NHÌN TRÚNG CON CỦA ĐỐI TƯỢNG XEM MẮT PHẢI LÀM SAO ĐÂY


Đồng hồ báo thức vừa reo lên một tiếng là Lục Tri đã tỉnh, động tác cậu nhanh chóng bấm tắt đồng hồ, từ trên giường ngồi dậy, sau đó thay đồng phục vào.
Rèm cửa sổ vừa được kéo ra, ánh mặt trời tràn vào chiếu rọi khắp phòng, Lục Tri vươn eo bước ra khỏi phòng.
Trong phòng bếp truyền đến tiếng nước róc rách, trong không khí còn tràn ngập mùi cơm đậm đà, Lục Tri dẫm lên dép lê đi vào bếp.
"Thức rồi? Sẽ được ăn sáng ngay thôi."
Hạ Kiến Vi quay lưng về phía cậu, bên hông đeo tạp dề, phác họa ra đường cong vòng eo mượt mà.
Lục Thâm cũng sẽ dậy sớm làm bữa sáng cho cậu, nhưng điều kỳ diệu là rõ ràng cùng một việc, nhưng do Hạ Kiến Vi làm lại khiến Lục Tri cảm thấy trong lòng ấm áp như được ánh mặt trời chiếu rọi, lại run rinh như sương sớm rơi trên phiến lá.
"Vâng." Lục Tri đáp một tiếng, đứng ở cửa phòng bếp một lát mới đi rửa mặt.
Bữa sáng rất đơn giản nhưng lại rất ngon, cháo ăn vào vừa nhuyễn vừa mịn, chắc là được hầm trong thời gian không ngắn, rốt cuộc là Hạ Kiến Vi đã dậy lúc mấy giờ để chuẩn bị bữa sáng cho cậu?
"Cháo này nấu rất lâu phải không?" Lục Tri hỏi.
Hạ Kiến Vi húp một hớp cháo, tùy tiện trả lời: "Ừa, nấu thêm một lát nữa sẽ ngon hơn."
"Cảm ơn, vất vả cho chú rồi."
Lúc này Hạ Kiến Vi mới nhận ra rằng Lục Tri cảm thấy anh cố ý rời giường nấu cháo cho cậu là một việc rất vất vả.

Lục Tri cái gì cũng tốt, nhưng không quen với việc người khác trả giá vô điều kiện vì cậu, tặng đồ quá đắt sẽ để ý, dậy sớm vì cậu cũng sẽ để ý.
Hạ Kiến Vi rất đau lòng trước phản ứng theo bản năng này của cậu.

Nếu là đứa trẻ lớn lên trong vại mật từ nhỏ thì sẽ không có loại lo lắng này.

Hạ Kiến Vi tin Lục Thâm nhất định sẽ dành hết tình yêu thương cho Lục Tri, nhưng một mình Lục Thâm nuôi lớn Lục Tri lại còn phải kiếm tiền nuôi gia đình, là một chuyện vô cùng không dễ dàng, thời gian thật sự có thể ở chung với Lục Tri cũng không nhiều.

Có lẽ chính vì sự vất vả và nỗ lực này của Lục Thâm mới có thể khiến Lục Tri có suy nghĩ muốn thay Lục Thâm gánh vác một phần.


Đối với Lục Tri, làm nũng ỷ lại là chuyện gia tăng gánh nặng cho Lục Thâm, thế nên kể từ khi hiểu chuyện cậu đã không làm thế.
Hạ Kiến Vi chỉ sửng sốt một chút, cũng không nói những chuyện này ra mà cười trêu: "Cơ hội hiếm có như vậy, đương nhiên là phải nắm thật chắc, nỗ lực tăng thiện cảm chứ.

Thế nào? Hôm nay có thích tôi một chút không?"
Lục Tri cảm thấy mình đúng là lo lắng vô ích, "Cháo sắp nguội rồi."
"Ầy, có phải bạn học Lục thấy thẹn không? Nếu em không trả lời, chú Hạ sẽ xem như em ngầm thừa nhận."
Lục Tri ăn xong bữa sáng trong lời trêu đùa của Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi đưa sữa nóng tới tay cậu, "Đi thôi, tôi đưa em đi học."
Sữa ấm trong tay làm Lục Tri hoảng hốt chốc lát, "Không cần, tôi tự đi là được rồi."
"Tôi đưa xem đi sẵn tiện ghé quán luôn, đi thôi." Hạ Kiến Vi cởi tạp dề, anh sờ lên bộ quần áo mình đang phơi ở nhà Lục Tri, vẫn còn ướt.
"Phơi ở đó đi, hôm khác đến lấy, không thì tôi cất trong quán cho chú cũng được." Lục Tri đề nghị.
Có gì mà Hạ Kiến Vi không chịu, đương nhiên là anh đồng ý rồi.
"Để ở nhà em cũng được, lần sau tôi ngủ lại còn có quần áo để thay."
Lục Tri nhìn anh một cái, "Không có lần sau."
Hạ Kiến Vi nhoẻn miệng cười, "Đừng nói quá chắc chắn như vậy, có lỡ như thì sao."
Sau đó sự thật chứng minh, điều Hạ Kiến Vi nói là đúng, đừng nói quá chắn chắn, nếu không rất dễ bị vả mặt.
Sau khi Hạ Kiến Vi đưa Lục Tri đến trường thì đi đến quán.

Hôm nay anh ăn mặc rất khác thường ngày, quần áo còn trông ngắn hơn, tuy đám nhân viên quán rất tò mò, nhưng dù sao cũng là ông chủ nên không dám hỏi, cũng chỉ có thể nhiều chuyện trong lén lút một chút.
Ngược lại Hạ Kiến Vi không vội về thay, anh cúi đầu hút một ngụm nước, trên quần áo vẫn còn lưu mùi nước giặt nhà Lục Tri.
Đúng lúc Diêm Hồng Phi gọi điện đến cho Hạ Kiến Vi, hỏi anh Thanh Minh có định đi đâu chơi không.

"Không có kế hoạch, nói đi, mày muốn đi đâu? Lại định thuyết phục tao đúng không?"
Tâm tư của tên Diêm Hồng Phi kia rất dễ đoán, quả nhiên Hạ Kiến Vi vừa hỏi là Diêm Hồng Phi đã nói ra hết.
"Bạn của Du Phinh Phinh mới mở một khu nghỉ dưỡng ngay tại thành phố Lâm, lái xe hai ba tiếng đồng hồ là tới.

Tao nhìn ảnh chụp thấy phong cảnh cũng rất đẹp, non xanh nước biếc, còn có thể câu cá rồi tự mình nướng."
"Đi đi mà, nhân tiện rủ cả bạn nhỏ nhà mày nữa, đến lúc đó sẽ để cho hai đứa mày ở cùng nhau, hehehe."
Mặc dù tiếng cười của Diêm Hồng Phi rất đáng khinh, nhưng phải nói là Hạ Kiến Vi đã dao động, non xanh nước biếc đúng lúc có thể cho Lục Tri thư giãn một chút, trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn ôn tập, chắc hẳn áp lực không nhỏ.
"Đừng có đáng khinh như vậy, được rồi, có những ai?"
Diêm Hồng Phi vừa nghe Hạ Kiến Vi đồng ý là lập tức vui mừng tính với anh: "Tao, Du Phinh Phinh, còn có mấy người bạn của cô ấy, đều là người trẻ tuổi, mọi người lái xe đi."
"Được, để tao hỏi em ấy trước đã, đến lúc đó tao sẽ gọi lại cho mày."
Hạ Kiến Vi định cúp máy với Diêm Hồng Phi thì anh ta lại đột nhiên hỏi anh: "Mày với bạn nhỏ nhà mày phát triển tới bước nào rồi? Cho tụi bây ở chung phòng không thành vấn đề chứ?"
"Sẽ không để mày ngủ sàn nhà hay đặt phòng khác chứ?"
Hạ Kiến Vi thầm nghĩ mày xem thường tao, cố ý dùng giọng điệu bình thản nói: "Tao mới ra khỏi nhà em ấy, quần áo trên người đều là của em ấy."
Sau đó kéo dài giọng nói: "Từ trong —— ra —— ngoài ——"
"Cái gì?!"
Theo sau tiếng kinh sợ của Diêm Hồng Phi là một tiếng "Bốp!" của thứ gì đó rơi vỡ.
Cách điện thoại mà Hạ Kiến Vi cũng có thể cảm nhận được sự kinh ngạc của Diêm Hồng Phi.
"Diêm béo anh muốn chết hả! Kem nền mới mua của bà!"
Giọng nói sắc bén của Du Phinh Phinh xuyên qua điện thoại truyền tới.
Diêm Hồng Phi vậy mà lại làm rơi kem nền của Du Phinh Phinh, Hạ Kiến Vi chỉ có thể mặc niệm cho anh ta, tự cầu thêm phúc thôi, quả nhiên vẫn còn quá trẻ chưa trải sự đời, chỉ có vậy mà đã bị dọa rồi.
Sau một trận gà bay chó sủa, Diêm Hồng Phi bớt thời giờ nói với anh một câu: "Mày từ từ...!Lát nữa tao sẽ gọi lại cho mày...!Ui da! Du Phinh Phinh em mẹ nó bỏ chổi lông gà xuống!"

"Bụp bụp bụp..."
Hạ Kiến Vi nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, lắc đầu, Diêm Hồng Phi đáng thương lại bị bạo lực gia đình.
Anh còn chưa nói với Diêm Hồng Phi tối qua Lục Tri đã chủ động mời anh ở lại như thế nào đâu, thật là đáng tiếc, muốn tìm người để nói cũng không có cách nào.
Mỗi tuần bọn Lục Tri đều phải mở họp lớp một lần, nội dung cuộc họp lần này xoay quanh chuyện đại hội động viên, bởi vì khoảng cách đến ngày thi đại học ngày càng gần, thế nên lớp học muốn tổ chức một buổi họp đại hội động viên, thời gian quyết định sau tết Thanh Minh.
Lục Tri cảm thấy chuyện này hoàn toàn là đang lãng phí thời gian, chỉ là một hình thức mà thôi, cho dù lúc ấy có một chút động lực thì cũng sẽ tiêu tan hết trong vài ngày, loại chuyện học tập này vẫn phải dựa vào chính mình.
Lớp trưởng đứng trên bục giảng phân công nội dung phụ trách của từng người, bỗng nhiên gọi đến tên Lục Tri, lại gọi thêm mấy cái tên khác nữa.
"Phiền mấy người các cậu phụ trách mua sắm nhé."
Trần Uyển Ương có phần dè dặt nhìn Lục Tri, Lục Tri cũng không sao cả, gật đầu, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, một cảm xúc vui sướng kích động trào dâng trong lòng.
Cô bạn thân bên cạnh chọc cô một cái, "Thật tốt quá, cậu có thể đi chơi với Lục Tri."
Trần Uyển Ương cúi đầu mỉm cười, mắt đầy chờ mong nhìn về phía Lục Tri.
Lục Tri đang cúi đầu đọc sách, căn bản không chú ý tới ánh mắt của cô.
Không lâu sau khi Lục Tri kết thúc buổi tự học buổi tối, cậu nhận được điện thoại của Hạ Kiến Vi, mời cậu tết Thanh Minh cùng nhau đi chơi.
Cậu hơi do dự nên không đồng ý ngay.
"Phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, tôi thấy mỗi ngày em đều học tập đến khuya, nếu em nghỉ ngơi hợp lý thì hiệu suất học tập sẽ được nâng cao."
Lục Tri nghe thấy lời lẽ đường hoàng, đạo lý rõ ràng của Hạ Kiến Vi, không khỏi mỉm cười, nhưng giọng điệu lại không thay đổi, "Chú Hạ, đây là kinh nghiệm của người từng trải sao?"
Hạ Kiến Vi cũng không phải là một học sinh xuất sắc khi còn đi học, đương nhiên không có khả năng là kinh nghiệm của anh, trong học tập anh căn bản không có kinh nghiệm để nói.
"Ha ha, đúng vậy, tốt xấu gì chú Hạ cũng là người từng trải."
Lục Tri cong khóe môi, ngẩng đầu thấy đèn nhà mình bật, ba cậu đã về.
"Vậy được rồi, tôi hỏi ý ba tôi một chút."
"Thầy Lục biết rõ đúng sai, nhất định sẽ đồng ý."
Lục Tri đứng dưới ánh đèn đường, không đi lên, nói: "Vậy thì không chắc, nếu ông ấy biết tâm tư của chú, chú cảm thấy ông ấy còn có thể đồng ý sao?"
Hạ Kiến Vi bị nghẹn một chút, nói không nên lời.

Nếu Lục Thâm biết anh muốn làm bạn trai của Lục Tri, hơn phân nửa là sẽ tìm anh tâm sự.
Không sao, nếu thật sự không được thì anh có thể đi tìm Chương Cư Bạch! Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, sẽ luôn có cách.

Lục Tri biết Hạ Kiến Vi bị mình chặn, dưới ánh trăng sáng trong, mặt mày thanh lãnh của cậu nhuốm ý cười dịu dàng.
Dùng chìa khóa mở cửa, Lục Thâm vừa bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Lục Tri đã trở về, ban đầu y kinh ngạc một chút, sau đó mới cười nói: "Con về rồi."
Lục Tri cảm thấy phản ứng của ba cậu hơi kỳ lạ, gật đầu, đóng cửa lại, "Vâng."
"Đói bụng không? Ba làm ít đồ ăn khuya cho con nhé."
Lục Thâm biết trường của Lục Tri có chuẩn bị bữa tối, nhưng kết thúc tiết tự học buổi tối thì thời gian đã không còn sớm, hơn nữa Lục Tri lại đang trong thời kỳ phát triển cơ thể, thế nên sau khi tan học trở về ăn thêm cơm là chuyện rất bình thường.
"Không đói ạ, trước khi ngủ con uống chút sữa là được rồi."
Lục Tri thay dép lê rồi đeo cặp đi về phòng mình.

Lúc đi ngang qua Lục Thâm, cổ áo ngủ của Lục Thâm hơi thấp, cậu bỗng thoáng nhìn thấy gần xương quai xanh của Lục Thâm có một dấu màu đỏ tím.

Chỗ Lục Tri làm thêm rất hỗn loạn, cũng từng ra vào nơi cá rồng lẫn lộn, đương nhiên sẽ không ngây thơ nghĩ rằng Lục Thâm bị muỗi đốt.
Cậu cau mày, Lục Thâm khó hiểu nhìn về phía cậu, "Con sao vậy?"
"Không sao, con đi làm bài tập." Lục Tri nhàn nhạt đáp.
Nếu ba cậu không muốn nói, thì đương nhiên cậu sẽ không hỏi nhiều.

Ba cậu là một người trưởng thành, có đời sống tình dục của chính mình cũng là chuyện bình thường.
"À, ừ, đi đi, nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để quá mệt."
"Vâng." Lục Tri vào phòng, thay đồng phục của mình ra.
Khi cậu ngồi xuống giường thì chợt nhớ ra tối qua Hạ Kiến Vi đã ngủ ở chỗ này, cậu ngồi trên giường một phút không nhúc nhích, sau đó mới đứng dậy kéo ghế ra ngồi vào bàn học bắt đầu làm bài tập.
Lục Thâm vừa sấy khô tóc thì đột nhiên nhìn thấy một dấu hôn đỏ tím gần xương quai xanh của mình, y sững người, cả tai và cổ đều đỏ bừng.
Tên Chương Cư Bạch đáng chết, vậy mà dám để lại dấu vết lớn như vậy trên người y, nếu không cẩn thận bị người khác thấy thì phải làm sao đây?!
Đột nhiên y khựng lại, vừa rồi sắc mặt Lục Tri bỗng bất ổn nhìn chằm chằm y hồi lâu, chẳng lẽ là vì thấy dấu hôn này rồi sao...
Thôi xong, đêm nay đừng hòng ngủ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi