NHỊP ĐẬP HẠNH PHÚC

10.

Những ngày kế tiếp, nhan sắc của Trình Nhược Nhược ngày một xấu đi, cô ta phải nhờ đến lớp trang điểm đậm để có thể duy trì được hình tượng.

Lần diễn tập cuối cùng, đôi mắt của cô ta đã hoàn toàn trở về dáng vẻ ban đầu, thậm chí còn sưng húp lên đến mức không dùng được miếng dán tạo mắt hai mí.

Còn riêng tôi thì đã hoàn toàn thoát ra khỏi vũng lầy.

Dưới sự nuôi dưỡng của tình yêu thì trạng thái tinh thần cũng như dáng vẻ bên ngoài của tôi càng ngày càng tốt hơn, Tạ Duyên còn thường xuyên thay đổi chiêu trò để đưa tôi đi ăn những món ăn ngon ở khắp nơi.

Và rồi ngày diễn kịch cuối cùng cũng đến.

11.

Hôm đó tôi dậy có hơi muộn, lúc đến nơi thì Trình Nhược Nhược đã trang điểm xong.

Cô ta mặc một chiếc váy dài khá phức tạp, muốn di chuyển cũng có chút khó khăn, cho nên khi nhìn thấy có một cậu bạn ở trước mặt cô ta liền tùy ý sai bảo: "Cậu mau mang cho tớ một chai nước đi."

Đổi lại là trước kia, cho dù giọng điệu của cô ta có tệ đến đâu thì với khuôn mặt xinh đẹp đó sẽ luôn có người sẵn sàng làm mọi việc cho cô ta.

Nhưng bây giờ hai mắt cô ta vẫn còn sưng húp, những chấm tàn nhang dưới lớp phấn dày đặc cũng không thể che dấu nổi, hàm răng không đều cũng được cũng lộ ra rõ rệt.

Nam sinh bị cô ta gọi đến vô cùng chán ghét mà liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi không kiên nhẫn nói: "Cậu không có tay à?"

Trình Nhược Nhược nghe vậy lập tức bốc hỏa, "Một nữ diễn viên chính như tôi chẳng lẽ không thể sai khiến nổi một người làm việc vặt như cậu?"

"Mẹ cậu...."

Tinh hoa dân tộc của chàng trai kia còn chưa được tuôn ra hết thì có người khác chen vào.

"Để tôi lấy."

Một giọng nói chậm rãi vang lên, Cố Hằng mở nắp chai nước khoáng, đưa tới cho Trình Nhược Nhược.

Từ sau khi ở bên Trình Nhược Nhược tính tình cậu ta ngày càng thô bạo cuồng vọng, tôi thiếu chút nữa đã quên, ở trường cấp ba, cậu ta đã từng là một nam thần nổi tiếng với tính cách dịu dàng và chu đáo.

"Cố Hằng, cậu hãy mở to mắt ra mà nhìn đi. Không hiểu sao trước đây tôi lại không phát hiện ra Trình Nhược Nhược xấu đến như vậy chứ? Đoàn kịch của bọn mình nếu cứ để cô ta làm nữ chính thì chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho mọi người mất, thật là xấu hổ..."

Cậu bạn tức giận nhìn qua mắng chửi, Cố Hằng lạnh giọng nói: "Em ấy không xấu, các cậu chưa từng thấy em ấy mặc một chiếc váy tương tự hồi cấp ba đâu, trong lòng tôi em ấy chính là tiên nữ không ai có thể thay thế."

Trình Nhược Nhược vốn đang uống nước, đột nhiên ho khan dữ dội.

Khoảnh khắc cô ta ngước mắt lên, vừa vặn cùng tôi bốn mắt nhìn nhau.

Một luồng gió mát từ ngoài cửa sổ thổi tới, cuốn lên tấm rèm ngăn cách giữa chúng tôi.

Những gì được giấu trong bóng tối đến một lúc nào đó rồi cũng sẽ phải phơi bày dưới ánh mặt trời.

Cố Hằng cũng nhìn thấy tôi, cậu ta há miệng muốn nói gì đó, tôi cười cười, xoay người rời đi.

12.

Tôi vào hậu trường và thay trang phục.

Chiếc váy có một chút cũ kĩ nhưng sau khi tôi mặc vào lại thu hút được rất nhiều người đến vây xem.

"Nhìn cậu, tôi đột nhiên nhớ tới mối tình đầu thời cấp ba của mình."

"Này nhé đừng có thấy người ta đẹp mà bắt quàng làm họ."

"Trông cậu thật giống người trong mộng của mấy bộ phim học đường thật, quần áo tuy giản dị mộc mạc nhưng khi mặc vào lại rất nổi bật."

Trước những lời khen có cánh của mọi người, tôi có chút ngượng ngùng.

Ở một bên khác, Cố Hằng, với tư cách là trưởng nhóm câu lạc bộ văn nghệ, đang cùng các bạn học khác thảo luận kế hoạch thì bỗng có người nhóm lên tiếng chất vấn: "Bạn học Cố, tại sao cậu lại cố ý chọn Trình Nhược Nhược làm nữ chính? Khuôn mặt của cậu ấy...... Trước đây tôi chưa từng nhìn gần, hôm nay nhìn, quả thực là vô cùng thê thảm."

Sắc mặt Cố Hằng rõ ràng trong nháy mắt liền trờ nên u ám: "Cậu nhìn một người chẳng lẽ cứ nhìn bề ngoài mà đánh giá? Tâm hồn bên trong, toàn bộ đều không cần?"

Khi đang nói chuyện, cậu ta vô tình ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy tôi.

Thời gian dường như bị đóng băng ngay tại thời điểm này.

"Tang Hạ!" Trình Nhược Nhược đột nhiên đuổi theo tôi từ phía hậu trường chạy ra.

Khi đã nhìn thấy tôi, cô ta liền không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh, sau đó lại vội vội vàng vàng lôi kéo tôi trở lại phía hậu trường.

Tuy nhiên Cố Hằng đột nhiên đứng dậy.

Đôi mắt cậu ta chợt đỏ hoe, hai chân lại như đóng đinh tại chỗ.

"Tang Hạ, cậu nghe tớ nói, hiện tại tớ có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu, chúng ta cùng về hậu trường trước đi."

Tôi đẩy Trình Nhược Nhược ra, cô ta vấp phải làn váy ngã xuống, tôi mặt không đổi sắc đi tới trước mặt Cố Hằng.

"Cậu, cậu là..." Giọng nói của cậu ta lúc này run rẩy dữ dội.

"Đầu cậu bây giờ chắc đau lắm nhỉ?"

Tôi nhẹ giọng nói: "Tôi đã nói với cậu, chúng ta từ tiểu học, cấp hai cho đến cấp ba vẫn luôn là bạn học cùng lớp. Cậu sẽ đi thêm nữa tiếng đồng hồ để có thể cùng với tôi đi đến trường. Cậu đã nói điều cậu mong đợi nhất chính là vào thứ sáu mỗi tuần sau khi tan học sẽ luôn cùng tôi đi ăn mì xào trong thành phố. Những tiết tự học buổi tối, mỗi một bài tập tôi không biết làm cậu đều sẽ chỉ dạy tận tình cho đến khi tôi hiểu. Những ngày trăng sáng nhất, chúng ta sẽ cùng nhau đứng bên cửa sổ hóng gió đêm, cậu còn nói rằng cậu hy vọng thời gian có thể dừng lại ở thời khắc đó..."

"Cố Hằng, hôm nay tôi cố ý mặc chiếc váy này, bởi vì đây chính là quà sinh nhật năm lớp 10 cậu đã mua cho tôi. Khi đó cậu áy náy nói nghỉ hè có đi làm thêm nhưng bị người ta lừa, chỉ có thể mua chiếc váy giá rẻ này, cậu vốn còn muốn mua cho tôi một cái khác đẹp hơn. Nhưng, đó là chiếc váy mà tôi yêu thích nhất trong ba năm cấp ba."

Nói đến phần sau, giọng nói của tôi bắt đầu khàn đi.

Tất cả những hồi ức tốt đẹp chân thật nhất trong quá khứ vào giờ khắc này toàn bộ đều hiện ra trước mắt tôi.

Ánh mắt và lời nói nóng bỏng của chàng thiếu niên năm xưa, cùng con đường mà chúng tôi đã đi qua cùng nhau trong những năm tháng thanh xuân ấy là thứ tồn tại chói lòa nhất không thể xóa nhòa.

Cho dù những gì cậu ta đã làm với tôi ở kiếp trước khiến tôi không thể nào quên được, nhưng tôi vẫn... vẫn muốn coi cậu ấy như một người bạn.

"Cậu biết không, tôi đã từng ôm khư khư lấy những hồi ức này, mặc cho thể xác và cả tinh thần của bản thân bị tổn thương."

Tôi nâng mắt lên, khẽ mỉm cười: "Nhưng bây giờ tôi thật sự đã buông tay, Cố Hằng, tôi không trách cậu, tôi hy vọng cậu cũng có thể nhớ lại tất cả, trở về dáng vẻ lúc ban đầu."

Ở phía xa xa, Tạ Duyên ôm một bó hoa lớn, chậm rãi dẫn bạn bè của mình đến giảng đường tìm vị trí ngồi xuống.

Mỗi một người trong số họ đều giơ lên một tấm bảng lớn và ghép lại với nhau thành tên của tôi.

[ Luôn cô vũ cho Hạ Hạ! ]

13.

Vở kịch diễn được một nửa, lễ phục của Trình Nhược Nhược bỗng nổ tung.

Khoảng khắc đó, cô ta giống như một con cóc nhảy ra từ trong bộ váy xinh đẹp của công chúa.

Hình dáng cồng kềnh và vặn vẹo của cô ta hiện rõ trước mắt mọi người.

Cô ta không chỉ khôi phục hoàn toàn hình dáng trước kia, mà so với lúc trước còn tồi tệ hơn rất nhiều, ngay cả dáng người gầy yếu cũng mất đi.

Tôi biết, nhất định là cùng với lúc đó Cố Hằng cũng đã hoàn toàn khôi phục trí nhớ.

"Hệ thống nữ phụ hắc hóa" của Trình Nhược Nhược cuối cùng đã thất bại.

14.

"Gì vậy chời! Tôi mua vé chỉ để đến xem một con cóc nhảy?"

"Cô gái này là ai? Đoàn kịch không có ai sao? Cô diễn viên phụ bên kia còn đẹp hơn nhiều, cô gái này dùng tiền để vào đoàn kịch à?"

"Ôi con mắt của tôi! Tôi không chịu nổi nữa, tôi phải đi đây!"

"Thật buồn cười, sống lâu rồi, lần đầu tôi nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc như này đấy, phải quay lại mới được."

Trong đám người nhao nhao đứng lên rời đi còn kèm theo không ít tiếng quay phim chụp ảnh, Trình Nhược Nhược đứng trên sân khấu cũng hoàn toàn sụp đổ:

"Đừng rời đi! Buổi biểu diễn này, tôi đã mong đợi từ rất lâu rồi. Đây là lần đầu tiên tôi đứng trên sân khấu với tư cách là nhân vật chính kể từ khi tôi còn nhỏ. Mọi người không thể rời đi!"

"Không được chụp! cũng không được quay! A Hằng, A Hằng, anh ở đâu, mau tới bảo vệ em! Bọn họ mắng em xấu, đám người này không có mắt à, dám nói bậy nói bạ!"

Nhưng lần này, người luôn đứng trước mặt bảo vệ cô ta là Cố Hằng đã không còn xuất hiện nữa.

Giữa dòng người xô đẩy, chỉ có duy nhất một khán giả liều lĩnh chạy ngược dòng lao lên sân khấu.

Đó là Tạ Duyên.

Anh kéo tay tôi chạy ra ngoài, những người còn lại cũng không chút do dự mà theo chúng tôi chạy xuống sân khấu.

Trình Nhược Nhược rốt cuộc cũng không thể nhịn được mà khóc lớn la hét chạy ra khỏi giảng đường.

Bên ngoài, một chiếc ô tô mất lái chạy như điên hướng tứ phía tung loạn xạ.

Một lát sau, tiếng phanh xe chói tai vang lên, kèm theo một tiếng kêu thê lương.

Một nữ sinh nắm chặt váy, ngã xuống vũng máu.

Lúc tôi đi ra, vừa vặn nghe được tiếng máy móc lạnh lẽo.

[ Nhiệm vụ nữ phụ hắc hóa thất bại, tiến hành xóa bỏ nhân vật, 3, 2, 1. ]

[ Hoàn thành. ]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi