NHÌN TRÚNG CON CỦA ĐỐI TƯỢNG XEM MẮT PHẢI LÀM SAO ĐÂY

Edit: Rea

—————

Lục Tri tưởng Hạ Kiến Vi nói dẫn cậu đi lái xe mô tô là nói chơi, nhưng ngày hôm sau Hạ Kiến Vi đã gọi điện cho cậu, hỏi cậu đêm mai có rảnh không.

“Ngày mai là thứ sáu, tôi phải đến quán bar.”

Bởi vì nghỉ lễ Quốc Khánh, nên Hạ Kiến Vi theo bản năng cho rằng Lục Tri sẽ được nghỉ, hoàn toàn quên mất Lục Tri còn đi làm công.

“Vậy tôi sẽ đón em, sau khi tan tầm chúng ta đi lái xe.”

Tay làm bài của Lục Tri dừng lại một chút, ngòi bút chọc chọc mặt giấy.

“Đi xe đạp?”

Giọng nói chứa ý cười của Hạ Kiến Vi từ đầu dây bên kia truyền đến, “Đương nhiên là lái xe mô tô.”

Tối hôm sau, Lục Tri vẫn đến quán bar theo thường lệ, khi ngồi trên sân khấu điều chỉnh dây đàn, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Hạ Kiến Vi ngồi trước quầy bar. Bên trong Hạ Kiến Vi mặc một cái áo ba lỗ đen lưng chữ T, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác da, ánh sáng mờ ảo trong quán bar làm anh trông giống như một con báo săn khỏe đẹp.

Hạ Kiến Vi nhướng mày cười với cậu, trông không giống trưởng bối chút nào, mà ngược lại giống tới săn hơn. Lãng tử đẹp đẽ phong lưu.

Lục Tri bình tĩnh thu tầm mắt lại, điều chỉnh độ cao của micro một chút rồi bắt đầu cất tiếng hát.

Cậu hát một bài tiếng Anh rất trữ tình, cả trai lẫn gái dưới sân khấu dán vào cậu không hề chớp mắt, thậm chí còn có người còn huýt sáo về phía cậu.

Lục Tri không hề bị ảnh hưởng, giọng hát trong trẻo rõ ràng, lúc đó Hạ Kiến Vi lại vô thức nghe đến say mê.

Lục Tri hát xong tan tầm thì đã là mười giờ rưỡi tối, Hạ Kiến Vi chờ cậu ở cửa sau, lúc cậu đi ra mặc một cái áo khoác cao bồi, trông sạch sẽ mà ngoan ngoãn.

“Đi thôi, đã nói với ba em chưa?” Hạ Kiến Vi hỏi.

Lục Tri gật đầu, “Nói rồi.”

Thật ra Hạ Kiến Vi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, Lục Thâm vậy mà lại yên tâm để Lục Tri ở bên ngoài muộn như vậy.

“Tiếp theo.” Hạ Kiến Vi ném cho Lục Tri một cái mũ bảo hiểm, là màu trắng, hơn nữa còn hoàn toàn mới.

Lục Tri vững vàng bắt được mũ Hạ Kiến Vi ném cho mình, “Mới ạ?”

“Ừm, trước giờ chưa từng chở người khác.” Hạ Kiến Vi đẩy một chiếc xe mô tô đen tuyền ra khỏi ánh đèn mờ.

Đôi mắt Lục Tri lập tức sáng lên, chiếc xe thật sự là cực kỳ đẹp, thân xe đen tuyền tựa như một con báo đen.

“Muốn lái không?”

Lục Tri gật đầu, thành thật đáp: “Muốn.”

Hạ Kiến Vi ngoắc ngón tay với cậu, cười lưu nanh nói: “Đến đây đi, giao bảo bối của tôi cho em.”

Lục Tri có chút do dự nhìn Hạ Kiến Vi, anh thế mà lại giao chiếc xe vừa nhìn đã thấy rất đắt tiền cho cậu lái một cách đơn giản như vậy?

“Tôi tưởng xe đối với chú mà nói hẳn là sự tồn tại như bạn gái.”

Lục Tri nói không sai, rất nhiều người thật sự như vậy, nhưng bây giờ Hạ Kiến Vi đang theo đuổi bạn trai nhỏ, một chiếc xe thì tính là gì.

Hạ Kiến Vi trêu chọc nói: “Tôi cũng sẽ không có bạn gái.”

Lục Tri sững sờ một chút mới phản ứng lại, nếu Hạ Kiến Vi có thể đi xem mắt với ba cậu thì người anh thích hẳn là đàn ông, quả thực là sẽ không có bạn gái.

“Đến đây đi, chúng ta nên xuất phát rồi.” Hạ Kiến Vi làm một động tác mời với Lục Tri.

Lục Tri gật đầu, đội mũ bảo hiểm lên.

Động tác của cậu rất quen thuộc, cũng không phải chỉ biết một chút như cậu nói, Hạ Kiến Vi đội cái mũ màu đen của mình lên, cất chân dài ngồi lên trên ghế sau, sau đó thừa cơ ôm lấy eo Lục Tri.

Dường như Lục Tri có chút không được tự nhiên, cậu cứng đờ lại theo bản năng, Hạ Kiến Vi lại nhân cơ hội sờ cơ bụng Lục Tri, không ngờ Lục Tri thoạt nhìn cao gầy vậy mà lại còn có cơ bụng.

“Xuất phát đi.” Hạ Kiến Vi ra lệnh một tiếng, xe máy liền vọt ra ngoài.



“Có khi thằng nhóc Kiến Vi kia không tới không?” Người đàn ông cạo đầu đinh, từ sau gáy kéo dài đến lưng đều là hình xăm tặc lưỡi nói.

Diêm Hồng Phi không hề thấy lo lắng, anh ta lấy một ít đậu trong túi ra nhai vang rồn rột.

“Nó đi đón người, sắp tới rồi.”

Lão Kim liếc Diêm Hồng Phi một cái, “Thằng nhóc nó rốt cuộc cũng tìm đối tượng?”

Diêm Hồng Phi cười ha ha, không nói.

Lão Kim nắm từ tay Diêm Hồng Phi một vốc, “Ăn cái gì đấy, cũng không cho anh một ít.”

Lão Kim ném vào trong miệng mới phát hiện là hạt đậu, sau khi nhai hai cái còn cảm thấy rất thú vị.

“Là đậu, hồi tối ăn lẩu, lúc đi cất hết mang về.” Diêm Hồng Phi hoàn toàn không cảm thấy hành động này của mình có vấn đề gì. Trước kia anh ta và Du Phinh Phinh cùng đi ăn lẩu, Du Phinh Phinh lúc về không chỉ muốn mang hết đậu trên bàn về mà còn sẽ lấy khăn giấy của bọn họ đi.

Cho nên mới bảo Hạ Kiến Vi thường nói hai người bọn họ là nồi nào úp vung nấy.

“Lão Kim, khi nào bắt đầu vậy? Đã sắp mười một giờ rồi.” Một người đàn ông mặc quần áo có chút lôi thôi cau mày hỏi.

Diêm Hồng Phi xem thường, “Baby nhỏ thì nên về nhà tìm mẹ mà ngủ.”

“Diêm Hồng Phi mày muốn chết có phải không?!” Người đàn ông kia nghe ra Diêm Hồng Phi đang châm chọc mình, gã lập tức trở mặt.

“Tao thật sự sợ chết.” Diêm Hồng Phi nhăn nhở nói.

Người đàn ông kia vừa thấy thái độ của Diêm Hồng Phi là muốn ra tay đánh người, Lão Kim châm một điếu thuốc, mở miệng nói: “Được rồi, Lư Ngư mày cũng một vừa hai phải thôi.”

Người đàn ông được gọi là Lư Ngư âm u nhìn Diêm Hồng Phi, Diêm Hồng Phi ném mấy hạt đậu vào miệng, cố ý nhai kêu rột rột, cứ như thể mấy hạt đậu đó là Lư Ngư vậy.

Cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng động cơ, mọi người ở đây đều quay đầu lại nhìn, chiếc xe kia lướt qua như một cơn gió mạnh, cuối cùng dừng ở bên cạnh Lư Ngư. Suýt chút nữa là Lư Ngư bị đụng phải, trong lòng gã còn sợ hãi mở to hai mắt nhìn, sau khi lấy lại tinh thần thì chửi ầm lên với người đội mũ bảo hiểm trắng: “Tao đcm mày!”

Người đội mũ bảo hiểm trắng cởi mũ xuống, lộ ra một khuôn mặt ngây ngô tuấn mỹ. Mái tóc đen bị mũ bảo hiểm xốc lên, trong lộn xộn lại lộ ra cảm giác cấm dục.

Mắt cậu nhìn Lư Ngư như sương giá, tuy chưa mở miệng nhưng lại vô cớ cho người ta một cảm giác áp bức.

Một bụng lửa của Lư Ngư dưới ánh mắt như vậy của cậu lập tức tắt ngấm.

“Người ta nói gì ấy nhỉ, chó ngoan không cản đường, quả nhiên là chó thì không nghe hiểu tiếng người.” Hạ Kiến Vi bước xuống từ ghế sau, cởi mũ bảo hiểm ra, lắc lắc mái tóc có hơi lộn xộn.

“Hạ Kiến Vi! Quả nhiên là mày.” Lư Ngư âm u nhìn Hạ Kiến Vi, ánh mắt kia rất giống muốn ăn luôn anh.

Khóe miệng Hạ Kiến Vi nhếch lên, “Nghe nói gần đây cậu sống không tốt lắm, vậy tôi đây an tâm rồi.”

“Tao đệt…” Lư Ngư còn chưa nói xong đã bị Hạ Kiến Vi đạp thẳng một cước, đạp gã nặng nề ngã trên mặt đất, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn gã.

“Miệng nói sạch sẽ một chút, cậu tưởng cậu đang nói chuyện với ai?”

Lư Ngư còn muốn mắng, gã há miệng nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Lần đầu tiên Lục Tri thấy bộ dáng này của Hạ Kiến Vi, trên mặt hoàn toàn không có vẻ gì là vui, đôi mắt luôn ngậm ý cười giống như lưỡi dao, toàn thân mang theo khí tức lạnh lẽo sắc bén.

Ngay sau đó, khi anh chuyển qua nhìn cậu, lại quay về vẻ mặt mang ý cười, giống như một trưởng bối từ ái.

Hạ Kiến Vi ôm bả vai Lục Tri, đưa cậu tới trước mặt Lão Kim và Diêm Hồng Phi, “Nào, làm quen một chút, đây là Lão Kim, còn đây là Diêm Hồng Phi.”

Rồi lại nói với Lão Kim và Diêm Hồng Phi: “Đây là bạn nhỏ nhà em, Lục Tri, dẫn em ấy đến đây chơi.”

Khi Diêm Hồng Phi nhìn thấy khuôn mặt của Lục Tri mới bỗng nhiên hiểu ra vì sao Hạ Kiến Vi cây vạn tuế ra hoa, nhà cũ cháy. (*)

(cây vạn tuế ra hoa: hiếm có, ít khi xảy ra; nhà cũ cháy:nóiđến tình yêu không thể cứu vãn được nữa)

Lục Tri ngoan ngoãn lễ phép chào hỏi: “Chú Kim, chú Diêm.”

“Khụ khụ khụ…” Lão Kim đang hút thuốc nghe vậy thì bị sặc không nhẹ, một tay hắn chống lên vai Diêm Hồng Phi, ho khan dữ dội.

“Mẹ nó đây là lần đầu tiên nghe thấy có người gọi anh là chú Kim… Quá buồn cười.”

Hạ Kiến Vi bảo Lục Tri không cần để ý tới Lão Kim, “Gọi ổng Lão Kim là được.”

Lục Tri nhàn nhạt gật đầu một cái.

“Được rồi, người đều đã đến đông đủ, bắt đầu đua đi.” Cuối cùng Lão Kim cũng hòa hoãn lại, vẫy vẫy tay ý bảo mọi người tham gia trận đấu lại đây.

Những người này phần lớn đều dẫn theo bạn gái đến, một đám ăn diện trang điểm lộng lẫy, sau khi thấy Lục Tri thì sôi nổi chạy tới muốn trêu ghẹo cậu.

“Em trai, chơi cùng với mấy chị đi.”

Một bộ ngực bự đột nhiên chen tới trước mặt Lục Tri, Lục Tri lùi về sau một bước, lãnh đạm trả lời: “Không cần.”

“Cậu ấy đáng yêu thật nha, vẫn còn là trai tân nhỉ, có muốn chị gái dạy em làm chút chuyện người lớn không?”

Hạ Kiến Vi nhìn Lục Tri bị một đám em gái ngực bự vây quanh, cũng không đi cứu cậu, ngược lại còn thích thú nhìn Lục Tri sắc mặt lãnh đạm lần lượt từ chối.

“Này, Kiến Vi, mày không định đi giúp bạn nhỏ nhà mày sao?” Diêm Hồng Phi nhìn vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của Hạ Kiến Vi thì thật sự rất nghi ngờ liệu anh có thích người ta thật hay không.

“Mày nói xem em ấy là không thông suốt, hay là căn bản đã không thích phụ nữ?” Hạ Kiến Vi không trả lời câu hỏi của Diêm Hồng Phi, mà hỏi anh ta một vấn đề khác.

Diêm Hồng Phi sửng sốt, chờ khi anh ta lấy lại tinh thần thì Hạ Kiến Vi đã đi tới chỗ Lục Tri.

“Được rồi, xin các vị mỹ nữ giơ cao đánh khẽ, bạn nhỏ nhà tôi vẫn còn nhỏ đấy.”

Một nhóm muôn vẻ phụ nữ dáng người thướt tha lại quay sang vây về phía Hạ Kiến Vi, từng làn gió thơm xộc thẳng vào mũi Hạ Kiến Vi.

“Thế anh cũng không nhỏ nhỉ, anh muốn bay đôi (*) cũng được.” Những người phụ nữ trêu ghẹo Hạ Kiến Vi bằng những lời lẽ lớn mật.

(một nam hai nữ đúm nhau trên giường)

Hạ Kiến Vi cười vang nói: “Đúng thật là tôi không nhỏ, nhưng đáng tiếc tôi không có may mắn đấy, tôi là cái này.”

Hắn cong ngón trỏ, các cô lập tức hiểu được, Hạ Kiến Vi là gay. Đam Mỹ H Văn

Tuy Hạ Kiến Vi nói bậy, nhưng khi anh từ chối các cô lại tâng bốc các cô lên, không những không làm các cô tức giận anh, mà ngược lại càng thích anh hơn.

Lục Tri đứng bên cạnh đánh giá Hạ Kiến Vi, trước đây cậu còn cảm thấy Hạ Kiến Vi là người tốt, hẳn là xứng đôi vừa lứa với ba mình, nhưng hiện tại nhìn cảnh miệng lưỡi trơn tru, dáng vẻ phong lưu lãng tử này của anh, nhất thời cậu lại có hơi không chắc.

Hạ Kiến Vi đẩy xe đến vạch xuất phát, quay đầu sang Lục Tri cười nói: “Tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”

Nụ cười của anh sáng ngời mà tự tin, khiến cho người ta bất giác tin vào lời anh nói, Lục Tri gật đầu.

Hạ Kiến Vi lại nói với Diêm Hồng Phi: “Giao bạn nhỏ nhà tao cho mày, đừng để người khác bắt nạt em ấy.”

“Đã biết, bỏ không được, cũng bắt nạt không được.” Diêm Hồng Phi thật sự không biết thì ra Hạ Kiến Vi còn có trái tim của một người mẹ như vậy.

Đêm nay Lục Tri nghe thấy Hạ Kiến Vi nói rất nhiều lần “Bạn nhỏ nhà tao”, cậu đã mười bảy tuổi rồi, còn bạn nhỏ chỗ nào chứ, nhưng ngẫm lại Hạ Kiến Vi đã hai mươi tám tuổi, với anh mà nói thì mình quả thật là bạn nhỏ.

Cùng với tiếng ra lệnh, “Ầm——” một tiếng, một chiếc xe mô tô màu xanh đen dẫn đầu lao vọt ra.

“Tên Kiến Vi kia đang làm cái gì vậy? Sao nó lại chạy cuối cùng?!”

Diêm Hồng Phi không thể tin hô lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi