NHÌN TRÚNG CON CỦA ĐỐI TƯỢNG XEM MẮT PHẢI LÀM SAO ĐÂY


"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ cứng."
Như thể xác minh lời nói của Hạ Kiến Vi, anh thật sự có phản ứng.
Dù sao thì Lục Tri vẫn còn trẻ, trên mặt không thể khống chế mà nóng lên.
Hạ Kiến Vi nhàn nhạt nói: "Hơi cứng một chút, dáng vẻ tôn trọng đấy.

Mặc kệ nó, bắt đầu vẽ đi."
Ban đầu Lục Tri còn không cách nào chuyên chú vẽ Hạ Kiến Vi, tầm mắt luôn không biết nên đặt ở đâu, vừa ngước mắt lên là chạm phải ánh mắt trêu ghẹo của Hạ Kiến Vi, vành tai Lục Tri không khỏi đỏ lên, cậu hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh.
Hạ Kiến Vi nhìn Lục Tri vốn tinh thần không yên, mặt đỏ tai hồng sau khi hít sâu một hơi, ngưng thần tĩnh khí, đôi mắt chỉ một thoáng đã trở nên trấn tĩnh và kiên định.
Trên tay cậu cầm bút, ánh mắt tập trung nhìn mình, không chứa một tia dục vọng, như một người tâm lặng như nước.
Nhiệt độ trên da dần lạnh theo thời gian trôi, thật ra Hạ Kiến Vi có thể cảm giác được có hơi lạnh, duy trì một động tác ngồi nửa giờ, cơ thể cũng hơi cứng đờ.

Dù vậy nhưng Hạ Kiến Vi cũng hy vọng thời gian có thể trôi chậm một chút, chậm hơn một chút nữa, để anh hưởng thụ cảm giác được Lục Tri hết sức tập trung nhìn chăm chú, giống như trong ánh mắt, trong lòng Lục Tri chỉ có một mình anh.
Cho dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy cũng được.
......
"Cốc cốc cốc."
Lục Tri đi ra trước mở cửa, người đứng ngoài cửa là Diêm Hồng Phi.
"Kiến Vi đâu? Kêu nó mau ra đây, chúng ta đi đánh bài."
Lục Tri nghiêng người, nhường ra một đường, "Chú Hạ đang tắm ạ."
"Nó quá cầu kì, đủ thứ chuyện phải làm." Diêm Hồng Phi không ngạc nhiên gì với chuyện Hạ Kiến Vi đang tắm, từ lúc đi học anh đã như vậy, mấy chục năm vẫn như một.
"Nếu không thì chú vào chờ chú ấy đi?" Lục Tri đề nghị nói.
Diêm Hồng Phi xua tay, nói: "Không cần, tôi còn phải đi gọi người khác.


Khi nào nó tắm xong thì hai người cùng tới đó, trong phòng đánh cờ ở tầng một."
Lục Tri gật đầu, "Vâng, tôi sẽ nói với chú ấy."
Chân trước Diêm Hồng Phi vừa đi thì Hạ Kiến Vi cũng từ phòng tắm đi ra, trên người mang theo hơi nóng.
"Xin lỗi, tôi có mang theo bột uống cảm cúm, chú uống một ít để phòng ngừa đi." Lục Tri mở hành lý của mình, lấy bột uống cảm cúm ra.
"Không sao, cơ thể tôi rất tốt, nhưng vẫn nên uống một ít vậy." Mặc dù Hạ Kiến Vi cảm thấy mình sẽ không dễ bị cảm như vậy, nhưng anh vẫn uống để Lục Tri yên tâm.
Lúc Hạ Kiến Vi uống thuốc, Lục Tri nói với anh Diêm Hồng Phi mới tới đây.
"Em muốn đi đánh bài không?" Hạ Kiến Vi uống một hơi hết thuốc trong ly.
Lục Tri lấy cái ly trong tay anh, cầm đi rửa sạch, "Tôi không biết đánh."
Khóe môi Hạ Kiến Vi nhếch lên, "Vừa hay tôi biết, đi thôi, tôi dạy em đánh."
Lục Tri rửa sạch ly rồi đặt ở trên bàn, nhìn Hạ Kiến Vi nói: "Nào có trưởng bối như chú, uống rượu đua xe, bây giờ còn muốn dạy tôi đánh bài."
Hạ Kiến Vi nhún vai, nói: "Tôi cũng không muốn làm trưởng bối của em, cho dù là hút thuốc, uống rượu hay là đua xe, đánh bài, điều đó không có gì sai cả.

Chẳng qua chúng cũng chỉ là một vài gia vị của cuộc sống, người có đủ năng lực tự chủ sẽ không nghiện nó, cũng sẽ không bị những thứ này điều khiển, chỉ có những kẻ yếu đuối mới lấy chúng ra làm cái cớ."
Lục Tri không tỏ ý kiến, đành đồng ý cùng Hạ Kiến Vi đi xuống lầu đánh bài.
Hai người vừa bước vào, lập tức có người tới kéo bọn họ.
"Hai người chạy đi đâu vậy? Chỉ còn chờ cả hai cậu thôi đó."
Ngay cả Lục Tri cũng bị đẩy ngồi xuống bàn đánh bài, Hạ Kiến Vi cười đứng lên, nói: "Tôi không đánh, bạn nhỏ nhà tôi không biết đánh bài, tôi ở bên cạnh làm cố vấn cho em ấy."
Mấy cô gái không chịu buông tha Hạ Kiến Vi, Du Phinh Phinh vội vàng nói: "Tốt hơn hết là các cậu đừng xúi cậu ấy đánh bài, coi chừng thua đến không còn tiền đổ xăng để các cậu về."
Mọi người đều tỏ vẻ không thể tin nổi, "Kiến Vi lợi hại như vậy sao?"
Diêm Hồng Phi ở một bên giải thích: "Hồi chúng tôi học trung học, vào ngày liên hoan tốt nghiệp, cũng không biết là ai đưa ra ý tưởng, vậy mà nói ăn cơm xong sẽ đi đánh bài, sau đó nó thắng hết tiền taxi mà chủ nhiệm cho lớp về nhà.


Đến bây giờ trường trung học của chúng tôi vẫn còn truyền thuyết về nó."
Mọi người cực kỳ kinh ngạc, sôi nổi tỏ vẻ muốn xem Hạ Kiến Vi thể hiện tài năng.
Hạ Kiến Vi cũng không nói đồng ý hay không, ngược lại quay đầu cười tủm tỉm nhìn Lục Tri, "Muốn xem không?"
Lục Tri sửng sốt, trong mắt Hạ Kiến Vi chứa hoa đào, khiến tim người nhìn đập thình thịch.
"Vâng."
Hạ Kiến Vi nhoẻn miệng cười, "Vậy thì thể hiện tài năng."
Mọi người xung quanh thấy thế thì sôi nổi ồn ào, còn huýt sáo.
Hạ Kiến Vi bảo Lục Tri ngồi bên cạnh mình, trước tiên nhìn xem đang chơi cái gì.
Bọn họ đang chơi mạt chược chứ không phải đánh bài, từ tốc độ Hạ Kiến Vi xoa bài rồi sắp xếp chúng chỉnh tề là có thể nhìn ra anh là một tay già đời.
Hạ Kiến Vi vừa xoa bài vừa giải thích cho Lục Tri: "Cái này gọi là xoa bài, nhà cái có mười bốn quân bài, ba người còn lại đều là mười ba quân, em phải nhanh chóng dựa vào tình huống bài mà em có được để chọn ra quân vô dụng nhất đánh ra."
Hạ Kiến Vi cũng không vội thắng, mà chậm rãi giải thích quy tắc cho Lục Tri, cũng may Lục Tri không chỉ là học bá mà năng lực học thứ khác cũng rất cao.
Mặc dù Hạ Kiến Vi chậm rãi giảng giải cho Lục Tri, thoạt nhìn căn bản không đặt tâm tư vào việc chơi bài, nhưng như thế cũng không ngăn bước anh ù bài.*
(ù là thắng rồi đó mọi người, còn cách chơi thì phiền mọi người tra gg chứ tui cũng không biết)
"Ù."
Hạ Kiến Vi cười híp mắt ngả bài ra, vậy mà lại là cùng một màu!*
(hoặc là cùng một bộ, đều là thuật ngữ trong mạt chược)
Mọi người kinh hãi, nhao nhao tỏ vẻ sao có thể! Không phải anh đang tán trai sao?! Sao còn có thể phân tâm gom cùng một màu?
"Đưa tiền nào các vị." Hạ Kiến Vi lại quay đầu nhẹ giọng hỏi Lục Tri, "Đã xem hiểu chưa?"
Lục Tri gật đầu, "Vâng, hiểu được đại khái."
"Vậy tôi đánh thêm hai ván nữa rồi đổi cho em." Hạ Kiến Vi định thắng ít tiền vốn trước để cho Lục Tri chơi.

Lục Tri gật đầu đồng ý, Diêm Hồng Phi vẻ mặt chết lặng đứng bên cạnh Hạ Kiến Vi, bỗng nhiên Du Phinh Phinh chọc anh ta một cái.
Cho anh ta một cái nhìn rồi sau đó đi ra ngoài.
Diêm Hồng Phi không rõ nguyên do, nhưng vẫn đi theo Du Phinh Phinh ra ngoài.
"Kêu anh ra làm gì?" Diêm Hồng Phi hỏi.
Du Phinh Phinh khoanh tay nhìn anh ta, "Có chuyện gì giữa Kiến Vi và cậu nhóc kia?"
Trong lòng Diêm Hồng Phi lộp bộp một tiếng, sao mà anh ta lại quên mất Du Phinh Phinh chứ, "Ha ha, em đang nói gì vậy, chuyện gì là chuyện gì?"
Du Phinh Phinh bỗng nhấc chân đá về phía Diêm Hồng Phi, chân vừa vặn dừng dưới đũng quần giữa hai chân Diêm Hồng Phi.

Diêm Hồng Phi sợ tới mức da thịt toàn thân căng cứng trong nháy mắt.
"Đờ mờ! Du Phinh Phinh em mẹ nó có bệnh hả! Đá tôi phế rồi để em tìm thằng khác đúng không?!"
Du Phinh Phinh lạnh lùng nhìn anh ta, "Hai mươi phút, có hay không cũng đều như nhau."
Mặt Diêm Hồng Phi đỏ lên, "Hôm đó là do tôi quá mệt mỏi! Quá mệt mỏi!"
"Nói đi, có chuyện gì giữa Kiến Vi với cậu nhóc kia? Nghĩ kỹ rồi hẵng nói." Du Phinh Phinh nâng nâng chân, có ý nếu anh ta không thành thật thì sẽ khiến anh ta "Gà bay trứng vỡ".
Diêm Hồng Phi quả thực muốn khóc, "Tôi muốn ly hôn! Du Phinh Phinh em đây là mưu sát chồng, tôi phải kiện với mẹ em!"
Du Phinh Phinh lạnh mặt, không hề để ý, "Mấy ngày trước bà ấy còn hỏi tôi muốn đưa anh đi khám bác sĩ hay không, anh đi kiện với bà ấy đi, vừa hay đá anh rồi tôi sẽ đi bao dưỡng chó sói con*, kiểu mà một đêm bảy lần."
(dùng miêu tả những người đẹp trai, lạnh lùng và độc đoán, tuy nhỏ tuổi nhưng lại mang đến cho các cô gái cảm giác an toàn, có thể thỏa mãn ham muốn)
Không phải Diêm Hồng Phi muốn khóc, mà là anh ta đã khóc, trên đời này còn có người phụ nữ nào quá đáng như Du Phinh Phinh sao? Lúc trước anh ta cưới Du Phinh Phinh là bị yểm bùa hình nhân* sao!
(một loại phép, người bị yểm bùa sẽ chịu sự thao túng của người làm phép, mất khả năng tự nhận thức do đó mất mạng)
"Thì...!thì là như em thấy..." Diêm Hồng Phi lắp bắp bán đứng Hạ Kiến Vi.
Nhưng chuyện này không thể trách anh ta mà, ai bảo Hạ Kiến Vi làm quá rõ ràng chi, phàm là người có mắt đều có thể thấy được bầu không khí khác thường giữa anh và Lục Tri.
Du Phinh Phinh rút chân lại, như suy tư gì đó, nói: "Hai người bọn họ đang yêu nhau sao?"
Hai mắt Diêm Hồng Phi trừng lớn, sau đó đột nhiên lắc đầu, "Không có, Kiến Vi còn chưa theo đuổi được."
Trong mắt Du Phinh Phinh hiện lên một tia nghi hoặc, còn chưa theo đuổi được? Bầu không khí trông không giống lắm đâu.
Nhưng điều này cũng chứng tỏ không phải cậu nhóc đó hoàn toàn không có cảm giác với Hạ Kiến Vi, chắc là sẽ nhanh thôi.
"Được rồi, anh giữ kín miệng một chút, đừng để cho ba mẹ Kiến Vi biết." Du Phinh Phinh và Hạ Kiến Vi là bạn học cũ, cô cũng đã từng gặp ba mẹ anh, có lần còn nhầm tưởng cô là bạn gái của Hạ Kiến Vi, đặc biệt là mẹ của Hạ Kiến Vi, lúc ấy đối xử với cô phải gọi là niềm nở.

Nếu như bị mẹ Hạ Kiến Vi phát hiện Hạ Kiến Vi đang theo đuổi một cậu nhóc học cấp ba, có lẽ là sẽ muốn trục xuất Hạ Kiến Vi ra khỏi nhà.
Diêm Hồng Phi không cam lòng cãi lại: "Miệng anh rất kín!"
Du Phinh Phinh nhéo miệng của Diêm Hồng Phi một cái, "Vậy sao? Em hoàn toàn không nhìn ra đấy."
"Úi ——"
Mỗi ngày đều muốn ly hôn với vợ phải làm sao đây?!
Có một câu nói của huyền học trên bàn bài rằng, vận may của người mới học thường sẽ không tệ, bây giờ xem ra quả nhiên là thế.
Lục Tri lại ù, Hạ Kiến Vi vui vẻ nói với đám bạn chơi bài đang như đống tro tàn ở đối diện: "Các chú các dì mau đưa tiền nào."
Mấy cô gái đồng loạt trừng mắt liếc Hạ Kiến Vi một cái, Hạ Kiến Vi lập tức cười sửa miệng, "Lỡ lời, phải là các chú các chị."
Ba người không từ chối, ngoan ngoãn đưa tiền ra.
Đánh tới mười một giờ rưỡi, Hạ Kiến Vi bỗng nhiên mở miệng, "Một ván cuối, đã trễ thế này rồi, nên trở về ngủ thôi."
Một đám cú đêm, đảng tu tiên dùng một ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nhìn anh, "Giờ này sinh hoạt ban đêm vừa mới bắt đầu có được chưa? Không phải là thắng nên muốn đi chứ? Người thua không mở miệng, người thắng đừng hòng đi nhé."
Hạ Kiến Vi cười xua tay, giải thích: "Bạn nhỏ nhà tôi còn phải thi đại học, đã quá muộn rồi."
Lúc này mọi người mới chợt nhớ ra, nhóc đẹp trai đại sát tứ phương đêm nay vẫn là một thí sinh.
"Đúng đúng đúng, mau đi ngủ đi, trẻ con nên ngủ sớm một chút."
Lục Tri bị một đám người đẩy đi ra ngoài, Hạ Kiến Vi bỗng mở miệng nói: "Bạn nhỏ nhà tôi thắng mọi người không ít tiền, tôi cũng hơi ngại, nếu không thì tôi ở lại với mọi người nhé?"
Mọi người lập tức lắc đầu như trống bỏi, "Không cần, không cần, không cần."
Sau khi chơi ba ván, bọn họ cũng đã bị kỹ năng chơi bài của Hạ Kiến Vi để lại bóng ma tâm lý.
Hai người vào phòng, Hạ Kiến Vi đưa hết tiền chơi thắng mạt chược cho Lục Tri, vậy mà lại đếm được hơn năm trăm nghìn*, đám bạn này của Du Phinh Phinh đều không phải là người thiếu tiền, chơi mạt chược cũng chỉ để cho vui, nhưng số tiền này đối với Lục Tri mà nói, cũng không biết phải làm bao nhiêu việc.
(1tr7)
"Không cần cho tôi, tiền vốn vốn dĩ là của chú, không có chú tôi cũng không thắng được." Lục Tri từ chối nói.
Hạ Kiến Vi biết có kiên quyết đưa cho Lục Tri thì cậu cũng sẽ không nhận, "Vậy thế này đi, chúng ta mỗi người một nửa, đây là em thắng bằng thực lực."
Lục Tri do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Hạ Kiến Vi bỗng cong khóe môi nhìn cậu, nói: "Thật ra em không cần phải tính toán rõ ràng với tôi như vậy, nói không chừng tiền tiêu vặt của tôi sau này còn phải lãnh từ em.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi