NHỚ EM ĐÃ NHIỀU NĂM NHƯ VẬY

Nghe vậy, Bùi Tử Dập và Tống Nghiên liếc nhìn nhau và không ai nói thêm gì nữa.

Bữa ăn kết thúc trong vội vàng. Tất cả mọi người ngồi xe buýt tới nghĩa trang để chôn cất tro cốt của Thư Tĩnh.

Kỳ Thịnh Viễn cầm di ảnh của người vợ quá cố đi phía trước, sau lưng ông là Kỳ Nhiên đang nắm tay Kỳ Dữu và hàng người đi đưa tang kéo dài hơn chục mét.

Trước đây, ông nội Kỳ Nhiên bị thương khi ra chiến trường nên đi đứng không được vững, ông chống gậy đứng ở trước cửa, dõi mắt nhìn bọn họ đi xa.

Chiếc xe buýt vừa mới ra khỏi khu dân cư, bầu trời đã bắt đầu đổ tuyết, từng bông tuyết nhỏ li ti bay lả tả ngày càng nhiều. Tuyết đầu mùa ở thủ đô năm nay tới muộn quá.

Kỳ Nhiên đẩy cửa sổ xe ra, đưa tay đón lấy những hạt tuyết đang rơi. Bông tuyết lặng lẽ tan vào lòng bàn tay anh và ngưng tụ thành những giọt nước trong suốt.

Khi còn sống, mẹ anh rất thích những ngày trời đổ tuyết thế này. Bây giờ bà ấy đi rồi, ngay cả tuyết cũng muốn đưa tiễn mẹ một đoạn đường.

Tuyết đọng đầy đường khiến chiếc xe buýt bất đắc dĩ phải đi chậm lại, mãi hai tiếng sau mới tới được vùng nghĩa trang ở ngoại ô.

Lễ an táng do đích thân Kỳ Thịnh Viễn chủ trì. Trong khi phát biểu ông đã nghẹn ngào nhiều lần, Kỳ Dữu và ông bà ngoại của cô bé đứng một bên khóc đến mức không thở được.

Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm tấm ảnh của mẹ trên bia mộ. Nỗi buồn chìm sâu trong im lặng, từng khoảnh khắc, từng câu nói nhắc nhở, từ nay về anh sau sẽ chẳng còn mẹ nữa rồi.

Khi xong xuôi mọi thứ thì trời cũng đã tối. Kỳ Thịnh Viễn đưa khách khứa ra bãi đỗ xe, phần lớn mọi người về bằng phương tiện như lúc tới đây, nhưng Từ Tri Tuế bắt buộc phải tới lớp tự học buổi tối của lò luyện thi.

Một tiếng đồng hồ trước, cô nhận được tin nhắn từ Chu Vận, nói nếu tối nay tuyết rơi sẽ lái xe tới lò luyện thi đón cô. Đồng thời cũng nhắn cô tan học thì đừng đi lung tung, cứ đứng ở cửa đợi mẹ đón. Từ Tri Tuế không muốn bị mẹ phát hiện mình trốn học nên đành phải bắt xe đi trước.

Từ Tri Tuế chào Bùi Tử Dập và Tống Nghiên, sau đó đi tới nói tạm biệt với Kỳ Thịnh Viễn.

“Cháu đi vội vậy sao?” Kỳ Thịnh Viễn biết cô muốn đi trước nên nhíu mày, hơi lo lắng: “Nhưng chỗ này rất xa, chú sợ sẽ khó bắt xe.”

Ông ấy suy nghĩ một chút bèn nói: “Hay như này đi, để chú bảo Kỳ Nhiên tiễn cháu. Từ nghĩa trang ra ngoài cũng phải đi bộ một đoạn đường dài mới bắt được xe, con gái đi một mình không an toàn.”

Đang nói, ông vẫy tay gọi Kỳ Nhiên qua: “Tiểu Nhiên, bạn cùng lớp con muốn bắt xe về, con tiễn bạn đi.”

“Vâng.” Kỳ Nhiên hai tay đút vào túi quần, vui vẻ đồng ý.

Đợi đến khi toàn bộ khách khứa đã đến bãi đậu xe, Kỳ Nhiên mới dẫn Từ Tri Tuế ra khỏi ngõ. Đường xuống núi nhiều bậc đá, tuyết đọng trên đó tạo thành lớp băng mỏng rất dễ trượt ngã nên Từ Tri Tuế đi rất chậm. Kỳ Nhiên đi được mười bước, quay đầu lại thấy cô không theo kịp đành đứng tại chỗ đợi cô, sắc mặt không còn u ám chán nản như trước song cũng không có biểu cảm gì rõ rệt.

Lúc này Từ Tri Tuế không muốn làm phiền anh. Nhưng bởi vì nơi này thực sự rất vắng vẻ, xung quanh lại toàn bia mộ, một mình cô đi buổi tối cũng hơi sợ nên đành bấm bụng đi theo anh.

Ra khỏi nghĩa trang, cuối cùng cũng tới được đường cái. Bên này rất ít người qua lại, trên đường chỉ có mấy vệt lăn bánh để lại huống hồ là người đi bộ lại càng không có. Tuyết trắng phủ kín cả đỉnh núi, tuyết trên đường chạm đến chân nên khi dẫm vào vừa mềm lại vừa vang dội.

Hai người đều không cầm ô, Từ Tri Tuế vừa ngước mắt là đã có thể nhìn thấy bông tuyết rơi xuống đầu vai và sợi tóc của anh. Cô chợt thầm mong muốn con đường này sẽ không có điểm cuối.

“Ngày hôm nay… Rất cảm ơn cậu.” Kỳ Nhiên bước chậm lại, giọng nói lạnh lùng trong trẻo xen lẫn trong gió tuyết giá rét hết sức rõ ràng.

Từ Tri Tuế hơi ngạc nhiên, không biết lời cảm ơn này từ đâu đến: “Đừng khách sáo như thế, thật ra tôi cũng không giúp được gì nhiều.”

“Ý tôi là.” Kỳ Nhiên hơi ngừng lại, nghiêm túc nhìn cô: “Cảm ơn cậu đã động viên Kỳ Dữu giúp tôi, những lời mà con bé nói với tôi chắc cũng là cậu dạy.”

“À cái đó sao.” Từ Tri Tuế khẽ cười: “Không có gì đâu, đó là chuyện tôi nên làm mà, dù sao thì chúng mình cũng là… Bạn bè. Tôi cũng hi vọng cậu có thể nhanh chóng thoát khỏi nỗi đau này.”

Tuyết rơi ngày càng nhiều. Gió thổi khiến bông tuyết xoay tròn, tạt vào mặt có phần lạnh lẽo. Từ Tri Tuế cắm cúi đi về phía trước, đột nhiên cảm thấy bên cạnh không có tiếng động, quay đầu nhìn lại đã thấy Kỳ Nhiên đang cúi đầu đứng dưới tuyết, vẻ mặt đau buồn như khi quỳ trước linh cữu.

“Ngày hôm ấy, khi tôi chạy tới bệnh viện thì mẹ đã ngừng thở rồi. Ba tôi nói rằng bà ấy ra đi rất đau đớn, không thể trăn trối lấy một lời mà chỉ có thể nhìn ông ấy rơi nước mắt.” Giọng nói Kỳ Nhiên khàn đặc: “Dạo gần đây, tôi luôn tự trách mình. Nếu biết đó là những ngày cuối cùng, tôi nên dành nhiều thời gian ở bên mẹ hơn thì tốt biết bao. Nhưng bởi vì tôi dành quá nhiều thời gian cho cuộc thi nên đã ba ngày không vào viện. Sau khi mẹ mất, trong lòng tôi luôn cảm thấy trống trải như có thể chạy cả ngàn con ngựa. Tôi không biết mong ước của mẹ là gì, không biết mẹ hy vọng sau này tôi sẽ trở thành người như thế nào. Tôi chỉ sợ bản thân sẽ khiến mẹ thất vọng…”

Kỳ Nhiên nắm chặt hai tay, không thể kiềm chế sự run rẩy.

Vành mắt Từ Tri Tuế đỏ hoe, cô rất muốn bước tới ôm anh nhưng lý trí đã ngăn cản cô lại. Cô đi đến trước mặt anh rồi khẽ giật nhẹ góc áo.

“Cậu đừng nghĩ như thế, dù tâm nguyện cuối cùng của dì Thư Tĩnh là gì đi chăng nữa, dì ấy nhất định sẽ không muốn cậu trở nên sa sút vì dì ấy đâu. Cậu vẫn luôn là niềm tự hào của dì ấy, tôi tin rằng dì ấy sẽ càng muốn nhìn thấy cuộc sống cậu thành công như mong muốn hơn là theo ước nguyện của dì. Tôi đã từng xem một bộ phim từ rất lâu rồi, trong đó có một câu thoại mà tôi rất ấn tượng. Một người ba mắc bệnh nan y đã nói với con của ông ấy rằng ‘Ba không thể hiện diện trong mỗi thời khắc quan trọng của cuộc đời con. Nhưng chỉ cần mỗi giây phút quan trọng trong đời, trong lòng con có ba thì ba cũng không còn gì hối tiếc nữa.’ Vậy nên Kỳ Nhiên à, hãy trút nỗi buồn ra là được rồi. Người đã qua đời, còn người sống vẫn phải sống.”

Từ Tri Tuế nói xong những lời này, bầu không khí lại rơi vào im lặng một lần nữa. Nương theo ánh đèn đường mờ nhạt, Từ Tri Tuế nhìn thấy hàng mi ẩm ướt của anh hơi run rẩy.

Có lẽ một ngày nào đó nỗi đau mất đi người thân sẽ nguôi ngoai dần theo thời gian, nhưng sự tiếc nuối sẽ không thể nào bù đắp được. Không thể gặp mẹ lần cuối sẽ là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng anh.

Kỳ Nhiên quay mặt đi, lặng lẽ lau khóe mắt. Một lúc sau, anh mới nhếch môi nói với Từ Tri Tuế: “Đi thôi.”

Đi thẳng tới đại lộ, xe cộ trên đường bắt đầu xuất hiện nhiều hơn. Hai người đứng ở ven đường một lát đã bắt được một chiếc xe taxi.

Từ Tri Tuế lên xe, báo địa chỉ cho tài xế. Kỳ Nhiên đi đến bên xe, im lặng nhìn biển số xe rồi đi đến bên cửa sổ tài xế, gõ vào cửa sổ hai lần. Tài xế hạ cửa kính xuống, anh móc từ trong túi ra hai tờ tiền màu đỏ đưa vào và nói với Từ Tri Tuế ngồi ở ghế sau: “Chú ý an toàn, đến nơi nhắn tin cho tôi.”

Từ Tri Tuế gật đầu, vẫy tay với anh: “Được, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Chiếc xe từ từ khởi động. Bóng dáng Kỳ Nhiên trong gương chiếu hậu dần trở thành một chấm đen nho nhỏ khi chiếc xe đã đi xa. Từ Tri Tuế nhìn anh, cảm xúc trong lòng lẫn lộn.

Người tài xế liếc nhìn gương chiếu hậu, cười hỏi: “Bạn trai à? Sao lại đến đây chơi?”

“Không phải ạ.” Từ Tri Tuế xấu hổ cúi đầu, ngượng nghịu đáp lại: “Bạn cùng lớp thôi ạ.”

Nụ cười của tài xế càng tươi hơn: “Chú hiểu mà, chú cũng là người từng trải.”

“...”

Lúc Kỳ Nhiên quay trở lại bãi đỗ xe, chiếc xe buýt chở đầy khách vừa rời đi. Bùi Tử Dập ngồi hàng ghế cuối đẩy cửa sổ xe vẫy tay với anh, Kỳ Nhiên làm động tác ra hiệu có gì liên lạc qua điện thoại.

Dữu Dữu về nhà cùng ông bà ngoại. Bởi vì ba và anh trai bận rộn không có thời gian chăm sóc nên một thời gian tới con bé sẽ phải ở cùng hai ông bà.

Bãi đậu xe còn lại rất ít xe, Kỳ Nhiên nhìn thấy xe của Kỳ Thịnh Viễn ở bãi đậu xe ở ngã tư, nhưng ông lại không có trong xe.

Anh lấy điện thoại ra và bấm số điện thoại của ba. Vừa lúc anh gọi điện, một tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc vang lên từ phía sau một chiếc ô tô ở cuối bãi đậu xe, chỉ vang lên vài giây rồi nhanh chóng cúp máy, sau đó điện thoại nhắc anh rằng bên kia đang bận và vui lòng gọi lại sau.

Kỳ Nhiên cất điện thoại, lần theo tiếng chuông vang lên. Vừa đến gần đó, anh nghe thấy một giọng nam mạnh mẽ.

“Giám đốc Kỳ, tôi thấy anh cần cân nhắc cẩn thận về vấn đề này, hoặc có thể triệu tập ban giám đốc để lắng nghe suy nghĩ của mọi người. Công nghệ của chúng ta đã bị Châu Âu và Hoa Kỳ chặn, ngay cả một cái linh kiện bo mạch chủ nhỏ bé cũng không thể tự cung. Mấy tháng nay bắt buộc chúng ta phải trả giá cao để mua từ các công ty Nhật Bản và Hàn Quốc, chính vì vậy nên công ty đã bị ảnh hưởng nặng nề. Trong trường hợp này, Tập đoàn W nổi tiếng của Mỹ sẵn sàng mua lại Thịnh Viễn và hứa cung cấp hỗ trợ kỹ thuật. Đó là sự lựa chọn tốt nhất cho chúng ta và nhân viên. Tôi không hiểu anh đang do dự về điều gì nữa?”

Người nói chuyện họ Cù, đang là giám đốc tập đoàn Thịnh Viễn, đồng thời cũng là chiến hữu xưa cùng lập nghiệp từ hai bàn tay trắng với Kỳ Thịnh Viễn. Trước đây Kỳ Nhiên thường xuyên gặp ông ấy nên nghe giọng là có thể đoán ra được.

Kỳ Thịnh Viễn im lặng một hồi rồi nói: “Tôi không do dự mà là phản đối. Tại sao bên nước ngoài lại nhằm vào chúng ta, mục đích chẳng phải rất rõ ràng sao? Bọn họ cố tình dùng chiêu trò ngừng góp vốn rồi chuyển sang hỗ trợ kỹ thuật, đó chỉ là mồi nhử mà bọn họ dùng để đàm phán mà thôi. Bọn họ bắt chúng ta thỏa hiệp, sau đó sẽ sát nhập và nuốt chửng chúng ta. Cạnh tranh với dụng ý xấu như này không phải chuyện hiếm, thương hiệu X vang dội một thời biến mất cũng chính vì lý do này! Thịnh Viễn là tâm huyết của cả tôi và Thư Viễn, tôi nhất định sẽ không cho nó rơi vào tay người nước ngoài!”

Giọng điệu của giám đốc Cù tăng cao hơn một chút: “Anh nói thì dễ! Anh có tình cảm chẳng lẽ tôi không có à? Nhưng vấn đề bây giờ là phải giải quyết thế nào? Không có thiết bị công nghệ thì chúng ta chỉ có thể mua của người khác. Bọn họ biết cách “chém” đẹp chúng ta, nói bao nhiêu tiền thì phải trả bấy nhiêu, nếu không sản phẩm của chúng ta sẽ không thể nào sản xuất tiếp được. Bây giờ tiền vốn đã vượt mức, công ty có thể gồng gánh nổi không đã là cả một vấn đề lớn, anh lấy gì để mà cạnh tranh với tập đoàn nước ngoài đây?”

Kỳ Thịnh Viễn đáp: “Sao lại không được! Trước đây chống lại sự xâm lược của Mỹ và viện trợ cho Triều Tiên khó khăn như vậy mà chẳng phải các bậc cha chú vẫn làm được đấy sao? Một cuộc thương chiến đơn thuần có thể dẫn đến cái chết! Nhờ người khác giúp đỡ không bằng tự mình nỗ lực, tôi sẽ để nhóm kỹ thuật bắt đầu nghiên cứu từ ngày mai.”

“Anh lấy gì để nghiên cứu? Ở Trung Quốc có bao nhiêu người có thể hiểu được những công nghệ nước ngoài đó? Nhân tài giỏi lựa chọn ở lại nước ngoài, có bao nhiêu người nguyện ý trở về Trung Quốc? Anh không nghĩ đến chuyện công ty đang rơi vào khủng hoảng à, đợi đến bao giờ anh mới nghiên cứu thành công?”

“Luôn có một cách khác! Nếu thực sự thất bại thì Đông Sơn tái khởi mà thôi! Còn nếu bán cho người nước ngoài thì đó là chuyện tuyệt đối không thể!”

Kỳ Thịnh Viễn ném mạnh tàn thuốc xuống đất rồi xoay người rời đi. Lúc vừa quay đầu lại thì bỗng thấy Kỳ Nhiên đứng cách đó không xa đang nhìn thẳng vào ông. Kỳ Thịnh Viễn hơi sửng sốt, đặt nắm tay lên môi ho khan, sau đó bước tới ôm vai Kỳ Nhiên: “Không có việc gì đâu, về nhà thôi.”

Trên xe về nhà, hai ba con mang tâm sự riêng nên không ai nói lời nào. Kỳ Nhiên nhắm mắt, trong đầu cứ văng vẳng những câu nói mà chú Cù vừa mới nói.

Từ lúc Thư Tĩnh bắt đầu phát bệnh, anh cũng biết công ty của gia đình xuất hiện một số vấn đề. Nhưng bởi vì lúc ấy đang bận nghĩ đến sức khỏe của mẹ nên không còn tâm trí đâu để quan tâm. Lại thêm mỗi lần hỏi thì Kỳ Thịnh Viễn đều trả lời rất nhẹ nhàng, luôn cho rằng không có việc gì đáng lo ngại. Hóa ra, nền móng của công ty đang gặp nguy hiểm.

Tập đoàn Thịnh Viễn khởi đầu là một công ty điện tử, ngăn chặn công nghệ tương đương với việc cướp đi nền tảng của một công ty. Đây là một thủ đoạn khiến nhiều công ty phải lo sợ mà thời điểm này Thịnh Viễn đang gặp phải tình thế khó khăn như vậy.

Trong khoảng thời gian mẹ mắc bệnh, ba phải cố gắng vượt qua thế nào, Kỳ Nhiên không dám tưởng tượng.

Anh không biết mình nên làm gì để giúp đỡ cho công ty, song giờ phút này, trong lòng anh có một giọng nói vô cùng kiên định…

Không thể để tập đoàn Thịnh Viễn sụp đổ.

Đó cũng là tâm huyết của mẹ anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi