NHỚ EM ĐÃ NHIỀU NĂM NHƯ VẬY

Chạng vạng tối, Bùi Tử Dập gọi Kỳ Nhiên cùng đến quán ăn bên ngoài trường để khai thông vị giác.

Trường trung học số 6 không cho phép học sinh ra ngoài ăn uống trong giờ học nhưng có luật thì sẽ có cách để lách luật, phía sau bãi đậu xe của trường có một bức tường bị đổ vài viên gạch, thấp hơn nhiều so với những nơi khác, một số chàng trai cao, có khả năng bật cao thường nhảy từ chỗ này ra ngoài để cải thiện bữa ăn.

Lúc mới học trung học, cái dạ dày kén chọn của Bùi Tử Dập cực kỳ không quen với thức ăn khô không khốc trong căn tin, cứ cách năm ba lần lại lôi kéo Kỳ Nhiên và Tống Nghiên ra ngoài quán. Sau này, ba Bùi thắt chặt tiền tiêu vặt của cậu ấy, qua mấy lần chỉnh đốn thì căn tin cũng đã nâng chất lượng hơn nên cậu ấy mới từ từ thay đổi tật xấu như công tử bột kia.

Lần cuối họ trèo tường là khi nào nhỉ? Hai người đều không nhớ rõ lắm, đã lâu không tới, bây giờ bên tường vây đã bị người để mấy cái rương gỗ bỏ đi, chỉ cần giẫm lên nó rồi trèo qua là được, có thể tiết kiệm không ít sức.

Họ quen đường quen nẻo đi đến quán ăn nhỏ trước kia thường xuyên lui tới, gọi ba hai món ăn kèm, cả nhà bà chủ đều là người Tứ Xuyên, cho ớt như không hề tốn tiền vậy, nuốt mấy miếng thức ăn xuống bụng mà nóng đến mức chảy cả mồ hôi, ăn một bữa trong ngày đầu mùa hè thế này cũng cảm thấy khá thoải mái.

Cơm nước xong, Kỳ Nhiên chủ động chạy đi trả tiền, Bùi Tử Dập đè bàn tay đang lấy ví tiền của anh, ra vẻ không vui nói: "Này, trước khi đến đã nói rồi mà, bữa này tớ mời khách, sao có thể lật lọng chứ?"

Kỳ Nhiên bất đắc dĩ cười cười sau đó lấy một tờ tiền giấy mười đồng từ trong ví ra, đi tới trước tủ đông rồi mở cửa ra: "Vậy tớ mời cậu uống nước, muốn uống gì?"

Anh định lấy Coca theo thói quen vì đó là đồ uống có ga mà Bùi Tử Dập thích uống nhất, dù là thương hiệu nào khác cũng đều không uống, chỉ có thể là Coca. Nhưng lần này Bùi Tử Dập lại nói: "Hay là hôm nay uống chút bia đi."

Kỳ Nhiên quay đầu lại nhìn cậu ấy, im lặng trong chốc lát rồi đổi Coca trong tay thành hai lon bia.

Bây giờ vẫn còn cách giờ học một khoảng thời gian nữa, hai người cũng không vội vàng trở về phòng học. Vốn dĩ bọn họ ở trường là nhân vật nổi trội, hay được chú ý. Huống chi hiện giờ trong tay mỗi người còn cầm một lon bia, trên đường trở về đều có nữ sinh liên tục dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía bọn họ.

Bùi Tử Dập không chịu nổi, đề nghị tìm một chỗ nào đó để ngồi một lúc, bọn họ đi đến tòa nhà phía sau đã bị bỏ hoang từ rất lâu, hiện giờ nơi đó đã trở thành nơi để mấy đồ linh tinh và cũng là nơi các nam sinh trốn vụng trộm hút thuốc.

Chỉ là lúc này không có ai ở đây, Bùi Tử Dập dùng hai ba động tác đã trèo lên tường vây thấp hơn hai thước kia, ngồi ở đầu tường thảnh thơi lắc lư chân, lộ ra nụ cười đắc ý với Kỳ Nhiên phía dưới: "Thế nào, động tác của tôi không tồi chứ?"

Kỳ Nhiên cười cười sau đó cũng trèo lên tường, ngồi cách cậu ấy một khoảng vừa đủ, không xa không gần.

Từ góc này, họ có thể nhìn thấy các tòa nhà giảng dạy đang rất náo nhiệt. Buổi tối trước khi tự học là thời gian sôi nổi nhất trong ngày, tầng của các lớp 10 và 11 đang hò hét ầm ĩ, hành lang bị các nhóm thiếu niên xếp thành hàng đi ra hóng gió chiếm cứ, thấy nữ sinh nào xinh đẹp là lại huýt sáo với người ta, tạo thành sự đối lập rõ ràng với bầu không khí áp lực, ngột ngạt của lớp 10 trên tầng cao nhất kia.

Bùi Tử Dập ngửa đầu uống một ngụm bia, ngày thường cậu ấy không thích thứ này, cho dù là bia có nồng độ thấp đến đâu thì cậu ấy vẫn cảm thấy đắng. Nhưng hôm nay uống Bùi Tử Dập lại cảm thấy cái đắng chát trong bia thực sự không là gì so với cảm xúc trong lòng cậu ấy.

"Chuyện du học chuẩn bị thế nào rồi?" Cậu ấy là người đầu tiên mở miệng để phá vỡ sự im lặng.

Kỳ Nhiên nói: "Rất thuận lợi, tuần trước tôi vừa nhận được thông báo đề nghị nhập học của Đại học Stanford, dự kiến tầm cuối tháng là có thể lấy được thị thực rồi."

"Được đó, không hổ là học sinh xuất sắc, đại học xếp hạng thứ ba thế giới mà cậu có thể dễ dàng lấy được như vậy! Thôi nào, để chúc mừng cậu đi du học, không phải trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học như cái sàng thế này thì chúng ta phải cụng ly một cái."

Bùi Tử Dập cầm lon bia uống đến gần hết chạm vào lon bia của Kỳ Nhiên, anh thuận thế uống một ngụm lớn rồi cười nhạt trả lời: "Đừng tâng bốc tôi thế, với thực lực của cậu cũng có thể thi đậu vào đó mà, chỉ là chính cậu không muốn mà thôi."

"Thôi đi." Bùi Tử Dập không cho là đúng khoát tay: "Tôi cũng không có ba mẹ sáng suốt như cậu. Mẹ tôi vất vả lắm mới có được một chức phó viện trưởng như bây giờ, lúc này bà ấy chỉ hy vọng tớ cũng có thể học y, tương lai sẽ kế thừa nghề y của bà ấy thôi. Còn ba tôi thì gần đây cũng vừa mới thăng chức trên Trung ương nên lại hy vọng tôi sẽ chọn một chuyên ngành vừa kiên định vừa thoải mái, sau này cùng làm việc với ông ấy. Vì chuyện này, hai vợ chồng đó ở nhà cãi nhau liên tục, không ai can nổi và cũng không ai hỏi ý kiến của tôi gì hết, phiền muốn chết."

Kỳ Nhiên cúi đầu, ý cười khóe miệng mang theo chút chua xót. Chỉ cần còn có cách khác, anh cũng không muốn buông bỏ giấc mơ phiêu du vượt biển để tới nơi xa như thế học tập, em gái anh còn nhỏ như vậy, cơ thể của ông nội thì không tốt, chưa kể…

Còn có rất nhiều chuyện anh vẫn chưa thể yên tâm nổi nhưng bây giờ những chuyện này đã không cần phải nói ra miệng.

Bùi Tử Dập tiếp tục nói: "Vậy sau khi cậu sang bên kia thì bao lâu sẽ về một lần?"

Kỳ Nhiên híp mắt: "Cũng khó nói lắm, đợi bên kia chờ mọi chuyện ổn định hơn rồi mới tính tiếp."

Bùi Tử Dập thở dài một tiếng, giọng điệu có chút tiếc nuối: "Xem ra sau này muốn tìm cậu cũng không còn là chuyện chỉ cần mang dép lê ra ngoài đi dạo một vòng là thấy nữa rồi. Từ nhỏ đến lớn hai chúng ta đều chơi và học với nhau, ngay cả Tống Nghiên cũng phải tới khi học tiểu học mới bắt đầu quen biết. Sau này, mỗi buổi sáng sẽ không có ai đứng ở cửa nhà tớ giục tôi đi học, ngẫm lại cũng thấy luyến tiếc nhỉ. Ừm, có điều như vậy cũng tốt, các trường học ở nước ngoài được thoải mái lắm, nghe nói mỗi tuần đều sẽ có khiêu vũ hoặc tiệc tùng gì đó, xung quanh đều là những người đẹp tóc vàng có đôi mắt xanh gợi cảm! Từ nhỏ cậu đã đào hoa lắm rồi, nói không chừng lần này ra nước ngoài sẽ có các cô gái ngoại quốc điên cuồng vì cậu đấy! Đến lúc đó có bạn gái nhất định phải nói cho tôi biết đó!"

"Tôi nghĩ cậu uống nhiều quá rồi." Vẻ mặt Kỳ Nhiên lộ vẻ không chịu nổi, nhặt một khối đá vụn trong tay ném lên đầu gối Bùi Tử Dập. Anh cũng không dùng nhiều lực, viên đá vẽ ra một đường parabol xinh đẹp trên không trung nhưng cuối cùng còn không chạm tới nổi mũi giày của Bùi Tử Dập.

Bùi Tử Dập vẫn cười: "Ai nói vậy, sức uống rượu của tôi rất tốt luôn, vẫn tỉnh táo mà!"

Kỳ Nhiên liếc xéo cậu ấy một cái, cũng không nói gì nữa mà cúi đầu đùa giỡn với cái lon trong tay, ngón tay vẽ vòng quanh miệng lon nhiều lần. Bùi Tử Dập cũng dần yên tĩnh lại, có chút thất thần nhìn ánh đèn nhàn nhạt thưa thớt xa xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hai người đột nhiên trở nên trầm mặc làm cho bầu không khí vốn dĩ đang vui vẻ trở nên có hơi vi diệu. Không biết qua bao lâu, Bùi Tử Dập chợt mở miệng nói, đồng thời cũng ý quan sát biểu cảm của người bên cạnh: "Tôi có chuyện muốn nói cho cậu biết. Tôi định đuổi theo Từ Tri Tuế."

Quả nhiên sống lưng Kỳ Nhiên trở nên cứng đờ, trong đôi mắt trong trẻo hiện lên một chút mờ mịt, hoang mang. Sau một thời gian dài trầm mặc, giọng nói khàn khàn lại nặng nề của anh vang lên: "Cậu có thích cậu ấy không?"

"Đương nhiên rồi!" Bùi Tử Dập không cần nghĩ ngợi một giây nào đã lập tức trả lời: "Mới đầu chỉ cảm thấy cậu ấy rất đặc biệt, về sau cũng không biết tại sao tôi lại thường xuyên nhớ tới cậu ấy. Từ Tri Tuế không giống với những cô gái tôi đã quen trước đây, cậu ấy tựa như một mặt trời nhỏ lúc nào cũng tươi sáng, rạng rỡ vậy, khi thì lanh lợi tinh quái, khi thì làm cho người ta không biết làm sao với cậu ấy. Giống như đại hội tuyên thệ trước kỳ thi ngày hôm nay này, cô gái nào lại có lá gan như cậu ấy chứ, vậy mà dám ra oai phủ đầu chủ nhiệm giáo dục ngay trước mặt mọi người, e là bây giờ vẫn còn đang bị thầy giáo mắng té tát ở chỗ giáo dục đạo đức rồi..."

Bùi Tử Dập hơi đờ người ra một chút, anh lắc lắc lon bia đang cầm trong tay thì bỗng phát hiện đã không còn giọt nào rồi, thấy vậy anh trực tiếp ném lon rỗng vào thùng rác cách vách tường không xa.

"Một cô gái trong sáng và hoạt bát như cậu ấy chắc chắn sẽ có không ít người thầm nhớ thương. Nhưng mà chẳng sao cả, cậu ấy rất tốt, tôi cũng không tệ. Nếu như..." Cậu ấy lặng lẽ nhìn Kỳ Nhiên đang cúi đầu không nói câu nào: "Ý tôi là, nếu có người thoải mái đứng ra nói với tôi ‘Tôi cũng thích cậu ấy’, cái này cũng không có gì, đã là thời đại gì rồi chứ, cùng lắm thì cạnh tranh công bằng thôi, cậu nói xem đúng không?"

Kỳ Nhiên thông minh như vậy chắc là có thể hiểu được ý của cậu ấy, có một số việc không cần phải rõ ràng, trong lòng của mọi người đều ngầm hiểu điều đó. Nhưng anh vẫn cứ yên tĩnh và trầm mặc như hồ băng, cũng giống như một pho tượng bằng đá cẩm thạch lạnh như băng, không có cảm xúc ngồi ở chỗ đó khiến trong lòng Bùi Tử Dập bỗng nhiên lo lắng.

Ngay khi cậu ấy cho rằng hôm nay sẽ không đợi được câu trả lời của Kỳ Nhiên thì cuối cùng, cơ thể Kỳ Nhiên cũng hơi động đậy sau đó lập tức nhảy từ trên đầu tường xuống.

"Bùi Tử Dập, tôi muốn ra nước ngoài."

Mấy chữ ngắn gọn đó chính là đáp án và cũng là thái độ của anh.



-

Mãi tới khi bắt đầu tiết tự học đầu tiên của buổi tối thì Từ Tri Tuế mới có thể từ chỗ giáo dục đạo đức trở về.

Cô náo loạn như vậy đương nhiên chủ nhiệm giáo dục sẽ tức giận đến mức run người, ông ấy trực tiếp chỉ vào mũi cô rồi mắng, nói mình chủ trì đại hội tuyên thệ trước kỳ thi nhiều năm như vậy mà chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này! Cô là một học sinh giỏi, có bộ dạng dễ thương và ngoan ngoãn đến thế, sao có thể có lá gan lớn như vậy nhỉ?

Vô tình hỏi khiến cô bị huấn luyện không nhẹ. Giáo viên chủ nhiệm phạt cô viết một bản kiểm điểm hai ngàn chữ tại chỗ nhưng Từ Tri Tuế bình thường nhìn có vẻ trầm tính cam chịu mà đến khi giở tính tình thì thật sự là có dùng ba con trâu cũng không kéo về được.

Cô không chịu viết, hỏi ngược lại chủ nhiệm cô sai chỗ nào? Lời quan trọng nhất phía sau cô không phải là bị ông ấy tự tay bẻ gãy sao? Nếu không nói gì, chỉ dựa vào một câu "Trong lòng tớ có chứa một người, cậu ấy chính là mục tiêu mà tớ theo đuổi" thì sao có thể định tội cô được chứ? Không phải chính các chuyên gia cũng đã đổi rằng đây là sự cạnh tranh lành mạnh giữa các bạn cùng lớp sao?

Chủ nhiệm á khẩu không nói được gì với lối tư duy kiểu chơi xấu thế này, trong lúc nhất thời cũng không có cách nào với cô.

Hai người cứ giằng co như thế tới mấy tiếng đồng hồ, chủ nhiệm bại trận, gọi điện thoại cho Tôn Học Văn, bảo ông ấy đến dạy dỗ Từ Tri Tuế.

Nếu như bình thường, chủ nhiệm với tôn chỉ "Yêu cho roi cho vọt" sẽ không dễ nói chuyện như thế nhưng không phải chỉ có hơn mười ngày là phải thi đại học sao, Từ Tri Tuế có thành tích xuất sắc, thật sự không cần phải vì chuyện này mà làm chậm trễ thời gian vốn dĩ cũng không còn nhiều của họ.

Tôn Học Văn dẫn Từ Tri Tuế về tòa nhà giảng dạy, Từ Tri Tuế đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị giáo viên chủ nhiệm ân cần dạy bảo nhưng Tôn Học Văn chỉ lấy tay chọc chọc vào trán cô, hận sắt không thành thép nói: "Cô bé này! To gan đấy!"

Sau đó lấy từ túi bên phải áo khoác ra hai cái bánh bao còn bốc hơi nóng đưa cho cô: "Vợ của thầy em tự tay làm đây, cầm ăn lót dạ đi. Ăn xong thì trở về ôn tập luôn đấy nhé."

Nước mắt Từ Tri Tuế nhịn cả một ngày bỗng nhiên không chịu nổi mà tuôn trào ngay khoảnh khắc đó.

Trở lại lớp học, Từ Tri Tuế trở lại chỗ ngồi của mình dưới ánh mắt chăm chú của các bạn cùng lớp.

Chỗ ngồi của Kỳ Nhiên lại trống rỗng, gần đây anh luôn như vậy, cứ tới nửa tiết học đều đột nhiên xin nghỉ phép, hỏi Tống Nghiên thì cậu ấy chỉ nói trong nhà anh có việc, còn lại không biết gì hết, còn các thầy cô lúc nào cũng nói câu "bây giờ không có gì quan trọng hơn kỳ thi đại học" lại nhiều lần ngầm đồng ý với cách làm này của anh.

Lại là một chậu nước lạnh dội xuống, người không ở đây, thậm chí Từ Tri Tuế còn không có cách nào tìm hiểu rõ ràng thái độ của anh đối với tất cả những chuyện đã xảy ra hôm nay là gì.

Thờ ơ? Hay là cho dù cô không thể nói xong câu mấu chốt nhất thì anh vẫn có thể cảm nhận được tấm lòng của cô?

Không thể biết được câu trả lời.

Từ Tri Tuế nhìn vị trí trống rỗng kia rồi ngẩn người một chút, người nào đó bên cạnh không đúng lúc ho một tiếng, cô nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, tông giọng Bùi Tử Dập thay đổi 180 độ, ánh mắt lại hiếm khi có vẻ dịu dàng.

"Cậu... Cậu không sao chứ?"

Từ Tri Tuế không hé răng trả lời cậu ấy, cô không muốn dối lòng nói mình rất ổn nhưng lại không cho rằng Bùi Tử Dập sẽ là đối tượng thích hợp để tâm sự.

Bùi Tử Dập sững sờ nhìn cô, có chút không hiểu được suy nghĩ của cô, cậu ấy có rất nhiều kinh nghiệm được nữ sinh theo đuổi nhưng kinh nghiệm theo đuổi nữ sinh lại hoàn toàn bằng không.

Cậu ấy muốn nói lại thôi, kéo ghế ra đứng lên rồi như một cơn gió lẻn ra khỏi phòng học từ cửa sau, vài phút sau Bùi Tử Dập đã lại trở về, trong tay có thêm một hộp mì ăn liền đã được làm xong.

Mũi Tống Nghiên rất nhạy, ngửi thấy mùi thơm lập tức xoay người lại, thấy là mì gói thì mắt sáng lên: "Sao cậu biết tôi đang đói bụng thế?"

Bùi Tử Dập đẩy móng vuốt cậu ấy vươn tới ra, yên lặng đẩy mì gói đến bên cạnh bàn Từ Tri Tuế: "Cậu có đói không? Muốn ăn chút mì gói không?"

Từ Tri Tuế lại quay đầu lần nữa, cố gắng quan sát biểu cảm của cậu ấy qua làn hơi nóng nghi ngút. Bánh bao Tôn Học Văn cho cô cô không ăn, mì ăn liền cũng không k.ích thích được sự thèm ăn của cô nhưng cô rất cần cái gì để lấp đầy trái tim trống rỗng của mình, nếu tâm lý không được an ủi thì lấp đầy dạ dày cũng không tồi.

Cô không từ chối lời đề nghị của cậu ấy, thật sự cầm lấy cái nĩa ăn từng miếng từng miếng mì tôm, gió nhẹ thổi qua khiến cả phòng học đều tràn đầy mùi thơm.

Chỉ chốc lát sau bát giấy đã thấy đáy, Bùi Tử Dập cảm thấy mỹ mãn hỏi: "Thế nào? Mì có ngon không?"

Từ Tri Tuế mặt không đổi sắc, trả lời cậu ấy: "Chắc là ông chủ của quầy bán đồ ăn vặt cực kỳ thích cậu đấy."

"Là sao cơ?" Bùi Tử Dập không rõ ý cô là gì.

"Tức là muốn cảm ơn cậu đã giúp ông ấy dọn sạch hàng tồn kho đó, mì gói vị gà hầm nấm này ngoại trừ cậu thì cũng không còn ai mua nữa đâu."

"... Gà và nấm cảm nhận được sự ác ý lớn nhất trên đời này." Bùi Tử Dập cắn răng.

Thấy cô còn có tâm trạng nói đùa, Bùi Tử Dập cảm thấy chắc là cô không có việc gì đâu nhưng cậu ấy nào biết được, chuyện cười nhạt nhẽo vừa nãy chẳng qua là Từ Tri Tuế tự làm mình vui trong nỗi buồn mà thôi.

Sau khi tan học, Tần Di tìm Từ Tri Tuế cùng đi vệ sinh. Khi đi tới cầu thang không có người, Tần Di cẩn thận hỏi: "Bây giờ cậu định làm thế nào? Tớ cũng không dám giấu cậu chút nào đâu, chiều nay tớ đã trộm quan sát trạng thái của Kỳ Nhiên, hình như cậu ấy cũng không bị ảnh hưởng vì chuyện trong đại hội ấy. Có thể cậu ấy không nghe rõ lời trong buổi tuyên thệ hoặc cũng có thể là do..."

"Cậu ấy không thèm để ý, đúng không." Từ Tri Tuế hờ hững nhìn ra ngoài hành lang, màn đêm tối mù, chỉ có mấy ngôi sao trong bóng đêm lung lay sắp đổ, cảnh tượng giống như thời tiết đêm giao thừa có điều thiếu mất pháo hoa rực rỡ nên trông có vẻ quạnh quẽ mà bi thương.

Cô nói: "Nhưng Tần Di à... Tớ không cam lòng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi