còn ôm theo Nguyên Bảo, nhìn nhìn mặt giường bên cạnh hắn một chút, nói: "Trẫm nghe nói, ngươi mỗi đêm đều sẽ ôm Nguyên Bảo cùng ngủ."
Đàm Thời Quan vốn dĩ coi như bình tĩnh, nhưng bất ngờ nghe xong câu nói này sâu trong con ngươi co rụt lại, trong lòng dao động mãnh liệt, hắn che miệng ho nhẹ, "Bệ hạ ôm Nguyên Bảo vẫn là tiện hơn, thần còn phải gác đêm."
Tiêu Cư Mạo không nói lời nào, tiếp tục nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt dường như có thể phát sáng.

Đàm Thời Quan nỗ lực nhìn thẳng hắn nửa ngày, cuối cùng cũng không lay chuyển được lòng của Hoàng thượng, đứng dậy đi đến bên giường, đặt kiếm trong tay tựa bên đầu giường, nằm ngửa trên nệm, cách Tiêu Cư Mạo một khoảng cách hoàn mỹ.

Tiêu Cư Mạo trừng mắt nhìn, trước kia rõ ràng ôm Nguyên Bảo vào tận trong ngực cơ mà! Sao không ôm ta!?
"Chân Trẫm lạnh."
Đàm Thời Quan nghe vậy ngồi dậy, giúp hắn bao bọc chân trong chăn, bao rất kín kẽ, cam đoan một ngọn gió cũng không thể thổi vào được.
Tiêu Cư Mạo lại giật giật, "Trẫm không thấy ấm."
Đàm Thời Quan đành phải ngồi nghiêng một bên, giở chăn vươn tay vào chạm đến hai chân của Tiêu Cư Mạo, sao mới vừa ngâm chân đấy mà bây giờ đã lạnh như thế này rồi?
Người luyện võ thân thể nhiệt khí đầy đủ, lòng bàn tay mang theo hơi ấm của Đàm Thời Quan áp sát vào bàn chân của Tiêu Cư Mạo, bàn tay thô ráp ma sát với da thịt mềm mại tinh tế, Tiêu Cư Mạo không những không thấy đau, chỉ cảm thấy khóe môi bất giác cứ cong lên mãi làm sao cũng không hạ xuống được.
"Ngươi với mẫu phi ta có quan hệ như thế nào?"
Đàm Thời Quan ngẩn người, trả lời: "Trong lúc đi du ngoạn trong giang hồ tình cờ quen biết."
Tiêu Cư Mạo gật gật đầu, này cũng có khả năng, mẫu phi hắn vốn tính tình cởi mở, lại có võ nghệ cao cường, thuở thiếu thời nhất định đã lăn lộn trên giang hồ rất nhiều năm, chỉ là phụ hoàng hắn dường như không thích lắm khi nghe mấy chuyện trên giang hồ, cho nên mẫu phi cũng rất ít khi mở miệng kể.

"Mẫu phi ta thời gian trước kia có phải sống rất vui vẻ tự tại hay không? Nàng đi qua những nơi nào vậy?" Tiêu Cư Mạo mở to mắt sáng, giống như một con thú nhỏ đang làm nũng đòi ăn.

Đàm Thời Quan không khỏi cười nhẹ, "Ta lúc ấy còn nhỏ tuổi, là do được đại ca mang theo đi chơi khắp nơi, thời gian đó vừa hay đi đến vùng Tây Bắc, sau đó lại được trả về nhà, còn đại ca bọn họ tiếp theo nữa đi đến nơi nào ta cũng không biết.

Còn mẫu phi của người, đích thực ở thời điểm đó sống cực kì vui vẻ khoan khoái."

Tiêu Cư Mạo hài lòng cười cười, thì ra mẫu phi cũng có thời điểm tiêu sái khí phách như vậy, không biết bản thân hắn đến lúc nào mới được như thế?
Đàm Thời Quan mượn ánh nến mờ nhạt trong phòng, lẳng lặng nhìn chân mày người nọ đang chau lại.
"Bệ hạ nếu như cũng muốn đi xem, đợi sau này...!sẽ có cơ hội." Đàm Thời Quan ủ ấm chân của Tiêu Cư Mạo xong mới rút tay ra ngoài, giúp hắn đắp kín chăn lại.

