Lục Tri sắp khai giảng, ý định ban đầu của Lục Thâm là xin nghỉ cùng Lục Tri đến trường học báo danh, nhưng vừa nói ra đã bị Lục Tri từ chối.
"Con khai giảng thì ba bên kia cũng khai giảng, việc của ba nhiều, sẽ làm chậm trễ thời gian, con tự đi không thành vấn đề."
Lý trí cho Lục Thâm biết một mình Lục Tri đi báo danh chắn chắn không có vấn đề gì, dù sao thì từ khi mười mấy tuổi Lục Tri đã bắt đầu làm thêm khắp nơi để kiếm tiền, nhưng tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên Lục Tri đi một chuyến xa nơi ở như vậy.
Những đứa trẻ khác đều có cha mẹ theo cùng, Lục Tri lại cô đơn một mình, chỉ nghĩ thế thôi Lục Thâm đã cảm thấy mình không chấp nhận được.
Y lắc đầu, kiên trì muốn cùng Lục Tri đi báo danh.
Lục Tri thấy hốc mắt Lục Thâm đỏ lên là biết ba cậu lại suy nghĩ nhiều.
"Chú Hạ sẽ đi cùng con, ba yên tâm."
Thật ra Hạ Kiến Vi cũng không nói chuyện này với cậu, nhưng khuyên can mãi mà Lục Thâm cũng không đồng ý để cậu tự mình đến trường học báo danh, Lục Tri không còn cách nào, chỉ có thể lôi Hạ Kiến Vi ra chắn trước một chút.
"Thật sao? Sẽ không làm phiền cậu ấy nhiều quá chứ? Thôi vẫn là ba đưa con đi." Lục Thâm nói.
Lục Tri lắc đầu, "Làm phiền bạn trai, không tính là phiền."
Lục Thâm nghe vậy thì sững sờ, quả nhiên là y vẫn không quen thân phận mới của Hạ Kiến Vi lắm, thì ra là đã bàn với Hạ Kiến Vi rồi, hai người đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, muốn thời thời khắc khắc dính bên nhau trải qua thế giới của hai người cũng là điều dễ hiểu, y vẫn là đừng đi làm bóng đèn thì hơn.
Hạ Kiến Vi đang nghĩ tới việc gọi điện thoại để hỏi Lục Tri tính khi nào đến trường học báo danh thì Lục Tri đã gọi điện đến.
"Tôi đang muốn gọi cho em thì em đã gọi tới rồi, chúng ta đây có tính là tâm linh tương thông không?"
Lục Tri nghe vậy khẽ cười, nói: "Cho là vậy đi, thứ hai tuần sau chú có rảnh không?"
Hạ Kiến Vi cẩn thận suy nghĩ, nói: "Chắc là không có việc gì, nhưng cho dù có không rảnh thì cũng phải rảnh, ai bảo em là bạn trai của tôi chứ."
"Nếu chú làm hoàng đế thời cổ đại thì nhất định là một hôn quân*."
(vua ngu muội, say đắm trong những thú vui tầm thường, không biết lo việc nước)
Hạ Kiến Vi không sao cả nhún vai, "Vậy em chính là lam nhan họa thủy*, vì em từ đây quân vương bất tảo triều, lòng tôi cam tâm tình nguyện."
(mỹ nữ là hồng, đây là mỹ nam nên mới gọi là lam)
Xem ra quả thực là Hạ Kiến Vi không thích hợp đảm đương trọng trách cho lắm, quá dễ trầm mê trong sắc đẹp của Lục Tri.
"Em định thứ hai đến trường học." Lục Tri nói chuyện đâu đâu với Hạ Kiến Vi một lát rồi mới nói đến chính sự.
"À, thầy Lục đi cùng em sao?" Hạ Kiến Vi nghe thấy cậu nói lời này, cũng đại khái đoán được vì sao Lục Tri lại gọi điện tới, có ý xấu muốn trêu chọc Lục Tri một phen.
Lục Tri hơi mím môi, "Không có, trước khai giảng ông ấy rất bận."
Cả hai bỗng nhiên cùng im lặng, muốn Lục Tri yêu cầu Hạ Kiến Vi đi cùng cậu như một điều tất nhiên, cậu hơi không mở miệng được.
Lục Tri ngồi trước bàn học, cúi đầu sờ vành tai của mình một chút.
Cậu mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
Trong lúc cậu rối rắm không thôi, bên tai bỗng vang lên giọng nói đượm ý cười của Hạ Kiến Vi, "Muốn tôi đi cùng em sao?"
Lục Tri cúi đầu đặt trán lên bàn học, ngón tay vuốt vành tai mình, "Vâng."
"Muốn tôi đi cùng thì phải nói cho tôi, em không nói thì làm sao tôi biết được, với tôi thì có gì phải ngượng ngùng." Dường như Hạ Kiến Vi đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của bạn nhỏ nhà anh, nhất định là cực kỳ đáng yêu.
"Vâng."
Lục Tri nằm nhoài trên bàn, khóe miệng nhếch lên.
Sáng sớm thứ hai, Hạ Kiến Vi tới trước cửa nhà Lục Tri, người mở cửa cho anh là Lục Thâm, Hạ Kiến Vi nghe Lục Tri nói là Lục Thâm đã biết quan hệ của bọn họ, ngược lại anh cũng không cảm thấy xấu hổ, dù sao thì da mặt anh cũng dày, nhưng Lục Thâm thì lại hơi lúng túng.
"Kiến Vi, sớm như vậy mà đã tới rồi, làm phiền cậu." Lục Thâm lui người để anh vào.
Hạ Kiến Vi khẽ cười nói: "Không phiền, việc nên làm."
Lục Thâm đâu ngờ Hạ Kiến Vi lại không coi mình là người ngoài như vậy, xấu hổ mỉm cười.
Cũng may lúc này Lục Tri xách vali từ trong phòng đi ra, "Chú Hạ, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Hạ Kiến Vi tự nhiên nhận lấy vali trong tay Lục Tri.
"Đã thu dọn đủ hết chưa? Không thiếu thứ gì chứ?" Hạ Kiến Vi hỏi.
"Vâng, đều đã kiểm tra cả rồi."
Tối hôm qua Lục Tri đã thu dọn xong, sáng nay lại kiểm tra một lần nữa, không có quên đồ quan trọng.
Lục Thâm đứng một bên nghe cuộc trò chuyện tự nhiên thân mật của hai người họ, trái tim treo lơ lửng trên không chậm rãi rơi xuống đúng chỗ.
"Được rồi, đi nhanh đi, đừng để trễ giờ không kịp tàu." Lục Thâm nhắc nhở.
Hạ Kiến Vi thoáng nhìn đồng hồ, quả thật thời gian không còn sớm nữa, "Vậy chúng tôi đi trước, tạm biệt thầy Lục."
"Ừa, khi nào tới thì gọi điện cho ba."
Lục Tri gật đầu, đi đến bên cạnh Lục Thâm ôm y một cái, "Ba, con đi đây.
Kỳ nghỉ sẽ trở về thăm ba."
Lục Thâm bỗng cảm thấy mũi hơi chua xót, "Được, ở bên kia đừng để bản thân chịu uất ức, cũng đừng tiết kiệm tiền, không đủ tiền thì nói với ba."
Lục Tri có tính toán của riêng mình, nhưng vẫn nhẹ giọng đáp bên tai y: "Được."
Lục Thâm tiễn hai người đến cổng tiểu khu, rồi lên xe taxi, chờ đến khi taxi biến mất khỏi tầm mắt, y vẫn đứng ngây tại chỗ vài phút, cũng không biết trong đầu suy nghĩ cái gì.
Tới lúc có người quen đi ngang qua gọi y chào hỏi một tiếng thì y mới lấy lại tinh thần, xoay người đi vào trong nhà, chuẩn bị đi làm.
Lục Tri đi rồi, lúc này Lục Thâm mới lần đầu tiên cảm thấy căn nhà chật chội này hơi trống trải.
Điện thoại của y đột nhiên reo lên một tiếng, Lục Thâm cầm lên xem thì thấy là Chương Cư Bạch gửi tin nhắn cho mình.
Chương Cư Bạch: Nghe nói hôm nay nhóc kia đến trường học.
Lục Thâm: Ừ, mới vừa đi.
Chương Cư Bạch: Vậy có phải thầy Lục có thể sống chung với tôi rồi không?
Trên mặt Lục Thâm đột nhiên nóng lên khi nhìn thấy tin nhắn này của Chương Cư Bạch, y cầm điện thoại nửa ngày cũng không biết nên nhắn lại cái gì, đang trong lúc y do dự tính dứt khoát không trả lời thì điện thoại reo lên.
Lục Thâm luống cuống tay chân, hoảng hốt lo sợ, vốn muốn nhấn nghe máy nhưng kết quả lại nhấn thành từ chối.
Lục Thâm ngồi xổm trên mặt đất nhìn điện thoại dần tắt, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Xong rồi.
Quả nhiên, điện thoại không hề reo lên nữa, Lục Thâm định lừa mình dối người vờ như không có chuyện gì xảy ra mà đi làm, nhưng chờ đến khi y tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo xong, chuẩn bị ra ngoài thì Chương Cư Bạch gọi điện tới.
Lục Thâm chột dạ nghe máy, "Alo?"
Giọng nói ảm đạm của Chương Cư Bạch truyền tới từ đầu bên kia, "Mở cửa."
Lục Thâm hoảng sợ trừng mắt nhìn cửa lớn nhà mình, rất giống người đứng bên ngoài không phải là Chương Cư Bạch mà là thây ma tới nhà.
"Cậu...!Sao cậu lại tới đây?" Lục Thâm hoảng hốt là lại nói lắp.
Chương Cư Bạch vẫn nói hai chữ kia, "Mở cửa."
Lục Thâm đang không biết nên làm gì bây giờ thì Chương Cư Bạch đột nhiên nói: "Nếu không mở thì tôi sẽ đập, vừa hay đập xong rồi trói anh lại mang về chỗ tôi."
Lục Thâm biết tên điên Chương Cư Bạch này nói được làm được, "Đừng, tôi mở."
Lục Thâm run rẩy đi tới cửa, mở cửa ra, cửa mới vừa mở một cái là chân dài của Chương Cư Bạch sải bước vào, hắn nhìn chằm chằm Lục Thâm với sắc mặt không tốt, "Hay lắm, dám cúp máy của tôi."
Lục Thâm nuốt ngụm nước bọt, lý trí của y cảm thấy mình không cần phải sợ Chương Cư Bạch, nhưng vừa nhớ tới Chương Cư Bạch sẽ giày vò mình trên giường như thế nào là hai chân Lục Thâm đã nhũn ra.
"Tôi...!Không phải tôi cố ý, là trượt...!Trượt tay..."
Lục Thâm gắng sức muốn giải thích, nhưng Chương Cư Bạch lại ghi hận chuyện vừa rồi Lục Thâm nhốt hắn ở ngoài cửa.
"Trước không nhắc tới chuyện cúp máy tôi, sao anh lại nhốt tôi ngoài cửa, thầy Lục, mông lại ngứa à?"
Chương Cư Bạch một tay đẩy cửa ra, cả người bước vào trong nhà, Lục Thâm như lâm phải đại địch, xoay người muốn chạy, Chương Cư Bạch tay nhanh mắt lẹ, vươn tay túm lấy cổ áo của Lục Thâm.
Cửa đóng "rầm" lại một tiếng, sau đó đè y lên ván cửa, nắm lấy cổ tay y từ sau lưng, chân dài chen vào giữa hai đùi của Lục Thâm, Lục Thâm không cách nào nhúc nhích được, cũng trốn không thoát, y hơi hốt hoảng, "Tôi còn phải đi làm, cậu buông tôi ra."
Chương Cư Bạch mút thật mạnh lên gáy y, da thị trắng nõn của Lục Thâm rất nhanh đã bị hắn mút ra một dấu đỏ thẫm, hơi thở của Chương Cư Bạch nóng rực, phả vào sau tai y, giọng nói khàn khàn gợi cảm, "Nhưng tôi cứng rồi."
Lục Thâm run giọng nói: "Tôi...!Tôi giúp cậu."
Chương Cư Bạch buông y ra, Lục Thâm vươn tay sờ ra phía sau, ấn lên quần tây của Chương Cư Bạch.
Chương Cư Bạch cười nhếch mép một tiếng, cho dù là qua bao lâu, quả nhiên thầy Lục của hắn vẫn đáng yêu như vậy.
Chương Cư Bạch nắm lấy tay y, nói: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ thầy Lục sẽ không kịp đi làm, không bằng để tôi làm anh."
"Đừng!" Lục Thâm dừng lại một chút, đỏ bừng tai cúi đầu, khom người xuống.
Đôi mắt Chương Cư Bạch sâu thẳm, ánh mắt lưu luyến trên vành tai đỏ bừng của Lục Thâm, còn có cần cổ mảnh khảnh trắng nõn của y.
Theo thời gian trôi, không chỉ có tai Lục Thâm đỏ lên mà ngay cả cổ, vai gáy, và xương quai xanh của y cũng ửng màu hồng nhạt, thật sự là cực kỳ mê người.
Lục Thâm thật sự đã đánh giá cao tên súc sinh Chương Cư Bạch này mà tin lời hắn nói, đúng là đầu bị úng nước.
Cuối cùng đương nhiên là Lục Thâm không kịp đi làm.
...
"Buồn ngủ không? Ngủ một lúc nhé?" Hạ Kiến Vi nghiêng đầu hỏi Lục Tri.
Lục Tri lắc đầu, "Không buồn ngủ, tối hôm qua ngủ sớm."
Hai người họ ngồi tàu cao tốc mất năm tiếng, mặc dù ngồi máy bay nhanh hơn nhưng cái đó không nằm trong phạm vi ngân sách của Lục Tri.
Hạ Kiến Vi cũng không sao cả, chỉ cần có thể ở bên Lục Tri thì ngồi phương tiện giao thông nào cũng được.
Nhưng cũng may Lục Tri không nói muốn ngồi tàu hỏa, thời gian đó quá dài, Hạ Kiến Vi không ngồi được.
"Hồi tôi còn học đại học, điều bực mình nhất là bạn cùng phòng là một kẻ lập dị, phòng ngủ của chúng tôi có bốn người, một người trời sinh có tính nhạy cảm là học bá, nhưng lại bị bệnh ghen ăn tức ở, đặc biệt không thể gặp người có thành tích tốt hơn mình, bản thân còn có thể bực tức mấy ngày."
Nghe Hạ Kiến Vi nói như vậy, Lục Tri bỗng nảy sinh hứng thú, cậu rất muốn biết quá khứ của Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi thấy cậu có hứng thú, tiếp tục nói, "Có một lần thi cuối kỳ, tôi đạt cao hơn cậu ta hai điểm, cậu ta cầm bài thi của tôi nghiên cứu cả buổi, hồi đó tính tình của tôi không tốt, cậu ta chọc tôi hai lần, tôi bèn túm cổ áo cậu ta muốn đánh lộn, tôi vừa nói đánh nhau là cậu ta rén, không dám chọc tôi nữa."
"Còn hai người kia, một người là tay ăn chơi, kiểu người cả ngày không thấy bóng dáng đâu, tốc độ thay bạn gái chừng dăm bữa nửa tháng."
Lục Tri kỳ quái hỏi anh: "Người đó trông đẹp trai lắm ạ? Vì sao lại cứ có người này tiếp người khác?"
Hạ Kiến Vi suy nghĩ một chút, cười nói: "Vẻ ngoài xem như không tệ, nhưng còn kém xa tôi.
Nhà cậu ta có chút tiền, rất thích khoe khoang, người yêu đương với cậu ta đều là anh tình tôi nguyện, làm theo nhu cầu.
Năm ngoái tôi còn nghe nói cậu ta kết hôn, nhưng cũng là ai chơi theo ý người nấy, cậu ta và vợ mình cắm sừng nhau, cuộc sống cũng thoải mái lắm."
Lục Tri nhíu mày, Hạ Kiến Vi giơ tay chọc lên mi tâm nhíu lại của cậu, "Trên đời này có kẻ phóng đãng như cậu ta, cũng có người chỉ một lòng si tình như tôi.
Không hiểu cũng chẳng sao cả, người khác cũng không nhất thiết phải hiểu chúng ta, mỗi người đều có cách sống riêng, cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng thôi."
Ánh mắt Hạ Kiến Vi dịu dàng, Lục Tri nghĩ thầm, người này còn chói mắt hơn những gì cậu nhìn thấy nhiều..