NHÌN TRÚNG CON CỦA ĐỐI TƯỢNG XEM MẮT PHẢI LÀM SAO ĐÂY


Edit: Rea
—————
Sinh nhật của Lục Tri vừa qua là kỳ thi đại học cũng theo đó mà đến, bởi vì Lục Thâm phải đi làm giám thị ở trường thi nên không có cách nào đi thi cùng cậu được, chuyện này vừa vặn cho Hạ Kiến Vi nhặt được món hời.
Lục Tri vừa vặn thi ở trường của mình, khoảng cách không xa, cũng không cần lo sẽ đến trễ.
Vào đêm trước ngày thi đại học, Hạ Kiến Vi gọi điện cho cậu, nói sáng mai sẽ đến đón cậu, đưa cậu đến trường thi.
"Không cần, tôi thi ở trường này, không xa." Tâm thái của Lục Tri rất bình thản, cảm thấy không cần phải phiền phức như vậy.
"Tôi muốn đi cùng em." Hạ Kiến Vi vừa nói thế, Lục Tri từ chối không được.
"Được rồi." Lục Tri đáp.
Sau khi nói chuyện với Hạ Kiến Vi thì Lục Thâm đến gõ cửa phòng cậu, "Tri, ba mang sữa bò tới cho con đây."
Lục Tri đứng dậy đi ra mở cửa cho Lục Thâm, Lục Thâm đã tắm rồi nên trên người mặc đồ ngủ, đưa cho cậu một ly sữa ấm.
"Đã chuẩn bị tốt bút và thẻ dự thi chưa?" Lục Thâm quan tâm hỏi.
"Vâng, đều chuẩn bị xong hết rồi." Lục Tri vừa uống sữa bò, vừa nghe Lục Thâm dặn dò.
Bản thân Lục Thâm là giáo viên nên rất rõ phải chuẩn bị những gì.

Y cũng đã dặn học sinh của mình phải thả lỏng và giữ bình tĩnh, coi như chỉ là một kỳ thi bình thường, làm hết sức mình là được.
Nhưng khi ở trước mặt Lục Tri, y vẫn không nhịn được mà lải nhải không ngừng.
"Ba, con không căng thẳng." Lục Tri uống xong sữa bò, trả cái ly lại cho Lục Thâm.
Lục Thâm cầm cái ly, tay càng siết càng chặt, "Đúng vậy, từ trước đến nay con có chủ kiến, không căng thẳng thì tốt."
Lục Tri bất đắc dĩ ôm Lục Thâm một cái, vỗ vỗ lưng y, một năm này Lục Tri đã bất giác cao hơn Lục Thâm, Lục Thâm vốn che mưa che gió cho Lục Tri giờ phút này bỗng trở nên gầy yếu hẳn, con của y đã trưởng thành.

"Vậy nên, ba cũng không cần căng thẳng, đừng lo cho con."
Lục Thâm tựa vào lồng ngực Lục Tri, trong lòng cảm thấy yên tâm.
"Ừm."
Thật là mất mặt, người làm ba mà lại phải để cho con mình an ủi.
Cùng với cảm xúc ấp ủ này nảy sinh còn có niềm tự hào và sự vui mừng.
Sáng sớm hôm sau, Lục Tri vừa xuống lầu đã gặp Hạ Kiến Vi đang chờ cậu trên chiếc xe mô tô.
"Chào buổi sáng, có mang đầy đủ thẻ dự thi với đồ dùng chưa?"
Lục Tri bỗng nở một nụ cười, Hạ Kiến Vi hơi khó hiểu nhìn cậu, "Chú với ba tôi hỏi y như nhau, trước khi ra ngoài ông ấy đã kiểm tra lại cho tôi một lần rồi."
Bởi vì Lục Thâm phải đi giám thị nên ra ngoài sớm hơn Lục Tri, trước khi đi còn không yên tâm kiểm tra lại cặp sách của Lục Tri lần nữa.
Hạ Kiến Vi ngược lại rất hưởng thụ cảm giác nuôi nấng Lục Tri như một đứa trẻ, nuông chiều cậu, cùng cậu trưởng thành, làm bạn với cậu trên những bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời.
"Không quên thứ gì thì tốt, lên đi." Hạ Kiến Vi ném mũ bảo hiểm cho Lục Tri.
Lục Tri sải chân dài lên yên sau, ôm lấy eo Hạ Kiến Vi.
Sở dĩ Hạ Kiến Vi lái mô tô là sợ bị kẹt xe, kết quả dọc đường đi thấy rất nhiều cảnh sát giao thông đang chỉ huy mở đường cho thí sinh, nhất thời cảm thấy lo lắng của mình có hơi dư thừa.

Dù sao thì cũng đã qua rất nhiều năm kể từ khi anh thi đại học, nếu không phải vì Lục Tri phải thi đại học, anh cố ý lên mạng tra một chút, thì ngay cả ngày thi là ngày nào, cần phải mang thứ gì anh cũng không biết.
Chiếc mô tô của Hạ Kiến Vi vô cùng gây chú ý, khi đậu ở cổng trường đã thu hút không ít người vây xem, nhìn kỹ lại thì thấy người lái xe và người ngồi sau xe đều có ngoại hình vô cùng đẹp, hơn nữa có người liếc mắt một cái đã nhận ra người ngồi yên sau là Lục Tri.
Lục Tri đưa mũ bảo hiểm cho Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi cười nói với cậu: "Thi tốt nhé, tôi đợi em ra ngoài ăn trưa."
"Không cần, chú về đi, lát nữa mặt trời lên cao sẽ rất nóng." Lục Tri không muốn Hạ Kiến Vi chờ ở bên ngoài, mùa hè nắng nóng rất dễ bị say nắng.
"Không sao, lát nữa tôi sẽ đến quán, nắng không chiếu trúng tôi.


Giữa trưa tôi tới đón em."
Quán mới của Hạ Kiến Vi cách trường học của Lục Tri rất gần, vậy nên Lục Tri mới có thể làm thêm ở bên đó, bởi vì gần nên cậu có thể đến đó ngay sau khi tan học mà không bị trễ giờ.
Lục Tri gật đầu, "Được."
Hạ Kiến Vi bỗng dang hai tay, gió ban mai thổi bay mái tóc đen của anh, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, "Ôm một cái đi."
Lục Tri nhàn nhạt đáp một tiếng, rất có phần bất đắc dĩ và dung túng bước tới ôm lấy Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi nhẹ giọng nói bên tai cậu: "Có cái ôm yêu thương của chú Hạ, bạn học Lục nhất định có thể xuôi chèo mát mái."
Lục Tri bật cười, "Ừm."
Xung quanh có không ít phụ huynh đưa con đến trường thi cũng đang ôm con mình, nên hành động của hai người bọn họ cũng không đột ngột, cũng không có ai chú ý tới bọn họ, cho dù thấy thì quá lắm cũng chỉ cảm thấy hai người kia trông rất đẹp chứ sẽ không nghĩ nhiều.
Lục Tri mới vừa đi vào thì gặp phải bạn cùng bàn của cậu, cậu ta vô cùng hóng hớt hỏi: "Người vừa rồi đưa cậu tới là ai vậy? Xe của chú ấy xịn thật nha! Tôi muốn sờ nó quá!"
Con trai quả nhiên không ai không thích xe, trước kia lần đầu Lục Tri thấy xe của Hạ Kiến Vi cũng rất kích động.
"Muốn sờ sao?"
"Đúng đúng đúng!" Bạn cùng bàn gật đầu như giã tỏi.
Khóe môi Lục Tri cong lên, "Không cho sờ."
Bạn cùng bàn kinh ngạc đứng hình tại chỗ, Lục Tri thế mà lại cười, còn nói những lời quá mức như vậy.
"Lục Tri, sao cậu có thể như vậy!"
Bạn cùng bàn đuổi theo Lục Tri, năn nỉ ỉ ôi xin cậu cho mình nhìn gần chiếc xe kia thôi cũng được.
Ánh nắng buổi sớm rơi trên đầu vai thiếu niên, không ai biết tâm trạng của cậu rất tốt, tựa như nai con chạy băng băng trên núi.
Mấy ngày Lục Tri thi đại học, Hạ Kiến Vi bao đón bao đưa, ngay cả cơm trưa cũng là tự mình làm.

Giữa trưa sau khi đón Lục Tri thì ăn ngay ở trong quán, ăn trưa xong, Lục Tri còn có thể ngủ trưa một lát trong quán luôn, có thể nói mấy ngày nay Lục Tri được Hạ Kiến Vi xem như tổ tông mà hầu hạ.

Lục Thâm biết mấy ngày nay đều là Hạ Kiến Vi đón đưa Lục Tri nên rất cảm kích anh, sau khi Lục Tri thi đại học xong còn cố ý chọn một thời điểm mời Hạ Kiến Vi ăn cơm.
Hạ Kiến Vi cũng không từ chối, ba người vừa mới ngồi xuống thì bỗng nhiên một người đàn ông tướng mạo nhã nhặn tuấn tú đi tới, "Kiến Vi, thầy Lục, thật trùng, hai người cũng dùng bữa ở đây sao?"
Cả người Lục Thâm cứng đờ, trừng mắt nhìn Chương Cư Bạch một cái, có quỷ mới tin là trùng hợp, dựa theo tác phong cái gì cũng phải đắt nhất của Chương Cư Bạch thì căn bản không có khả năng sẽ đến loại quán cơm bậc này để ăn.
Chương Cư Bạch nói xong, không coi mình như người ngoài mà kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lục Thâm.

Hắn nhìn về phía Lục Tri, trái lại hơi kinh ngạc, con của Lục Thâm đã lớn như vậy rồi sao? Ngoại hình của cậu và Lục Thâm có vài phần tương tự, nhưng chắc là giống mẹ cậu hơn.
"Chắc hẳn cậu này là Tri nhỉ? Chào cậu, tôi là Chương Cư Bạch, ba cậu là thầy dạy* của tôi." Chương Cư Bạch vươn tay về phía Lục Tri.
(từ gốc là ân sư)
Tay Lục Thâm đã nắm thành nắm đấm, y sợ Chương Cư Bạch nói lung tung, cũng may là hắn còn dư chút lý trí.
Lục Tri đánh giá Chương Cư Bạch, hắn nói Lục Thâm là thầy dạy của hắn, nhưng Lục Tri lại chưa từng gặp qua hắn, hơn nữa tuy rằng hắn trẻ tuổi anh tuấn, nhưng quả là trông tâm tư thâm trầm hơn một người lớn tuổi như Lục Thâm.
Lục Tri gật đầu, bắt tay với hắn, cái chạm tay lạnh lẽo làm cậu hơi không thoải mái, tay của Hạ Kiến Vi luôn ấm áp, sẽ không lạnh như vậy.
"Chào anh."
Chương Cư Bạch rất có hứng thú đánh giá Lục Tri, đang định nói gì đó thì Hạ Kiến Vi bỗng mở miệng nói: "Từ khi nào mà Chương công tử lại hạ mình đến quán cơm nhỏ dùng bữa vậy? Không sợ cộm đến dạ dày quý báu của cậu sao?"
Chương Cư Bạch hơi nghi hoặc, Hạ Kiến Vi biết rõ mình đang theo đuổi Lục Thâm, thế sao lại lên tiếng chèn ép hắn trước mặt Lục Thâm?
"Như nhau cả thôi, tôi cũng không biết từ khi nào anh lại thích kết bạn như vậy đấy." Chương Cư Bạch thấy đúng là kỳ lạ, sao Hạ Kiến Vi lại có quan hệ tốt với cả nhà Lục Thâm như vậy.
"Không biết trên đời này có một hành vi khiến người ta chán ghét, gọi là không mời mà đến sao?"
Chương Cư Bạch bất động như núi, "Vậy anh có biết câu nói vợ của bạn không thể dòm ngó không?"
Lục Thâm nghe vậy thì đứng bật dậy, sắc mặt không vui, "Cậu ra đây."
Sau đó thì đi ra ngoài, Hạ Kiến Vi nhếch khóe môi, vui sướng khi người gặp họa nhìn Chương Cư Bạch, "Đáng đời, ha ha ha."
Chương Cư Bạch lạnh lùng nhìn anh một cái, xám xịt đi theo.
Trên bàn cơm chỉ còn lại hai người Lục Tri và Hạ Kiến Vi, Lục Tri như suy tư điều gì nhìn bóng lưng hai người kia rời đi.
"Anh ta chính là tiền duyên lần trước chú nói?" Lục Tri hỏi.
Lúc này Hạ Kiến Vi mới nhớ tới, anh đã từng nói với Lục Tri là Lục Thâm có một tiền duyên.

"Ừm, chính là cậu ta, nhưng xem ra còn chưa theo đuổi được ba em." Lúc này Hạ Kiến Vi hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm đang tới gần mình.
Lục Tri nhướng mày, "Chú quen anh Chương sao?"
"Cậu ta và tôi cùng nhau lớn lên, sau đó thì ra nước ngoài, vừa trở về chưa tới một năm." Hạ Kiến Vi nghĩ thầm Chương Cư Bạch đã tự làm bại lộ bản thân thì chắc là không cần anh giúp hắn giấu giếm Lục Tri nữa, thong thả nói.
"Chú nói xem đây có tính là biết chuyện không báo hay không?" Lục Tri mỉm cười nhìn anh.
Hạ Kiến Vi chợt thấy lạnh sống lưng, Lục Tri mỉm cười có hơi đáng sợ.
"Ha ha..." Hạ Kiến Vi muốn gạt cho qua, nhưng đáng tiếc Lục Tri cứ nhìn anh chằm chằm không chớp mắt như vậy.
Hạ Kiến Vi nhận sai, ghé đến trước mặt Lục Tri, "Tôi sai rồi, tôi tưởng là ba em sẽ nói cho em biết, không ngờ Chương Cư Bạch lại bất lực* như vậy, đến bây giờ mà vẫn chưa theo đuổi được thầy Lục.

Tha thứ cho tôi có được không?"
(được dùng để tả khi thực tế của tình huống khác xa với mục tiêu mà bạn mong đợi)
Anh, một người đàn ông một mét tám mươi lăm cao lớn ghé đến trước mặt Lục Tri bán manh, Lục Tri thực sự hơi không chịu nổi.

Thật ra sao mà trách Hạ Kiến Vi được chứ, Lục Tri biết mình chẳng qua là cậy sủng mà kiêu, có chút đắc ý vênh váo.
"Phạt tôi hôn em một cái được không?"
Lục Tri trừng anh một cái, "Chú Hạ, còn có người mặt dày vô sỉ như chú sao?"
"Vậy phạt tôi bị em hôn một cái được không?" Hạ Kiến Vi chớp mắt nhìn Lục Tri.
Lục Tri cảm thấy nhất định là mình vừa thi xong nên đầu óc có chút không tỉnh táo, cậu vậy mà lại thấy Hạ Kiến Vi hơi đáng yêu.
Lục Tri vươn tay đẩy mặt anh ra, "Đều không được."
Hạ Kiến Vi nhân cơ hội này nắm lấy tay Lục Tri, rồi hôn lên lòng bàn tay cậu một cái.
Lục Tri bị hành động này của anh làm cho kinh hoảng rụt tay lại, vành tai đỏ bừng.
Dường như lòng bàn tay còn lưu lại nhiệt độ của nụ hôn ấy, xúc cảm nóng rực gần như lan từ lòng bàn tay đến toàn thân, cho đến khi đầu tim cậu bén lửa.
Hạ Kiến Vi nhìn phản ứng của Lục Tri, ý cười ngày càng đậm, người trẻ tuổi không trầm ổn như vậy đấy, trêu chọc một chút là thẹn thùng đều viết trên mặt, đâu có giống anh, không hề đỏ mặt, chỉ lặng lẽ dựng lều để bày tỏ sự kích động thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi