Khâu Hàn vui sướng ôm bó hoa vào trong ngực, sau đó cùng Diệp Huyên Thành nắm tay tiếp tục tản bộ, thời tiết hôm nay tuy lạnh nhưng không có tuyết cũng không có mưa, thời tiết vô cùng không tồi, hihi chủ yếu là trong lòng Khâu Hàn cảm thấy lâng lâng.
Lịch trình hẹn hò hôm nay, Khâu Hàn đi chơi rất đã đời, cũng vô cùng hưởng thụ.
Trời gần tối, Khâu Hàn kêu Diệp Huyên Thành dẫn cậu đi đến nơi hẹn hò cuối cùng của ngày hôm nay, cậu muốn đi xem một buổi triển lãm tranh rất nổi tiếng ở đây, nếu có bức tranh nào mà cậu yêu thích, cậu sẽ mua về cất.
Khâu Hàn kéo tay Diệp Huyên Thành tiến vào đại sảnh khu triển lãm tranh, đã có không ít người tới xem rồi, trong lòng Khâu Hàn tràn đầy chờ mong, hy vọng sẽ có một tác phẩm nào đó khiến cậu thích.
“Vị họa sĩ này, lúc cháu còn ở trong nước đã từng tìm hiểu qua, cháu rất thích phong cách của người này, hôm nay nếu có thể mua được một hai bức nào đó mà cháu thích thì chuyến này đi không uổng công rồi.” Khâu Hàn mỉm cười nói.
Bọn họ chậm rãi ngắm tranh, chậm rãi thưởng thức, ngẫu nhiên nói chuyện với nhau, nói ra ý tưởng và đánh giá của mình, rất nhanh Khâu Hàn liền coi trọng một bức tranh, cậu quyết định sẽ mua nó.
Sau khi trao đổi cùng nhân viên công tác một lúc thì Khâu Hàn đã đặt mua được bức tranh, sau đó cậu cùng Diệp Huyên Thành tiếp tục xem những bức tranh khác.
Đột nhiên nhìn thấy một bức tranh con tiểu miêu ngủ trên cây, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nó Khâu Hàn đã cảm thấy đặc biệt thích nó rồi bởi vì con tiểu miêu này rất giống với Bạch Ngọc Miêu của cậu, lập tức hưng phấn chỉ vào bức tranh nói:"Bức tranh này tôi…….”
" Bức tranh này tôi…….”
Khâu Hàn còn chưa kịp nói xong liền sửng sốt một chút, bởi vì bức tranh người bên cạnh chỉ vào giống với cậu, nói giống y chang cậu, cậu quay đầu lại nhìn thử xem người sau lưng mình là ai, khi thấy mặt của người nọ thì sửng sốt, sau đó kinh ngạc nói: “Hứa Vân Kỳ?”
“Cậu là…… Khâu Hàn?” Hứa Vân Kỳ nhìn Khâu Hàn cũng có chút ngoài ý muốn sửng sốt nhưng thời điểm ánh mắt gã chuyển hướng sang Diệp Huyên Thành, lập tức hoảng loạn không biết làm sao lui lại hai bước, sau đó vứt bạn gã ở lại, xoay người chạy đi mất.
Bạn của Hứa Vân Kỳ khó hiểu nhìn Khâu Hàn cùng Diệp Huyên Thành, sau đó đuổi theo: “Vân Kỳ, chạy từ từ.”
Nhìn Hứa Vân Kỳ biến mất trong tầm mắt, sau khi Khâu Hàn phục hồi lại tinh thần, lập tức quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên Thành, mà ánh mắt Diệp Huyên Thành vẫn luôn nhìn về hướng Hứa Vân Kỳ rời đi.
Trở lại khách sạn, Khâu Hàn mở bó hoa mà Diệp Huyên Thành tặng ra, lấy bình hoa cắm vào, ánh mắt cậu thường thường liếc về phía Diệp Huyên Thành đang ngồi chính diện trên sô pha, tựa hồ y đang tự hỏi một cái gì đó.
Từ lúc bọn họ ngoài ý muốn gặp được Hứa Vân Kỳ ở buổi triển lãm tranh đến khi trở về, Diệp Huyên Thành ngay cả một câu cũng đều không nói qua.
Kiếp trước, sau khi Diệp Huyên Thành xảy ra việc ngoài ý muốn rồi qua đời, Hứa Vân Kỳ có trở về nước, cho nên việc Hứa Vân Kỳ còn sống Khâu Hàn có biết, chỉ là không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được gã, cho nên trong lòng Khâu Hàn vẫn cảm thấy thật ngoài ý muốn.
Nhưng hiện tại Diệp Huyên Thành cũng đã biết việc Hứa Vân Kỳ còn sống, so với thời gian cậu dự đoán còn sớm hơn rất nhiều, kế hoạch ban đầu của cậu bị phá vỡ rồi.
Nghe được tiếng đập cửa, Khâu Hàn đứng dậy mở cửa, Trương Đồng lạnh lùng nhìn Khâu Hàn một cái, trực tiếp đi vào.
“Diệp tổng.” Trương Đồng báo cáo: “Dựa theo ngài phân phó, người đã tìm được rồi, cũng đã mang lại đây.”
Diệp Huyên Thành đứng lên, đi ra cửa.
Tuy Trương Đồng không nói tên nhưng Khâu Hàn biết người đó khẳng định là Hứa Vân Kỳ, thấy Diệp Huyên Thành cứ như vậy rời đi, cũng biết y khẳng định là đi gặp Hứa Vân Kỳ, Khâu Hàn cũng muốn đi theo nghe thử xem bọn họ sẽ nói cái gì.
Nhưng Khâu Hàn vừa mới định đi ra ngoài, đã bị Trương Đồng duỗi tay ngăn cản.
“Anh định làm gì?” Khâu Hàn nhíu mày nhìn hắn.
Thái độ Trương Đồng kiểu như nhìn từ trên cao nhìn xuống nói: “Diệp tổng muốn cùng tiên sinh Hứa gặp mặt, khẳng định sẽ không hy vọng có những người khác ở bên cạnh quấy rầy bọn họ, bọn họ cửu biệt (*) gặp lại, khẳng định có rất nhiều lời muốn nói, cậu vẫn nên thức thời một chút đi, đừng có só mó mà đi quấy rầy bọn họ.”
Khâu Hàn bởi vì thái độ kiêu ngạo của Trương Đồng mà tức giận đến nỗi xém cười ra tới nơi, đây là trường hợp gì vậy chời?
Nhìn Trương Đồng đi ra ngoài còn đem cửa đóng lại, Khâu Hàn nghĩ thầm, cũng không nhất định phải một hai đi nghe bọn họ nói gì, nếu cậu muốn biết thì tự đi hỏi thôi.
Khâu Hàn ngồi xuống, tiếp tục cắm hoa, nhưng tâm tình lại càng ngày càng loạn, cảm xúc vui vẻ khi nhận hoa, đã hoàn toàn biến mất, cậu dứt khoát tùy ý cắm hết vào trong bình hoa, sau đó ngồi ở trên sô pha chờ Diệp Huyên Thành trở về.
Khâu Hàn ở trên sô pha ngủ rồi tỉnh lại rất nhiều lần, cơ hồ đợi suốt một đêm nhưng Diệp Huyên Thành cũng không trở về.
Sắc trời đã sắp sáng, Khâu Hàn đã không còn buồn ngủ nữa rồi, trợn tròn mắt dựa vào sô pha phát ngốc, cậu cảm thấy mình tựa hồ nên tự hỏi kế hoạch tiếp theo một lần nữa.
Đã mấy ngày trôi qua, Khâu Hàn hầu như là chưa từng gặp được Diệp Huyên Thành vào ban ngày, mà buổi tối thì khuya lắm Diệp Huyên Thành mới về phòng ngủ, lúc này Khâu Hàn mới có thể nhìn thấy y.
Nhưng những việc mà Khâu Hàn muốn biết, lại trước sau không có mở miệng đi hỏi, chính cậu cũng không biết vì sao, rõ ràng muốn biết, rồi lại không muốn mở miệng hỏi.
Ban ngày Khâu Hàn không thấy được Diệp Huyên Thành, nếu Trần Khải Dương có ở đây, cậu còn có thể bảo anh hỏi thăm việc Diệp Huyên Thành đi đâu cho cậu nhưng đời không như mơ, chỉ có Trương Đồng có ở đây mà thôi, cậu ngay cả hỏi cũng không muốn hỏi.
Nhưng cho dù cậu cái gì cũng không hỏi, thời điểm Trương Đồng tới đưa văn kiện vẫn đặc biệt nói cho cậu biết một số việc, tỷ như Diệp Huyên Thành lại cùng Hứa Vân Kỳ gặp mặt, bọn họ đi nhà hàng kia ăn cơm linh tinh.
Liền tỷ như hiện tại, Trương Đồng lại tới đưa văn kiện cho cậu, sau đó lại nói với cậu nói: “Hôm nay, Diệp tổng đi một buổi đấu giá, có gọi tiên sinh Hứa cùng đi, cậu nói xem tại sao Diệp tổng không có gọi cậu đi theo nhỉ?”
“Mỗi lần anh tới đưa văn kiện, còn đặc biệt nói cho tôi những việc này, thật là cảm ơn anh nhaaa.” Mặt Khâu Hàn lạnh lùng nói.
Trương Đồng cười: “Không cần khách khí, tôi cảm thấy cậu sẽ muốn biết những việc này, hơn nữa lịch trình này cũng không phải là bí mật gì hết á, cho nên mới đặc biệt nói với cậu đó.”
Hiện tại rốt cuộc cũng có cơ hội hòa nhau, trong lòng Trương Đồng vô cùng đắc ý.
Trương Đồng nói: “Hiện tại á, cậu cũng không gặp được Diệp tổng, muốn biết cái gì, đều có thể hỏi tôi, nếu tâm tình tôi tốt có lẽ sẽ nói cho cậu.”
- ----------------------------------------‐--------
Editor: Ai mượn, hông thèm, đi ra kia chơi..