"Hôn em một cái và chúc em tốt nghiệp vui vẻ đi."
Xung quanh người đến người đi, bốn bề ồn ào, còn Tống Nhĩ Giai đang mỉm cười nhìn Nguyễn Trinh.
Nguyễn Trinh khoanh tay, nở một nụ cười nhàn nhạt, sau đó nhìn gò má trắng nõn của Tống Nhĩ Giai và tiến đến gần một bước.
Tống Nhĩ Giai liền nín thở.
Nàng chỉ đùa thôi, nhưng không ngờ cô thật sự muốn hôn...
Cảm giác ấm áp bỗng dâng lên trong lòng. Tống Nhĩ Giai định nhắm mắt lại thì phía sau lại truyền đến vài tiếng gọi—
"Học tỷ!"
"Học tỷ Nhĩ Giai!"
"Học tỷ! Tốt nghiệp vui vẻ nhé!"
Nguyễn Trinh dừng lại, ho khan một tiếng. Cô cúi đầu xuống, mím môi, sau đó nhìn về phía sau Tống Nhĩ Giai.
Khi nghe những giọng nói quen thuộc này, Tống Nhĩ Giai liền đoán được đây là bọn nhãi ranh trong câu lạc bộ.
Sớm không đến, muộn không đến, tại sao lại đến vào lúc này...
Tống Nhĩ Giai âm thầm khua tay múa chân, trong lòng âm thầm làm động tác cắt cổ bọn họ. Sau đó, nàng xoay người lại, nở nụ cười rạng rỡ trên môi, nhanh chóng mở rộng vòng tay, chào đón những cái ôm của đám nhãi ranh này.
Đàn em nhiệt tình chạy đến ôm chầm lấy nàng. Nàng ôm từng người một, bỗng có một đàn em tặng cho nàng một bó hoa và túi quà nhỏ, một vài người trong số họ cũng chúc mừng nàng:" Học tỷ, chúc mừng tốt nghiệp nhé! Đây là hoa do các bạn trong câu lạc bộ gửi tặng, còn đây là quà mà chúng em đã mua cùng nhau. Hy vọng rằng chị sẽ thích chúng."
"Sao các em lại tiêu nhiều tiền như vậy? Chị sẽ làm việc ở thành phố Giang Châu, cũng không phải là không thể trở về thăm bọn em."
Tống Nhĩ Giai xoa xoa đầu bọn họ. Những người này đều là đám đàn em đã theo nàng suốt từ năm hai cho đến khi tốt nghiệp, có quan hệ rất tốt với nàng:" Đợi đến khi chị nhận lương, chị sẽ quay về trường và mời bọn em uống trà sữa."
Đám đàn em nói:" Vâng, bọn em muốn uống quán trà sữa Đóa Đóa ở công viên."
Những năm qua, Tống Nhĩ Giai thường dẫn họ đến quán trà sữa ăn tối và bàn bạc công việc của câu lạc bộ.
Tống Nhĩ Giai hứa hẹn:" OK!"
Cả bọn tán gẫu với nhau đôi ba câu rồi chụp vài bức ảnh nhóm. Sau đó, nhóm đàn em liền nói lời chào tạm biệt:" Học tỷ, bọn em đến chỗ tiền bối Gia Minh tặng hoa đây!"
Vị tiền bối mà họ vừa nói là phó chủ tịch hiệp hội, cũng tốt nghiệp cùng lứa với nàng.
Tống Nhĩ Giai vẫy vẫy tay, chỉ đường đi cho bọn họ:" Đi hướng này, chị nhớ lối ra của trường Luật là ở A3."
Nguyễn Trinh đứng sang một bên và yên lặng chờ đợi.
Cô bỗng có chút thất thần khi nhìn những sinh viên tốt nghiệp đến rồi đi, người vui người buồn.
Tống Nhĩ Giai chào tạm biệt đàn em rồi vỗ vào vai cô:" Chị giáo Nguyễn! Chị đang nghĩ gì đấy? Có phải đang nhớ về hình ảnh tốt nghiệp của mình không?"
Nguyễn Trinh gật gật đầu. Khi thấy Tống Nhĩ Giai đang cầm hai bó hoa trên tay, cô liền hỏi: "Em có muốn để chúng lên xe trước không?"
Xe của cô đã đậu ở cổng trường.
Tống Nhĩ Giai lắc đầu: "Để em đặt ở ký túc xá trước đã. Buổi chiều em còn phải chụp ảnh tập thể cùng các bạn trong lớp. Chị về ký túc xá nghỉ ngơi với em đi."
Vào năm cuối cấp, phần lớn sinh viên của các lớp đều tản mác đi thực tập, chỉ có ngày lễ tốt nghiệp là đông nhất.
Bố mẹ của những người bạn cùng phòng của nàng cũng đến. Bọn họ đưa bố mẹ tham quan khuôn viên trường và đến căng tin để ăn uống.
Tống Nhĩ Giai đưa Nguyễn Trinh về ký túc xá đại học của mình.
Nếu muốn vào ký túc xá thì phải quẹt thẻ. Tống Nhĩ Giai đang ôm hai bó hoa trên tay, không tiện quẹt, Nguyễn Trinh liền cầm giúp nàng hai bó hoa.
Tống Nhĩ Giai lấy thẻ sinh viên của mình ra, "tích" một tiếng và quẹt thẻ để vào: "Đây là lần cuối được quẹt. Đến tháng bảy sẽ không được cấp phép nữa."
Nàng lắc lư mặt ảnh thẻ sinh viên trước mặt Nguyễn Trinh: "Nhìn này, dáng vẻ năm nhất của em đấy."
Nguyễn Trinh chăm chú nhìn. Vào thời năm nhất, Tống Nhĩ Giai có mái tóc ngắn ngang vai và tóc mái rẽ ngôi giữa. Gương mặt của nàng non nớt hơn bây giờ, gò má hơi phúng phính nhưng trông cơ thể lại gầy hơn hiện tại.
"Thay đổi không nhỏ." Nguyễn Trinh mỉm cười.
"Đúng vậy." Tống Nhĩ Giai đi phía trước để dẫn đường:" Sự tra tấn ở trường trung học khiến em sụt cân rất nhiều. Khi lên đại học, em tăng 10 cân, còn biết trang điểm và ăn mặc nữa."
Bốn năm đại học, đối với một số cô gái, sẽ là một sự thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Tống Nhĩ Giai kéo Nguyễn Trinh đến trước gương soi ở cầu thang ký túc xá và lấy điện thoại di động ra:" Này, đến đây và chụp với em một bức qua gương đi. Mỗi buổi sáng, khi những người khác bước ra khỏi ký túc xá, họ đều đến đây để soi gương và selfie đó."
Nguyễn Trinh ôm hoa trong tay, hơi nghiêng đầu về phía Tống Nhĩ Giai. Tống Nhĩ Giai cũng nghiêng đầu về phía Nguyễn Trinh, hai cái đầu nhẹ nhàng áp sát vào nhau. Sau đó, Tống Nhĩ Giai giơ điện thoại lên, chụp một bức ảnh trước gương.
Chụp xong, cả hai cùng lên lầu.
Ký túc xá của Tống Nhĩ Giai nằm ở tầng ba. Hành lang các tầng sạch sẽ và ngăn nắp, còn có một số khẩu hiệu khuyến khích sinh viên học tập được treo trên tường.
Lên tầng 3, hành lang không được sạch sẽ, ngăn nắp như phía dưới nữa. Đâu đâu cũng thấy giấy vụn, nhiều lối vào ký túc xá chất đầy sách cũ và các loại giấy tờ, thùng giấy bỏ đi.
Có một vài ký túc xá đóng kín cửa, không thể nhìn hay nghe thấy gì bên trong. Có một số phòng ký túc xá mở toang cửa, bên trong trống rỗng. Có một vài phòng ký túc xá có hai ba sinh viên và phụ huynh đang tận hưởng không khí mát mẻ trong điều hòa, tán gẫu về cảnh quan trường học. Khi nhìn thấy Tống Nhĩ Giai đi ngang qua cửa phòng, họ sẽ mỉm cười và chào hỏi nàng.
Tống Nhĩ Giai đưa Nguyễn Trinh đến cửa phòng ký túc xá của mình.
Chìa khóa của nàng đã được giao lại cho chủ ký túc xá vào ngày nàng chuyển ra khỏi đây. Đêm qua, nàng đã nhờ bạn cùng phòng giấu một chiếc chìa khóa trong hộp cứu hỏa cạnh tường để nàng có thể mở cửa khi trở về ký túc xá vào ngày hôm nay.
Nàng quen cửa quen nẻo mở hộp cứu hỏa và lấy chìa khóa ra:" Trước kia, em và bạn cùng phòng thường hay ra ngoài chơi nhưng sợ quên chìa khóa nên đã để ở đây. Ngày mai em sẽ làm cho chị một bộ chìa khóa nhà khác rồi để vào xe của chị, kẻo khi ra ngoài chị lại quên mang chìa khóa theo."
"Có rồi." Nguyễn Trinh là người cẩn thận, cô đã đặt chìa khóa dự phòng vào xe từ rất lâu.
"À, chị nhanh thật đấy." Tống Nhĩ Giai đẩy cửa ra, trực tiếp cầm remote điều hòa trên bàn học của bạn cùng phòng rồi chỉnh nhiệt độ đến mức thấp nhất.
Phòng ngủ tập thể cho 4 người, trên là giường, dưới là bàn, có ban công và phòng tắm riêng.
Nguyễn Trinh đặt hoa lên bàn, ngồi xuống, quan sát xung quanh và đánh giá khung cảnh của ký túc xá.
"Đây là nơi em đã sống trong suốt bốn năm." Tống Nhĩ Giai kéo ghế dựa trước bàn của bạn cùng phòng và ngồi xuống, hưởng thụ gió lạnh của máy điều hòa:" Bốn người trong ký túc xá của chúng em đều ở bốn tỉnh khác nhau, chỉ có em là người địa phương. Cả bốn đứa em đều làm việc tại đây, có lẽ vài ngày nữa họ sẽ đến nhà chúng ta để ăn tiệc đấy."
Tính tình Nguyễn Trinh có chút yên tĩnh, cho nên không có nhiều bạn bè, trong khi Tống Nhĩ Giai thì ngược lại.
Sau khi hưởng thụ điều hòa được một lúc, Tống Nhĩ Giai đóng cửa phòng và ban công lại rồi nói với Nguyễn Trinh:" Thời tiết nóng như vậy, chúng ta không nên ra ngoài chen chúc với mọi người. Vậy gọi đồ ăn mang về được không chị?"
Nguyễn Trinh nói: "Được chứ, em muốn ăn gì?"
Tống Nhĩ Giai lấy điện thoại di động ra:" Em đã lưu số điện thoại của nhiều gian hàng bán thức ăn mang về ở căng tin, bao gồm hamburger và cola, còn có mì thịt hầm và đồ ăn nhẹ. Em không kén ăn nên ăn gì cũng được."
"Gọi hai phần cơm hộp đi."
"Vâng." Tống Nhĩ Giai gọi điện và đặt hai bữa trưa từ căng tin. Sau khi cúp máy, nàng liền nói:" Lúc em đi học, nếu trời đổ mưa to và có giông bão, hoặc khi em lười thức dậy vào cuối tuần, em thường gọi thức ăn mang về ở ký túc xá. Có khi cả ngày không có tiết, bọn em chỉ ở trong ký túc xá, không ra ngoài suốt cả ngày. Bọn em chỉ nằm trên giường nghịch điện thoại, chơi cho đến khi điện thoại hết pin, thậm chí còn muốn xuống giường lấy sạc dự phòng để vừa sạc vừa chơi thâu đêm suốt sáng. Lúc đói bụng thì bọn em thường đặt thức ăn mang đi. Tuy rằng họ nêm cá rất mặn nhưng bọn em lại cảm thấy rất vui."
Chỉ trong ký túc xá mà không ra ngoài, trò chuyện và cười đùa với bạn cùng phòng suốt cả ngày...Không biết nửa cuối năm sau, sau khi bước chân vào xã hội và đi làm, liệu họ có còn nhớ đến cuộc sống đại học đơn giản và bình dị này không?
Nguyễn Trinh hỏi: " Em luyến tiếc đúng không?"
Tống Nhĩ Giai gật gật đầu:" Có chút chút."
Ngày lễ tốt nghiệp đang đến gần, nàng thường bận rộn với giấy tờ, tài liệu tốt nghiệp, chuyển nhà và hướng đến tương lai. Nàng không cảm thấy buồn nhiều cho lắm, nhưng khi gặp phải buổi lễ đầy ý nghĩa này trong ngày thì nàng mới cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nguyễn Trinh nói: " Qua một khoảng thời gian nữa sẽ ổn thôi."
Tống Nhĩ Giai vâng một tiếng.
Sau đó, một vài đàn em đã gọi điện đến để hỏi vị trí của Tống Nhĩ Giai. Khi biết nàng đang ở ký túc xá, họ liền mang hoa và thiệp chúc mừng đến, ôm và chào tạm biệt nàng.
Ăn trưa trong ký túc xá xong, Tống Nhĩ Giai và Nguyễn Trinh cầm ô đi dạo quanh khuôn viên trường.
Buổi chiều, Nguyễn Trinh trở lại bệnh viện làm việc. Tống Nhĩ Giai gửi hoa và quà lên xe của Nguyễn Trinh rồi nhờ Nguyễn Trinh chở về nhà vào buổi tối.
Buổi chiều nàng cũng sẽ tham gia chụp ảnh tập thể của trường đại học. Chuyên ngành và khoa sẽ tổ tiệc tri ân trong khách sạn, vì vậy cầm theo rất bất tiện.
Sau khi tan tầm vào lúc chạng vạng, Nguyễn Trinh liền ăn chiều trong nhà ăn của bệnh viện. Sau đó, cô đến phòng tập thể hình. Trên đường đi, cô cũng gửi tin nhắn hỏi Tống Nhĩ Giai:【Khi nào xong thế? Chị sẽ đến đón em. 】
Trong bữa tiệc tri ân, không thể tránh khỏi việc sẽ phải uống một vài ly với bạn học và giảng viên của mình. Tống Nhĩ Giai lại là người thích nói nhăng nói cuội khi say, vì vậy Nguyễn Trinh muốn đến đón nàng về nhà.
Tống Nhĩ Giai nhìn thấy tin nhắn của Nguyễn Trinh và nhanh chóng trả lời:【Bắt đầu vào lúc 6h30. Em ăn đến 8 giờ sẽ bỏ của chạy lấy người. 】
Có lẽ buổi tiệc sẽ kéo dài đến 9 giờ tối. Ban đầu, Tống Nhĩ Giai định ở lại đến 8h30, nhưng Nguyễn Trinh lại nói muốn đến đón nàng, cho nên nàng muốn về sớm hơn một chút.
Sau bữa tiệc tối, còn có hoạt động nướng BBQ, hát Karaoke và hoạt động escape room nhưng nàng không muốn tham gia. Nàng chỉ muốn về nhà sớm để ăn tối và xem phim cùng Nguyễn Trinh.
Khu Phân Hải cách làng đại học một đoạn. Nguyễn Trinh chỉ đến phòng tập thể hình nửa tiếng, sau đó vội vàng ra ngoài để mua sữa chua và nước khoáng rồi lái xe đến khách sạn ở làng đại học để đón Tống Nhĩ Giai.
Ngay khi bữa tiệc vừa bắt đầu, các học sinh nam trong lớp đã đến để nâng ly chúc mừng.
Trong bữa tiệc tối giữa các bạn cùng lớp, họ vẫn thường uống bia với nồng độ cồn thấp. Tuy lời chúc không được mượt mà và hoa mỹ nhưng rất chân thành.
Chân thành chúc nhau có một tương lai tươi sáng.
Những người bạn cùng lớp phải lòng nhau cũng nhân cơ hội này để uống thêm vài ly, sau đó dùng hết can đảm để ôm đối phương một cái. Có những người bạn cùng lớp không nỡ, chỉ biết ôm bạn cùng phòng của mình để khóc nhè. Có những người luôn đứng ngoài đám đông, thờ ơ, lạnh nhạt, yên lặng dùng bữa.
Tống Nhĩ Giai sợ Nguyễn Trinh quở trách nên không dám uống nhiều. Ngoài việc kính rượu với cố vấn ra, nàng chỉ ăn uống với bạn cùng phòng, không đi đến bàn khác để chơi đùa. Khi có bạn học đến mời rượu, nàng chỉ lịch sự nhấp môi một chút.
Khi Nguyễn Trinh đến đón nàng, nàng vẫn còn rất tỉnh táo.
Nguyễn Trinh đã gửi tin nhắn đến cho Tống Nhĩ Giai và nói cô sẽ đợi nàng ở tầng dưới khách sạn.
Tống Nhĩ Giai đứng dậy chào tạm biệt các bạn cùng bàn, họ thấy thế liền hỏi:" Sớm như vậy à?"
Tống Nhĩ Giai cười nói:" Có người nhà đến đón. Nhà tôi lại ở khu Phân Hải, đi về tốn khoảng một hai tiếng, cũng không còn cách nào khác. Nếu tôi về trễ, sẽ làm chậm trễ công tác của người nhà tôi vào ngày mai."
Lần chia tay này không biết đến bao giờ mới gặp lại nhau. Đôi khi, có những người bạn học cả đời cũng không bao giờ gặp lại.
Mọi người ôm nhau với đôi mắt đỏ hoe và vẫy tay chào tạm biệt.
"Chị giáo Nguyễn, về nhà thôi." Tống Nhĩ Giai bước xuống lầu với đôi mắt đỏ hoe. Nàng chui vào xe Nguyễn Trinh và ngồi vào ghế lái phụ.
Nguyễn Trinh quay sang nhìn nàng.
Nhiệt độ điều hòa trong xe hơi thấp, nàng vươn tay dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, sau đó xoa xoa hai tay: "Cuối cùng thì em cũng tốt nghiệp rồi..."
Nguyễn Trinh tăng nhiệt độ điều hòa và khởi động xe
Dọc đường đi, Tống Nhĩ Giai kể cho Nguyễn Trinh nghe một vài chuyện trong tiệc tri ân. Sau đó, nàng không nói gì thêm nữa, chỉ lười biếng dựa vào cửa sổ xe, nhìn cảnh vật bên ngoài.
Bầu trời đêm đầy sao, phố xá đông đúc xe cộ.
Quãng thời gian bốn năm đại học chợt hiện lên trong tâm trí nàng. Tống Nhĩ Giai nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên mở miệng nói:" Nguyễn Trinh, nếu những năm qua chị vẫn ở đây, thật sự tốt biết mấy."
Bốn năm qua, Nguyễn Trinh không ở bên cạnh nàng. Không có cô trong ký ức, nàng luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó. Lòng nàng cũng trống rỗng, dường như thiếu đi một mảnh.
Nguyễn Trinh nhìn về phía trước và nói một cách hờ hững: "Thật tốt khi ở đây, và cũng thật tốt khi vắng mặt."
Tống Nhĩ Giai vẫn không hiểu tại sao Nguyễn Trinh lại bỏ đi. Nhưng nàng hiểu rằng Nguyễn Trinh sẽ không nói cho nàng biết lý do thực sự.
Ít nhất, không phải hiện tại.
Cho nên, nàng sẽ không hỏi.
Sau khi trở về nhà và tắm rửa xong, Tống Nhĩ Giai nằm trằn trọc trên giường, không tài nào chợp mắt được. Nàng nghĩ về lễ tốt nghiệp hôm nay, về nụ hôn bị gián đoạn và những lời tạm biệt của bạn học trong bữa tiệc tri ân...
Một lúc lâu sau, nàng buông tiếng thở dài, xoay người bước xuống giường, ôm gối và chăn đến gõ cửa phòng của Nguyễn Trinh:" Bác sĩ Nguyễn, chị ngủ chưa? Em không ngủ được, chị trò chuyện với em đi."
Nguyễn Trinh đang dần tiến vào giấc ngủ say nhưng lại bị tiếng gõ cửa đánh thức. Cô khẽ thở dài một tiếng, bật đèn đầu giường lên, dùng chất giọng mang theo chút buồn ngủ để nói:" Không khóa, vào đi."
Tống Nhĩ Giai vặn khóa tay nắm cửa, đẩy cửa vào rồi nhanh chóng nằm lên giường của Nguyễn Trinh.
"Em muốn nói chuyện gì? Cứ nói đi, chị có thể ngủ quên bất cứ lúc nào đấy." Nguyễn Trinh nhắm nghiền hai mắt và nói.
Tống Nhĩ Giai nói: "Tùy tiện trò chuyện thôi. Chị kể về bệnh nhân trong bệnh viện của chị, em sẽ kể cho chị nghe về trường học của em."
Công tác trong bệnh viện, đôi khi sẽ gặp rất nhiều năng lượng tiêu cực. Vì sự riêng tư của bệnh nhân, nhân viên y tế thường không thể tự tiện nói chuyện của họ ra. Họ chỉ nói với một số bạn bè và người thân xung quanh mình.
Nguyễn Trinh suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn nhắm hai mắt để nói chuyện:" Vậy để chị kể cho em nghe...Chị đã gặp được một vài bệnh nhân khi làm việc ở bệnh viện Ninh Thành..."
Tống Nhĩ Giai: "Vâng, chị nói tiếp đi..."
Nguyễn Trinh rất buồn ngủ. Cô cứ chậm rãi kể hết vụ việc này đến vụ việc khác. Tống Nhĩ Giai nằm nghiêng, nhìn gương mặt của Nguyễn Trinh, thỉnh thoảng vâng một tiếng.
Một lúc lâu sau, Tống Nhĩ Giai ngáp một cái. Nguyễn Trinh nghe vậy liền mở mắt ra, nhìn Tống Nhĩ Giai và nói:" Cuối cùng thì chị cũng làm cho em buồn ngủ rồi. Ngủ đi... chị buồn ngủ quá..."
Tống Nhĩ Giai khẽ ừ một tiếng: " Chị ngủ đi, nhanh lên..."
Nguyễn Trinh tắt ngọn đèn vàng ấm áp trên đầu giường và tắt điều hòa trong nhà.
Ngay khi ngọn đèn vụt tắt, trước mắt nàng chỉ là một mảnh tối tăm. Cơn buồn ngủ tích tụ của Tống Nhĩ Giai bỗng dưng tan biến.
Nàng mở mắt ra và nhìn vào bóng đêm vô tận. Nàng chỉ cảm thấy đầu óc mình rất tỉnh táo.
Nàng thực sự cần đến phòng khám về giấc ngủ để kiểm tra...
Tống Nhĩ Giai thầm thở dài trong lòng. Trong bóng đêm, nàng cẩn thận tiến đến gần Nguyễn Trinh, nhẹ nhàng thở dài một tiếng và nói:" Có phải chị đã quên điều gì đó rồi không, câu mà em đã nói sau lễ tốt nghiệp đấy..."
Nàng bảo cô hôn mình một chút để chúc mừng.
Nguyễn Trinh nghe thấy nhưng không phản ứng gì. Cô nhắm nghiền hai mắt, dường như đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Tống Nhĩ Giai tiến lại gần hơn, dịu dàng nói:" Vậy thì, em hôn chị một chút cũng được..."
Nàng liền dán sát vào. Khi cánh môi vừa định chạm vào gò má của Nguyễn Trinh thì Nguyễn Trinh đột nhiên mở mắt ra, vươn tay ghì lấy gáy nàng rồi đặt một nụ hôn lên trán nàng.
- -------