NHỚ EM ĐÃ NHIỀU NĂM NHƯ VẬY

*Ám Độ Trần Thương: Liên quan đến điển tích Hán cao tổ Lưu Bang sử dụng kế sách của Hàn Tín, lén lút vượt qua Trần Thương để định Tam Tần. Thành ngữ này được dùng để chỉ các hoạt động được thực hiện bí mật. Ngoài ra, nó cũng được dùng để ẩn dụ cho việc nam nữ tư thông.

Mọi thứ đều im lặng, nhịp tim đập trong bóng đêm, điên cuồng và cuồng nhiệt.

Bên tai chỉ còn sót lại tiếng thở rối loạn của nhau cùng tiếng của những nụ hôn vừa tỉ mỉ của triền miên của Từ Tri Tuế trên yết hầu của Kỳ Nhiên.

Thậm chí cô còn vươn đầu lưỡi ra và nhẹ nhàng quét dọc theo đường viền lồi lên trên yết hầu của anh.

Cảm nhận được cơ bắp của anh căng cứng nên cô càng liều lĩnh, trắng trợn trêu chọc anh.

Quyến rũ, ngứa ngáy.

Trong lòng giống như có một con cá nhỏ đang bơi, vừa trơn tuột lại vừa sẵn sàng di chuyển. Máu anh cũng như được đánh thức và đang điên cuồng gào thét bên trong cơ thể.

Kỳ Nhiên hít một hơi thật sâu rồi giữ cằm cô lại, ép cô phải ngước mắt lên nhìn mình. Đôi mắt đen láy trông có vẻ bình tĩnh nhưng thực tế lại có một dòng nước ngầm cuồn cuộn, giống như xoáy nước dưới biển sâu, trực chờ khiến người ta cam tâm tình nguyện mà rơi vào.

“Tội danh gì nào? Em nói thử xem.” Anh nghe thấy giọng nói khàn đặc kỳ quái của mình.

Từ Tri Tuế nắm lấy cổ áo anh, ánh mắt đã mơ màng. Cô nói: "Anh không muốn sao?"

"Muốn đến phát điên rồi."

Kỳ Nhiên cúi đầu hôn lên môi cô, đầu lưỡi anh cạy mở hàm răng cô rồi chẳng nói chẳng rằng tiến thẳng vào.

Nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng lên giống như một ngọn lửa dữ dội sắp thiêu đốt người ta thành tro bụi.

Nụ hôn quá vội vàng làm cho Từ Tri Tuế không tự chủ được mà lùi lại. Lưng cô đập mạnh vào bức tường lạnh lẽo. Cô phát ra một tiếng rmên rỉ như mèo con.

Kỳ Nhiên ôm lấy eo cô, lực trên môi dần yếu đi. Anh dùng lòng bàn tay gấp gáp xoa xoa cho cô, môi lưỡi thì vẫn nghiến ngấu lẫn nhau. Mỗi lần ngậm mút và cắn sâu đều như thể đang nói cho đối phương nghe mấy ngày nay bọn họ nhớ nhau biết chừng nào.

Từ Tri Tuế từ từ tìm lại được hơi thở của mình. Cô thả lỏng cơ thể rồi ngẩng đầu lên, hơi hé môi ra trúc trắc đáp lại sự nhiệt tình của anh đồng thời cảm nhận hơi thở và nhiệt độ cơ thể đã ​​lâu ngày không gặp của anh.



Hôn đến mức khó lòng mà rời ra được, Kỳ Nhiên bế cô lên, nóng lòng muốn trở về phòng ngủ. Hai người cùng ngã xuống chiếc ghế sô pha mềm mại.

Từ Tri Tuế mất trọng tâm nên khi lưng chạm vào ghế, đầu óc cô choáng váng một lúc rồi mới mơ hồ phát ra một tiếng kêu rmên.

Động tĩnh này đã đánh thức con mèo con đang nằm ngủ trong ổ. Nó cảnh giác từ trong góc đi ra rồi mở đôi mắt tròn xoe nhìn người trên ghế sô pha mà không hiểu là có chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi quan sát một lúc, nó lại giận dữ quay về ổ. Đối với trò chơi đánh lộn giữa loài người với nhau, nó không có chút hứng thú nào.

Áo khoác trên người cô đã không cánh mà bay, dây áo mỏng manh treo trên vai như thể sắp tuột mà lại không tuột, váy cũng nhăn nhúm quấn quanh eo.

Thực ra, bộ đồ ngủ này có mặc cũng như không, vô cùng mỏng manh, cực kỳ vô dụng, căn bản là không thể che giấu được thân hình đẹp đẽ của cô.

Bị anh đè lên, Từ Tri Tuế thở hồng hộc. Cô cảm nhận được nhịp tim càng lúc càng gần, càng lúc càng nhanh của anh.

Nụ hôn rơi xuống dày đặc, Kỳ Nhiên quay sang múmt mát làn da trên cổ cô nhưng lại bị Từ Tri Tuế lại quay đầu né tránh.

"Không được đâu, mắt mẹ em tinh lắm đấy!"

“Không phải em nói là không sợ bị đánh gãy chân sao?” Kỳ Nhiên trầm giọng cười lên mổ tiếng. Đầu anh cúi xuống thấp hơn.

"Tuy là em không sợ, ưm... Nhưng phải cố gắng hết sức... Giảm thiểu rủi ro chứ."

“Được.” Kỳ Nhiên mơ hồ đáp lại. Sự chú ý của anh đã chuyển đi nơi khác từ lâu rồi, còn có chuyện khiến anh si mê hơn đang chờ anh hoàn thành đây này.

Trong không khí đều là tiếng thở dồn dập. Ý thức phân tán của Từ Tri Tuế dần dần trở lại, mắt cô cũng dần dần thích ứng với bóng tối. Cô nương theo ánh trăng mát lạnh bên ngoài cửa sổ mà ngước mắt nhìn anh.

Những ngón tay thon dài trắng nõn ôm lấy cô, lúc thì siết chặt, lúc lại buông lỏng. Mỗi động tác nhẹ nhàng đều khiến cô phải hổn hển thở dốc.

Từ Tri Tuế cắn mmôi dưới rồi lật người ngồi lên chân anh, mặt cô ở ngay phía trước mặt anh, hai tay cô vòng qua cổ anh.

"Em muốn thử xem sao."

Kỳ Nhiên nhướng mày, buông tay ra. Người anh dựa vào ghế sô pha, đôi chân dài cũng dang rộng, làm ra tư thế biếng nhác mặc người định đoạt.

Từ Tri Tuế ôm lấy mặt anh, từng tấc từng tấc hôn lên rồi gặnm cắn môi anh. Ngón tay cô nhẹ nhàng xoma nắn xương hàm dưới mịn màng và rắn chắc của anh.

Kỳ Nhiên nhắm mắt lại. Khóe miệng anh hơi cong lên, tỏ vẻ thích thú.

Môi Từ Tri Tuế rơi xuống tùy ý, không có quy tắc nào cả. Cô muốn hôn chỗ nào thì sẽ hôn chỗ đó. Cô chầm chậm cong eo xuống rồi nghiêng người quan sát cơ bụng săn chắc, rõ ràng của anh.

“Thượng đế thực sự là quá bất công.” Từ Tri Tuế mím môi thở dài.

"Cái gì bất công?"

"Đều công việc bận rộn như nhau, đều ngồi văn phòng như nhau mà tại sao có người hói cả đầu còn anh thì từ nhỏ đến lớn đều có thể đẹp trai như thế này chứ?"

Kỳ Nhiên nhéo nhéo má cô và cười đầy ẩn ý: “Bổ sung thêm một điều nữa, năng lực học tập từ nhỏ đã mạnh. Cái gì cũng mạnh.”

Từ Tri Tuế đỏ mặt trừng mắt lườm anh: "Cái đồ tự luyến!"

Cô tiếp tục nghiêm túc quan sát cơ bụng của anh. Nhìn một lúc, trong đầu cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Cô vươn tay chạm vào đường nhân ngư có đường rãnh rõ ràng kia.

Đầu ngón tay cô như có như không nhảy múa trên đó nhưng đôi mắt cô lại mở tròn xoe quan sát phản ứng của anh.

Kỳ Nhiên nhắm mắt lại. Lồng ngực anh phập phồng kịch liệt như thể đang phải kiềm chế cực độ điều gì đó.

Cuối cùng, không thể chịu đựng được nữa, anh ngồi dậy, ôm lấy eo cô rồi đặt cô xuống lần nữa.

Cô hiếm khi chủ động như vậy mà thường chỉ bị động tiếp nhận sự sắp xếp của anh. Tuy nhiên, hành động vừa rồi của cô đã kícmh thích sâu sắc giác quan của người đàn ông, tâm trạng lại càng hưng phấn hơn.

Anh quỳ xuống, ánh mắt nhìn cô sâu thêm mấy phần rồi dán môi mình lên môi cô.



Máu khắp người anh đều đang sôi sục. Lưng Từ Tri Tuế tê dại, người cô cuộn tròn thành con tôm chín đỏ, trên làn da trắng nõn cũng lấm tấm một lớp hồng nhạt. Ngón tay cô túm lấy mái tóc ngắn của anh. Cô nghển cổ lên mà thở.

“Kỳ Nhiên…” Từ Tri Tuế nói ngắt quãng: “Anh nói xem chúng ta như thế này… Có phải là rất giống…”

"..."

Kỳ Nhiên không để ý đến cô mà chỉ hôn cô sâu hơn.

Từ Tri Tuế không thể chịu đựng được nữa nên liên tục cầu xin anh tha cho. Cô nín thở rồi ngã về phía sau.

Kỳ Nhiên đứng dậy: “Còn nói nhảm nữa không?”

Lần này cô không lên tiếng nữa, nước mắt lại không ngừng chảy dài.



Hai tay cô bị khoá chặt sau lưng. Ngoài cửa sổ, vầng trăng treo lơ lửng bên trời. Kỳ Nhiên một tay bóp eo cô, tay còn lại thì không ngừng luồn vào đuôi tóc cô rồi muốn làm gì thì làm. Lúc nào thì nặng khi nào thì nhẹ, tất cả đều tùy theo sở thích của chính anh.

Lúc nghiêng mặt cô lại rồi hôn lên đôi môi mềm mại của cô, anh phải xác nhận đi xác nhận lại với cô: “Thực sự là rất nhớ anh sao?”

"Nhớ bao nhiêu?"

"Nhớ như thế nào?"

Lúc ôn tồn trước sự dịu dàng của cô, anh nói nửa đùa nửa thật nói: “Nói thật nhé, lại phải tách nhau ra như thế này, anh thậm chí đã nghĩ đến việc chuyển vào nhà em ở rể luôn rồi.”

Từ Tri Tuế yếu ớt tựa vào vai anh, hù mũi một tiếng: “Em nghi ngờ là chưa đợi được đến khi anh đến ở rể thì mẹ em đã quét em ra khỏi nhà trước rồi ấy.”



Lúc quay vào phòng ngủ thì đã gần ba giờ. Vốn dĩ Từ Tri Tuế có hơi buồn ngủ nhưng lúc này đã tỉnh táo rồi. Cô không nỡ ngủ nên dựa vào cánh tay anh và trò chuyện với anh.

Để không bị bà Chu Vận bắt gặp lúc đi về vào buổi sáng hôm sau, cô cố ý đặt đồng hồ báo thức rất sớm. Tuy ngoài miệng nói là không sợ, bị đánh gãy chân thì gãy chân chứ có là gì nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh bị Chu Vận cầm móc treo quần áo mà đánh khi còn nhỏ là Từ Tri Tuế vẫn có chút sợ hãi. Cô và Kỳ Nhiên bàn tính là sáng mai sẽ xuống lầu sớm một chút tồi nhân lúc Chu Vận chưa thức dậy thì nhanh chóng nằm lên giường của mình.

Đặt đồng hồ báo thức xong, cô lại nhét điện thoại xuống dưới gối. Vừa lúc đó, ngón tay cô đột nhiên chạm vào một góc nhô lên. Cô tiện tay lấy ra. Hóa ra là một quyển sách.

Nhìn kỹ hơn thì thấy trên trang bìa có in hai chữ lớn – “Thầm mến”.

Tác giả: Tuế Tuế Bình An.

"Anh lấy đâu ra quyển này vậy?"

Từ Tri Tuế ngồi bật dậy khỏi giường rồi giơ tay nâng quyển truyện tranh trong không khí. Suýt chút nữa thì Kỳ Nhiên đã phải chịu một cái tát thật mạnh. May mà anh phản ứng nhanh nên lập tức quay đầu tránh được.

Anh bất lực hít một hơi thật sâu rồi liếc nhìn về phía trước người cô sau đó túm lấy chiếc chăn quấn chặt cô lại.

"Không mặc quần áo, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh."

Từ Tri Tuế dụi dụi đầu vào chăn, cánh tay mịn màng lại thò ra: "Xin lỗi nhé, vừa nãy em bất cẩn quá. Chỉ là em muốn hỏi, quyển truyện tranh này của anh từ đâu mà có vậy?"

Kỳ Nhiên nói: “Anh mua.”

"Không phải, ý em muốn hỏi là tại sao anh lại biết cơ. Em cũng chưa từng nói cho anh biết mà."

Từ Tri Tuế nghi ngờ là anh đã phát hiện ra manh mối nào đó trong phòng làm việc của mình nhưng nghĩ lại thì cô lại cảm thấy có gì đó không đúng. Ngoài những bức vẽ gốc lưu trong máy tính ra thì cô không để lại quyển sách giấy nào ở nhà.

Thôi được rồi. Những chuyện này đều không còn quan trọng nữa nữa rồi. Điều quan trọng là anh đã nhìn thấy nó. Anh đã nhìn thấy nó!!

Xấu hổ quá đi mất thôi!

Thế mà anh đều đã biết hết về những suy nghĩ nhỏ nhặt của cô đối với anh từ nhỏ đến lớn mất rồi!

Trời xanh ơi, tôi ngượng chết mất thôi.

Từ Tri Tuế nhân sinh không còn gì luyến tiếc, bất lực ngã xuống giường rồi kéo chăn lên trùm kín đầu mình lại.

Thấy cô vừa phiền muộn vừa thẹn thùng, Kỳ Nhiên không nhịn được cười. Anh nghiêng người kéo chiếc chăn đang che trên mặt cô xuống.

“Không muốn anh nhìn thấy đến thế à?”

Từ Tri Tuế rũ mắt liếc nhìn anh: "Lúc nhìn thấy nhất định là trong lòng anh phải mừng thầm lắm đúng không. Trước đây em đã thích anh như thế nên đã làm những chuyện ngốc nghếch đó vì anh đấy."

Kỳ Nhiên nằm xuống, luồn tay phía dưới cổ cô rồi quàng tay qua vai cô, ôm cô vào lòng. Anh nói bằng giọng điệu nghiêm túc: “Không đâu, ngược lại, anh cảm thấy rất hối tiếc.”

"Hối tiếc cái gì?"

"Hối tiếc vì khi ấy em đã từng thích anh nhiều như thế mà anh lại không đáp lại em. Hối tiếc vì muộn như vậy anh mới biết rằng thì ra em đã ở bên cạnh anh, quan tâm đến anh nhiều như vậy. Nhưng đồng thời, anh cũng cảm thấy mình may mắn vì đã được một cô gái tốt như vậy thích."

Từ Tri Tuế tựa đầu vào hõm cổ anh rồi nửa thật nửa giả nói: "Bây giờ anh cảm thấy là mình may mắn rồi à? Ngày xưa con gái thích anh nhiều như thế, chẳng lẽ mỗi lần quen một người, anh đều cảm thấy hối tiếc sao?"

“Đương nhiên là không.” Kỳ Nhiên không nặng không nhẹ vuốt ve cô bên dưới tấm chăn. Ngón tay anh gãi từ trên xuống dưới: “Chỉ có em mới ở trong trái tim anh thôi.”

Theo động tác của anh, cơ thể Từ Tri Tuế khẽ run lên. Tâm trạng vốn nóng nảy của cô cũng được lời nói của anh xoa dịu.

Nhìn rồi thì nhìn rồi vậy. Sau này bọn họ sẽ ở bên nhau đến hết cuộc đời nên sớm muộn gì anh cũng sẽ biết chuyện này thôi.

Huống chi cô còn kiếm được một căn nhà nhờ bộ truyện tranh này. Nghĩ như vậy, cô còn cảm thấy khá kiêu ngạo.

“Thực ra không chỉ có bộ truyện tranh này thôi đâu, em còn làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch nữa. Em đã viết cả một cuốn nhật ký về anh, trong giờ học còn lén vẽ bóng anh nữa. Anh có còn nhớ có một lần em đang vẽ trong giờ học thì bị giáo viên Ngữ văn phát hiện không? Em đã bị mắng một đống lời khó nghe luôn. Người trong bức chân dung lúc đó chính là anh. Em đã giữ lại mấy chục bức vẽ như vậy, có điều sau này..."

"Sau này làm sao?"

“Sau này, bởi vì tức giận mà em đã đốt hết đi rồi. Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy đau lòng. Nếu như lúc đó em không bốc đồng như vậy thì nói không chừng sau này em còn có thể chỉ vào đống bảo vật đó và kể cho đứa con trong tương lai của chúng ta nghe về những câu chuyện của ba mẹ nó rồi.”

Kỳ Nhiên vuốt tóc cô, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà và trầm ngâm suy nghĩ.

Một lúc sau anh nói: “Tuế Tuế, em tiếp tục vẽ đi”.

"Hửm?"

"Anh biết là rất nhiều độc giả của em đang chờ đợi phần tiếp theo của em. Chúng ta đã ở bên nhau rồi, em đừng ngại chia sẻ tin tốt này với họ. Hơn nữa, vẽ vời cũng từng là chuyện mà em đam mê, thế nên em đừng dễ dàng từ bỏ."

Từ Tri Tuế cụp mắt trầm tư. Trong lòng cô cũng có một cán cân đang lắc lư dao động: "Chuyện này… Em phải suy nghĩ thật kỹ. Bây giờ em không chắc là mình có nhiều thời gian như vậy."

“Ừm, anh chỉ cho em một kiến nghị thôi, cuối cùng làm thế nào thì vẫn là do em tự quyết định.” Kỳ Nhiên đắp chăn cho cô: “Ngủ đi em, muộn lắm rồi.”



Từ Tri Tuế chỉ ngủ được ba tiếng, khi đồng hồ báo thức reo, cô lập tức từ trong giấc mộng tỉnh dậy.

Để không khiến Chu Vận chú ý đến, cô không thể không chịu đựng cơn đau buốt ở thắt lưng cùng cơn buồn ngủ rũ mắt mà từ biệt ổ chăn ấm áp.

Bộ đồ ngủ mà cô mặc tối qua đã bị vò nát đến thảm thương không chịu nổi, may mà còn để lại một tủ đầy quần áo của cô ở chỗ Kỳ Nhiên. Không có nhiều thời gian nên cô tiện tay chọn lấy một bộ mặc vào rồi đi xuống lầu.

Lúc rón rén tay chân mở cửa ra, trong lòng Từ Tri Tuế thầm cầu nguyện Vương Mẫu nương nương vẫn đang ngủ say. Thế nhưng vừa thò đầu vào cô đã đụng phải Chu Vận đang thức dậy đi vệ sinh.

Hai người đều không nhúc nhích mà cứ thế trợn mắt nhìn nhau. Bầu không khí cực kỳ khó xử.

Chu Vận dụi dụi mắt. Bà ấy nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới sau đó lại nhìn đồng hồ trên tường, cuối cùng cất giọng nói: "Sao con lại từ bên ngoài trở về?"

“…Cái đó… Gì nhỉ… Con xuống lầu chạy bộ buổi sáng ạ.”

Từ Tri Tuế cảm thấy vô cùng may mắn khi mình biết nhìn xa trông rộng. Lúc này cô đang mặc bộ đồ bình thường rộng rãi chứ nếu mà cô vẫn đang mặc đồ ngủ và váy ngắn thì chắc chắn là Chu Vận sẽ chẳng thèm hỏi han mà đã tát cho cô một phát rồi. Đã thế còn vừa đánh vừa mắng cô rằng: “Con nghĩ là mẹ của con ngu lắm phải không?”

May mắn là hình như Chu Vận vẫn chưa tỉnh ngủ nên chỉ nửa tin nửa ngờ liếc nhìn đồng hồ trên tường và nói: "Mặt trời mọc ở đằng Tây rồi. Sáu giờ sáng mà con dậy chạy bộ?"

Từ Tri Tuế liên tục mặt không đổi sắc nói: "Vâng ạ, cuộc đời nằm ở chỗ vận động. Con không thể thua ngay từ vạch xuất phát của việc chống lão hóa được."

"..." Chu Vận trợn trắng mắt, mặt tỏ vẻ lười để ý đến con rồi xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi chuồn về phòng, Từ Tri Tuế lấy điện thoại ra gửi một cánh tay chiến thắng cho Kỳ Nhiên.

[Yeah! Vương Mẫu nương nương không phát hiện ra!]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi