NHỊP TIM ANH RUNG ĐỘNG


Mặt trời ló dạng, mang theo không khí se se lạnh của một buổi sáng tinh mơ, khiến Tử Đằng chỉ muốn cuộn người trong chiếc chăn ấm áp kia.

Nhưng dù muốn cũng không được khi chiếc đồng hồ báo thức bắt đầu reo inh ỏi, phá tan giấc ngủ ngon lành của cô.
Tử Đằng mắt nhắm mắt mở bước chân xuống giường, cái lạnh từ sàn truyền đến chân khiến Tử Đằng tỉnh cả ngủ, dường như tất cả các cơ quan trong cơ thể cô cũng vào trạng thái làm việc.
Sau khi vệ sinh cá nhân, Tử Đằng nhớ đến lời dặn dò hay nói đúng hơn là những quy tắc bất hợp lý của Khôi Vĩ.

Cô sẽ đáp ứng những gì Khôi Vĩ nói, nhưng chỉ một số thứ mà Tử Đằng cảm thấy nó ổn thôi.
Về việc trang điểm thì… có lẽ mình sẽ thay đổi theo ý của anh ta, nhưng mình cũng không muốn mặc váy trên đầu gối, đã vậy còn mặc vào cái thời tiết này ấy hả, mơ đi, Tử Đằng ngẫm nghĩ.
Trang điểm xong xuôi, cô lấy một chiếc áo len tay dài màu trắng cùng với chiếc váy dài cũng màu trắng nốt.

Trông bộ đồ Tử Đằng mặc ngày hôm nay còn kín cổng cao tường hơn cả hôm qua nữa cơ.
Vừa bước vào công ty, Tử Đằng đã đụng mặt Khôi Vĩ.

Cặp mắt tinh ranh của Khôi Vĩ dò xét cô từ trên xuống dưới, để xem cô có mặc đúng như mấy quy tắc anh đặt ra hay không.

Trước cái nhìn soi mói đấy của Khôi Vĩ, Tử Đằng cau mày khó chịu, hận không thể tát vào mặt anh một cái.

Vì hành động đó của Khôi Vĩ cứ như mấy thằng đàn ông biến thái hay bám đuôi vậy.
Thiệt tình, sao anh ta lại có thể trưng ra cặp mắt đó để nhìn mình vậy, đã vậy còn ngay sảnh công ty nữa chứ, bộ anh ta không nhận thức được là có biết bao ánh mắt đang nhìn chúng ta à? Tử Đằng khó chịu thầm nghĩ.
“Thế… sao không mặc như tôi đã dặn ngày hôm qua?”
“Trời lạnh, tôi không thích mặc.”
Tử Đằng nở một nụ cười công nghiệp, nhẹ nói với Khôi Vĩ rồi đi lướt qua anh.


Câu trả lời ấy của cô khiến Khôi Vĩ cứng người, tròn mắt nhìn theo cô.
Không có gì để chối cãi luôn, quả thật là hôm nay trời rất lạnh, thôi thì tạm chấp nhận vậy, Khôi Vĩ ấm ức thầm nghĩ rồi cũng đi vào phòng làm việc của mình.
Trong khi Tử Đằng đang tập trung làm việc thì cứ cách vài ba tiếng là Khôi Vĩ gọi đến cho.

Chiếc điện thoại trên bàn làm việc cứ liên tục reo khiến Tử Đằng chỉ muốn rút hết mấy sợi dây điện đó ra để được yên tĩnh hơn một lúc, nhưng sao có thể chứ.

Lỡ như có người khác gọi đến mà không được thì hỏng hết việc.
“Reng reng!”
Đấy, lại gọi nữa, phiền chết đi được, Tử Đằng nghiến răng nghiến lợi cầm điện thoại lên nghe.
“Vâng! Tôi nghe đây thưa phó tổng!”
Tử Đằng cố gắng kiềm chế cơn giận, gằng giọng nói.
“Gì vậy? Sao giọng cô nghe đáng sợ thế?”
Còn không phải vì anh à?! Cô cắn răng thầm nghĩ.
“Có việc gì thì anh nói luôn đi, đừng vòng vo nữa, tôi vẫn còn nhiều việc phải làm.”
“Tôi đói.”
“Hả?”
Tử Đằng cau mày khó hiểu.
Đói thì ăn đi chứ, nói tôi biết làm gì? Với cả chưa đến giờ ăn trưa mà? Cô nghĩ thầm.
“Đặt đồ ăn cho tôi đi thư ký Uyển.”
Giọng điệu nói như việc đó là việc hiển nhiên mà Tử Đằng phải làm của Khôi Vĩ khiến Tử Đằng tức điên cả lên, nhưng bằng một chút lý trí còn sót lại, cô đã cố gắng không hét lớn vào điện thoại.
“Dựa vào đâu mà tôi phải đặt đồ ăn cho anh, thưa phó tổng?”

Tử Đằng kiềm giọng hỏi.
“Vì cô là thư ký của tôi, chẳng phải đó là chuyện dĩ nhiên sao.” - Khôi Vĩ im lặng một lúc vẫn không nghe thấy Tử Đằng đáp lại, anh liền nói tiếp - “Thôi, tóm lại là cô đặt đồ ăn cho tôi đi, hôm nay tôi muốn ăn món Nhật.

Đặt bây giờ là vừa vặn đến giờ nghỉ trưa đấy, đồ ăn đến thì nhớ mang đến phòng tôi.”
Nói xong, Khôi Vĩ liền cúp máy cái rụp, không cho Tử Đằng có cơ hội đáp trả.

Tức chết tôi rồi! Mình làm thư ký chứ có phải bảo mẫu của anh ta đâu, sao đến cả việc ăn cũng đến tay mình thế! Cô tức đến mức đập bàn, nhưng ngoài việc nghe theo thì cô chẳng còn lựa chọn nào khác.

Tử Đằng đành cắn răng làm theo lời anh, mặc dù trong thâm tâm cô thật sự rất cay cú.

Nhưng vì một tương lai không bị đuổi việc, Tử Đằng đành phải nhịn thôi.
[...]
Cuộc sống thường ngày ở công ty của Tử Đằng đã bị Khôi Vĩ xáo trộn hoàn toàn, anh đã đưa ra những yêu cầu khiến cô không thể nào hiểu nổi trong đầu Khôi Vĩ thực sự chứa gì ở bên trong.
Đến giờ nghỉ trưa, Tử Đằng gặp Nhã Vân để bày tỏ hết nỗi khổ của mình khi phải làm thư ký cho Khôi Vĩ.

“Sướng nhất cô nhé Tử Đằng, không làm việc cùng với Lâm thiếu gia nữa thì cũng làm việc với em trai thiếu gia.

Chắc dáng vẻ làm việc của phó tổng cũng mê người giống Lâm thiếu gia nhỉ.

Đã quá đi chứ.”
Nhã Vân cười nói.
Tử Đằng nghe thế thì ảo não, ngán ngẩm thở dài, cô bắt đầu hít một hơi thật sâu để lấy hơi kể về những lần bất lực của mình.

“Thôi thôi, cậu không tiếp xúc với phó tổng thì không biết được đâu.

Gì mà dáng vẻ lúc làm việc chứ, có theo đuôi anh ta 24/24 cũng chẳng thấy được đâu.

Anh ta đối với công việc rất dửng dưng, cà lơ phất phơ, việc gì hỏi đến anh ta cũng chỉ có một chữ ‘tùy’.

Từ đó giống như từ cửa miệng của anh ta vậy.” - Tử Đằng dừng một chút để lấy hơi rồi lại nói tiếp - “Nhưng mà anh được cái là cho dù mọi người có chỉ trỏ hay nói gì thì anh ta vẫn làm lơ, xem như gió thoảng mây bay vậy.”
“Vậy là phó tổng cũng có điểm tốt mà, chứ đâu đến nỗi như cô nói đâu.”
“Nhưng đó chỉ là một điểm tốt trong hàng nghìn tính xấu của phó tổng thôi.

Tôi thật sự thắc mắc, anh ta rõ ràng là tốt nghiệp MBA từ trường Harvard, nhưng sao bộ dạng ấy chẳng giống một học sinh ưu tú chút nào?”
“Chắc là do phong cách ăn mặc của phó tổng.” - Nhã Vân cười gượng nói rồi chuyển sang chủ đề khác - “Thôi không nói về phó tổng nữa, nói về cô đi.

Cô là một người rất tận tâm trong công việc, hẳn là phải chú ý đến không khí làm việc với phó tổng có gì khác so với lúc làm việc với Lâm tổng chứ?”
Nhã Vân thật sai lầm khi đề cập đến chuyện này, cô đã vô tình đụng trúng dây thần kinh nói của Tử Đằng.

Về vấn đề này ấy hả, Tử Đằng có ngồi kể đến hôm sau vẫn chưa xong.
“Ôi, xuất hiện thêm một vấn đề nữa đấy.

Đúng là người một nhà nên anh ta cũng nổi tiếng y chang như ‘ai đó’ vậy.

Cô không biết đâu Nhã Vân, nhiều lúc phó tổng đưa ra mấy yêu cầu làm tôi thấy nó thật lố bịch.”
“Nó là gì thế?”
Nhã Vân một phần vì tò mò, còn chín phần còn lại là vì cô muốn Tử Đằng có thể tâm sự hết cho cô nghe, xem như giúp Tử Đằng trút bớt một xíu gì đó gánh nặng trong lòng.
Cô ấy nói xấu phó tổng không ngừng được luôn, hẳn là làm việc với phó tổng còn phiền não hơn làm việc với Lâm tổng nhỉ, Nhã Vân ngẫm nghĩ.
“Phó tổng bắt tôi thay anh ta tặng socola cho các nhân viên nữ.


Còn nữa, anh ta bắt tôi tự tặng hoa cho chính mình trên danh nghĩa của anh ta, đã vậy còn muốn tận mắt nhìn tôi ôm lấy bó hoa đó nữa chứ.

Sở thích quái đản gì vậy?!”
Tử Đằng tuôn ra một tràn khiến Nhã Vân ngẩn cả người, đặc biệt là cái vụ tặng hoa gì gì đó.

Đang kể nửa chừng thì Tử Đằng đột nhiên đứng phắc dậy, dường như cô nhớ ra chuyện gì đó đột xuất.
“Thôi chết rồi, chiều nay lúc hai giờ còn có buổi thương lượng với công ty Vạn Hoa.

Phó tổng không bao giờ ở yên một chỗ, giờ tôi biết phải kiếm anh ta ở đâu đây.” - Tử Đằng vừa bấm số gọi cho Khôi Vĩ vừa quay sang nói với Nhã Vân - “Tạm biệt, tôi phải đi rồi.”
“À ừm, gặp lại sau.”
Cô cũng gật đầu, vẫy tay tạm biệt Tử Đằng, mặc dù không biết Tử Đằng có để ý hay không.
“Phó tổng à, anh đang ở đâu vậy? Sắp đến giờ thương lượng với công ty Vạn Hoa rồi đấy.”
Tử Đằng vừa chạy đi kiếm Khôi Vĩ vừa nói vào điện thoại.

Trong lúc cô đang lo lắng sốt vó như thế này, mà anh lại dửng dưng ngồi ở đâu đó rung đùi.
“Cô lo gì chứ, vẫn chưa đến hai giờ mà, tôi sẽ có mặt trước lúc đó.

Bye~”
Nói xong Khôi Vĩ liền cúp máy, khiến Tử Đằng bắt đầu hơi hoảng vì người bên công ty Vạn Hoa đến rồi.
“Alo, alo? Phó tổng? Đừng như thế chứ, người bên công ty Vạn Hoa đã đến rồi, anh đừng làm khó tôi nữa mà.”
Giọng điệu Tử Đằng bất lực, nói vào chiếc điện thoại đã tắt kia.

Vào trường hợp này thì cô bó tay rồi, phải biết giải quyết như thế nào với vị phó tổng ham chơi này đây..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi