NHỎ ĐÁNG GHÉT EM ĐÃ... CƯỚP TRÁI TIM ANH RỒI! PHẦN 2


Ánh nắng ban mai soi nhẹ vào hàng ghế đá trong khoảng sân đầy cỏ dại. Mùi sương đêm còn đọng lại theo gió thoang thoảng bay đi, chốc lát lại hòa tan rồi lẫn vào không khí. Từng hạt sương long lanh rơi khẽ xuống nền đất ẩm ương, thấm vào đất. Một quang cảnh thật yên ả, thanh bình và nhẹ nhàng với những thứ dìu dịu, vừa tầm mắt.
Phía bên kia đường, dòng người đông đúc không ngừng ngược xuôi hệt như bị cuốn theo dòng chảy của thời gian. Hối hả. Vội vã. Để chóng bắt kịp chuyến xe của cuộc sống.
Ngược lại với những thứ đang diễn ra để đón chào ngày mới là một tâm trạng hỗn độn rối vò như tơ sau một đêm trằn trọc không ngủ.
Thở dài, Chính An khẽ ngẩng đầu nhìn lên nền trời xanh thăm thẳm.
Ngày hôm qua, cậu đã thu xếp mọi chuyện để lập tức bay đến nơi có vị chủ tịch trẻ đang “ẩn mình” với ý nghĩ sẽ làm rõ mọi chuyện và trừng trị con người đáng bị “ăn đấm” kia. Khi đến nơi, cậu còn mém xíu nữa là lại mắc lừa tên chủ tịch đáng chết. Nhưng mà cũng may thật, sau bao năm tháng cùng làm việc với nhau thì Chính An cũng đã dần nắm bắt hết thảy mọi “thói hư tật xấu” của tên bạn trời đánh của mình.
Ngay lúc đứng trước cánh cửa phòng đóng chặt, Chính An đã dồn hết chất xám lại một nơi trong não bộ, vận dụng hết kiến thức và kỹ năng được tích lũy để đối phó với những mưu lược khôn khéo của Vĩnh Khoa. Mập mờ trong lối suy luận với nhiều chiều hướng, cuối cùng Chính An đã rút ra được hai suy đoán có khả năng “dính” cao nhất. Điều đầu tiên, tên ngốc trong phòng sẽ giữ im lặng tuyệt đối và không màng đến tiếng gõ cửa cũng như giọng nói gọi cửa quen thuộc. Điều thứ hai, một con mồi khác sẽ được sử dụng để dẫn dụ Chính An rời khỏi khách sạn trong thời gian sớm nhất. Và tất nhiên, mọi thứ không ngoài dự đoán và điều nằm gọn trong tầm kiểm soát của Chính An nên cậu mới ứng phó nhanh chóng và đánh lừa được ai kia.
Đúng như người ta thường nói : Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Ở gần Vĩnh Khoa lâu đến như vậy, lẽ nào Chính An lại không sưu tập được nhiều chiêu bổ ích cơ chứ!
Gặp được “kẻ giả chết” bằng xương bằng thịt trước tầm mắt, Chính An không khỏi “ngỡ ngàng và xúc động”. Trong đầu cậu lúc ấy dường như chỉ muốn hỏi rõ Vĩnh Khoa mọi điều. Đơn giản bởi Chính An mẩm chắc rằng Vĩnh Khoa sẽ không hành động một cách ngu ngốc và không lý do như vậy. Hẳn là trong chuyện này vẫn còn chuyện Chính An chưa biết đến. Nhưng, dù thế nào đi chăng nữa, sự việc Vĩnh Khoa đã và đang làm vẫn không thể nào tha thứ một cách dễ dàng được.
Ngay thời điểm Vĩnh Khoa quỳ kịch xuống nền gạch hoa mĩ sang trọng, tròng mắt Chính An như dãn ra hết cỡ, bộc lộ sự ngạc nhiên khôn cùng. Sau đó, những gì được Vĩnh Khoa giấu trong lòng bấy lâu như nước vỡ bờ, kể hết mọi sự trong thâm tâm bao ngày qua. Và giải thích luôn cả nỗi thống khổ của mình đang bị đè nén bao lâu nay.
Ngay đêm hôm đó, mọi sự đã được làm rõ, chẳng còn mối nghi vấn nào tồn tại nữa.
Cả người như cứng đờ khi nghe Vĩnh Khoa buồn bả thuận lại câu chuyện có nguy cơ bị chôn vùi trong quá khứ.
Vĩnh Khoa vừa đáng trách, vừa đáng “đánh”, chẳng hề đáng thương tí nào khi ngốc nghếch sử dụng cách hóa tan thù hận như vậy!
Câu hỏi đầu tiên được đặt ra trong đầu Chính An và giành riêng cho Vĩnh Khoa chính là : Tại sao lúc đó cậu không nói với bọn tôi. Cùng nhau tìm hướng giải quyết?
Nhưng, những từ ấy như nghẹn lại ở cổ họng khi Chính An nhìn thấy gương mặt u buồn của Vĩnh Khoa. Khoảng thời gian qua, chắc chắn Vĩnh Khoa cũng đã rất đau khổ và nhớ con sóc nghịch ngợm ở nhà.
Đột nhiên, nghĩ đến Thiên Di, Chính An chợt cảm thấy cắn rứt lương tâm và có lỗi thật lớn đối với cô. Trông khi Vĩnh Khoa đang cố kìm nén cảm xúc và ẩn thân như một kẻ có tội chỉ vì muốn kết thúc thù hận trong lòng Minh Tuấn thì Chính An lại nở lòng đi bêu rêu với Thiên Di rằng Vĩnh Khoa đi ngoại tình!
Ôi !!
Dương Chính An ơi Dương Chính An, cậu lần này chết chắc với chủ tịch Trương rồi. Hic hic…
* * *
Qúa khứ :

Thời khắc Vĩnh Khoa vừa tỉnh lại và nghiêng mình cử động để đón nhận luồng sáng mới sau bao ngày ngủ vùi.
Cạch!
Tiếng mở cửa đập tan cái ý nghĩ đón nắng mới trong đầu Vĩnh Khoa ngay lập tức. Đồng thời, một tiếng động nhỏ nữa lại vang lên ngay sau đó. Không quá mê mụi để không nhận ra rằng người đang đứng trước mặt mình là người nào và nhận biết được cánh cửa đã được khóa trái cùng lúc với một vật thể đen kình, lạnh buốt được giơ lên không trung trong tích tắc.
Giương đôi mắt hơi mệt nhìn về phía đối diện, Vĩnh Khoa điềm đạm hếch đôi môi tái nhợt của mình lên rồi khẽ nói nhỏ, với chất giọng yếu ớt của một bệnh nhân vừa tỉnh lại sau chuỗi ngày dài hôn mê, ngập chìm trong khoảng không cô đơn đầy bóng tối.
- Cậu đến đây tìm tôi cũng đâu cần mang theo vũ khí?
Cười nhạt, Minh Tuấn nhếch môi khinh bỉ rồi ném cái nhìn giận dữ sang Vĩnh Khoa, gắt lên :
- Tôi không tìm anh. Tôi đến để giết anh. Còn ngạc nhiên khi tôi đem thứ này đến đây nữa không, Trương Vĩnh Khoa?
Hơi sững người trước thái độ quá đáng của anh chàng cùng lớp với vợ mình, Vĩnh Khoa khẽ nhíu mày nghi hoặc. Rõ ràng cậu không làm gì hại đến Minh Tuấn, tại sao Minh Tuấn lại dùng ánh nhìn hung hăng, thù hận và giọng nói oán trách để nói với cậu?
Trước khi Vĩnh Khoa định cất giọng thì chất giọng mạnh mẽ, kiêu căng của Minh Tuấn đã cướp quyền nói trước :
- Vị bác sĩ già làm ở gia đình anh, nhớ chứ? Ông ấy chính là người tôi yêu quí nhất. Tại sao anh lại được quyền sống sót mà ông ấy thì không? Chính anh đã hại ông ấy phải ra nông nỗi ấy!
Vị bác sĩ già làm ở gia đình cậu... Lẽ nào là... Wen?
Rõ ràng rồi!
Vậy ra, Minh Tuấn có quan hệ thân thuộc với Wen!
Chết tiệt!
Chỉ vừa mới tỉnh dậy sau chuỗi ngày dài mê man cùng bóng tối u mê, Vĩnh Khoa vẫn chưa phục hồi sức khỏe và lấy lại thần sắc của mình. Chưa kể đến chuyện Vĩnh Khoa không hề muốn nhắc đến chuyện đau thương của tàn dương quá khứ khi đó. Vì cứu Wen, người cậu luôn kính trọng và quý mến cho dù có gây thương tổn cho cậu, người luôn tin tưởng ông nhất. Vào thời khắc cuối cùng trước khi sự việc tan thương xảy đến, Vĩnh Khoa luôn ôm mong muốn có thể dùng lời nói chân thành của mình để xóa tan lòng tham vô đáy trong Wen. Nhưng, mọi chuyện xảy đến quá bất ngờ, bất ngờ đến mức Vĩnh Khoa sẽ mất luôn tính mạng của mình nếu không được cứu chữa kịp thời. Trong tận thâm tâm của mình, Vĩnh Khoa không hề muốn mọi chuyện đi theo chiều hướng tiêu cực như thế chút nào. Cậu không hề muốn!
Lúc này, Minh Tuấn – người thân của Wen – lại đích thân tìm đến ngay thời khắc cậu vừa tỉnh thức. Thật trùng hợp! Có lẽ, Vĩnh Khoa đã nợ Minh Tuấn một món nợ lớn vì cậu đã vô dụng đến mức không cứu nỗi một mạng người.
Vẫn điềm nhiên quan sát Minh Tuấn, Vĩnh Khoa khẽ thờ dài rồi chậm rãi cất giọng. Nếu muốn, cậu sẽ thuật lại mọi việc của đêm ấy cho Minh Tuấn nghe. Thật sự thì lúc này Vĩnh Khoa đã quá mệt mỏi rồi, cậu không muốn phải hận thù một ai cả, và càng không muốn một ai khác phải thù hận mình. Vì đâu đó trong con người vẫn còn tồn tại thứ tình cảm gọi là vị tha.
- Minh Tuấn, tôi thật sự rất tiếc khi không cứu được Wen. Đối với tôi, Wen là một người đáng kính ngưỡng. Tôi rất biết ơn và quý ông ấy. Chỉ là, tôi không lường trước được lòng tham của con người lại khiến tâm trí người ta ngu muội đến vậy. Sự việc đau thương hôm đó, tôi thật sự không muốn chút nào. Tôi đã cố hết sức mình để mong cứu được tất cả mọi người, đặc biệt là Wen. Nhưng, chỉ với sức của một mình tôi thì việc đó gần như là không thể. Tôi đã liều lĩnh để xong vào cứu Wen, nhưng không được...
- Hừ, đừng biện minh cho hành động hại người của anh, Trương Vĩnh Khoa ạ. Tôi không tin anh lại “cao thượng” đến vậy trông khi ba nuôi tôi lại muốn hại cậu!
Thì ra là ba nuôi!
Nghĩ thầm, Vĩnh Khoa cố rướn người ngồi dậy một cách khó nhọc. Sau khi đã định được cả thân hình yếu sức của mình trên chiếc giường lạnh buốt, Vĩnh Khoa khẽ tựa lưng vào thanh giường, gieo đôi mắt mệt nhoài nhìn Minh Tuấn, nói rõ :
- Tôi không biện minh.
Tin làm sao được khi trong lòng Minh Tuấn bây giờ chỉ chất chứa toàn hận thù?
Cười nhạt với ý nghĩ mỉa mai câu nói của Vĩnh Khoa, Minh Tuấn hạ giọng châm biếm. Cùng lúc đó, cậu duỗi nhẹ chân trên nền gạch nồng mùi thuốc sát trùng, đến trước mặt Vĩnh Khoa và chỉa thẳng nồng súng đen kình, lạnh toát vào đầu Vĩnh Khoa.
- Hừ, những gì anh đang nói ý ám chỉ anh là người tốt, còn ông ấy là kẻ xấu, không phải sao?
- Tin hay không tùy cậu!
- Suy cho cùng thì anh cũng chỉ là một tên gian ngoa mà thôi. Cứu người ư? Tôi cóc tin! Chẳng phải anh rất muốn nhìn thấy ông ấy chết hay sao?
Thái độ giận dữ của Minh Tuấn vẫn chẳng làm lung lay Vĩnh Khoa hay thậm chí là dọa dẫm để cậu run sợ. Vì Trương Vĩnh Khoa nào phải kẻ hèn nhát!
Bình thản nhìn chầm chầm Minh Tuấn, Vĩnh Khoa mau chóng tập trung mọi chất xám vốn có trong trí não của mình lại vị trí cần thiết, sau đó bình tâm mà suy ngẫm, tìm ra cách giải quyết êm thỏa cho đôi bên và đánh tan lòng thù hận vốn có của con người.
- Cậu hận tôi? Và rất muốn giết tôi?
- Còn phải hỏi sao? Tôi không nghĩ một người thông minh như anh lại có lúc ngu ngốc đến vậy?
Bỏ qua lời thách thức của anh bạn trẻ nóng nảy, Vĩnh Khoa cười nhẹ rồi trầm tĩnh nói tiếp. Phải chăng cậu đã nghĩ ra cách hay nào đó để giải quyết mọi chuyện?
- Vậy thì, một mạng đổi một mạng. Okay?
- Okay! Tôi rất thích lối giải quyết nhanh - gọn của cậu đấy, chủ tịch Trương ạ!
Cùng lúc đó, Minh Tuấn giơ cao cánh tay cầm súng của mình lên trên, ngang thái dương của kẻ thù, toan bóp cò thì bị chất giọng trầm trầm lạnh tóat của Vĩnh Khoa ngăn lại :
- Điên! Tôi không kêu cậu giết tôi bằng cách này! Cậu muốn đi tù à?
- …

Ngơ ngác nhìn anh chàng đang đứng giữa ranh giới cảu sự sống và cái chết mà vẫn còn tâm trạng dùng những ngôn từ đùa giỡn để đàm thoại cùng mình, Minh Tuấn nghi hoặc nhíu mày nhìn Vĩnh Khoa hồi lâu như không hiểu. Mà thật sự là Minh Tuấn hoàn toàn không hiểu Vĩnh Khoa đang ám chỉ điều gì nữa!
Trong khi Minh Tuấn vẫn im lặng và suy nghĩ những gì Vĩnh Khoa ám chỉ thì bên đây, Vĩnh Khoa đã đoạt quyền nói trước, vẫn bằng giọng lạnh tanh vốn có của mình.
- Cậu vẫn chưa hiểu yêu cầu của tôi? Minh Tuấn này, những điều tôi nói với cậu điều là sự thật. Tôi chỉ tiếc cậu không được tận mắt chứng kiến mọi chuyện và gặp mặt Wen lần cuối. Về chuyện “một mạng đổi một mạng” cậu có thể hiểu nom na thế này. Tôi sẽ chết như cậu muốn, nhưng là chết “giả”. Cũng sẽ có đám tan và chuyện này chỉ mình tôi và cậu biết. Có như vậy, mọi thứ mới thật tự nhiên như thật. Khi Wen mất, cậu đau lòng và hận tôi. Như vậy, khi tôi chết, cũng sẽ có người đau lòng và hận cậu. Trong thời gian “chết giả”, tôi sẽ mất tích cho đến khi cậu bình tâm trở lại và hận thù trong cậu tiêu tan hẳn. Cậu thấy thế nào? Yêu cầu của tôi có vẻ rất hợp lẽ. Một mặt, cậu sẽ không đi tù vì tội mưu sát người tài năng. Mặt khác, tay cậu chẳng nhuốm máu, vì đôi tay của cậu là để tạo ra những bức tranh đẹp như thật. Và quan trọng, mọi người sẽ không gây thêm thù hận cho nhau.
Những thanh từ trầm lạnh thoát ra từ đôi môi nhợt nhạt của Vĩnh Khoa đi sâu vào dòng suy nghĩ của Minh Tuấn và mọi thứ khựng lại khi Vĩnh Khoa thoáng ám chỉ đến người sẽ đau lòng và hận cậu. Như vậy, khác nào nói rằng Thiên Di sẽ hận cậu, oán trách cậu. Vì Vĩnh Khoa là chồng, là người mà cô nhóc yêu thương cơ mà.
Chỉ nghĩ đến đó thôi là Minh Tuấn đã quặng lòng rồi. Minh Tuấn không hề muốn Thiên Di hận cậu chút nào cả!
Đột nhiên, trong đầu Minh Tuấn dấy lên một ý nghĩ. Nếu như vậy, giao ước giữa cậu và Vĩnh Khoa sẽ được thực hiện. Trong khoảng thời gian ấy, Minh Tuấn sẽ tìm hiểu nguyên do của tất cả mọi chuyện về Wen, về Vĩnh Khoa để xác minh sự thật mà Vĩnh Khoa vừa kể. Đồng thời, Vĩnh Khoa cũng phải thực hiện một điều kiện do Minh Tuấn đặt ra. Vậy mới công bình!
Hạ nòng súng đầy mùi chết chốc xuống, Minh Tuấn ung dung cất vật thể nguy hiểm ấy vào túi rồi hất mặt về phía Vĩnh Khoa, trầm giọng bảo :
- Được. Và tôi cũng có điều kiện dành cho anh!
- Tôi đồng ý!
- Oh, anh chưa nghe điều kiện của tôi mà lại đồng ý sớm vậy. Không sợ sẽ hối hận ư?
Sở dĩ Vĩnh Khoa đồng ý một cách nhanh đến độ choáng như vậy là do tận sâu trong đáy lòng mình, Vĩnh Khoa vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Minh Tuấn vì cậu không cứu được Wen. Nhưng nào ngờ, điều kiện mà Minh Tuấn đưa ra lại vượt quá mức tưởng tượng của Vĩnh Khoa.
- Rời xa Thiên Di, mãi mãi. Và cô ấy sẽ thuộc về tôi. Anh làm được chứ? Đừng quên là anh vừa đồng ý với tôi đấy, chủ tịch Trương!
- Cậu…
Sững người trước những gì Minh Tuấn vưa thốt ra, Vĩnh Khoa chỉ biết trừng mắt nhìn chằm chằm Minh Tuấn mà không nói được một lời nào. Làm sao có thể chứ? Cậu làm sao có thể rời xa cô vợ ngốc nghếch của mình, thậm chí là vài ngày cũng đã làm cậu muốn phát điên lên rồi.
Không dừng lại ở đó, Minh Tuấn tiếp tục khẳng định yêu cầu của mình trước Vĩnh Khoa, một cách thẳng thừng đến độ khiến Vĩnh Khoa đau buốt tim khi nghĩ đến yêu cầu khó khăn ấy :
- Nói lời phải giữ lấy lời đấy!
- Nhưng…
- Vậy nhé!
- Không được!
Lạnh lùng gạt bỏ yêu cầu đáng ghét của Minh Tuấn sang một bên, Vĩnh Khoa hung hăng nghiến răng như muốn xông đến đấm ngay vào mặt Minh Tuấn mà quên rằng mình vẫn còn rất yếu.
- Được. Thêm một điều nữa vậy. Anh sẽ mất tích trong khoảng thời gian không xác định, cho đến khi anh tìm được Thiên Di. Okay?
- Sao?
- Trong thời gian anh mất tích, tôi sẽ thay anh chăm sóc và đưa Thiên Di đi khỏi anh. Nếu trong tương lai gần anh tìm được Thiên Di thì tôi sẽ chịu thua trước anh, dẹp bỏ hận thù và tiếp tục thực hiện ước mơ của mình. Còn ngược lại, Thiên Di sẽ mãi thuộc về tôi, anh sẽ mất cô ấy vĩnh viễn.
- …
- Vậy nhé!
Rời đi sau những lời khẳng định của mình, Minh Tuấn duỗi thẳng chân trên nền gạch trắng đầy mùi thuốc sát trùng, bỏ đi trước ánh nhìn như muốn phản đối của Vĩnh Khoa.
Minh Tuấn đi rồi, chỉ còn lại một mình Vĩnh Khoa trong căn phòng lạnh lẽo. Chỉ có căn phòng ấy mới hiểu rõ mọi chuyện và biết được bí mật giữa hai chàng trai trẻ.
Điều kiện Minh Tuấn đưa ra, Vĩnh Khoa thật chẳng muốn thực hiện. Hẳn là Minh Tuấn sẽ đưa Thiên Di đến một nơi mà Vĩnh Khoa vĩnh viễn không tìm được. Vậy thì làm sao…
Khốn khiếp!
Ngay từ lúc đầu, Vĩnh Khoa đã không nên đề ra giao ước điên rồ kia và đừng nên đồng ý thoả thuận vô lý do Minh Tuấn đề ra.
Không!
Đáng ra Vĩnh Khoa đừng bao giờ đồng ý trước khi nghe điều kiện của Minh Tuấn mới đúng. Nếu cậu chịu nghiêm túc và suy nghĩ kĩ càng hơn thì mọi việc đã không nằm trong tầm kiểm soát của Minh Tuấn rồi.
Ngoài kia, bầu trời quang đãng.
Gió vẫn thoi đưa nhành cây cạnh cửa sổ.
Chỉ có điều, tâm trạng hiện giờ của người vừa hồi phục sau bao ngày biếng lười nằm yên trên chiếc giường lạnh lẽo trong bệnh viện lại không được tốt. Chuỗi ngày thênh thang phía trước sẽ ra sao đây khi phải rời xa cô nhóc nghịch ngợm, đáng yêu?
Vĩnh Khoa thật chẳng dám nghĩ tiếp nữa!
* * *

Hiện tại :
Tiếng xào xạc khi mỗi chiếc lá xanh tươi va chạm vào nhau do gió thúc đẩy đánh tan dòng suy nghĩ của Chính An ngay lập tức.
Một lúc lâu, bờ môi kia mới khẽ động đậy khi vừa nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang từ từ tiến đến phía mình :
- Cậu phải đi bây giờ sao?
Nét mặt bình thản xen chút buồn thầm kín bỗng nhiên rực sáng dưới tia sáng ấm từ ông Mặt trời trên cao. Sải nhẹ đôi chân trên bờ cỏ xanh mượt, Vĩnh Khoa khẽ đẩy mắt về phía Chính An rồi hếch môi, tạo nụ cười có như không khi nghe được câu hỏi thoáng qua của cậu bạn thân.
- Ừ!
- Sao nhanh vậy?
Ngớ người, Chính An nghi ngờ hỏi lại với nét mặt hung tợn. Tính đùa nhau chăng! Chính An tốn công, tốn sức để truy tìm tung tích và địa điểm nơi ở của Vĩnh Khoa. Hơn nữa, cậu còn phải tốn tiền vé máy bay để bay chuyến sớm nhất sang đây nữa là.
Vậy mà bây giờ, một câu nói của Vĩnh Khoa thôi cũng đã khiến Chính An rụng rời tay chân trong thoáng chốc.
- Vì Minh Tuấn đã đề nghị!
Thản nhiên đáp lời Chính An, Vĩnh Khoa còn chẳng buồn ngó xem tâm trạng Chính An thế nào. Vậy nên, chủ tịch Trương không hề biết được Chính An đang dần nổi giận.
Đưa đôi mắt phừng phừng lửa giận nhìn sang bờ vai của con người đáng ghét, Chính An nghiến răng ken két, hệt như muốn ngăn cho lửa giận đừng tràn ra ngoài và bùng nổ dữ dội.
- Tên ngốc này, tại sao cậu lại phải ngoan ngoãn nghe lời thằng nhóc đó chứ?
Đáp lại thái độ hung hãn của Chính An vẫn là giọng điệu điềm nhiên đến bất ngờ của Vĩnh Khoa. Đơn giản bởi Vĩnh Khoa vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy gương mặt ai kia vì cậu đang bận ngắm trời, ngắm mây.
- Tôi đã hứa rồi nên phải giữ lời!
- Cậu… thiệt là…
Giờ đây, mức độ sôi máu trong người Chính An đã và đang được dâng lên. Cao ngất ngưỡng!
- Đừng lo, Chính An à. Tôi vẫn ổn mà!
- Ổn? Ổn cái đầu nhà cậu!
- …
Đột nhiên, như dự đoán được sắc mặt của Chính An khi thốt lên những lời lẽ ban nãy, Vĩnh Khoa chậm rãi quay người lại đối diện Chính An và… ngạc nhiên khi tia nhìn lạnh thoáng chạm ngay tròng mắt rực lửa.
- Cậu đừng quên là vẫn nợ bọn tôi một món nợ. Tôi còn chưa trừng phạt cậu về chuyện quá đáng vừa qua nữa đấy!
Gì thế này?
Khi không Chính An lại nổi giận đùng đùng thế kia?
Nghĩ lại, Vĩnh Khoa cũng thấy mình thật quá đáng. Nhưng lúc này không phải lúc để cậu nhận tội với mọi người.
Không được! Vĩnh Khoa phải mau chóng rời khỏi nơi đây và trốn luôn “sự truy lùng” của Dương Chính An mới được!
Nhưng, trễ mất rồi!
Ngay khi Vĩnh Khoa vừa định xoay người bước đi thì chất giọng hù dọa man rợn của Chính An đã vang lên cùng lúc với tiếng lạo xạo của lá cây. Nghe càng thêm rợn người hơn nữa!
- Cậu! Theo tôi về Việt Nam! Ngay và luôn!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi