NHỚ EM ĐÃ NHIỀU NĂM NHƯ VẬY

"Chúng ta cứ đi như vậy thật sự không sao chứ?"

Xe chạy ra khỏi gara ngầm, hòa vào dòng xe cộ đông đúc dưới bóng đèn neon, tòa khách sạn hoa lệ dần bị bỏ lại phía sau. Lúc này Từ Tri Tuế mới nhớ ra tiệc rượu còn chưa kết thúc, là nhân vật chính nhưng bọn họ lại rời đi từ sớm, chuyện này có vẻ không ổn cho lắm.

Kỳ Nhiên bình tĩnh xoay vô lăng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn gương chiếu hậu: "Không sao, anh đã chào hỏi rồi, chuyện còn lại ông già sẽ lo."

Từ Tri Tuế "Ồ" lên rồi không nói gì nữa, cô quay đầu nhìn màn đêm, hạ cửa sổ xuống, mặc cho làn gió nhẹ lướt qua gương mặt, ánh đèn phản chiếu lên những tòa nhà cao tầng tạo thành một dải sao trời rực rỡ trong mắt cô.

Có lẽ cô không biết dáng vẻ cô như vậy hấp dẫn thế nào trong mắt đàn ông, lúc xe dừng trước ngã tư chờ đèn đỏ, người đàn ông ngồi trên xe bên cạnh nhìn cô chằm chằm.

Kỳ Nhiên lạnh lùng liếc mắt ra ngoài cửa sổ rồi sầm mặt ấn chốt kéo cửa kính bên phía cô lên.

"Sao vậy?"

Từ Tri Tuế quay đầu kháng nghị nhưng Kỳ Nhiên không cảm xúc đáp: "Lạnh."

Từ Tri Tuế thầm nghĩ giữa hè mà lạnh cái gì, chẳng qua cũng chẳng vạch trần anh, chỉ lười biếng tựa tay lên vách xe, chống cằm nhìn chằm chằm khuôn mặt anh.

Bị cô nhìn chằm chằm, Kỳ Nhiên hơi bối rối, còn tưởng cô vẫn còn khó chịu chuyện xảy ra trong bữa tiệc nên nắm tay đặt bên môi ho một tiếng, nói: "Anh thật sự chẳng có gì với cái cô Trần An Vũ kia."

"..." Từ Tri Tuế muốn nói cô không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng nếu anh đã chủ động giải thích thì cũng không ngại nghe thử một góc khác của câu chuyện. Thế là cô hơi hếch cằm, ra hiệu bảo anh nói tiếp.

Kỳ Nhiên hít sâu một hơi, mắt nhìn thẳng phía trước nói: "Cô ta là bạn đại học của anh nhưng quan hệ của bọn anh chỉ có thế thôi. Đúng thật cô ta từng thổ lộ với anh mấy lần nhưng anh chưa bao giờ đồng ý..."

Trên đường đi, Kỳ Nhiên nói ra tất cả những gì anh biết về Trần An Vũ, đây là phiên bản khác biệt hoàn toàn với những gì cô từng nghe. Thậm chí Kỳ Nhiên còn không nhớ đã từng gặp Trần An Vũ thời cấp ba mà tưởng ra nước ngoài mới gặp. Còn quá trình theo đuổi mà Trần An Vũ tự nhận là oanh oanh liệt liệt lại là một quá khứ mơ hồ đối với anh.

Nghe xong, cảm xúc của Từ Tri Tuế ngổn ngang trăm mối, cô tưởng mình đã hiểu Trần An Vũ, từ thuở niên thiếu gặp được một người quá xuất sắc, từ đó nhìn ai cũng không thể hơn được người đó nữa.

Nhưng có một câu cô ta nói rất đúng - Một người đàn ông yêu một người phụ nữ bao nhiêu thì sẽ vô tình vô nghĩa với một người phụ nữ khác bấy nhiêu.

Không phải ai trên đời cũng có may mắn được yêu, nếu yêu một người đã xác định không thể được đáp lại thì có chơi có chịu là kết cục tốt nhất.

...

Xe chạy vào gara ngầm trong vườn hoa Phong Hòa, đỗ ở vị trí riêng của nó.

Thấy từ đầu đến cuối Từ Tri Tuế chẳng nói một lời, Kỳ Nhiên xoay người tháo dây an toàn ra, nghiêng người quan sát vẻ mặt cô: "Giận rồi?"

"Không, chỉ hơi xúc động thôi, rốt cuộc bạn trai em là thanh xuân của bao nhiêu người phụ nữ đây."

Từ Tri Tuế thở dài, tựa lưng vào thành ghế tháo dây an toàn ra, ánh mắt trống rỗng như thể không hề nhận ra đã đến dưới lầu nhà mình rồi.

Kỳ Nhiên nhìn cô: "Thật sao? Nhưng thanh xuân của anh chỉ có một mình em thôi."

"..." Ánh mắt Từ Tri Tuế chợt khựng lại, trái tim hẫng một nhịp vì câu nói đột ngột của anh, để che giấu gương mặt ửng đỏ và trái tim đang nhảy thình thịch, cô giơ tay nhéo mạnh cánh tay anh: "Càng ngày anh càng dẻo miệng rồi đấy, rốt cuộc là ai dạy anh những lời nói ngon nói ngọt này hả?"

Kỳ Nhiên thuận thế nắm chặt tay cô, đưa lên mặt xoa xoa: "Không phải nói ngon nói ngọt mà là lời nói từ tận đáy lòng. Có lẽ đúng như em nói, có nhiều người để ý đến anh nhưng anh chỉ có một trái tim thôi, không thể nào đáp lại được tất cả mọi người. Anh là một người ích kỷ, chỉ để ý người anh yêu có đáp lại anh hay không."

Từ Tri Tuế nhướng mày, ánh mắt đầy vui vẻ rút tay về: "Chuyện này thì phải xem biểu hiện của anh rồi."

Kỳ Nhiên lắc đầu bật cười, vẻ mặt bất đắc dĩ lại đầy cưng chiều, anh cúi đầu ấn nút, điều chỉnh ghế điện ngả ra sau. Một lúc sau, giọng điệu của anh lại trở nên nghiêm túc: "Nói thật thì anh không ngờ Trần An Vũ lại đến bệnh viện tìm em, cô ta nói với em những gì? Có làm gì quá đáng không?"

Từ Tri Tuế cụp mắt, ngẫm nghĩ một lát mới nói: "Cũng không có gì, chỉ nói cô ta thích anh đến mức nào, sau khi biết chuyện của em và anh thì không cam tâm thế nào thôi."

Kỳ Nhiên mỉm cười: "Em nghe những câu đó xong rồi ghen?"

"Em ghen bao giờ? Cũng có phải ngày đầu tiên biết anh quý hiếm thế nào đâu? Từ lúc đi học em đã có vô số tình địch rồi."

"Thật sao? Nhưng mà hôm nay anh ghen sắp phát điên rồi!"

Kỳ Nhiên tháo dây an toàn trên người cô ra, một tay ôm eo cô, chỉ nghe Từ Tri Tuế hét lên một tiếng, trời đất trước mắt như quay cuồng, chờ đến khi cô lấy lại tinh thần đã thấy mình đang ngồi trên người anh rồi.

Chân váy xẻ tà cao chỉ che được một bên đùi, bên còn lại hoàn toàn bại lộ trước mặt anh.

"Anh làm gì vậy?" Từ Tri Tuế ôm cổ anh, liên tục giãy giụa trong ngực người đàn ông.

Kỳ Nhiên ôm eo cô kéo sát vào lòng anh, ngẩng đầu lên lướt môi qua cằm cô, cất giọng khàn khàn: "Hôm nay lúc đám đàn ông kia nhìn em anh chỉ muốn móc hết mắt bọn họ ra, rốt cuộc em có biết mình mặc như này quyến rũ đến mức nào không?"

Cần cổ Từ Tri Tuế bị hơi thở nóng hổi của anh lướt qua khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, như thể có vô số con kiến đang bò trong lòng. Cô cúi đầu xuống, kề trán lên trán anh, tròng mắt xoay tròn, bắt chước giọng điệu của anh nói: "Có sao? Không ngờ anh lại nhỏ mọn như vậy."

Kỳ Nhiên ngửa đầu hôn cô: "Anh nhỏ mọn với tất cả những chuyện liên quan đến em."

Trong xe tối đen như mực, bầu không khí vô cùng nóng bỏng, trong không gian chật hẹp tù túng tràn ngập tiếng hôn hít khiến tim người ta đập nhanh.

Kỳ Nhiên hôn rất mạnh bạo, cuồng nhiệt hơn bất kỳ lần nào trước đó, nóng lòng muốn chiếm lấy cô, biến cô thành vật sở hữu của riêng anh, môi lưỡi quấn quýt hết lần này đến lần khác.

Hô hấp của hai người dần trở nên hỗn lạ, Từ tri Tuế bị anh hôn đến choáng váng, cơ thể vô thức ngửa ra sau, áp vào vô lăng lạnh lẽo.

Người đàn ông chuyển sang hôn cổ cô, Từ Tri Tuế chìm đắm trong cơn say dưới sự trêu chọc bừa bãi của anh, cả người như đang bay trên mây, một tia lý trí còn sót lại cuối cùng điều khiển cô bóp lấy cánh tay anh, khóc không ra nước mắt cầu xin: "Kỳ Nhiên, chúng ta về nhà trước được không?"

Kỳ Nhiên ngẩng đầu ôm mặt cô, nụ hôn liên tục rơi xuống lông mày, má, mũi,... Hết lần này đến lần khác khàn giọng dỗ dành cô.

Từ Tri Tuế căng thẳng liếc ra ngoài cửa sổ, nhịp tim nhảy lên tận cổ họng, chỉ sợ có người đi qua sẽ nhìn thấy hai bóng người đang quấn lấy nhau trong xe. Nhưng giọng nói của Kỳ Nhiên dường như có móc câu, dụ dỗ cô một lần nữa chìm vào cơn mê, quên hết tất cả mọi thứ, châm thêm lửa nóng vào đống củi khô.



Thật ra chỗ bọn họ đang đỗ xe rất an toàn, Kỳ Nhiên có sở thích sưu tầm xe nên năm, sáu chiếc xe đang đậu xung quanh đều là của anh, đây là là góc hẻo lánh nhất trong gara, lúc đêm khuya như này chẳng có ai đi qua đây cả.

Khi tình yêu đến độ sâu đậm, một số chuyện sẽ tự nhiên mà đến.

Từ Tri Tuế không hề kìm nén tình cảm trong lòng, dưới sự dự dỗ pha lẫn lừa gạt của anh, cô khẽ gật đầu.

Nhiệt độ trong xe đột nhiên tăng lên, sợi tóc dính mồ hôi xõa xuống mặt, hai người dùng hết sức ôm hôn nhau, cảm nhận hơi thở và nhiệt độ của nhau.

Toàn bộ các dây thần kinh cảm giác của Từ Tri Tuế đang vô cùng căng thẳng, khóe mắt thỉnh thoảng lại liếc ra ngoài cửa sổ, trong cảm giác sợ hãi và căng thẳng còn có một loại cảm giác vui sướng khó tả.

Sau lưng đập vào vô lăng khiến cô hít một hơi thật sâu, hai chân Kỳ Nhiên dang rộng ra, áo sơ mi trên người vô cùng lộn xộn, mấy cái cúc áo đã bị đứt để lộ đường nét rắn chắc và rõ ràng bên trong.

Một tay anh vịn lên vai cô, một tay luồn vào tóc, lúc thì hôn lên khóe môi, lúc lại trầm mê trong nụ hoa hồng.

"Tuế Tuế, lúc trước em đã đồng ý với anh chuyện gì?" Kỳ Nhiệm ngậm làn da trên cổ cô, giọng nói phát ra từ tận cổ họng.

"Chuyện gì? Anh lại giăng bẫy gì với em vậy?" Từ Tri Tuế cúi đầu nhìn anh, đôi mắt mê man mơ hồ như mới tỉnh dậy lúc sáng sớm.

"Chính miệng em nói mà giờ đã quên rồi."

Kỳ Nhiên vươn đầu lưỡi chọc vào dái tai cô khiến Từ Tri Tuế cắn chặt môi, hít một hơi thật sâu, bả vai phát run, không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ.

"Em nói cái gì?"

"Không nhớ? Thế để anh giúp em nhớ lại." Kỳ Nhiên ngồi thẳng lên, chẳng mấy chốc Từ Tri Tuế đã bại trận, hai mắt đẫm lệ cầu xin tha thứ.

"Nhớ rồi, nhớ rồi, em nhớ rồi..."

"Thế thì kêu to lên cho anh nghe." Kỳ Nhiên thả cô ra, ánh mắt đầy đắc ý.

Từ Tri Tuế ôm cổ anh, gục đầu bên tai anh, khó khăn rặn ra một tiếng: "Chồng ơi."

"Gì cơ? Không nghe thấy." Kỳ Nhiên cúi đầu hôn cô, cảm giác mềm mại ngọt ngào như ăn kẹo đường.

"Anh cố ý!"

Từ Tri Tuế tức tối cào lên vai anh nhưng lại đổi lại sự đáp trả quyết liệt hơn. Kỳ Nhiên khẽ cười nói: "Ngoan, gọi thêm lần nữa."

Từ Tri Tuế liên tục chịu thua, cuối cùng bị anh giày vò đến bất lực, chỉ có thể ghé vào tai anh gọi: "Chồng ơi."

"Ừm, vợ."

...

Sau một hồi thở hổn hển, Từ Tri Tuế cảm giác cổ tay mắt lạnh như có thứ gì bị đeo vào.

"Đây là cái gì?" Cô giơ cổ tay lên nhìn, chỉ thấy có một cái đồng hồ thể thao màu trắng đeo trên đó: "Đồng hồ à?"

Kỳ Nhiên ôm cô xuống hàng ghế sau, đặt cô ngồi dựa lưng vào người anh: "Không phải, đây là đồng hồ di động. Toàn bộ các công đoạn nghiên cứu phát minh và chế tạo thành phẩm đều do anh tự hoàn thành."

"Điện thoại?" Từ Tri Tuế tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay xuống, tò mò chạm vào màn hình, các chức năng phần mềm của chiếc đồng hồ gần như giống hệt điện thoại bình thường: "Em nhớ hình như Tần Di cũng có một cái tương tự."

Kỳ Nhiên cúi đầu liếm vành tai cô: "Cái này của anh không giống của cô ấy, mỗi một linh kiện bên trong đều do anh chế tác, toàn thế giới chỉ có duy nhất một cái. Em yên tâm đi."

Từ Tri Tuế khẽ cảm thán, giọng nói đứt quãng: "Anh cứ tặng nó cho em vậy à, cam lòng không?"

Đồng hồ đột nhiên vang lên tiếng chuông vui vẻ báo hiệu đã đến 0 giờ ngày mùng 5. Kỳ Nhiên xoay người cô lại, cúi đầu hôn lên môi mềm, nói: "Tất nhiên, làm nó để dành riêng cho em mà. Tuế Tuế, chúc mừng sinh nhật!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi