NHỚ EM - ĐÔNG CA

Sau Tết Âm Lịch năm nay lạnh hơn mọi năm, một buổi tối Hàng Cẩm tham gia một bữa tiệc rượu, mới sưởi ấm xong lại ra ngoài hứng gió lạnh….vừa ra khỏi khách sạn ngồi lên xe, lại nhận được cuộc gọi của Lục Vận Phục, hỏi bao lâu nữa cô sẽ đến.

Hàng Cẩm nói cô phải bắt kịp lịch trình tiếp theo, dự kiến ​​​​sẽ đến vào khoảng 12 giờ.

Bên phía Lục Vận Phục ồn ào nhốn nháo toàn tiếng cười đùa: “…… đùa cái gì thế, đang chờ em đấy, nhanh lên.” 

Năm nay Hàng Cẩm quá bận rộn, những bữa tiệc rượu trong giới, tiệc cưới hỏi, cả hoạt động liên hoan bên ngoài, ví như họp lớp, lễ kỷ niệm trường cũ, bao gồm cả những lần phát biểu đánh giá và đào tạo nhân viên mới. Kể từ khi Hàng Đề Vân xuất viện về nhà, mỗi tuần cô phải rút ra một ngày để trở về ăn tối, ngồi cùng cha mẹ một lát, thỉnh thoảng còn đi cùng Đoạn Huy Dương ra ngoài ăn bữa cơm, xem một vở kịch.

Thời gian trôi qua vừa chậm, lại cũng nhanh.

Mỗi tối trước khi đi ngủ, cô đều tựa người vào ban công hứng gió lạnh hồi lâu, nghe một bản nhạc thư giãn, sau đó uống một viên thuốc, lên giường đi ngủ.

Cô cũng đã thử không dùng thuốc, nhưng hậu quả là mơ rất nhiều mộng, có rất nhiều giấc mơ về Trần Lâm.

Cậu thường xuyên dùng đôi mắt đỏ bừng kia nhìn cô, trên mặt đầy vẻ tủi thân cùng không thể buông, giọng nói khổ sở cầu xin cô: “Đừng đi…. đừng đi… tôi chỉ cần chị…chỉ cần chị….”

Mấy lần cô tỉnh dậy giữa những cơn đau thương cùng mất mát, cơ thể cuộn tròn, mặt vùi vào gối đầu, bàn tay nắm chặt thành quyền.

Đoạn Huy Dương nói gần đây cô quá mệt mỏi vì công việc, cho nên dẫn cô đi ăn mấy nhà hàng mới, anh cũng không ồn ào, giữ gìn khoảng cách đúng mực, không vượt qua, cũng không làm người khác khó chịu, cô cũng rất biết điều, không bao giờ từ chối cuộc hẹn đi ăn với anh, chỉ là lúc được rủ đi xem phim, cô từ chối.  

Nói mình không thích nơi có hoàn cảnh tối tăm.

Những lời này là sự thật.

Nhưng nói đến chuyện này, trong đầu lại nghĩ đến một người khác, người đó ôm cô từ phía sau, vừa nói chuyện vừa cọ cọ vào cổ cô: “Tôi muốn cùng chị đến rạp xem phim.”

Hàng Đề Vân cùng Phùng Thục Quân rất vừa lòng với Đoạn Huy Dương, trong tối ngoài sáng hỏi Hàng Cẩm tết này có thể dẫn anh về nhà ăn cơm hay không, nói Hàng Dục cũng muốn gặp qua anh rể tương lai xem sao, đến lúc đó cũng đi theo Đoạn Huy Dương học hỏi.

Hàng Cẩm nói còn quá sớm, chờ một chút.

Hàng Đề Vân sợ cô lại không có nhiều hứng thú với Đoạn Huy Dương, hỏi có phải cô không thích Đoạn Huy Dương hay không?

Lúc đó Hàng Cẩm đang ăn sủi cảo với Phùng Thục quân, cô cũng không biết tại sao lại có nhiều kỷ niệm với Trần Lâm như vậy, nhiều đến mức ăn một bữa cơm cũng có thể nhớ đến cậu.

Cô cúi đầu, nuốt miếng sủi cảo trong miệng xuống, sau đó mới ngẩng đầu lên nói: 

“Sang năm đi, sang năm dẫn anh ấy về ăn cơm.”

Vẻ mặt  Hàng Đề Vân tươi cười: “Cũng được, sang năm con đã 30 tuổi, đến lúc đó hai nhà gặp mặt, vừa lúc có thể bàn bạc chuyện kết hôn.”

Con đường tương lai đã được trải sẵn, cô chỉ cần dẫm lên, đi theo là được.

Nhưng trong thâm tâm vẫn không cam lòng.

Trong thân thể như bị khoét ra một khoảng trống, khi gió lạnh thổi vào, cô sẽ nghe thấy lồng ngực mình phát ra những tiếng bang bang vang vọng.

Lúc Lục Vận Phục biết cô hẹn hò với Đoạn Huy Dương, anh ta đã tìm mọi cách để đi ăn hai bữa. Anh ta nói với Hàng Cẩm rằng những người làm tài chính không đáng tin cậy, chắc chắn sẽ có tình nhân và ngoại tình trong tương lai. Đoạn Huy Dương nhìn nhân mô cẩu dạng ( ý là bề ngoài đẹp nhưng bên trong không tốt) , có khi còn lén lút sử dụng ma túy, anh ta cho người điều tra Đoạn Huy Dương, nhưng không tra được gì thì không nói, còn phát hiện ra chuyện Đoạn Huy Dương có tài sản hơn 100 triệu, liền tức giận hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

Đoạn Huy Dương sống còn có tính thẳng thắn chân thành, nói mình đã từng có ba người bạn gái, hồi học đại học đã yêu đương hai lần, lúc đó trẻ tuổi, rất hay cãi cọ, một lần cãi nhau là chia tay, sau khi tốt nghiệp, lại yêu đương nghiêm túc một lần, nhưng bảo mình còn bận gây dựng sự nghiệp, không có thời gian ở bên nhau, nên cuối cùng cũng dẫn đến chia tay. Mà bây giờ sự nghiệp đã thành công, ánh mắt cũng kén chọn hơn nhiều, không hề thích mấy em sinh viên trắng tinh như tờ giấy, ngược lại thích những cô gái có tri thức hơn. 

Ví như Hàng Cẩm.

Hỏi kinh nghiệm yêu đương của Hàng Cẩm, không đợi cô trả lời, anh lại cười: “Tôi nghe chú nói, cô chưa từng nói chuyện yêu đương, có phải thế hệ đàn ông của chúng tôi đều kém cỏi hơn chút, không thể lọt vào mắt xanh của cô?” 

“Đã từng.” 

Hàng Cẩm nhớ về khoảng thời gian đó, trong lồng ngực bỗng nhiên tràn đầy cảm xúc chua chát, cô nhớ đến một đêm nọ, cũng giống như đêm nay, gió đêm lạnh lẽo, ánh trăng rất đẹp, người bên cạnh lau khóe môi còn dính sốt bánh mì, rồi ôm cô vào lòng, cắn miếng bánh sandwich trên tay cô. 

Cô rũ mi xuống, trong lòng cảm thấy một nỗi buồn khó hiểu: “Không tệ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi