"Tao tìm thấy một nhà hàng mới mở, hương vị rất ngon, lát nữa tao tới tìm mày, hai chúng ta đi." Diêm Hồng Phi kích động nói ở đầu dây bên kia.
Hạ Kiến Vi soi gương thành thục thắt cà vạt, "Hôm nay không rảnh."
"Mày thì có thể có chuyện gì? Với lại thời gian cho bữa cơm cũng không làm chậm trễ mày bao lâu." Diêm Hồng Phi không để tâm nói.
Hạ Kiến Vi nâng tay cài cúc áo sơ mi, lộ ra một đoạn cổ tay màu lúa mạch, trông thật gợi cảm mê người.
"Tao phải đi họp phụ huynh cho bạn nhỏ nhà tao."
Người đàn ông trong gương nở một nụ cười quyến rũ, như thể hoa và bướm xuân đều sẽ nở rộ và tung tăng bay múa vì anh.
Diêm Hồng Phi á khẩu, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Má, đúng là người bình thường chơi không được kiểu tình thú này của tụi mày."
Hạ Kiến Vi ra ngoài với khuôn mặt tràn ngập sắc xuân.
Ban đầu Hạ Kiến Vi vô cùng bất ngờ chuyện Lục Tri nhờ anh đi họp phụ huynh, sau đó mặc dù biết là do gần đây Lục Thâm quá bận rộn nên Lục Tri mới gọi anh đi, nhưng Hạ Kiến Vi vẫn rất vui vẻ, điều này chứng minh Lục Tri bắt đầu không còn khách sáo với anh nữa.
Đây là dấu hiệu tốt, đương nhiên anh rất sẵn lòng đi thay Lục Thâm một chuyến này.
Chờ Hạ Kiến Vi đến trường của Lục Tri mới biết căn bản không phải là họp phụ huynh gì, mà là một mình Lục Tri bị mời phụ huynh.
"Sao trước đó không nói với tôi?" Hạ Kiến Vi nghiêng đầu hỏi.
Lục Tri "Ừm" một tiếng, cũng không trực tiếp trả lời anh.
Hạ Kiến Vi nhìn chằm chằm cậu, hoài nghi suy đoán nói: "Chẳng lẽ là ngượng ngùng? Sợ tôi từ chối em?"
Lục Tri bỗng nhiên tăng tốc bước hai bước, "Tới rồi, nếu cô giáo có nói gì với chú thì chú cũng đừng để ý."
Hạ Kiến Vi cứ cảm thấy Lục Tri hôm nay hơi khác thường, anh giơ tay xoa gáy Lục Tri, "Yên tâm đi."
Lục Tri bị Hạ Kiến Vi dịu dàng chạm lên đầu như vậy, trong lòng có phần không được tự nhiên, nhưng cậu lại không muốn nhúc nhích.
Lục Tri giơ tay gõ cửa, "Cô Trình."
"Vào đi."
Hạ Kiến Vi nghe thấy giọng của một người phụ nữ, hai người đi vào trong văn phòng.
Chủ nhiệm lớp thấy Lục Tri dẫn một người đàn ông bước vào thì nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy, quả thật còn chói mắt hơn cả ngôi sao nổi tiếng trên TV.
"Lục...!Lục Tri, đây không phải là ba của em chứ..." Chủ nhiệm lớp không ngờ mình vừa mở miệng lại nói lắp, trên mặt bỗng nóng bừng.
Hạ Kiến Vi lướt qua Lục Tri đi đến trước mặt chủ nhiệm lớp, "Chào cô Trình, tôi là chú của Lục Tri, ba em ấy thật sự không thể dành ra thời gian được nên mới nhờ tôi đến, mong cô thông cảm."
"Không...! Không sao......!Có thể hiểu có thể hiểu." Chủ nhiệm lớp không ngờ người đã đẹp rồi mà vừa lên tiếng lại còn dẻo miệng, rõ ràng là trời tháng ba nhưng cô lại thấy hơi nóng.
Lục Tri vốn còn lo lắng Hạ Kiến Vi chưa có kinh nghiệm họp phụ huynh cho người khác, kết quả bây giờ lại điềm tĩnh nói chuyện với cô giáo, bầu không khí hài hòa, nhưng dáng vẻ hơi ngượng ngùng của chủ nhiệm lớp tự dưng lại làm trong lòng cậu có chút khó chịu.
"Lục Tri, em đi học đi, cô và chú em nói chuyện là được rồi." Chủ nhiệm lớp nghe thấy chuông vào lớp, lúc này mới để ý nói với Lục Tri một tiếng.
"Vâng."
Lục Tri nhìn thoáng qua Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi nháy mắt với cậu, để cậu yên tâm.
Lục Tri nhíu mày, làm gì mà như Hoa Hồ Điệp vậy*.
(Hình như đây là một bài hát, do bài này không có sub nên tui cũng biết nội dung bài này là gì ????)
Hạ Kiến Vi chớp mắt, không biết có phải là ảo giác của anh không, hình như vừa rồi trước khi ra ngoài Lục Tri có hơi không vui?
"Bạn học Lục Tri trong trường học vẫn luôn vô cùng ưu tú, thầy cô chúng tôi đều rất thích em ấy.
Mặc dù kỳ thi lần này bị thụt lùi, nhưng chúng tôi tin lần sau em ấy nhất định có thể tiến bộ.
Các anh làm phụ huynh cũng đừng quở trách em ấy, sắp thi đại học rồi, áp lực của thí sinh vốn đã lớn, thế nên chúng ta càng phải chăm sóc các em nhiều hơn."
Hạ Kiến Vi nghe chủ nhiệm lớp khen Lục Tri một hồi, rồi lại truyền đạt một ít phương pháp đúng đắn để ứng phó với cảm xúc của thí sinh cuối cấp, đồng thời ngày thường cũng phải chú ý đến ăn uống, đừng ăn quá nhiều đồ dầu mỡ.
Anh thấy cảm giác làm cha mẹ này hơi vi diệu.
Mặc dù anh biết Lục Tri rất xuất sắc, nhưng anh vẫn thích nghe người khác khen Lục Tri, nó còn làm anh vui hơn khen anh nữa.
Sau khi chủ nhiệm lớp nói một tràng, cô dừng lại một chút, hơi xấu hổ nói: "Với cả, gần đây có một vài tin đồn không tốt về bạn học Lục Tri.
Bạn học Lục Tri đã giải thích với tôi, nhưng tôi vẫn hy vọng các anh có thể nhớ rõ bây giờ em ấy là một thí sinh tiêu chuẩn."
Hạ Kiến Vi nghe xong phần đầu, vẻ mặt lạnh xuống.
Ra khỏi trường học, sắc mặt Hạ Kiến Vi không tốt ngồi trên xe, châm một điếu thuốc.
Điếu thuốc hút được một nửa, anh hồi phục lại tâm trạng của mình rồi mới lấy điện thoại ra gọi điện.
"Alo, Diêm Hồng Phi, tra cho tao một người."
Diêm Hồng Phi vừa nghe giọng Hạ Kiến Vi là biết tâm trạng hiện tại của Hạ Kiến Vi nhất định rất không tốt, cũng không hỏi vì sao, trực tiếp kêu Hạ Kiến Vi nói.
Hạ Kiến Vi kể sơ chuyện cho anh ta một chút, lại nhắc nhở: "Bây giờ bài viết đều đã xóa, khả năng có chút phiền phức."
"Không sao, người của anh em tao mà cũng dám đụng tới, chờ đó, chắc chắn tao sẽ làm cho nó đẹp mặt." Diêm Hồng Phi cúp máy, đi tra người ngay.
Cái khác Diêm Hồng Phi không rành chứ trên máy tính lại là một chuyên gia.
Trước đây Du Phinh Phinh bị người khác bôi đen trên mạng, Diêm Hồng Phi đã đào mười tám đời tổ tông của người ta ra.
Hạ Kiến Vi lái xe đến quán thì nhận được điện thoại của Diêm Hồng Phi.
"Quá dễ, căn bản không cần loại tầm cỡ như tao ra tay, đối phương chính là học sinh của trường bên cạnh bạn nhỏ nhà mày, tên Dịch Hâm, mày chờ đó để tao gửi ảnh cho mày."
Hạ Kiến Vi đi vào trong quán, ngồi xuống chỗ cũ của mình, lúc này trong quán không nhiều người, chỉ có lác đác vài người đang yên lặng đọc sách.
Anh bật máy tính lên, điện thoại cắm tai nghe, vừa nghe Diêm Hồng Phi giải thích vừa click mở ảnh chụp Diêm Hồng Phi gửi cho mình.
Trên ảnh chụp là một cậu trai mặc đồng phục rộng thùng thình, khép nép nhìn vào ống kính, dáng vẻ thanh tú, nhưng vừa nhìn là biết cái kiểu không thích nói chuyện, nhân duyên cũng không quá tốt hoặc có thể còn bị bắt nạt, là đối tượng mà mấy tên côn đồ thích bắt nạt và tống tiền nhất sau giờ học.
Chỉ là Hạ Kiến Vi cứ cảm thấy người này trông hơi quen mắt, hình như anh đã gặp cậu ta ở đâu đó.
"Dịch Hâm này, tính cách hướng nội, ba là một con ma cờ bạc, năm cậu ta học lớp chín đã ngã chết vì trốn nợ, năm cậu ta học lớp mười, mẹ cậu ta bám vào một tên nhà giàu mới nổi, làm tình nhân của người ta.
Năm cậu ta lớp mười một, tên nhà giàu mới nổi kia ly hôn với vợ hắn, đúng lúc mẹ Dịch Hâm mang thai, sau đó lại sinh một đứa con trai, tên nhà giàu mới nổi bèn cưới mẹ cậu ta vào cửa.
Đối xử với cậu ta cũng không tệ, dù sao hắn cũng không thiếu tiền.
Bây giờ trở thành đối tượng tống tiền trọng điểm của đám côn đồ."
Hạ Kiến Vi nghĩ thầm quả nhiên là thế, anh nhìn chằm chằm mặt Dịch Hâm cả buổi, đáp Diêm Hồng Phi một câu: "Vậy thì sao, tại sao cậu ta lại phỉ báng Lục Tri?"
"Cái này tao cũng không biết, nhưng tao phát hiện ra một chuyện, Dịch Hâm có tài khoản trên một app gay hẹn chịch nổi tiếng, tao nhấn vào xem thử, chậc chậc chậc, tao còn tưởng cậu ta bị tâm thần phân liệt không đó."
Hạ Kiến Vi bảo Diêm Hồng Phi gửi thông tin cho anh, rồi tải cái app kia về, sau đó tìm tài khoản của Dịch Hâm xem một chút.
Trong tài khoản của Dịch Hâm có không ít ảnh chụp của cậu ta, không chụp mặt, nhưng chừng mực không nhỏ, có ảnh chỉ mặc một cái áo sơ mi xộc xệch khó khăn lắm mới che khuất mông, thậm chí còn có ảnh cận cảnh mông.
Anh lướt xuống, lướt đến một tấm chụp bóng lưng, người trong ảnh đi trong bóng tối với cây đàn guitar trên lưng.
Chữ bên dưới ghi là: Muốn dùng miệng cho cậu ấy.
Thiếu chút nữa Hạ Kiến Vi đã đập vỡ điện thoại, mặc dù chỉ là một bóng lưng, nhưng anh cũng nhận ra người trong ảnh chụp là Lục Tri.
Người trong lòng của ông đây mà mày cũng dám mơ ước! Anh còn chưa nghĩ tới chuyện sâu xa tới như vậy!
Lúc này rốt cuộc Hạ Kiến Vi cũng nhớ ra mình đã gặp Dịch Hâm này ở đâu, chính là cậu trai quấn lấy Lục Tri tỏ tình với cậu ở quán bar cách đây không lâu.
Mặt Hạ Kiến Vi u ám, tắt máy tính, hít một hơi thật sâu rồi mới nói với Diêm Hồng Phi: "Hack tài khoản của cậu ta, không cho phép cậu ta giữa lại một tấm nào, chờ đã, trước cứ lưu một bản sao, còn có thể dùng để uy hiếp người ta một chút."
Về việc này, Diêm Hồng Phi nói: "Mày làm vậy với một đứa trẻ, còn có chút phong thái của người lớn không..."
Hạ Kiến Vi cười lạnh một tiếng: "Không tồn tại."
Buổi trưa tan học, Lục Tri gọi điện thoại cho anh, Hạ Kiến Vi nói rằng cô của Lục Tri cứ khen cậu suốt, bảo Lục Tri yên tâm.
"Không phải tôi lo chuyện này, xin lỗi, lần này liên lụy đến chú." Lục Tri dừng lại một chút mới nói những lời sau.
Hạ Kiến Vi nhoẻn miệng cười, "Đây mà là liên lụy cái gì, em nên thấy may vì chuyện này không ảnh hưởng đến việc học của em mới phải."
"À, không sao, tôi biết là ai làm, tôi cũng không sợ." Nếu trước đó Lục Tri dám nói với đối phương rằng mình sẽ không sợ thì là cậu thật sự sẽ không sợ.
Chuyện này không gây ra ảnh hưởng thực tế gì đến cậu, cùng lắm thì sẽ có một vài bạn học nói xấu cậu thôi.
Trường học không có khả năng từ bỏ học sinh mũi nhọn như cậu vì loại chuyện vô căn cứ này, Lục Tri biết rất rõ.
"Em biết?" Hạ Kiến Vi hơi bất ngờ, anh cho rằng Lục Tri căn bản không có manh mối, nhưng nghĩ kỹ lại, vòng quan hệ của Lục Tri cũng không phức tạp, quả thật rất dễ đoán ra.
"Vâng, tôi sẽ tự mình giải quyết, chú không cần lo lắng."
Hạ Kiến Vi vốn định buổi chiều tan học sẽ đi tìm bạn học Dịch Hâm kia tâm sự, nhưng Lục Tri đã nói như vậy, tốt hơn hết là anh không nên nhúng tay vào.
"Vậy em tự mình chú ý đúng mực."
Đôi đồng tử đen như mực của Lục Tri chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt lên tiếng: "Vâng."
Ngay lúc Hạ Kiến Vi cho rằng Lục Tri muốn cúp máy, thì cậu bỗng nhiên mở miệng: "Chú Hạ, cảm ơn chú."
"Khách sáo với tôi làm gì."
Lục Tri nghe thấy giọng nói xởi lởi của Hạ Kiến Vi, gió xuân lay động ngoài cửa sổ, cậu ở trong phòng học không một bóng người, nhếch khóe môi.
"Chú Hạ, chuyện kia tôi sẽ nghiêm túc suy xét, chú chờ tôi một chút được không?"
Hạ Kiến Vi ngớ người một chút, không phản ứng kịp chuyện Lục Tri nói là chuyện gì, "Hả?"
Xuyên qua điện thoại, anh chợt nghe thấy một tiếng cười nhạt trong veo mà ngắn ngủi, như gió xuân phả vào mặt, như nắng hạn gặp mưa rào.
Trong khoảnh khắc Hạ Kiến Vi hiểu chuyện Lục Tri đang nói đến là gì, anh không thể tin mở to mắt, lắp bắp không nói được một câu hoàn chỉnh.
"Thật...!Thật sao?"
Lần này anh nghe thấy rõ ràng hơn Lục Tri thật sự cười, "Giả đấy."
"Tôi nghe thấy hết rồi! Là thật, là thật, chính là thật, nói dối là chó con!"
Hạ Kiến Vi hoảng loạn hấp tấp như một tên thiểu năng, bờ vai anh đắm trong ánh nắng, đáy mắt lạc đầy sao trời.
Ngoài cửa sổ, hoa nở..