Tiêu Cư Mạo không hề chớp mắt nhìn hắn, trong tim bất chợt nóng bừng, như một ngọn lửa đang dần cháy lên, ngọn lửa nóng bỏng này không cách nào dập nổi, dưới ánh đèn có vẻ hơi u ám trong phòng, bất giác lại càng thêm nghiêm trọng.
Chỗ này không phải hoàng cung, hắn cũng không phải là Hoàng thượng, mà Đàm Thời Quan cũng không phải thần tử.
"Đàm Thời Quan, " Tiêu Cư Mạo khàn khàn giọng hỏi, "Ngươi đã từng hôn ai chưa?"
Đàm Thời Quan hô hấp chợt ngưng, thở khẽ ra một chút, khô khốc đáp lại, "Chưa từng."
"Ta cũng chưa."
Ánh mắt hai người thoáng cái chạm nhau, quấn quýt cùng một chỗ, tình cảm sâu trong đáy lòng dần dần đặc dính, ánh mắt Đàm Thời Quan sâu thẳm, tựa hồ bên trong là đang kìm nén mong ước khó kìm chế đang dâng trào, chỉ đợi thời cơ thích hợp sẽ phá tan, vỡ nát, ầm vang tràn ra nhấn chìm lấy cả hắn, lẫn người kia.
"Trẫm...!Muốn biết nó có mùi vị như thế nào."
Tiêu Cư Mạo vừa dứt lời, nam nhân bỗng nhiên áp sát xuống, hai tay chống hai bên người Tiêu Cư Mạo, nhìn chăm chú người nằm trên giường đuôi mắt đã ửng hồng vì hồi hộp.

Mùi hương thanh đạm mát lạnh vờn quanh chóp mũi, Tiêu Cư Mạo mi mắt khẽ run, lại cố chấp không muốn nhắm mắt, chợt nhìn thấy cánh môi của nam nhân, hắn đã từng dùng móng vuốt sờ qua nơi này, rất mềm.

Đàm Thời Quan cố kìm nén con thú dữ sắp phá lồng ngực hắn thoát ra ngoài, nén lại nhiệt liệt nóng hổi muốn khi quân phạm thượng, dịu dàng cúi đầu, dịu dàng đặt một nụ hôn lên khóe môi Tiêu Cư Mạo.
Tim đập thình thịch, không thể nào dừng lại.

Tiêu Cư Mạo nhìn hắn, chỉ như vậy?
Đàm Thời Quan nhìn vẻ mặt Tiêu Cư Mạo trầm thấp cười ra tiếng, vươn tay nắm lấy bàn tay thon dài mềm mại của người nọ, lần nữa cúi đầu hôn xuống.

Răng môi kề nhau, Tiêu Cư Mạo chỉ cảm thấy trong mềm mại có chút gai nhọn, mềm mại là môi của hắn, còn đâm phải Tiêu Cư Mạo là râu trên cằm, chỉ là như vậy dán sát vào nhau, cũng khiến hắn cảm thấy tim đập bang bang liên hồi, ngay cả thở cũng quên.
Tâm như nổi trống, hô hấp không thông, thế nhưng hai người đều không muốn dừng lại.
Đàm Thời Quan ánh mắt càng thêm sâu thẳm, nhưng may mắn rằng lí trí còn chưa chạy mất, khó khăn rời khỏi môi của đối phương, nói: "Bệ hạ, người nên nghỉ ngơi rồi."
Tiêu Cư Mạo cảm nhận mùi vị còn đọng lại trên môi lẫn trong miệng, cảm thấy cả lòng đều ngứa ngáy, vốn đang muốn nói chuyện, bên ngoài viện đột nhiên xảy ra vấn đề.

Đàm Thời Quan cấp tốc xoay người xuống giường, cầm kiếm trên tay, cả người lạnh lùng, "Triệu Toàn!"
Triệu Toàn lập tức xuất hiện ở ngoài cửa, "Bệ hạ, Định Quốc công, Uy Viễn Hầu vừa bắt được một tiểu hòa thượng đang lén lút trước cửa viện, tiểu hòa thượng kia..."
Lời còn chưa dứt, Tiêu Cư Mạo đang mang giày đã nghe thấy có tiếng kêu to từ ngoài viện vọng vào, thanh âm thê lương.

"Ta muốn gặp Hoàng Thượng! Ta muốn gặp Hoàng Thượng!..."
"Thành thật một chút!" Trần Phong thô mãng quát, "Hoàng thượng là người ngươi muốn gặp liền có thể gặp chắc?"
Tiêu Cư Mạo chỉnh sửa y phục xong xuôi, nghe Trần Phong ở bên ngoài nói thế không khỏi cười cười, "Trần Phong nếu như không muốn để hắn gặp Trẫm, sớm để ném hắn ra khỏi chùa rồi, còn dám mang hắn đến nơi này ồn ào hay sao? Đàm Thời Quan, ngươi nói xem?"
Đàm Thời Quan gật gật đầu, nhìn thấy sau gáy hắn còn một nhúm tóc chưa được buộc lên, liền thả kiếm xuống, ra phía sau Tiêu Cư Mạo, "Tóc bị rối rồi."
Tiêu Cư Mạo tùy ý mặc cho hắn giúp mình buột lên, lóng tai nghe thấy bên ngoài vẫn còn ầm ĩ chưa dứt, ngay cả đám đại thần cũng bị tiếng ồn làm tỉnh lại, cả đám liền chạy tới đứng ngoài viện, có ý muốn nói Trần Phong mang kẻ gây chuyện này ném ra ngoài.
"Thần đi ra trước xem một chút." Đàm Thời Quan cầm kiếm lên, đang muốn đi ra ngoài, Tiêu Cư Mạo liền kéo tay hắn, "Cùng đi, Trẫm muốn nghe thử người này muốn gặp Trẫm để làm gì."
Đàm Thời Quan nghe vậy gật đầu, đi trước mở cửa, nhìn thấy trong viện mọi thứ đều bình thường, chỉ có Trần Phong đang mang theo tiểu hòa thượng đứng chặn trước cửa sân, Đàm Thời Quan bước ra khỏi cửa, trầm giọng hỏi: "Uy viễn hầu, vì sao còn giữ kẻ này lại quấy rầy Bệ hạ nghỉ ngơi?"
Trần Phong bất đắc dĩ nói: "Hắn nói nếu không nhìn thấy Hoàng Thượng, sẽ đập đầu chết dưới Phật Tổ, nơi này vốn là nơi ở của Phật, Bệ hạ hôm nay đến đây để cầu phúc, xảy ra chuyện đổ máu thì cũng không hay lắm đâu?" Vừa nói liền cảm thấy bực bội, Định Quốc công sao lại ở trong phòng Hoàng thượng thế kia? Chẳng lẽ đến giờ này còn phải bàn bạc chuyện Quốc gia đại sự à?
Tiêu Cư Mạo từ sau lưng Đàm Thời Quan bước ra, dáng người cao ráo như tượng ngọc, mặt mày lỗi lạc, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều cao quý đẹp mắt, hắn nhìn về phía tiểu hòa thượng đang bị Trần Phong trói lại quỳ trên đất, mượn nhờ ánh nền nhìn thấy kẻ nọ nét mặt đau khổ, xanh xao vàng vọt, liền hỏi: "Nghe nói ngươi muốn gặp Trẫm?"
Tiểu hòa thượng liên tục gật đầu, nước mắt nước mũi chảy dài trên mặt, cũng rất đáng thương.


"Có chuyện gì xảy ra?"
Lúc này, trụ trì trong chùa cũng chạy tới, dù sao cũng là hòa thượng trong chùa quấy rối làm ồn, thân là trụ trì đương nhiên cũng có trách nhiệm nhất định.

Trụ trì hành lễ với Tiêu Cư Mạo, nói: "Hoàng thượng, trong chùa quản giáo không nghiêm, quấy nhiễu đến việc Hoàng thượng nghỉ ngơi, mong rằng thứ tội."
Tiêu Cư Mạo khoát khoát tay, "Không sao." Lại nói với Triệu Toàn, "Đi gọi mấy vị đại thần khác đến đây, sau đó chuẩn bị chỗ ngồi cho trụ trì và bọn họ, Trẫm tối nay muốn ở trong viện này nghe kể chuyện."
Triệu Toàn lĩnh mệnh lui xuống chuẩn bị, chỉ chốc lát sau, Tiêu Cư Mạo ngồi ở trên ghế cao chính giữa viện, Đàm Thời Quan cầm kiếm đứng sau lưng hắn, mấy vị đại thần lần lượt ngồi ở hai bên.

Trần Phong lúc này mới mang tiểu hòa thượng vào trong viện, ném xuống trên nền đất, "Nói đi." Sau đó hắn cũng đứng ngay bên cạnh tiểu hòa thượng, phòng ngừa kẻ này có ý xấu.

Tiểu hòa thượng xoa xoa nước mắt, nghiêm túc dập đầu đầu với Tiêu Cư Mạo, "Tội dân khấu kiến Hoàng thượng."
Tiêu Cư Mạo nhìn thấy tuổi tác kẻ này có vẻ không lớn lắm, nhưng đôi mắt lại tràn đầy thống khổ buồn bã, không khỏi cất lời hỏi: "Ngươi có oan tình gì muốn Trẫm giúp?"
"Hoàng thượng, nỗi oan ức này của tội dân thực sự là không chỗ nào giải được, hôm nay vừa nhìn thấy Thánh nhan, nhất thời đầu óc ngu muội, cảm thấy cho dù phải chịu chết ở đây, cũng muốn khẩn cầu Hoàng thượng làm chủ cho tội dân!" Hắn cũng không biết rõ tính tình Tiêu Cư Mạo tốt xấu thế nào, nhưng mà trước mặt bây giờ chỉ còn một con đường, bất kể có phải đường chết hay không, hắn cũng muốn xông thẳng vào đó đi một lần.

"Làm chủ chuyện gì? Ngươi trình bày rõ ràng cho Trẫm nghe xem." Tiêu Cư Mạo không nghĩ tới rằng trong chùa miếu mà cũng có thể gặp chuyện oan ức không chỗ giải oan như thế này.

Tiểu hòa thượng hít mũi một cái, khàn giọng kể lại câu chuyện của hắn, chuyện kể không dài, nhưng nghe xong đều khiến cho người người phẫn nộ.

Theo như lời tiểu hòa thượng nói, hắn không phải người trong kinh thành, vốn tên thật là Đới Vinh, quê quán ở vùng Giang Nam, trong nhà tương đối có tiền, có ruộng tốt năm mẫu, mặc dù so ra kém xa mấy đại thế gia tộc lớn phú quý ngập đầu, nhưng như vậy cũng được xem như gia đình khá giả.
Phụ mẫu năm nay đều khỏe mạnh bình an, ở trên hắn còn có một huynh một tỷ, huynh trưởng kia đã lấy vợ, tẩu tử dịu dàng ngoan ngoãn lại rất thiện lương, tỷ tỷ vừa hay cũng đã đính hôn, cả nhà hòa thuận viên mãn.

Nhưng không ai ngờ tới, có người nhìn trúng mấy mẫu ruộng nhà hắn, còn muốn ngang nhiên cưỡng đoạt, gia đình đương nhiên không ai đồng ý, nhưng không lường trước được đối phương vậy mà vô pháp vô thiên, ỷ trời cao Hoàng đế xa dùng vũ lực đe dọa một nhà già trẻ lớn bé của hắn.

Bọn hắn đi báo quan, thế nhưng Huyện lệnh lại không xử án, cũng không quan tâm.

Sau đó, cả nhà bọn họ từ đây bị chèn ép cực kì thê thảm, huynh trưởng tức giận không cam lòng, liền đi tới phủ nha cáo trạng, kết quả cuối cùng lại được báo lại rằng người hắn cáo trạng là quý nhân cao quý, thường dân như bọn họ đi cáo trạng quý nhân chính là đang vu khống xàm ngôn, huynh trưởng liền bị lôi ra đánh một trăm trượng, thoi thóp chỉ còn nửa cái mạng, qua nửa tháng sau, cứ như vậy qua đời.

Tẩu tử đã mang thai được mấy tháng, gần tới ngày sinh nở, sau khi huynh trưởng mất thì nàng đau lòng sinh tâm bệnh, đến ngày lâm bồn thì khó sinh mà chết, một xác hai mạng người.

Song thân nhìn thấy cảnh này liền đổ bệnh nặng không ngồi dậy nổi.

Hắn với tỷ tỷ gắng gượng sống qua ngày như vậy, chăm sóc phụ mẫu nằm trên giường bệnh.

Đúng lúc này, gia đình đã đính hôn với tỷ tỷ lại đột ngột từ hôn, tỷ tỷ mặc dù vô cùng mất mặt, hơn nữa tuổi tác cũng còn rất trẻ, cuối cùng vẫn phải liều mạng cố gắng chống đỡ vì người thân trong nhà.

Nhưng đồ đạc trong nhà đã bị bọn chúng cướp sạch, tỷ tỷ đành phải bán đi đồ trang sức trước kia để kiếm chút ngân lượng, mới có thể giúp cho cả nhà không đến mức phải chết đói.

Vốn cho rằng đây đã là kết quả xấu nhất rồi, thật không nghĩ tới, tặc nhân kia vậy mà còn dòm ngó đến dung mạo của tỷ tỷ, vào một ngày nọ ngang nhiên cưỡng bức tỷ tỷ, tỷ tỷ đau khổ muốn tự sát, lại bị đám người nọ mấy lần cứu lại, nhốt lại trong phủ làm thiếp.
Tuổi tác của hắn mặc dù cũng không lớn lắm, nhưng cũng đèn sách được mấy năm rồi, vẫn luôn cho rằng trên thế gian này sẽ có công đạo, thế là đến thương nghị với tỷ tỷ, huyện nha, phủ nha đều không thể trị tội được ác nhân kia, vậy thì hắn sẽ chạy đến kinh thành đến tìm quan viên chức lớn hơn.
Nhưng quan lớn trong kinh thành nào có dễ tìm như vậy? Hắn vừa đến kinh thành liền làm rất nhiều việc, vừa làm tạp vụ vừa chạy khắp nơi nghe ngóng tình hình, suốt một thời gian như vậy cũng chẳng biết nên đi tìm ai.

Sau đó nghe nói Hình bộ Thượng thư Sử đại nhân quang minh lẫm liệt, mệnh danh là vị quan thương dân, công bằng chính trực, liền cả gan chạy đến phủ tìm, cuối cùng vẫn bị thủ hạ đánh ra khỏi phủ.
Sau khi bị thủ hạ đánh ra khỏi phủ, hắn liền phát hiện có kẻ dường như muốn giết hắn, liền ra sức chạy trốn khắp nơi, sau đó cũng không còn dám đi lại trong thành nữa, đành phải trốn lên chùa sống tạm.

Hôm nay nghe nói Hoàng thượng đích thân đến chùa, hắn liền nghĩ, cho dù tên ác bá kia bối cảnh có lớn đến đâu cũng không hơn nổi Hoàng thượng, liền không màng tới tính mạng liều mình đến muốn gặp Tiêu Cư Mạo, mong Hoàng thượng sẽ làm chủ cho hắn.

Tiêu Cư Mạo nghe xong chuyện của Đới Vinh, cảm thấy sâu trong chuyện này sợ rằng còn có ẩn tình sâu hơn nữa, liền hỏi: "Ngươi biết tên của ác bá kia hay không?"
Đới Vinh chau mày, nhớ lại mấy lần khi đi cáo trạng, mấy vị đại nhân kia hễ nghe thấy cái tên này liền không dám làm chủ cho hắn nữa, lần này chỉ hi vọng Hoàng thượng có thể giúp mình lấy lại công đạo, thế là đáp: "Nghe tỷ tỷ nói, người nọ họ Thái tên Lập."
Thái Lập, Tiêu Cư Mạo chưa từng nghe qua tên này, nhưng họ Thái này, quả thực là ở kinh thành có một nơi.

Vốn cũng là nơi xa hoa bậc nhất trong kinh thành, phủ Thái quốc công.


Mấy vị đại thần đang ngòi hai bên nghe vậy cũng giật mình, vốn những người có quan hệ với phủ Thái quốc công, dự định trở về thổi gió bên tai một chút thông báo trước cho người nhà họ Thái, liền nghe Tiêu Cư Mạo hỏi: "Chư vị có biết người tên Thái Lập này không?"
"Bẩm Hoàng Thượng, thần có biết." Người nói là Trần Phong.
Tiêu Cư Mạo ra hiệu để hắn tiếp tục.
"Thái Lập là con trai thứ ba của Thái quốc công, nhưng do khi còn nhỏ phạm phải sai lầm, Tiên đế rất tức giận nên trục xuất hắn ra khỏi kinh thành, sau đó Thái Lập này liền đi tới Giang Nam, ở Giang Nam làm ăn buôn bán, qua mấy năm, tích lũy được khoản lớn tài sản."
"Uy viễn hầu làm sao biết chuyện của hắn rõ ràng như vậy?" Tiêu Cư Mạo nhớ rõ ràng Trần Phong vẫn luôn ở biên quan trấn giữ mà?
Trần Phong trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Thần không dám giấu giếm, bởi vì năm đó chuyện Thái Lập bị trục xuất có liên quan tới thần, thần ít nhiều cũng có biết một chút."
Tiêu Cư Mạo thầm nghĩ: Đoán chừng vẫn im lặng là để chờ cơ hội phản công sao?
"Thái Lập năm đó phạm phải tội gì?"
Trần Phong tức giận nói: "Hắn năm đó, bức tử một người bạn rất tốt của thần." Nói đến đây, Trần Phong dường như không muốn nói tiếp.
Tiêu Cư Mạo thấy trên mặt hắn lộ rõ vẻ buồn rầu, liền không hỏi nữa, quay sang nói với Đới Vinh: "Trẫm cũng không thể chỉ nghe lời nói của một bên, nhưng ngươi cứ yên tâm, việc này Trẫm sẽ tự phái người đi điều tra rõ ràng, nếu như thật sự có chuyện như vậy, Trẫm nhất định sẽ trả lai công bằng cho ngươi và gia đình của ngươi." Hắn nói xong, nhìn về phía Trần Phong, "Uy viễn hầu, Đới Vinh tạm thời ngươi trông chừng hắn cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì."
"Thần tuân chỉ!"
"Thảo dân khấu tạ Hoàng Thượng long ân!"
Chuyện như vậy liền kết thúc, Trần Phong dẫn Đới Vinh rời đi, mấy vị đại thần đều mang tâm tư khác nhau lủi thủi trở về phòng mình.
Tiêu Cư Mạo ngồi ở trên giường, híp mắt trầm tư hồi lâu, ngón trỏ đặt trên chăn nhẹ nhàng gõ đều theo từng nhịp.
"Ngươi nói xem, vụ án này, Trẫm nên phái ai đi điều tra?"
Hắn luôn cảm thấy, Phủ Thái quốc công sau lưng Thái Lập, cùng với địa bàn Giang Nam bên kia của Thái lập có mối quan hệ không hề đơn giản, cho nên Đới Vinh cho dù đi đến đâu cũng không hề có ai chịu ra mặt giúp hắn giải oan.

Nhưng mà, Sử Thiết Văn thế mà cũng ném Đới Vinh ra khỏi phủ, chuyện này sau khi nghe xong khiến hình tượng thiết diện vô tư của Sử Thiết Văn trong lòng hắn có hơi sụp đổ.

"Trong lòng Bệ hạ đã có người thích hợp hay chưa?" Đàm Thời Quan ngồi bên cạnh bàn, bình tĩnh nhìn thiếu niên tuấn mỹ cao quý trên giường.

Tiêu Cư Mạo lắc đầu, "Bởi vì không tìm thấy ai nên mới cảm thấy việc này rất khó xử lí."
Trước đó Lan Diên Quế phái người đi tới Giang Nam điều tra đều vô cớ mất mạng, bây giờ lại lòi ra thêm một Thái phủ, vụ án này quả thực rất khó tra.

"Bệ hạ, thần có một kế."
Tiêu Cư Mạo nghe xong lập tức mở to mắt, "Ngươi mau nói!"
Dưới anh nến, khuôn mặt anh tuấn của người nọ bởi vì chăm chú càng thêm mê người, hắn mở miệng nói: "Chúng ta chi bằng đổi một hướng suy nghĩ khác, Thái Lập kia theo bối cảnh hiện tại mà nói hắn cũng không phải mệnh quan triều đình, tuy là con cháu của mệnh quan nhưng sớm đã bị trục xuất ra khỏi kinh thành, bây giờ vốn chỉ là một thương nhân tương đối có tiếng tăm ở Giang Nam, đã vậy chúng ta cũng không cần quang minh chính đại với hắn làm gì, quan trường có quy tắc của quan trường, nhưng giang hồ cũng có quy củ của giang hồ, huống hồ bọn họ đã dám dùng thủ đoạn giang hồ để cướp đoạt giết người, vậy vì sao chúng ta không thể dùng lại cách tương tự để đối phó với bọn họ?"
Tiêu Cư Mạo nghe vậy, giống như vừa được khai sáng, hiểu ra, "Ngươi nói đúng! Thế nhưng, quy củ trên giang hồ thì phải làm thế nào để thực hiện?"
"Vấn đề này tương đối phức tạp, trong lúc nhất thời cũng không thể một câu hai câu nói hết được." Trên mặt hắn hiện ra vẻ ân cần, "Đêm đã khuya, Bệ hạ vẫn nên sớm đi nghỉ ngơi thì hơn."
Tiêu Cư Mạo nằm xuống trong chăn, ôm lấy Nguyên bảo, mở to mắt nhìn nam nhân, "Trẫm ngủ không được."
Đàm Thời Quan bị hắn nhìn như vậy chỗ nào chịu cho nổi? Đành phải ho nhẹ một tiếng dời ánh mắt, thấp giọng nói: "Nếu vậy, thần kể cho Bệ hạ nghe những chuyện thú vị trước kia thần từng trải qua?"
"Được."
Tiêu Cư Mạo nằm trên giường, mắt nhìn chăm chú lên sóng lưng thẳng tắp của Đàm Thời Quan, nam nhân quả thật rất đẹp, khi kể lại chuyện xưa cũ trên mặt thêm một tầng hoài niệm, hắn dùng thanh âm trầm ấm dễ nghe giống như thì thầm bên tai Tiêu Cư Mạo, kể chuyện vui cho Tiêu Cư Mạo nghe, khiến hắn cảm thấy cả người đều vui vẻ, môi bất giác cong lên, hồi lâu liền mơ màng nhắm mắt lại, đã ngủ mất rồi.

Đàm Thời Quan nghe tiếng thở đều đều của người nọ, liền dừng lại, ánh mắt lần nữa chậm chạp đáp khẽ lên thân người Tiêu Cư Mạo.

Hắn đứng dậy đi tới bên giường, vươn tay chỉnh góc chăn lại che chắn cẩn thận cho Tiêu Cư Mạo.

Cuối cùng, dịu dàng hôn lên cái trán trơn bóng trắng nõn của Hoàng thượng, rất nhẹ, rất nhanh, nhưng lại tràn đầy thành kính.
Tiêu Cư Mạo an tâm ngủ ngon một đêm, Đàm Thời Quan ôm kiếm ở bên cạnh hắn tĩnh tọa suốt một đêm.

____________________________
Lời người edit:
"Trẫm không thể nào để ngươi bị đói được."
Pi sà, người nói câu này nhớ giữ lời và sau này đừng hối hận nha.

Nhiếp chính vương mà đói là người phải cho người ta ăn no á..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi