NHỚ EM

Editor: Yang Hy.

Lúc Khương Tuệ tỉnh lại thì trời đã tối, cửa sổ mở, gió đêm thổi tung rèm cửa.

Cô ở trong ổ chăn mềm mại than nhẹ một tiếng, thật sự quá mệt mỏi, thế nên cô không muốn rời giường. Nhưng mà ngủ ở trong xe vốn là không tốt, huống chi hơn phân nửa là Trì Yếm ôm cô trở về, thật là quá mất mặt.

Khương Tuệ lấy lại tinh thần, từ trên giường bò dậy. Phòng khách bật một chiếc đèn, Trì Yếm đang ký văn kiện, thấy cô đi ra, anh buông bút máy: "Ăn cơm đi."

Trì Yếm không quen trong nhà có bảo mẫu, nhưng để cho tiện, anh vẫn mời nhân viên tạm thời.

Hôm nay dì nhân viên ở lại có chút lâu, lúc bưng cơm chiều lên, Khương Tuệ phát hiện phần của mình nhiều hơn Trì Yếm một chén canh trứng.

Cô cắn muỗng, bởi vì đói bụng nên ăn nhiều hơn trước đây.

Trì Yếm: "Huấn luyện quân sự có phải rất mệt không?"

Khương Tuệ nói: "Vẫn ổn ạ."

Trì Yếm thấy cô buổi sáng khuôn mặt trắng nõn đi ra ngoài, lúc trở về lại bị phơi đến đỏ bừng, anh nhịn không được nói: "Mệt quá thì không cần đi." Vốn dĩ huấn luyện mấy ngày như vậy thực chất cũng không có ý nghĩa.

Khương Tuệ vội vàng lắc đầu: "Không được, mọi người đều muốn đi, huống chi chỉ có mấy ngày, nhoáng một cái là qua thôi." Cô cực kỳ lạc quan, "Cũng không phải rất vất vả."

Chẳng qua mấy cô gái lúc nghỉ ngơi còn cần tránh ở dưới ô, các giáo quan không mấy gần gũi, để bắt kịp triển lãm nghi thức huấn luyện quân sự của trường, tất nhiên sẽ huấn luyện sinh viên đến chết.

Trì Yếm thấy cô kiên trì, cũng không nói gì nữa.

Ngày hôm sau lúc tham gia huấn luyện quân sự, Khương Tuệ lại khôi phục sức sống, khi còn nhỏ cô tuy đi đường ngã trái ngã phải, nhưng đến lúc trưởng thành, tố chất thân thể thật ra không tồi.

Trần Thục Quân vừa thấy cô liền lặng lẽ nói: "Nghe nói sau ngày hôm qua có rất nhiều người xin nghỉ, còn có mấy người bị cảm nắng. Nhưng phần lớn yêu cầu xin nghỉ đều bị bác bỏ."

Mỗi năm đều sẽ có một số lượng lớn sinh viên mới kêu khổ thấu trời, bởi vậy các loại lý do xin nghỉ nhìn mãi quen mắt.

Đại học R tuy huấn luyện quân sự không lâu, nhưng nội dung huấn luyện ma quỷ cũng là có tiếng, xui xẻo nhất chính là, hàng số bảy đụng phải một huấn luyện viên ma quỷ.

Khương Tuệ đứng thẳng tay áp sát vào quần, mồ hôi theo má cô chảy xuống. Ánh mặt trời nóng rực chiếu vào trên người, Khương Tuệ cảm thấy áo ngụy trang khẳng định đã ướt một mảng lớn.

Có một cô gái bị huấn luyện viên sửa đúng tư thế nhiều lần, thật sự chịu không nổi liền bật khóc tại chỗ.

Huấn luyện viên không chỉ không thông cảm với cô nàng, ngược lại càng thêm nghiêm khắc, nói hiện tại sinh viên không chịu được khổ, còn bắt cô nàng đứng ra ngoài hô khẩu hiệu. Nghe nói nam sinh bên kia cũng choáng ngợp.

Thật ra năm nay huấn luyện quân sự không quá hợp lý, cả buổi sáng bọn họ chỉ có mười phút nghỉ ngơi, đầu tháng chín nhiệt độ ở thành phố R lên tới 39 độ. Nếu là trường khác, hơn phân nửa là sẽ lựa chọn nghỉ.

Đại học R không phải một trường nổi tiếng, bởi vậy huấn luyện viên được mời cũng không quá chuyên nghiệp. Khương Tuệ phát hiện, huấn luyện viên tới tới lui lui đều đi lại trong khu vực râm mát, hơn nữa bọn họ có thể uống nước bất cứ lúc nào, nhưng bọn sinh viên lại không thể lấy.

Chân Trần Thục Quân đang run lẩy bẩy, nhưng mà cái phong cách huấn luyện này đã kéo dài gần mười năm, đại học R cũng đều là sinh viên bình thường, mọi người đều giận mà không dám nói gì.

Buổi chiều mọi người lại bắt đầu chạy bộ, Khương Tuệ mang giày vừa chân, tuy không khó chịu, nhưng dưới cái nóng bức màu hè chạy ba vòng sân thể dục 400m, chạy xong cô cảm thấy cổ họng cũng đang bỏng rát.

Hôm nay còn nóng hơn ngày hôm qua, nghe nói tuần tới sẽ rất nóng bức, mọi người như cha mẹ chết, mới vào đại học mà sự hưng phấn đều tan sạch.

Khương Tuệ kéo thân thể mỏi mệt đến cổng trường, có chút chật vật, đôi mi cong vút của cô cũng ướt mồ hôi.

Trì Yếm đang giải quyết chuyện ngọc trai "Queen" bị mất, để Thủy Dương tới đón cô, hắn nhìn thấy cô gái chật vật, tóc ướt đẫm mồ hôi, trong ánh mắt cũng mệt mỏi đến không còn thần thái, làn da trắng nõn bị phơi đến đỏ lên.

Khương Tuệ biết, ngày hôm qua thời tiết còn không tính là nóng, hôm nay cô chật vật hơn hôm qua rất nhiều.

Thủy Dương nói: "Ông chủ có việc, tôi đưa cô về nhà."

Trong lòng nghĩ thầm, bộ dáng đáng thương như vậy, Trì Yếm mà nhìn thấy, không đau lòng đến chết mới lạ.

Trong lòng Trì Yếm vẫn luôn nghĩ đến hôm nay Khương Tuệ có khả năng sẽ ngủ trên xe Thủy Dương, liền cảm thấy không mấy thoải mái. Ngay cả khi Thủy Dương có chừng mực, nhưng Trì Yếm vẫn là bớt thời giờ để gửi tin nhắn: "Đón được người chưa? Thế nào?"

Thủy Dương nói: "Đón rồi, nhìn qua có vẻ rất mệt."

"Nếu cô ấy ngủ, cậu bật điều hòa rồi khoá xe cẩn thận, để cô ấy ngủ đó, cậu lái xe tôi về công ty."

Chỉ huy một chuỗi dài như vậy, Thủy Dương lúc đầu không hiểu, đây là ý gì nhỉ?

Sau đó đột nhiên hiểu ra, ý tứ thật sự là - Cậu đừng động vào cô ấy.

Thủy Dương: "..."

Cũng may Khương Tuệ tuy rất mệt, nhưng cô kiên trì không ngủ, đối với Trì Yếm, cô dần dần có cảm giác tín nhiệm anh, nhưng cô chưa đến mức chỗ nào cũng có thể ngủ.

Cô lễ phép nói: "Cảm ơn anh, Thủy Dương."

Thủy Dương hỏi: "Trời nóng như vậy mà trường còn cho huấn luyện quân sự sao?"

Đầu thu năm nay vẫn kéo dài cái nóng bức của mùa hạ, Thủy Dương cũng rất bất ngờ, trường học không cho nghỉ thì thôi, thế mà còn bắt huấn luyện quân sự như vậy.

Khương Tuệ nói: "Đúng vậy."

...

Trì Yếm rất nhanh liền xử lý xong công việc, vừa lúc gặp Thủy Dương. Trì Yếm nói: "Cô ấy về nhà rồi?"

Thủy Dương: "Đúng vậy, không phải tôi nói chứ, thấy cô ấy như vậy, anh đừng đau lòng quá, trường học quá khắc nghiệt, năm nay thời tiết vốn rất nóng, cũng không biết hoãn huấn luyện quân sự lại một thời gian, cô ấy nhìn rất thảm, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cổ cũng gần như bị cháy nắng, giọng nói cũng khàn. Thật đúng là không phải con nhà mình không đau lòng, quy củ nào có quan trọng bằng người."

Trì Yếm trầm mặt.

Anh lái xe về nhà, thấy cô gái tắm rửa xong cuộn người nằm trên sô pha chờ anh về ăn cơm đã ngủ. Bộ dáng vừa ngoan vừa an tĩnh.

Trì Yếm gắt gao cau mày, anh phát hiện mấy ngày nay anh còn nhíu mày nhiều hơn mấy năm trước kia cộng lại, anh nhẹ nhàng vén mái tóc dài bên cổ cô lên, quả nhiên đỏ một mảnh, hiện tại cũng chưa biến mất.

Tóc cô còn chưa khô, trên tay đang cầm máy sấy nhưng đã ngủ rồi.

Trong lòng Trì Yếm nảy lên một cổ lửa giận.

Anh cho rằng cảm xúc của mình đã thành một bãi nước lặng, không nghĩ tới nó lại hung mãnh như vậy. Theo như lời Thủy Dương, bên trường học không phải cô gái nhà mình không đau lòng.

Trước kia nuôi Trì Nhất Minh, Trì Yếm cảm thấy hai anh em còn thở là được, hiện tại đổi thành một cô gái mềm như bông không có lực công kích như vậy, cô bị cháy nắng anh cũng muốn phát hỏa.

Anh thu lại cảm xúc rất nhanh, chờ khi cô xoa đôi mắt tỉnh lại thì đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

Trì Yếm nhàn nhạt hỏi: "Mệt lại nóng như vậy, sao em không nói với tôi?"

Khương Tuệ nhỏ giọng nói: "Em sợ anh lo lắng."

Trong mắt Trì Yếm ẩn chứa lửa giận, nhưng không phải với cô, anh nói: "Hôm nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai sẽ tốt thôi."

Khương Tuệ cho rằng ngày mai sẽ tốt chỉ là một câu an ủi, vì thế cũng gật đầu.

Cho đến ngày thứ ba huấn luyện quân sự bắt đầu.

Tập hợp đứng nghiêm nửa giờ, mặt trời đã ló dạng.

Có một cô gái thật sự chịu không nổi, giả bộ té xỉu tại chỗ, đáng tiếc kỹ thuật diễn không quá tốt nên đã bại lộ, huấn luyện viên da ngăm đen lạnh lùng nói: "Còn rảnh để diễn trò, xem ra không đủ mệt! Toàn thể đồng chí, đứng nghiêm thêm một giờ."

Những lời này giống như bóng ma bao phủ trên đỉnh đầu mọi người, hai tiếng rưỡi đứng nghiêm, ai cũng ăn không tiêu.

Tất cả mọi người đều tuyệt vọng, bọn họ phẫn nộ khôn kể, rồi lại không dám ra tiếng, ngày đầu tiên huấn luyện quân sự đã dạy mọi người phải tuân lệnh, sợ lại thêm phạt.

Trì Yếm đã tới được một lát.

Anh đứng chung một chỗ với hiệu trưởng, dưới ánh mặt trời, người đàn ông một thân tây trang cắt may khéo léo, Thủy Dương đi theo bên cạnh.

Trời nóng như vậy, mồ hôi trải rộng trên trán hiệu trưởng, ông ta cười tủm tỉm mở miệng: "Trì đổng, bên ngoài nóng như vậy, huấn luyện quân sự cũng đã xem qua, có chuyện gì không bằng đến văn phòng của tôi nói."

Trì Yếm lạnh lùng mở miệng: "Không vội, tôi đã không đi học mấy năm, muốn xem thử huấn luyện quân sự là thế nào."

Hiệu trưởng nóng đến chịu không được, nhưng Trì Yếm bên cạnh lại đứng thẳng đến vậy, hiệu trưởng khổ không nói nên lời, đành phải đứng cùng với anh.

Lại qua mười phút, huấn luyện viên đi qua hướng bóng râm, hắn vặn nước uống, trách cứ: "Cô gái đứng thứ ba ở hàng năm, đừng lén di chuyển chân!"

Trì Yếm híp mắt, thật mẹ nó giận đến bật cười.

Cô bé nhà anh đứng ở trong đám người, ngoan ngoãn không nói lời nào, thân thể nhỏ nhắn đứng thẳng tắp, không phát hiện anh đã tới.

Trì Yếm: "Hiệu trưởng Triệu, huấn luyện viên đó dường như cũng không đủ tư cách, thân là trưởng quan, thế mà lại không làm gương tốt."

Hiệu trưởng đã nóng đến hôn mê, sợ để lại cho Trì Yếm ấn tượng không tốt, ông chủ lớn này sẽ không đầu tư tiền để đào hồ và xây Bảo tàng Lịch sử nữa: "Đúng vậy, nhưng huấn luyện quân sự hình như chính là quy củ này, cũng không thể nói cậu ta không hợp cách."

Dù sao mỗi năm đều là nhóm người này.

Trì Yếm cười một cái, ngay sau đó, anh cởi áo khoác, để Thủy Dương cầm.

Trì Yếm cao hơn một mét chín, vài bước đã đi đến bên cạnh huấn luyện viên đứng dưới bóng cây.

Tốc độ ra quyền rất nhanh, chỉ mất một lúc, anh đã đánh huấn luyện viên quỳ rạp trên mặt đất.

Tất cả mọi người có mặt ở đó trừng lớn mắt, huấn luyện viên cả giận nói: "Anh là ai, làm cái gì vậy?"

Trì Yếm: "Đứng lên, cho cậu một cơ hội phản kích."

Nhiều đôi mắt nhìn như vậy, huấn luyện viên giận dữ đứng thẳng người dậy, chuẩn bị tiếp đón Trì Yếm.

Ánh mắt Trì Yếm trầm tĩnh, anh dùng một bộ đấm bốc quân sự.

Không đến nửa phút, huấn luyện viên lại ngã trên mặt đất.

"Ầm" một tiếng, mọi người an an tĩnh tĩnh, trong lòng kinh hoảng. Huấn luyện viên giống như ma quỷ, ở trong lòng bọn sinh viên đều lưu lại bóng ma, nhưng người đàn ông lãnh đạm này vừa xuất hiện liền trực tiếp đánh người đến không có lực đánh trả.

Trì Yếm lạnh lùng nói: "Cậu không dùng quyền anh quân sự, tư thế không tiêu chuẩn, cậu không xứng làm huấn luyện viên của bọn họ."

Buổi sáng tháng chín, Khương Tuệ nhìn xuyên qua đám người liền thấy bộ dáng lạnh lùng đánh người của anh.

Động tác tàn nhẫn lại nhanh chóng, hoàn toàn khác với lúc trước chơi đùa cùng Tiểu Tôn thiếu. Trì Yếm không nói dối, anh thật sự thủ hạ lưu tình với Tôn Tiểu Uy.

Trì Yếm cách một đám người liếc nhìn cô một cái, ánh mắt của cô rạng rỡ nhìn anh.

Trì Yếm dừng một chút, quay đầu đi, nhìn huấn luyện viên trên mặt đất: "Còn rảnh để diễn trò đứng dậy không nổi, xem ra huấn luyện không đúng chỗ, đứng trong tư thế quân sự ba tiếng, sang năm cũng đừng tới nữa."

Hiệu trưởng vừa nhìn ra, còn có cái gì không rõ, Trì Yếm đây là cực kỳ bất mãn với huấn luyện viên của trường bọn họ.

Hơn nữa đứng ở đây hơn bốn mươi phút, hiệu trưởng cũng cảm nhận được trời nóng như vậy mà sinh viên phải huấn luyện thì khó chịu đến cỡ nào.

Hiệu trưởng đi qua đó, nghiêm túc nói: "Trì đổng, huấn luyện quân sự chúng tôi nhất định sẽ thay đổi người. Các bạn học giải tán, mọi người đều đi uống nước nghỉ ngơi!"

Mọi người hoan hô một tiếng, giải tán.

Mọi người vui sướng khi người gặp họa mà nhìn huấn luyện viên ma quỷ, hắn phạt học sinh mà còn gọi là huấn luyện quân sự, những huấn luyện viên khác cũng không có quá đáng như vậy. Sau khi đứng nghiêm ba tiếng, tên huấn luyện viên không đủ tiêu chuẩn kia cũng ăn không tiêu, thế mà hắn cố tình yêu cầu học sinh như vậy.

Trần Thục Quân không nhận ra Trì Yếm, trong trí nhớ của Trần Thục Quân, Trì Yếm vẫn chỉ là một thiếu niên sửa xe dưới Nhị Kiều.

Cô nàng lôi kéo Khương Tuệ, cực kỳ kích động: "Trời ơi tớ đang nằm mơ sao? Chúng ta có thể nghỉ ngơi, không cần đứng nghiêm mấy tiếng nữa. Người đàn ông kia là ai vậy, lúc anh ta giáo huấn huấn luyện viên Trần ma quỷ trông thật đẹp trai."

Không chỉ có Trần Thục Quân nói như vậy, các cô gái bên cạnh cũng cực kỳ hưng phấn thảo luận về Trì Yếm.

"Anh ấy là ai thế! Quả thực là thiên thần giải cứu chúng ta."

"Lạnh lùng, bùng nổ."

Khương Tuệ tinh thần không tập trung gật đầu, cô nhịn không được quay đầu lại nhìn anh.

Người đàn ông đang thương lượng với hiệu trưởng cái gì đó, ông ta liên tục đồng ý.

Tựa như cảm thấy được ánh mắt, anh quay đầu lại nhìn cô. Đôi mắt Trì Yếm ở xa không có màu đen nhánh, cả người anh lộ ra sự đạm mạc.

Cô ý thức được, có thứ gì đó đã thay đổi.

Trì Yếm tận sức không quan tâm đến cô, đã bắt đầu làm một ít chuyện bảo vệ cô.

Anh đã từng lãnh đạm nói tận lực, cũng đã nói một năm sau tùy cô lựa chọn cuộc sống, nhưng mà Khương Tuệ lại không biết vì sao đột nhiên tin tưởng, nếu thực sự có một ngày chia tay, Trì Yếm nhất định sẽ không từ bỏ cô.

Tim đập có chút nhanh.

Tình yêu của anh lãnh đạm lại hờ hững, như là vì cô mở rộng đại dương, để cô một mình đi.

Nhưng nếu ngoái đầu nhìn lại, cô có thể thấy, ánh mắt như biển rộng ấy. Nhưng lại mang theo chút khắc chế, quạnh quẽ, như có như không.

Khương Tuệ đột nhiên muốn biết, nếu cùng anh thật sự yêu đương một lần sẽ biến thành thế nào.

(Hy: Đăng lén trong giờ học, suýt thì bị phát hiện, hú hồn _( :⁍ 」 )_)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi