Edit: Rea
—————
Thật sự không phải cậu tự luyến, Lục Tri nhìn mấy tấm ảnh này, thật sự muốn nói một câu, rất đẹp.
Trong đó có một tấm mặt trời vừa mọc lên ở đằng đông, ánh ban mai đổ xuống người cậu, phủ lên cậu thêm một lớp ánh vàng, ngay cả hàng mi dày và dài của cậu cũng được nhuộm vàng, hòa lẫn vào đó chính là một mảng lá phong đỏ rực phía sau, gió nhẹ sáng sớm lay động tóc mái giữa trán cậu, khóe miệng ngậm ý cười nhàn nhạt.
Lục Tri đưa tay lên sờ miệng mình, lúc ấy cậu đã cười sao?
Lục Tri đổi ảnh đại diện của mình thành bức ảnh này, tin của Hạ Kiến Vi đến ngay lập tức.
Hạ Kiến Vi: Ảnh đại diện rất đẹp. [ mỉm cười ]
Lục Tri: Chú Hạ là đang khen tôi hay là khen chính mình?
Hạ Kiến Vi: Đương nhiên là đều có, không phải thiên lý mã còn cần Bá Nhạc tới thưởng thức sao?
“Kiến Vi, Kiến Vi.”
Hạ Kiến Vi nghe tiếng gọi thì ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, “Sao vậy?”
“Kêu em nửa ngày cũng không phản ứng, em khai trương ngày nào? Đến lúc đó anh gọi thêm vài người qua cổ vũ.” Dương Tinh Hà hỏi.
Hạ Kiến Vi cất điện thoại vào, nói: “Có lẽ là đến cuối tháng mười, em bên này còn chưa tuyển được người phù hợp, bàn ghế cũng chưa tới nên vẫn còn bận.”
“Thiếu nhân công sao không nói sớm, anh trở về để ý giúp em một chút.” Dương Tinh Hà đưa cho anh một điếu thuốc, Hạ Kiến Vi nhận lấy.
“Được.”
Dương Tinh Hà hút thuốc, bỗng nhiên nhìn về phía Hạ Kiến Vi, “Anh nghe Leo nói em thường xuyên đến đó?”
Ngón tay thon dài của Hạ Kiến Vi kẹp điếu thuốc gõ tàn thuốc vào gạt tàn, lúc nâng cằm lên vừa vặn lộ ra đường nét cằm đẹp đẽ.
“Anh ta vẫn nói nhiều như vậy.”
Dương Tinh Hà cười nói: “Xem ra là thật, em sẽ không nhìn trúng cậu ca sĩ trẻ đó chứ?”
“Người ta còn nhỏ đâu.”
Hạ Kiến Vi cảm thấy Dương Tinh Hà toàn nói linh tinh, thấy người ta còn nhỏ tuổi thật thì nào cần đến anh.
“Anh đừng có mà nói lung tung với mẹ em.”
Dương Tinh Hà mở to hai mắt nhìn, “Không phải chứ, Hạ Kiến Vi, sao em có thể như vậy? Khi còn bé có thiên phú dị bẩm, giỏi ca múa, lớn lên một chút thì trốn học đánh nhau, gây chuyện thị phi, hiện tại an phận mấy năm vậy mà lại để ý vị thành niên.”
“Em nói anh với Diêm Hồng Phi không phải là anh em ruột đó chứ? Hai người các anh tụ lại với nhau tấu nói được đấy.”
Hạ Kiến Vi thật sự phục hai người này, vừa nghe thấy chuyện này phản ứng đều giống nhau.
“ANH cảm thấy là ai cũng sẽ nghĩ như vậy, người ta mới mười bảy mà em đã hai mươi tám, em trâu già gặm cỏ non sao lại không biết xấu hổ, huống chi còn chưa thành niên.” Dương Tinh Hà ngồi xuống bên cạnh Hạ Kiến Vi, rất có ý muốn cùng anh xúc tất trường đàm. (*)
(xúc tất nghĩa là đầu gối sát nhau, ý cả câu tả quan hệ thân thiết giữa hai bên, còn để nói đến cuộc trò chuyện thân mật)
Hạ Kiến Vi rít điếu thuốc, sau đó phả vào mặt Dương Tinh Hà, “Không nhọc ngài lo lắng, vất vả lắm em mới vừa ý một người, thế mà các anh đều tới dội em gáo nước lạnh.”
Vừa nói vậy, đúng thật là hai mươi tám năm qua Hạ Kiến Vi chưa từng có một đối tượng nào, mọi người đều cho rằng anh muốn xuất gia, không ngờ anh thông suốt thì chớ, một khi thông suốt đã khiến người ta kinh ngạc.
“Trước không nói chuyện này, anh nhớ đừng có mà nói lung tung, ngày thường chiếu cố em ấy nhiều một chút, cũng đừng làm gì cả, chỉ cần để ý đến em ấy, đừng để người khác bắt nạt.” Hạ Kiến Vi dặn dò nói.
Dương Tinh Hà xoa xoa da gà nổi lên của mình, “Này còn chưa theo đuổi được người mà đã nhị thập tứ hiếu rồi. Nhưng không phải là em không thấy đứa nhỏ đó đánh nhau mà? Tính cách kia của cậu ta còn có thể chịu thiệt gì, cậu ta không bắt nạt người khác là anh đã cảm ơn trời đất rồi.”
“Toàn nói bậy, bạn nhỏ nhà em rất ngoan, sao có thể chủ động đi bắt nạt người khác được.”
Dương Tinh Hà ghét bỏ nhìn Hạ Kiến Vi: “Ầy —— bạn nhỏ nhà em, chậc chậc chậc.”
“Anh được rồi, thu lại cái vẻ mặt xấu xí đó của anh đi.” Hạ Kiến Vi và Dương Tinh Hà lại hàn huyên vài câu chính sự, lúc này mới từ chỗ Dương Tinh Hà rời đi.
Bởi vì cửa hàng mới của “Lương thần mỹ cảnh” bận khai trương nên gần đây anh cũng chưa có thời gian tán gẫu với Lục Tri, càng không có thời gian hẹn cậu ra ngoài chơi.
Một lần bận như thế liền bận đến tháng mười một, thời tiết dần dần chuyển lạnh.
Chờ anh qua thời gian bận rộn này thì lại đến nhà ông nội ở mấy ngày, trò chuyện cùng ông và luyện chữ.
“Lần trước ba con lại đây nói gần đây nó chấp nhận lời mời tham gia cuộc thi thư pháp, nó đi làm giám khảo cho người ta, mấy cái chữ chó cào của nó mà còn đi làm giám khảo cho người ta, lạc lối cả thế hệ trẻ.” Ông nội Hạ vuốt râu trừng mắt nói.
Hạ Kiến Vi ngồi bên cạnh ông cười nói: “Ba con hiện là chủ tịch Hiệp hội Thư pháp, bên ngoài có bao nhiêu người lấy tiền cũng không xin được chữ của ông ấy đâu.”
Ông nội lơ đễnh xua tay, “Chữ của nó còn kém xa lắm, cũng chỉ lừa gạt được những người ngoài nghề học đòi văn vẻ. Ngược lại con, đáng tiếc…”
Nhắc tới đến chuyện này chính là tiếc nuối ông nội Hạ, chữ của Hạ Kiến Vi là do bà nội một tay dạy ra, bé Hạ Kiến Vi ở phương diện này cũng rất có thiên phú, ông nội và bà nội Hạ còn tưởng rằng rốt cuộc cũng có người có thể kế thừa y bát của bọn họ. Nhưng sau này Hạ Kiến Vi lại tới kỳ phản nghịch, đừng nói là luyện chữ, suốt ngày không học giỏi, ngày nào cũng phải mời phụ huynh.
“Lòng con không tĩnh, cũng không thích hợp đi con đường này.” Hạ Kiến Vi không cảm thấy có gì đáng tiếc, bình thường không có việc gì thì luyện một chút cũng không tệ lắm, nhưng nếu bảo anh xem thư pháp là theo đuổi cả đời này thì anh tự biết rằng mình làm không được.
Ông nội Hạ thở dài, “Ông mệt rồi, đỡ ông đi ngủ một lát.”
Hạ Kiến Vi bế ông nội Hạ lên giường, nhét chăn ổn thỏa cho ông rồi lúc này mới nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Đến buổi chiều, bác sĩ điều trị chính của ông nội Hạ vẫn đến kiểm tra định kỳ cho ông như thường lệ.
Hạ Kiến Vi cài cúc cổ áo của ông lên, quay đầu hỏi bác sĩ, “Bác sĩ Phương, tình trạng sức khỏe của ông nội tôi thế nào?”
“Gần đây vẫn ăn được phải không?”
Hạ Kiến Vi gật đầu, “Ừm, chỉ là ăn không nhiều lắm.”
“Tình trạng thân thể của Hạ lão tiên sinh tương đối ổn định, thuốc lúc trước có thể đổi một chút.”
Hạ Kiến Vi đắp chăn lông lên cho ông, lúc này mới đi sang một bên nói chuyện với bác sĩ Phương.
Bá sĩ Phương đẩy mắt kính, nói với Hạ Kiến Vi: “Bệnh của Hạ lão tiên sinh ở đó, điều chúng ta có thể làm bây giờ chỉ là ổn định tinh thần cho ông ấy, các cậu cố gắng để ông ấy thoải mái đừng nghĩ nhiều.”
Lời nói kiểu này không biết Hạ Kiến Vi đã nghe bác sĩ nói qua bao nhiêu lần rồi. Chức năng cơ thể của ông nội anh đã không còn tốt nữa, đây không phải như những căn bệnh khác, thay đổi một cơ quan là có thể chữa khỏi, đây là sinh lão bệnh tử tự nhiên, không ai có cách nào khác.
Hạ Kiến Vi cảm giác như mình bị người ta ném vào hầm băng trong mùa đông khắc nghiệt, tay chân lạnh ngắt.
Tiễn bác sĩ Phương đi, Hạ Kiến Vi nắm tóc mình, thống khổ nhắm hai mắt lại.
Để mà nói ai là người rộng lòng nhất trong nhà này, thì chắc chắn đó là ông nội của anh. Ông nội anh đã chuẩn bị tâm lý cho việc có thể ra đi bất cứ lúc nào, anh cũng làm từ lâu, nhưng vẫn không chấp nhận được, chỉ cần nhắc đến đề tài này là tim anh đau như cắt, như bị người ta dùng khăn tay bịt kín miệng mũi, khiến anh ngạt đến mức không thở nổi.
Hạ Kiến Vi hít sâu một hơi, đẩy cửa vào phòng ông nội Hạ.
Ông nội Hạ nằm trên giường nhắm mắt lại, trong nháy mắt chân Hạ Kiến Vi mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng vững, anh giống như giẫm lên bông, ngay cả chính anh cũng không biết mình đi đến bên giường như thế nào.
Anh run rẩy vươn tay, sờ mạch đập của ông.
Vẫn ổn… Nó vẫn còn đập.
Bỗng nhiên Hạ Kiến Vi cảm giác tay mình truyền đến một luồng ấm áp, ông đang cầm tay anh, anh ngước mắt nhìn lại, ông cũng đang nhìn anh.
“Kiến Vi, ông nội ở đây mà.”
Tim Hạ Kiến Vi như bị người ta nhào nặn. Nắm lấy, mũi chua xót, hốc mắt nóng lên.
Anh ngồi quỳ xuống cạnh giường, tựa mặt vào mu bàn tay ông nội Hạ.
Hạ Dĩ Lương nhìn cháu trai của mình, rõ ràng đã hai mươi tám tuổi, là một chàng trai cao lớn đẹp trai, nhưng ở trước mặt mình vẫn giống như một đứa trẻ.
Ông giơ tay sờ đầu Hạ Kiến Vi, “Ông nội cũng rất muốn đi thăm Tiểu Nhu, mười năm rồi, một mình bà ấy cô đơn biết bao.”
Hạ Kiến Vi nắm lấy tay ông, lắc đầu.
Ánh mắt Hạ Dĩ Lương bình tĩnh mang theo ánh sáng sáng suốt, “Kiến Vi, đừng sợ, có người rời đi rồi cũng sẽ có người đến, con sẽ không cô đơn một mình.”
Hạ Kiến Vi phá lệ ở chỗ ông nội hơn nửa tháng, vẫn là Dương Tinh Hà đến kéo anh đi.
“Cửa hàng của em vừa mới khai trương, em mặc kệ sao?”
Dạo này Hạ Kiến Vi luôn ngủ không ngon, đêm nào cũng phải dậy kiểm tra phòng ông nội mấy lần nên sắc mặt rất không tốt.
Hạ Kiến Vi vò đầu tóc mình, “Không phải đưa vào hoạt động bình thường sao?”
“Hôm qua có khách hàng khiếu nại, quản lý gọi cho em không được nên đều gọi đến chỗ anh. Nếu em không muốn mở thì sang tay cho anh là được.” Dương Tinh Hà khoanh tay nhìn Hạ Kiến Vi.
“Lương thần mỹ cảnh” được đặt theo tên của ông bà nội Hạ Kiến Vi, Hạ Dĩ Lương và Phó Cảnh Nhu, có được cửa hàng ngụ ý như vậy, dĩ nhiên không có khả năng Hạ Kiến Vi dễ dàng sang tay.
“Em biết rồi, em qua đó với anh.” Hạ Kiến Vi vào phòng mình thu dọn một chút.
“Kiến Vi đành phiền cháu.” Ông nội Hạ nói với Dương Tinh Hà.
Hạ Kiến Vi có lẽ không biết, thật ra Dương Tinh Hà là do ông nội Hạ gọi điện tới.
“Ông nội Hạ, cháu sẽ chăm sóc Kiến Vi, ngài cũng phải bảo trọng thân thể mới được, ngài khỏe mạnh mới là điều quan trọng nhất với nó.”
“Dù sao thì ta cũng phải đi, có lẽ hôm nay, có lẽ ngày mai cũng không chừng. Nhưng chặng đường của nó vẫn còn dài.” Ông nội Hạ bình tĩnh đến gần như có chút lạnh nhạt.
Dường như việc giây tiếp theo qua đời chẳng là gì đối với ông cả, Dương Tinh Hà nhớ ba mẹ anh nói tình cảm của ông bà nội Hạ rất khăng khít, có lẽ rời đi sớm một khắc với ông mà nói là một loại giải thoát.
Sau khi Hạ Kiến Vi dặn dò dì Hứa một số chuyện thì theo Dương Tinh Hà rời đi.
Trên đường trở về Hạ Kiến Vi một tay chống cằm, mím môi không nói lời nào, mặt mày anh khí sắc bén lộ vẻ người sống chớ đến gần.
“Mấy ngày nay em có liên lạc với bạn nhỏ kia của em không?”
Dương Tinh Hà không đề cập tới thì Hạ Kiến Vi đã hoàn toàn quên chuyện này, đã qua một tháng rưỡi anh không có liên lạc với Lục Tri.
Anh cầm điện thoại mở ảnh đại diện của Lục Tri, tay đặt trên phím nhưng lại không biết làm sao, anh nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Lục Tri hồi lâu, chính là bức ảnh anh chụp.
Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn ảnh đại diện của Lục Tri, cuối cùng chọn rời khỏi.
Có lẽ bọn Dương Tinh Hà nói đúng, anh không nên ra tay với một đứa trẻ vị thành niên, hơn nữa hiện tại anh tạm thời không có tâm tư theo đuổi người khác.
Dương Tinh Hà để ý thấy Hạ Kiến Vi lấy điện thoại ra nhìn chốc lát rồi lại cất vào túi.
“Không liên lạc với cậu ta một chút sao?”
Hạ Kiến Vi lắc đầu, “Vẫn là quên đi.”
Dương Tinh Hà không biết Hạ Kiến Vi nói quên là chỉ bây giờ liên lạc với Lục Tri hay là chỉ theo đuổi Lục Tri.
Anh thức thời lựa chọn giữ im lặng.